Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 61: Gặp chuyện không may

/110


Đầu lưỡi thấm đượm hương vị rượu đỏ nhàn nhạt, mạnh mẽ cạy mở răng môi của cô, tấn công chiếm lĩnh toàn bộ bên trong.

Nụ hôn mãnh liệt mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối, giữa cơn điên cuồng thoáng qua tình cảm yêu đương dịu dàng.

Vốn còn đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi, rốt cuộc Lam Duê cũng tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Mở to đôi mắt rối bời, trên môi truyền đến cơn đau nhói khiến cô hoàn hồn.

"Ưmh. . . . . ."

Lam Duê vô cùng kinh ngạc trợn tròn mắt, gương mặt anh tuấn quen thuộc phóng đại ngay trước mặt, hơi ngây người một lúc, kịp thời phản ứng đưa hai tay vắt lên cổ anh, làm sâu hơn nụ hôn này.

Môi lưỡi dây dưa, hơi thở tình – sắc mập mờ dần dần tràn ngập khắp phòng.

Bàn tay đang đặt nơi eo cô, theo nụ hôn mãnh liệt mà từ từ không an phận, bắt đầu giở trò. Luồn tay vào bên hông, men theo những đường cong nóng bỏng trên cơ thể tìm đường mò lên trên, thoáng dừng lại trước bộ ngực đang phập phồng kịch liệt của cô, cuối cùng đặt tay lên viền cổ áo đang hé mở. Anh chỉ hơi dùng sức một chút, nút áo trên người cô lập tức bị đứt phăng, rải rác tứ phía, lớp áo mở toang để lộ ra làn da trắng nõn nà bên trong.

Thở dốc buông đôi môi của cô ra, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên làn môi anh đào hơi tấy đỏ, tròng mắt đen nhánh càng trở nên mờ mịt, mơ hồ toát ra tia lửa khiếp người bên trong. Đầu ngón tay khẽ lướt qua trên môi cô rồi chậm rãi men theo chiếc cổ mảnh khảnh lần xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực tròn đầy.

Đôi mắt sáng như sao khép hờ, tỏa ra vầng sáng mê ly, hai má đỏ ửng, làn môi anh đào hơi sưng tấy, bộ ngực không ngừng phập phồng kịch liệt, tất cả như minh chứng cho cơn điên cuồng vừa nãy.

Lần đầu tiên nhìn thấy một màn phong tình như vậy, bên trong cơ thể Lăng Ngạo lập tức dâng lên một đợt sóng lớn cuồn cuộn, tuôn thẳng về hướng bụng dưới, một lần nữa hung hăng nuốt trọn lấy môi cô, động tác so với trước càng thêm điên cuồng.

"Lăng. . . . . . Ngạo. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Âm thanh miễn cưỡng phát ra bị đứt quãng thành từng mảnh, cuối cùng biến mất giữa làn sóng tình cuồn cuộn mà anh đang dấy lên trong cơ thể cô, đầu óc choáng váng mất đi một tia lý trí cuối cùng. Điên cuồng quấn quít, áo dần dần rơi, da thịt trắng nõn như mỡ đông hiện rõ giữa bầu không khí, rồi sau đó bị một cơ thể nam tính rắn rỏi đặt lên, cơn thủy triều ẩm ướt tràn ngập khắp phòng.

Tiếng thở gấp yêu kiều, bên trong căn phòng đang khép chặt cửa, một buổi chiều chưa từng ngừng nghỉ.

***

Vân Trạch ngồi ở phòng khách lầu dưới, chơi đùa chiếc máy tính bảng, mái tóc đen che khuất ánh mắt ảm đạm. Ngón tay thon dài siết thật chặt vật cầm trong tay, đôi môi mím chặc, không nói được lời nào.

"Vân Trạch, chúng ta đã ngồi chờ ở đây cả một buổi chiều rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chờ?" Âu Liêm tựa vào trên ghế sofa, ánh mắt chần chừ liếc nhìn lên trên lầu. Nhìn dáng vẻ trước đó của thủ lĩnh chắc là muốn ăn sạch Lam đương gia rồi, cả buổi chiều còn chưa ra ngoài, thể lực không tệ. Anh vốn cho rằng, một người đàn ông bình thường như thủ lĩnh sẽ không thể chịu đựng được trong một khoảng thời gian dài, xem ra thủ lĩnh là nhân vật hiếm hoi rồi.

Tâm tình trong nháy mắt được che giấu đi, Vân Trạch cười nhạt ngẩng đầu lên, nói: "Nếu như cậu không có kiên nhẫn, tôi không để ý đến việc cậu đi gõ cửa!”

Nụ cười trên mặt Âu Liêm cứng đờ, cuống quít xua tay: “Cậu trực tiếp giết chết tôi đi còn hay hơn, tôi không muốn đi làm chuyện đâm đầu vào chỗ chết kiểu đó!” Nếu bảo anh đi gõ cửa, anh tình nguyện tiếp tục mọc rễ tại nơi này: “Tôi nghe nói Lam đương gia đưa Sakamoto Mikako đến xà đảo, dứt khoát vậy hả?”

Lúc anh vừa nhận được tin tức, toàn thân cũng nhịn không được mà sởn gai ốc. Có lẽ người nhưng bọn họ không sợ chết, nhưng mà lẻ loi cô đơn với loại sinh vật ghê tởm đó thì thôi, xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Cho dù bọn họ có bản lĩnh cách mấy, một khi rơi vào nơi ấy, cũng…..

“Cô ta còn có chỗ dùng được, Lam chủ nói rồi, chỉ cần cô ta có thể sống sót qua bảy ngày, sẽ thả ra ngoài!”

Lời nói của Vân Trạch lại khiến gương mặt của Âu Liêm căng lên lần nữa, sống quá bảy ngày trên một hòn đảo toàn là rắn độc, hôm nay là ngày quốc tế nói đùa hay sao? Một tiếng đồng hồ trôi qua cũng đã đủ chứng minh sức sống kinh người của cô ta rồi. A, anh chợt nhớ tới, hình như nhà họ Lam có một căn cứ nghiên cứu khoa học ở đó, chẳng lẽ là thật? “Vân Trạch, trước tôi nghe nói nhà họ Lam có một căn cứ nghiên cứu khoa học trên xà đảo Brazil, là thật?”

Cất chiếc máy tính bảng đi, Vân Trạch cười hiền hòa nhưng lại khiến cho người khác run rẩy toàn thân: “Bằng không cậu cho rằng tại sao bọn họ lại được đưa đến chỗ đó? Trước khi chết những người ấy có thể làm chút chuyện cho nhà họ Lam, coi như là huề cho những sai phạm mà bọn họ đã gây ra trước đó. Bên trong sở nghiên cứu có thiết bị công nghệ cao để xua đuổi rắn, miễn là ở đó, rắn sẽ không dám đến gần trong vòng bán kính một trăm mét. Cho nên, có thể coi đó là nơi an toàn nhất trên xà đảo!”

"Thế thì khi bọn họ đến nơi ấy, không phải sẽ sống qua bảy ngày rất đơn giản sao? Các người tốt bụng vậy ư?” Vẻ mặt nghi ngờ, Âu Liêm nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhíu mày hỏi.

Vân Trạch cười lạnh: “Đúng vậy, nếu chỉ là lời nói suông, bảy ngày ở nơi đó sẽ trôi qua rất dễ dàng. Nhưng mà, những người được nhà họ Lam đưa đến đó, tất cả đều phải chết, chỉ là vì đi làm vật thí nghiệm thế thôi. Từ khi sở nghiên cứu khoa học được thành lập, đến bây giờ cũng đã ba năm, trong vòng ba năm này Lam chủ đã đích thân ra lệnh chuyển tổng cộng bảy người đến đó. Trong bảy người kia, người sống lâu nhất là ba ngày. Có người không chịu nổi sự hành hạ mà chết, có người cũng trốn ra được, nhưng sau khi ra khỏi căn cứ khoảng trăm mét liền trở thành thức ăn trong bụng lũ rắn. Thế nên, nếu như cô ta có thể sống quá bảy ngày, điều này chứng minh nghiên cứu bấy lâu nay đã thành công, vậy thì không cần thiết phải ở lại đó nữa!”

Qủa nhiên không hổ danh là Lam đương gia, đối đãi với kẻ thù không chút lưu tình. Âu Liên nuốt nước bọt, quét mắt sang Ngự Phong bên cạnh, gương mặt vẫn không hề đổi sắc, âm thầm khâm phục sự bình tĩnh của anh ta.

"Này, cậu muốn làm gì?” Thấy Vân Trạch vừa đứng dậy, Âu Liêm vội vội vàng vàng hỏi tới.

Cởi bộ âu phục màu trắng trên người xuống, bên trong là một lớp áo sơ mi, cuộn ống tay áo lên, đi thẳng về phía nhà bếp, vừa đi vừa trà lời vấn đề của bọn họ: “Hôm nay thể lực của Lam chủ bị tiêu hao quá độ, đầu bếp nhà các anh không biết cô ấy thích ăn món gì, tôi tự đi làm!”

Không ai nghĩ đến, Vân Trạch - một người đàn ông thoạt nhìn tựa như tầng lớp quý tộc lại còn có tài nấu nướng tuyệt vời. Thậm chí mấy vị đầu bếp cao cấp cũng trố mắt ra nhìn lên cảnh tượng trước mặt, con dao kia bay múa giống như đang khiêu vũ, động tác không hề ngập ngừng, rõ ràng cho thấy đã rất quen thuộc với việc này. Những món anh làm ra đều có đủ cả sắc lẫn vị, kết hợp hài hòa, rất có sức quyến rũ đối với bao tử của người khác.

Âu Liêm không nhịn được nâng trán, vị hộ pháp này bên cạnh Lam đương gia, rốt cuộc là người như thế nào? Quả thật có thể gọi là người vạn năng rồi, khiến cho những người có cùng một thân phận như bọn họ cũng cảm thấy tự ti mặc cảm đấy!

Ánh lửa nóng rực, tiện thể Vân Trạch liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ nơi cổ tay, Lam chủ có thói quen dùng cơm vào lúc sáu giờ, bây giờ đã năm giờ bốn mươi, còn có hai mươi phút.

****

Đúng năm giờ, người đang ngủ say chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ cử động thân thể, trên người liền truyền đến cơn đau nhức bởi một buổi chiều điên cuồng, bỗng chốc, tất cả mọi chuyện lần lượt ùa về trong tâm trí cô.

"Đã tỉnh rồi hả?" Giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười thỏa mãn vang lên trên đỉnh đầu. Nhạy cảm nhận ra ngón tay của anh vẫn còn đang nhẹ nhàng di chuyển trên cơ thể trần truồng đau nhức của mình, cảm giác này khiến cô có phần run rẩy.

Lam Duê ôm lấy chăn ngồi dậy, đôi mắt quyến rũ sáng lấp lánh, cười trêu nói: "Hôm nay không phải mười lăm chứ? Dẫu vậy, mặt trăng còn chưa lên. Giấc ngủ ngon của em liền bị anh quấy rầy, Lăng Ngạo, anh đúng là thuộc họ nhà sói đấy!"

Không ngần ngại chút nào khi tấm chăn trên người bị kéo đi, cơ thể đầy nam tính của anh được phơi bày, hơi tựa vào đầu giường, khóe môi vẫn đượm nụ cười: “Trong mười hai con giáp của Trung Quốc không có cầm tinh con sói, bằng không, có lẽ anh thật sự là nó đấy!”

"Em còn nghĩ là anh có sức chịu đựng cao bao nhiêu, thì ra là sự nhẫn nại của Lăng thủ lĩnh cũng chỉ đến đấy mà thôi!” Trên cổ và vai đều là vết hôn thâm tím, nhưng lời nói ra vẫn hừng hực khí thế như thường. Vốn dĩ trước đó đầu tóc đã được chải chuốt gọn gàng, sau một buổi chiều điên cuồng mà xốc xếch không ra dạng gì. Cảm giác sền sệt trên người làm cô không được thoải mái, mất tự nhiên uốn éo cơ thể.

Từ đầu đến cuối Lăng Ngạo vẫn luôn dõi theo từng động tác của cô, bất thình lình đưa tay kéo chăn trên người cô ra, ôm cô xuống giường đi thẳng đến phòng tắm: “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, ở trước mặt anh không cần che đậy!”

Đúng sáu giờ, Lam Duê và Lăng Ngạo xuất hiện ngay trước bàn ăn, nhưng từ dáng đi ưỡn ẹo hơi mất tự nhiên của Lam Duê, người sáng suốt cũng có thể liên tưởng đến chiều nay đã xảy ra chuyện gì.

"Hương vị quen thuộc, nhất định là do Vân Trạch nấu rồi!" Tươi cười ngồi vào trước bàn ăn, ngửi hương vị thân quen, Lam Duê khẳng định.

Lúc này Vân Trạch đã khoác một thân âu phục trắng sạch sẽ tinh tươm, có điểm nào giống như vừa mới xuống bếp đâu. Đối với câu nói của Lam Duê, anh chỉ hơi cười cười: “Mời làm chủ dùng cơm!"

Cô vẫn luôn đánh giá cao tay nghề nấu nướng của anh, so với những đầu bếp hàng đầu thế giới cũng không hề thua kém, thế nên, bình thường ở nhà, anh đều đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô. Không nghĩ đến hôm nay ở nơi khác mà anh cũng tự mình ra tay, điều này thật sự khiến cô cảm thấy bất ngờ. Lăng Ngạo nghe thấy vậy cũng không nói gì, sắc mặt không chút thay đổi, bắt đầu dùng cơm. Cho dù có muốn bắt bẻ thế nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông bên cạnh Lam Duê này quả thật hoàn hảo đến mức làm người ta không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

Sau khi Lam Duê dùng bữa ăn tối xong, đang lau khóe miệng, Vân Trạch đúng lúc đứng ra, hỏi: “Xế chiều hôm nay Lam chủ khá mệt nhọc, có phải tối nay sẽ không trở về?”

Khụ, câu hỏi không chút che đậy của Vân Trạch khiến gương mặt của Lam Duê mơ hồ trở nên đỏ ửng, mà người luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người khác như Lăng Ngạo cũng không khỏi bật cười trước câu hỏi trần trụi của anh ta: “Không cần, trở về còn có chuyện cần phải giải quyết. Hôm nay đã ở đây cả buổi chiều rồi, có rất nhiều việc phải làm!” Một tuần sau là đến hôn lễ, vậy thì, hình như lễ Giáng Sinh cũng sắp tới.

Vân Trạch đang chuẩn bị trả lời, tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, áy náy khom lưng, nghiêng người đi sang một bên.

"Tôi là Vân Trạch!"

". . . . . ."

"Uhm, tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo Lam chủ, ừ, cậu đến trước xử lý. Tiền do cậu chuẩn bị, chuyện này cậu cứ sắp xếp một chút là tốt rồi!"

". . . . . ."

"Tôi rõ rồi, chuyện này chờ sau khi hỏi qua Lam chủ tôi sẽ lập tức thông báo tin tức cho cậu. Trước tiên cứ như vậy đi, về phần cô ta, xem xem có manh mối gì không!”

Vân Trạch vừa cúp điện thoại, lúc trở lại sắc mặt trông rất khó coi:

"Lam chủ, mới vừa nhận được tin tức, Sakamoto Mikako . . . . . đã được cứu, bên chúng ta tổn thất mười hai người!"

Tay đang bưng tách trà chợt dừng lại, nụ cười trên gương mặt từ từ biến mất, đáy mắt lóe lên một tia u ám. Chậm rãi đặt cái tách trong tay xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua mép tách, đứng lên: “Em đi về trước đây, nếu như không có chuyện gì, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không liên lạc thường xuyên. Chuyện lớn nhỏ ở hôn lễ, một mình Lăng Ngạo anh quyết định là được!”

"Đợi đã nào...!" Bất chợt kéo tay của cô, lần này anh mơ hồ cảm thấy lo lắng, rồi lại bắt mình không cho phép: "Chú ý an toàn, không cần cậy mạnh!"

Quay người lại, khẽ đặt một nụ hôn xuống bờ môi anh, chớp chớp hàng lông mi dài, nói: "Yên tâm, em tự có chừng mực!" Nói xong, rút tay của mình về, cũng không quay đầu lại, sải bước đi một mạch ra ngoài.

Đả thương người của cô, cướp đi kẻ thù của cô, bây giờ thật sự muốn đối đầu với cô đến cùng, gia tộc William, gia tộc Raymond, nhất định là những người này cũng đóng vai trò không nhỏ trong ấy.

Lam Duê vốn muốn trực tiếp đi đến nơi xảy ra sự cố bất ngờ, nhưng một cuộc điện thoại từ đại bản doanh liền khiến cô dấy lên lửa giận đến cực điểm.

Mấy ngày trước Lam Triệt được cử đi thi hành nhiệm vụ trên một chiếc du thuyền sang trọng, mà chiếc du thuyền này lại không muốn đi theo lộ trình bình thường, cố tình tiến vào tam giác Bermuda(1), một nơi cực kỳ thần bí. Từ sau khi nó đi vào hải vực Bermuda, ban đầu radar còn nhận được chút tin tức, nhưng đến khi trời vừa chập choạng tối liền mất tín hiệu cho đến tận bây giờ, tựa như vừa bốc hơi khỏi địa cầu. Thêm vào đó tọa độ của chiếc du thuyền cũng biến mất khỏi màn hình định vị trên biển.

Khi vừa nhận được tin tức này, cơn tức giận của Lam Duê lại càng tăng thêm gấp bội là điều dễ hiểu.

Đem chuyện vốn đang muốn đi xử lý giao cho Vân Thanh, Vân Vũ, cô gọi Vân Lãng trở về ngay lập tức, thay đổi lộ trình, đi thẳng về đại bản doanh ở Thượng Hải.

Hiện giờ mây đen giăng kín nhà họ Lam, những người làm việc ở bên ngoài cũng trở về đông đủ. Ngoại trừ Lam Duê còn đang trên đường về, lão thái gia nhà họ Lam chính là người lớn nhất trong nhà, dĩ nhiên mọi chuyện sẽ do ông làm chủ. Lúc này vợ chồng Lam Thành cũng cực kỳ lo lắng, rồi lại không biết nên làm như thế nào, bọn họ chỉ biết đặt mọi hy vọng lên người con gái của mình, Lam Duê. Con bé là người thông minh cơ trí, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, chắc chắn có thể cứu được anh trai của nó.

"Tướng quân Edward, tại sao nhiệm vụ lần này nhất định phải ủy nhiệm cho nó?” Lam Kính giã gậy, lạnh lùng hỏi.

Tướng quân Edward là người lãnh đạo trực tiếp của Lam Triệt ở FBI (cục điều tra liên bang Mỹ), có rất nhiều nhiệm vụ ông ta đích thân ủy nhiệm cho Lam Triệt, lần này Lam Triệt gặp nạn, cũng do ông ta đến đây thông báo. Người nhà họ Lam có thân phận như thế nào, bọn họ dĩ nhiên biết rõ, nhất là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam – Lam Duê, thủ đoạn của cô ta không phải những người như bọn họ có thể đối kháng được. Lần này cũng nhân cơ hội Lam Duê không ở đại bản doanh, ông ta mới dám dẫn người đến đây. Ban đầu Lam Duê đã nói rất rõ ràng, tuyệt đối không được giao bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào cho Lam Triệt, ông ta cũng luôn nhớ kỹ điều này. Nhưng mà không hiểu vì sao lần này cấp trên cứ nhất quyết giao nhiệm vụ ấy cho Lam Triệt. Trước đó ông ta cũng đã suy đoán khả năng xảy ra tình huống xấu, đi đến nơi đó, mười lần thì hết chín lần không thể trở về, Tam giác quỷ Bermuda bí ẩn, có ai nghe qua mà không sợ hãi. Qủa nhiên, mới vừa đến nơi liền xảy ra chuyện như vậy.

"Lam lão gia, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, cấp trên đưa ra chỉ thị, nhất định phải giao nhiệm vụ lần này cho Lam Triệt, tôi cũng đã phản đối, nhưng không có tác dụng. Thực sự tôi không giao nhiệm vụ lần này cho cậu ấy, hơn nữa cá nhân Lam thiếu gia cũng đồng ý!”

Xoa xoa mặt, Edward cảm thấy cực kỳ oan uổng, chuyện này rõ ràng không hề liên quan đến ông ta.

Lam Thương hừ lạnh: “Người nhà họ Lam rơi vào tay các ông liền xảy ra chuyện, ông muốn đùn đẩy trách nhiệm ư?”

"Ông nói thử xem tại sao cấp trên của ông lại muốn đích thân Lam Triệt thi hành nhiệm vụ? Hay là các ông cho rằng hiện giờ nhà họ Lam rất dễ bắt nạt?” Lạnh lùng cất giọng, Lam Dịch chậm rãi nói.

Trái ngược với quan điểm của hai người kia, Lam Vũ lớn mật đưa ra nghi ngờ: “Có phải ai đó đứng đằng sau giật dây hay không?”

Edward vội lau mồ hôi trên trán, người của gia đình này cũng quá nhiều đi chứ, vấn đề này vứa mới kết thúc, liền nảy sinh ra một vấn đề khác: “Cái này……Chuyện này là bí mật quốc gia, tôi không thể trả lời. Bản thân Lam thiếu gia là thành viên trong tổ chức FBI, nên đã có sự chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng, Lam lão gia đồng ý cho anh ta đi, chẳng phải cũng đã nghĩ đến vấn đề này hay sao!”

“Anh láo toét!” Lam Kính tức giận lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, câu nói có phần lỗ mãng khiến mọi người nhà họ Lam cả kinh, ngơ ngác nhìn ông. Ông cũng bước ra từ thế giới đó, chẳng nhẽ không biết sự đen tối bên trong nó hay sao? Muốn lừa ông, cũng không biết tự lượng sức mình: “Edward, tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc tại sao phải giao cho Lam Triệt đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi thế lực của nhà họ Lam, nhưng ông ta vẫn kiên trì giữ vững đạo đức của một người lính, chuyện liên quan đến bí mật quốc gia, ông ta tuyệt đối không thể tiết lộ. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh, kiên định nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể nói ra chuyện nhân của chuyện lần này, nhưng đúng là Lam thiếu gia cam tâm tình nguyện thi hành, chúng tôi tuyệt đối không ép buộc!”

"Ông nói là, anh ấy tình nguyện đâm đầu vào chỗ chết, không có bất kỳ ai gây áp lực, cũng không có bất cứ người nào dùng lời nói để kích động anh ấy? Tướng quân Edward!”

Giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên phía sau, vừa trầm thấp vừa khiến người ta hoang mang lo sợ, không khí chung quanh lạnh lẽo khác thường.

"Lam Duê!"

"Chị Lam Duê!" Lam Kiệt nãy giờ vẫn im lặng như tờ, khi vừa nhìn thấy chị mình, đáy mắt liền lóe sáng. Ngay khi vừa nhận được tin, cậu bé vẫn một mực chờ cô trở lại, cuối cùng cũng về rồi.

Lam Duê cởi bỏ áo khoác, thản nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, đối với việc toàn bộ thành viên trong nhà đã tề tựu đông đủ, cô cũng chẳng có chút phản ứng. Biết rõ hiện giờ tâm tình của cô không tốt, bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ hiểu được một điều, một khi Lam Duê đã ở đây thì ngay cả người chết cũng phải hé môi.

"Tướng quân Edward, trả lời câu hỏi của tôi!”

Nét sửng sốt hiện rõ trên gương mặt khi trông thấy sự xuất hiện của cô, đại não như bị đóng băng, ông ta khiếp sợ, ngây ngốc ngồi yên một chỗ, sau khi nghe Lam Duê hỏi mới chợt hoàn hồn. Trưc tiếp đối diện với gương mặt thanh tú của cô, thế nhưng ngay cả một chút tâm tình cũng không nhìn ra được, ý cười nhẹ nhàng thoáng qua trên mặt, nụ cười lạnh lẽo như băng.

"Lam đương gia, nói thế nào thì chuyện này cũng là bí mật nội bộ của FBI, tôi thật sự không có nghĩa vụ phải trả lời cho câu hỏi của các người, mong Lam đương gia đừng nên làm khó dễ chúng tôi!”

Đối với câu trả lời của ông ta, Lam Duê bỗng nhiên cười rộ lên, giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người chung quanh, khẩu súng lục màu bạc quen thuộc đã nằm trong tay cô, họng súng ghim thẳng vào trán của người đối diện, lạnh lùng tàn nhẫn cảnh cáo: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, là ai đã cử Lam Triệt đi làm nhiệm vụ lần này? Ông có thể lựa chọn không nói, tôi cũng không thèm lãng phí thời gian nữa, ông nên biết, tôi luôn không thích nói nhảm!”

Đây mới là diện mạo chân chính của Lam Duê, cô chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt những người trong nhà. Lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, khát máu, nụ cười thường ngày chỉ là một dạng ngụy trang, một dạng ngụy trang khá thành công.

Edward khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt lại dám chỉa súng về phía mình. Khi vừa ngẩng đầu lên muốn gân cổ cãi lý thì đập vào mắt ông ta chính là đôi mắt lạnh lẽo sắc như dao, khiến ông ta hơi rùng mình. Ánh mắt kia như ngầm cảnh báo, nếu như đáp án của ông không thể làm cho cô hài lòng thì e rằng hôm nay khó mà bước ra khỏi cửa nhà họ Lam.

"Việc này do James thông báo, hình như là nhận được chỉ thị của cấp trên, cụ thể là người nào thì tôi thật sự không biết!”

Họng súng vẫn nằm nguyên vị trí cũ, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của ông ta.

"Mạng của ông, tôi tạm thời giữ lại, nếu như lần này tôi không mang được Lam Triệt trở về, vậy thì..... . . Vân Trạch, tiễn khách!"

Thu hồi súng, Lam Duê quay đầu, lạnh lùng nói.

"Lam Duê, con nhất quyết muốn đi?” Lam Kính cau mày, rất không tán đồng hỏi. Chỉ còn lại mấy ngày nữa là đến hôn lễ của con bé và Lăng Ngạo, bây giờ nó lại muốn đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ông thật sự rất lo lắng.

Lam Duê chậm rãi ngồi xuống, nói: "Con hiểu rõ ý của ông nội, nhưng mà lần này con phải đi. Về phần hôn lễ, làm phiền người nói giúp con……..hoãn vô kỳ hạn!”

Mẹ của Lam Duê, Tô Tình lo lắng nắm lấy tay cô, ấm giọng nói: “Nguyệt, anh con sẽ không có chuyện gì, con không cần phải mạo hiểm như vậy, chỗ đó kỳ thật quá nguy hiểm, những truyền thuyết về nơi đó, trên thế giới này đã có rất nhiều…….mẹ thật sự……”

"Mẹ, lời đồn đại không thể tin! Huống chi, mẹ nên tin tưởng ở con!”

Thở dài một hơi, Lam Thành đứng dậy, nói: "Lam Duê, cả nhà ai cũng biết con luôn tự mình đưa ra quyết định, một khi đã quyết làm chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Thế nhưng, ba vẫn không muốn con đi, cho dù là vì Tiểu Triệt, nó cũng tuyệt đối không hi vọng con sẽ đi!"

"Đúng vậy, Nguyệt, nơi đó thật sự rất đáng sợ, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng, em đừng nên đi thì tốt hơn!”

"Tam giác Bermuda, hiện tượng ở nơi đó khoa học vẫn chưa giải thích được, Lam Duê em đi có lợi ích gì?”

"Không nên chuyện gì cũng tự mình gánh vác, chúng ta là người một nhà, con cũng nên tin tưởng chúng ta mới đúng!”

Rút tay ra khỏi bàn tay của Tô Tình, Lam Duê đứng lên, lạnh lùng quét mắt qua tất cả mọi người đang có mặt tại đây, giọng nói lạnh lẽo có phần vang dội: “Hiện giờ ai mới là chủ nhân chân chính của nhà họ Lam, nếu như mọi người còn nhớ một chút phép tắc, thì nên biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Từ khi tôi tiếp nhận nhà họ Lam đến nay, quyết định của tôi chính là mệnh lệnh, bất kỳ ai cũng không thể chất vấn. Ông nội, ngay cả người cũng như vậy!”

Lời nói vừa trôi ra khỏi miệng, toàn bộ người nhà họ Lam liền lặng thinh, những lời ấy đánh ngay vào điểm mấu chốt khiến bọ nhọ không còn lời nào để phản bác.

"Lam Duê. . . . . ."

"Tốt lắm, trước hết cứ như vậy đi. Chuyện này mọi người cũng không cần nhúng tay vào, ai nên làm gì thì làm việc ấy! Vân Trạch!"

"Dạ!"

"Chuẩn bị tàu, hôm nay lập tức lên đường!"

"Dạ!"

Nhìn sâu vào mắt bọn họ, Lam Duê không thể làm gì khác hơn, cô tuyệt đối không thể để Lam Triệt xảy ra chuyện không may, tuyệt đối không. Sớm biết kết quả sẽ như thế này thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý cho anh mình trở về tổ chức một lần nữa.

***

Lăng Ngạo bị Lăng lão ông gọi về khẩn cấp, khi anh vừa mang nét mặt u ám bước vào, lại phát hiện cả mấy bậc trưởng bối của nhà họ Lam cũng ở đây, vả lại sắc mặt rất kém.

"Ông nội, ba mẹ, ông nội Lam, bác trai, bác gái!"

"Lần này chúng ta tới đây, là bởi vì hôn lễ xảy ra chút chuyện không may. Theo ý của Lam Duê là, se rằng hôn lễ sẽ bị trì hoãn một thời gian!” Lam lão ông có phần áy náy lên tiếng.

Trì hoãn, cô lại đang để tâm đến chuyện gì đây? Nhàn nhạt gật đầu, nói: “Con hiểu, có thể cho con biết nguyên nhân không? Còn nữa, trì hoãn là trì hoãn bao lâu?”

"Lam Triệt xảy ra chuyện không may, Lam Duê đích thân đi xử lý. Về phần hôn lễ này bị trì hoãn đến khi nào, Lam Duê nói. . . . . . Vô kỳ hạn!"

Vô kỳ hạn!

"Lam Triệt xảy ra chuyện gì?" Không thể nào chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cô lại nói ra lời như vậy, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng. Thế nhưng anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trước đó ở chỗ của mình, rõ ràng là người của cô đã xảy ra chuyện, thế nào bây giờ lại nhảy sang chuyện khác?

Lam Thành thấy ba của mình không nói lời nào, liền mở miệng thay: “Cấp trên bất thình lình chỉ đích danh Lam Triệt đi thi hành nhiệm vụ trên một chiếc du thuyền, mà chiếc du thuyền này lại đi đến Tam giác Bermuda, hiện giờ đã mất liên lạc, đến nay chưa hề nhận được tin tức!”

Nét bình tĩnh trên gương mặt chợt tan biến, bóng tối u ám đáng sợ như bao trùm cả gương mặt của Lăng Ngạo, đứng bật dậy, toàn thân toát lên hơi thở khiếp người, xông thẳng ra ngoài.

"Ai, chuyện của bọn nhỏ, để cho bọn chúng giải quyết! Việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là tin tưởng hai đứa nó!”

Hiện giờ quyền lực tối cao đều nằm trong tay hai đứa trẻ ấy, cho dù bọn họ có muốn nhúng tay vào cũng không được.

Rốt cuộc Lăng Ngạo cũng nhận ra, trước khi cô rời đi, tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an. Cô lại muốn đến nơi đó, cái gì gọi là hôn lễ hoãn vô kỳ hạn, chẳng lẽ cô không có ý định sống sót trở về hay sao? Không được, anh tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không đồng ý để cô đi mạo hiểm như vậy!

Trên máy bay, Lăng Ngạo gần như điên cuồng gọi vào số điên thoại của Vân Trạch, thế nhưng chẳng ai nghe máy. Không biết đã gọi bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nhận được tín hiệu từ đầu dây bên kia. Điều khiến người ta bất ngờ chính là, Lam Duê đích thân bắt máy.

"Bây giờ em đang ở đâu? Lam Duê, không cho đi, em có nghe hay không, anh không cho em đi!"

....còn tiếp....

Chú thích:

(1) Tam giác Bermuda, còn gọi là Tam giác Quỷ, là một vùng biển nằm về phía tây Đại Tây Dương và đã trở thành nổi tiếng nhờ vào nhiều vụ việc được coi là bí ẩn mà trong đó tàu thủy, máy bay hay thủy thủ đoàn được cho là biến mất không có dấu tích. Cho đến ngày nay vẫn còn có một số biến cố chưa được giải thích dứt khoát và vì thế đã trở thành cơ sở cho nhiều tác phẩm văn học và phim.

Im lặng một hồi lâu, cô mới cười nói: "Em vừa định gọi cho anh, không ngờ anh đã gọi trước rồi. Nhưng mà Lăng Ngạo à, em phải đi, Lam Triệt cần em. Chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Nathan Andrew, em đã điều tra, hắn ta có tham gia vào chuyện này. Nếu em đoán không sai, sau khi em rời khỏi, những chuyện tiếp theo sẽ nối đuôi nhau kéo đến. Nếu như anh thật sự không muốn em xảy ra chuyện, vậy thì em đem sau lưng của mình giao cho anh. Hãy giúp em bảo vệ sự bình an phía sau!”

“Chuyện này không thể nói nhập làm một, Lam Duê, dẫu cho em không tin vào những truyền thuyết kia, nhưng vẫn tồn tại đầy rẫy nguy hiểm. Đã biết kẻ khác bày mưu, em còn muốn đi, có phải em không có đầu óc hay không?”

"Lăng Ngạo, anh ấy là anh trai của em, thế nên, dù cho nguy hiểm cách mấy em cũng phải đi. ‘Nhân định thắng thiên*’, em không tin Lam Duê lại thua bọn chúng. Lăng Ngạo, coi như là em cầu xin anh!”

*Nhân định thắng thiên: con người có thể chiến thắng được thiên nhiên, ý chí , quyết tâm của con người có thể chiến thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh, (nhấn mạnh tầm quan trọng của ý chí.)

Giọng nói trầm thấp ở bên trong, mang theo một tia day dứt cùng không nỡ, thế nhưng vẫn tràn đầy tự tin. Đầu óc đang suy nghĩ lung tung cũng dần dần trở lại bình thường, Lăng Ngạo thở hắt ra một hơi, giọng nó có phần khản đặc: “Lam Duê, ngàn vạn lần phải trở về, nhất định phải an toàn trở về!"

"Được!"

Vừa nói dứt lời, bên kia cũng không chần chừ cắt đứt liên lạc, Lăng Ngạo lặng thinh cầm điện thoại một hồi lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi tràn ngập tơ máu, có một loại cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Nathan Andrew, quả nhiên là hắn, thật sự là khó lòng phòng bị.

"Thông báo Ngự Phong, gia tộc Andrew Italy, gia tộc William Anh quốc, gia tộc Raymond Ai Cập, phòng ngự nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

"Dạ!"

Cô nói muốn đem sau lưng của mình giao cho anh, vậy nên, chắc chắn anh sẽ không để cho vợ mình thất vọng. Còn về việc mạo hiểm lần này, cô liên tục xem lời của anh như là gió thoảng bên tai, chờ sau khi cô trở về, anh phải dành thời gian để dạy dỗ thật tốt!”

***

Đặt điện thoại xuống, Lam Duê hít vào một hơi thật sâu, thay trang phục đi biển mà Vân Trạch đã chuẩn bị.

Mặc trên người chiếc váy ngắn liền thân màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo quân trang đuôi én màu xanh đậm, tất chân màu đen kéo quá đùi, giày ống màu trắng cao đến đầu gối, hoàn toàn phô diễn vóc người hoàn mỹ của cô. Mái tóc đen nhánh được buộc cao kiểu đuôi ngựa, cả người toát lên nét hấp dẫn lạ thường.

Kéo cửa khoang thuyền ra, Vân Trạch đang canh giữ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy cô liền trực tiếp dẫn đầu về phía buồng lái.

"Đã tra ra du thuyền mất tín hiệu liên lạc ở tọa độ nào chưa?”

"Là ở 32’1’’ vĩ độ Bắc, 65’ kinh tuyến Tây. Thời điểm du thuyền vừa vào đến tọa độ này, lập tức bị một loại sóng điện từ mãnh liệt gây nhiễu. Lúc Triệt thiếu gia liên lạc với những người đó, tín hiệu liên tục bị đứt quãng, sau đó hoàn toàn biến mất, tựa như chưa hề xuất hiện trên thế gian này!”

Ánh mặt trời ngày đông phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên mặt biển, sau lại hắt lên những chiếc quân hạm màu trắng bạc, cảnh sắc lung linh mê người. Chiếc quân hạm của bọn họ vừa vặn nằm ngay chính giữa, hai chiếc còn lại giữ một cự ly tương đối, nhận nhiệm vụ bảo vệ ở hai bên. Ngoại trừ ba chiếc quân hạm, còn có hai chiếc tàu ngầm bên dưới đáy biển, sẵn sàng cho mọi tình huống bất ngờ.

"Lam chủ!”

Nhìn thấy Lam Duê đến, mọi người thưa gửi một tiếng rồi tiếp tục tập trung vào việc của mình.

Liếc mắt sang Vân Lãng đang cầm lái, Lam Duê ngồi vào một bên, ngước mắt hỏi: “Hiện giờ chúng ta đang ở tọa độ bao nhiêu? Cách mục tiêu có xa lắm không?”

Vân Trạch quét mắt lên màn hình radar trước mặt, nói: “Tọa độ hiện tại của chúng ta vừa đúng vào tuyến trên, 30’ vĩ độ Bắc, 75’ kinh tuyến Tây."

Hình như khoảng cách còn khá xa, cô cũng biết thời tiết trên biển biến hóa khôn lường, không thể mù quán gia tăng tốc độ. Nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Tăng vận tốc lên sáu mươi hải lý một giờ, cẩn thận quan sát một chút rồi mới quyết định tiếp!”

"Dạ!"

Ba giờ sau, quân hạm cũng dần dần tiến vào tọa độ chiếc du thuyền đã bị mất tích của Lam Triệt. Ngoại trừ mặt biển mênh mông bát ngát thì chẳng còn lại gì cả. Cô không hiểu, một chiếc du thuyền đang di chuyển với lộ trình bình thường, tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất không thấy bóng dáng? Đây là loạt phim khoa học viễn tưởng ư, cũng không tránh khỏi có chút huyền bí. Cho dù thật sự đã từng xuất hiện những hiện tượng khiến khoa học không cách nào giải thích nổi, cô vẫn chưa tin. Chỉ là, chuyện lần này có liên quan đến Lam Triệt, cô không thể không dốc hết toàn bộ tinh thần.

Trời xanh vạn dặm, không nhìn ra được một tia kỳ bí ở nơi nào.

"Xuống đáy biển!" Híp mắt nhìn sóng yên biển lặng, Lam Duê nói.

Gật đầu một cái, Vân Trạch đi tới bên kia, bắt đầu hạ tàu ngầm.

Trên biển không tìm ra chút đầu mối nào, chắc hẳn bên dưới luôn có chút gì đó. Dĩ nhiên cô không hy vọng chiếc du thuyền này bị chìm, cho nên mới tìm không ra. Nhưng đã lặn lội đến đây rồi thì ‘thà giết lầm còn hơn bỏ sót.’

"Chuẩn bị sẵn sàng! Bây giờ bắt đầu đếm!" Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vân Trạch ngẩng đầu lên nhìn màn ảnh khổng lồ trước mặt, trầm giọng nói.

Bên trong máy định vị bằng sóng âm thanh liền truyền đến giọng nói của người bên trong tàu ngầm: “Hiện giờ bắt đầu hạ xuống, tiến hành đếm ngược. Đang ở vị trí cách mặt nước biển 100 mét.”

"200 mét dưới biển, không có gì khác thường!"

"300 mét dưới biển, tất cả bình thường!"

"Dưới biển. . . . . ."

Lam Duê không ngừng xoay xoay chiếc nhẫn trên bàn tay phải, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào hình ảnh hiển thị trên màn hình, dường như muốn tìm kiếm cái gì đó. Nhưng thông tin truyền đến từ máy bộ đàm, ngoại trừ bình thường thì vẫn là bình thường, cũng không phát hiện ra xác của bất kỳ chiếc du thuyền nào. Kết quả này vừa khiến cô cảm thấy vui mừng, lại vừa có chút thất vọng. Mừng vì có lẽ chiếc du thuyền của Lam Triệt vẫn có thể đang ở đâu đó trên mặt biển, thất vọng vì, lại để mất đi đầu mối.

"4,700 mét dưới đáy biển, tất cả. . . . . . Đợi chút, phát hiện điểm khác thường!" Giọng nói bình thản vừa trôi ra được nửa câu, ngữ điệu chợt thay đổi, hình như phát hiện ra gì đó.

Nghe được lời nói của anh ta, Lam Duê cũng không nhịn được ngồi bật dậy, bàn tay gắt gao siết chặt lấy tay vịn ghế sofa, đôi mắt không hề chớp lấy một cái, nhìn trân trân vào màn hình định vị trước mặt, muốn xem rõ, rốt cuộc nó là thứ gì. Nhưng đáy biển thật sự quá tối tăm, không có đầy đủ ánh sáng, miễn cưỡng lắm cũng chỉ nhìn thấy được hình bóng lờ mờ, thật sự không phân biệt được vật gì.

Sau khi tàu ngầm tiếp cận được vị trí, nương theo tia sáng yếu ớt từ thân tàu, bọn họ tạm thời nhận biết được nó.

Là xác của một chiếc du thuyền khổng lồ, dựa vào những mảnh rêu và vết gỉ sét để lại trên thân, rõ ràng có thể nhìn ra được, đây không phải là chiếc du thuyền mới vừa bị đắm dạo gần đây.

Ngón tay từ từ buông thõng, tâm tình bỗng nhiên được thả lỏng. May thật, không phải là chiếc du thuyền chở Lam Triệt.

Gập ngón tay lại, nhịp nhàng gõ xuống mặt bàn, một tia trầm tư thoáng qua gương mặt thanh tú.

"Lam chủ, thời tiết thay đổi!" Giọng nói đượm chút nặng nề của Vân Trạch vang lên bên tai cô, quay đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên, mới vừa nãy vẫn còn trời xanh mây trắng, trong tích tắc liền chuyển thành một màu mây đen xám xịt, mang theo tia chớp kinh hoàng. Mặt biển yên ả không gió, sóng biển dần dần cuộn trào lên, đợt sau cao hơn đợt trước, không chút ngừng nghỉ, nhanh chóng chuyển thành một cơn bão với gió lớn. Trái lại quân hạm vẫn có thể duy trì trạng thái cân bằng, không đến nỗi xảy ra sự cố trước tình huống bất ngờ này.

Dẫu Lam Duê có điềm tĩnh cách mấy cũng không khỏi bị một màn trước mắt làm chấn động. Vô duyên vô cớ đến không báo trước, mới vừa nãy vẫn còn sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh, trong phút chốc cuồn cuộn phong ba. Cô không phải nhà khoa học, không thể nghiên cứu được nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này.

"Hỏng bét, mất liên lạc với tàu ngầm, tất cả các liên lạc còn lại đều bị ngắt quãng. Lam chủ, toàn bộ hệ thống đã bị nhiễu, quân hạm rơi vào trạng thái điều khiển tự động.”Giọng nói trầm thấp pha chút hoảng hốt của Vân Lãng vang lên khiến Lam Duê bắt đầu lo lắng.

Nhanh chóng đứng dậy, đi đến vị trí điều hành chính, đèn đỏ cảnh báo không ngừng lóe sáng khắp buồng lái, tiếng chuông báo động inh ỏi nối đuôi theo sau.

"Hỏa lực bắn tự động còn đúng mười phút, Lam chủ, quân hạm đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta!”

Bấy nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Lam Duê gặp phải tình huống quái dị kiểu này, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ lâm vào hoàn cảnh đại loại như vậy chứ huống chi là bây giờ. Thế nhưng, cô tuyệt đối không thể nào từ bỏ, cũng không cho phép bản thân đầu hàng.

Đẩy Vân Lãng ra, cô đích thân cầm lái: “Khởi động toàn bộ hệ thống chỉnh tay, bắt buộc phải tắt chế độ tự động!”

“Lam chủ, hiện giờ nó đang rơi vào tình trạng ‘vô thức’ rất mạnh mẽ, không có khả năng khống chế.”

"Tôi nói có thể đó là có thể! Nhanh lên một chút!" Quay đầu quát lên một tiếng, sự nghiêm túc trên gương mặt của cô khó có thể diễn đạt bằng lời. Liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, còn dư lại tám phút, tuyệt đối không thể trì hoãn thêm nữa, tuy rằng tình huống trên đầy rẫy hiểm nguy kỳ dị, cô nhất định không thể chùn chân.

"Vân Lãng, anh tiếp tục cầm lái, bằng mọi giá phải làm cho quân hạm di chuyển. Vân Trạch, anh đi điều chỉnh thiết bị truyền tin, bất luận như thế nào cũng phải bắt được liên lạc với hai chiếc tàu ngầm dưới biển.” Nói xong, cô đến đứng trước bàn điều khiển. Đôi chân mày lá liễu nhíu lại, nhìn hằng dãy nút chằng chịt như ma trận trước mặt, toàn bộ kiểm soát chế độ tự động ư? Hai tay thoăn thoắt múa trên bàn phím, sửa đổi trình tự bên trong, tranh giành quyền khống chế.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sóng gió bên ngoài mỗi lúc một lớn, sấm sét cùng với mưa to như thác đổ đánh thẳng vào quanh thân quân hạm. Chiếc quân hạm hùng dũng lúc này chợt xuất hiện chấn động nhẹ. Lam Duê có thể đoán ra được, nếu như sóng biển cùng với vận tốc gió lớn thêm chút nữa, dẫu cho thân quân hạm có kiên cố cách mấy, e rằng cũng chịu không nổi.

Hiện giờ rõ ràng đang là mùa đông, mà nơi này lại xuất hiện sấm nổ vang trời, quả nhiên rất kỳ lạ.

Mồ hôi lâm râm rịn ra trên trán, cũng chẳng kịp lau, liếc nhìn thời gian, chỉ còn lại ba phút cuối cùng. Nếu như cô không thể chuyển toàn bộ chế độ tự động sang chỉnh tay mà nói, vậy thì kết cuộc của ba chiếc quân hạm chỉ có một, chính là tự đào mồ tại nơi này.

Không được, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!

Đầu ngón tay tăng nhanh vận tốc, trí não không ngừng xoay vòng, thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ còn ba mươi giây đếm ngược cuối cùng. Hô hấp chợt dừng lại trong chốc lát, Lam Duê tập trung toàn bộ tinh thần, nhìn chằm chằm vào bàn điều khiển trước mặt, dứt khoát ấn xuống một nút chốt cuối cùng.

Tiếng còi báo động cùng ánh đỏ lập lòe ngừng lại ở mười giây sau cùng.

Lúc này Vân Trạch đi đến bên cạnh cô, cầm chiếc khăn tay, nói: “Đã liên lạc được với tàu ngầm, ngược lại bọn họ không gặp phải sự cố gì. Tình hình trên biển thật sự biến hóa khôn lường, đây không phải là hiện tượng siêu nhiên?”

"Tôi. . . . . . Á. . . . . ." Lam Duê mới vừa lau đi mồ hôi trên trán, lúc vừa định mở miệng lại cảm thấy cả thân tàu chao đảo một cái, khiến cô suýt chút nữa đứng không vững: “Xảy ra chuyện gì?” Bất đắc dĩ nắm lấy tay Vân Trạch, lấy đà đứng thẳng người, thân tàu vẫn không ngừng lắc lư. Cô luôn tin tưởng vào kỹ thuật lái tàu của Vân Lãng, chuyện gì đang diễn ra?

Vân Lãng quay đầu, quét mắt ra con sóng đang không ngừng dâng cao phía bên ngoài: “Lam chủ, tình huống này không tốt, nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại đây, sẽ bị sóng lớn nhấn chìm. Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên chứng kiến sóng to gió lớn cỡ này, Lam chủ, đề nghị của thuộc hạ chính là, lập tức rút lui!”

Hoàn cảnh như thế không cần Vân Lãng nhắc nhở cô cũng có thể nhìn ra, nghiến răng, đôi mắt lạnh như băng hơi trầm xuống, phất tay: “Toàn bộ rút lui.”

Thế nhưng đã rơi vào nơi này, nào có chuyện rút lui dễ dàng như vậy, toàn bộ thân quân hạm tựa như đang bị người ta kẹp chặt bốn phía, lắc lư kịch liệt. Người ở bên trong gắng gượng dựa vào thứ gì đó bên cạnh mình mới có thể giữ được thăng bằng.

Tình huống bây giờ của bọn họ có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

***

Vào lúc này, Lăng Ngạo đang ở New York, ngồi đối diện với ba anh em nhà họ Lam, gương mặt bọn họ khó che giấu được sự nôn nóng cùng hốt hoảng.

Điện thoại không gọi được, màn hình không lên, toàn bộ giống như vừa biến mất. Cái gì gọi là ‘số điện thoại này không tồn tại,’ cài gì gọi là ‘ngoài vùng phủ sóng,’ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Lăng Ngạo, cậu có liên lạc được với bọn họ hay không?”

Ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt, trong lòng hy vọng có thể biết được chút tin tức về tình trạng hiện giờ của Lam Duê từ miệng anh, cũng để trấn an tâm tình hoảng loạn của bọn họ. Đã hơn một tuần lễ, trời ơi, em gái duy nhất của bọn họ biến mất ở cái nơi quỷ dị ấy rồi.

"Không có, từ trường bị nhiễu, liên lạc không được!"

Thời điểm anh nói những lời này, nét băng lạnh trên gương mặt có dấu hiệu rạn nứt. Có trời mới biết, lúc anh nhận được tin tức ấy, suýt chút nữa đã lao tới. Nhưng anh biết mình không thể, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho Nathan Andrew. Nếu nhưng không phải tên đàn ông đáng chết đó, cô ấy cũng không cần mạo hiểm như vậy.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status