Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 74: Hồi ức

/110


Tin tức Lam Duê mang thai, ngoại trừ hai nhà Lam Lăng, cùng với những người bên cạnh cô, cũng không truyền ra bên ngoài. Thân phận của cô không thích hợp để công bố chuyện như vậy vào lúc này, thế nên, dẫu cho Lam Duê có thật sự muốn bỏ xuống tất cả để an tâm đi dưỡng thai cũng là chuyện tương đối khó khăn. Trên thực tế, Lam Duê không phải là người ngoan ngoãn ngồi yên, không làm gì cả mà chờ đến ngày sinh.

Chính vì hiểu rõ tính cách này của Lam Duê, cho nên Vân Trạch cũng quan tâm đến cô nhiều hơn thường ngày, đối với những công việc còn dang dở, cũng không nhúng tay vào quá nhiều. Dẫu sao thì cô chỉ việc đưa ra một số quyết định quan trọng, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.

Sau khi ngủ một giấc, thời điểm rời giường, đã là bốn giờ chiều.

Hiện tại, tất cả mọi sinh hoạt ăn uống của Lam Duê đều do một tay Vân Trạch chuẩn bị, anh dựa vào thói quen ăn uống của cô mà cân chỉnh cho phù hợp, quả thật cũng rất vừa miệng.

Bởi vì hai ngày nay tinh thần không được tốt, những món ăn mà Vân Trạch chuẩn bị đều là những món bồi bổ sức khỏe và nâng cao tinh thần. Sau khi dùng cơm xong, Lam Duê liền đến thư phòng, ngồi vào sau bàn làm việc, bắt đầu nghe báo cáo.

Vân Trạch đứng ở bên cạnh cô, Vân Vũ, Vân Lãng bắt đầu báo cáo về tình hình chính sự trong khoảng thời gian cô không có ở đây, những gì đã xảy ra trong phạm vi quản lý của họ.

"Ấn Độ, một tháng trước, muốn ở trên tay của chúng ta mười chiếc tên lửa, mười lăm chiếc phát đạn đạo tầm xa, bốn trăm hỏa tiễn dễ phát nổ, năm mươi chiếc tên lửa phóng độc!” Vân Vũ đảo trang giấy trong tay, nói: "Nhưng bọn họ đưa ra yêu cầu, ít nhất giá cả không thể cao hơn 5% so với giá chợ đen, bằng không, bọn họ không thể chấp nhận!"

Lúc này Lam Duê đã mang vào chiếc kính gọng vàng, tròng kính vừa vặn che khuất đi ánh sáng sắc bén nơi đáy mắt. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười nhẹ: “Khẩu vị trái lại rất lớn, cậu báo lại cho hắn, muốn chỗ hàng này của tôi, giá cả nhất định phải cao hơn 7% so với giá chợ đen. Nếu như không đồng ý, vậy thì bọn họ có thể tìm kiếm hàng mới ở chợ đen. Chỉ có điều, nếu muốn như vậy, quan hệ hợp tác giữa nhà họ Lam và bọn họ đến đây chấm dứt.”

"Dạ!" Vân Vũ gật đầu, hình như đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

Vân Lãng đứng ra, sắc mặt khi đứng trước Lam Duê cũng dịu đi mấy phần: “Ở Myanmar, Kỷ Ngõa Tháp và chúng ta xảy ra xung đột, gây nên một chết một bị thương, hiện giờ gia tộc Kỷ Ngõa Tháp đã tan rã, riêng cá nhân Kỷ Ngõa Tháp đã chạy đến Nga, bây giờ đang tập hợp lại bên trong.”

"Nửa tháng trước, lượng ma túy buôn lậu trong chợ đen đột nhiên được tăng cường, mà một số thế lực ngầm ở Trung Quốc cũng nhân cơ hội này, trắng trợn mua vào đủ loại ma túy. Mà giá trị của quân hỏa trong giới chợ đen, mỗi ngày lấy lãi 0.3%, đã gây nên xáo động không nhỏ. Tuy rằng hiện tại đã trở lại bình thường, nhưng vẫn tạo ra ảnh hưởng khá lớn.” Vân Lãng dừng một chút, ngước mắt nhìn Lam Duê, bởi vì tròng kính phản chiếu ánh sáng nên không nhìn thấy rõ, lại tiếp tục nói: “Bọn thuộc hạ đã điều tra, chuyện này hình như là do tổ chức thần bí kia tạo ra, rồi sau đó để cho nhà họ Lam gánh chịu. Có một số người nắm giữ vai trò chủ đạo, cho rằng tất cả đều có nhà họ Lam chống đỡ sau lưng. Nhà họ Lam dạo gần đây bị người ta đánh thẳng vào bên trong, cũng bị một số đả kích.”

Lại là tổ chức thần bí, hình như cô đã bỏ qua cho cái tổ chức này gần nửa năm nay, chỉ là, quả thật lần gây xích mích này đã khơi lên lòng hiếu chiến của cô.

Bưng tách trà ở bên cạnh lên, khẽ nhấp hai ngụm, mở miệng nói: "Kỷ Ngõa Tháp, phát lệnh truy sát, không cần bắt sống hắn, trực tiếp giết chết. Dám khiêu khích tôi, vậy thì trước đó phải biết đến hậu quả! Về phần ma túy trong chợ đen, mấy thế lực vô danh tiểu tốt ở Trung Quốc, các cậu tự xem mà làm đi. Giá quân hỏa ở chợ đen không ngừng tăng lên với biên độ nhỏ, rõ ràng cho thấy có người muốn khơi lên sự chống đối của các thế lực ở khắp nơi đối với nhà họ Lam, không sao. Bọn họ muốn nâng giá lên như thế nào, tùy ý bọn họ, cậu chỉ cần chiếu theo giá cả mà chúng ta đã quyết định từ ban đầu. Còn những người ôm thái độ hoài nghi đối với nhà họ Lam, các cậu cứ trực tiếp bỏ qua. Nếu còn dám can đảm động đến chúng ta, nhổ lông trên miệng cọp, vậy thì trực tiếp loại trừ cho tôi, cũng không cần phải báo cáo với tôi làm gì. Đánh thẳng vào, nhà họ Lam bị đánh thẳng vào, trong lúc này đã gánh chịu bao nhiêu tổn thất rồi, đến lúc đó tôi sẽ đòi lại toàn bộ, cả vốn lẫn lời. Lam Duê này từ trước đến nay chưa từng làm ăn lỗ vốn, bọn họ đồng thời làm vậy, cũng có chủ ý, tôi đánh trả.”

Đáy mắt của Vân Lãng thoáng qua ý cười cùng với sự ngưỡng mộ, gật đầu: “Dạ, thuộc hạ biết nên làm như thế nào rồi!”

"Lưu Long của tập đoàn Long Thanh, chiếm giữ một thị trường khổng lồ ở Indonesia, Lam chủ, dạo gần đây việc buôn bán súng ống của chúng ta ở Indonesia không ngừng bị hắn gây trở ngại, cũng ảnh hưởng đến tất cả những hoạt động bình thường của chúng ta, điều này cho thấy, bọn họ đang chèn ép chúng ta!” Vân Lãng vừa nói xong, Vân Vũ lại mở miệng lần nữa, mặc dù cũng loáng thoáng đoán được kết quả sẽ như thế nào, nhưng anh tất yếu phải hỏi thăm ý kiến của cô: “Lưu Long - Long Thanh vốn dĩ luôn gây lũng đoạn thị trường Indonesia, một năm này chúng ta tiến đến Indonesia, tuy rằng trước đó nói là hợp tác, nhưng bây giờ hắn ý thức được nguy cơ, cho nên. . . . . ."

"Cho nên liền không biết sống chết muốn cắn ngược lại?" Lam Duê cười lạnh, tay trái xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út phản xạ tia sáng chói mắt, chứng minh chủ nhân của nó đã thật sự kết hôn: “Chủ nhân người ta đã bất nhân rồi, vậy thì tôi hà cớ gì phải giảng nghĩa chi nữa? Lão già Lưu Long kia có thể sánh ngang với hồ ly, cho là rồng mạnh không ép rắn thổ địa sao? Vậy tôi sẽ cho hắn biết, Rồng thì mãi mãi là Rồng, còn rắn thì vĩnh viễn chỉ là rắn. Tôi cũng ngán cái thị trường quân hỏa Indonesia không chịu nằm dưới quyền quản lý này lâu lắm rồi, đây cũng là một cơ hội!”

"Dạ!"

"Xong rồi?" Lam Duê nhíu mày, thấy bọn họ gật đầu, cũng gật đầu nói tiếp: "Tam Giác Vàng trong khoảng thời gian này xảy ra vấn đề gì?"

Vân Lãng và Vân Vũ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt lóe lên một tia khác thường. Cả hai cũng biết, bởi vì chuyện này có liên quan đến Lăng thủ lĩnh, nên chủ nhân của bọn họ mới đem toàn bộ mấy người ở đại bản doanh trừng phạt sạch sẽ, bây giờ hỏi tới, khẳng định là muốn biết tình hình hiện giờ của Lăng thủ lĩnh.

Thật ra thì, nếu muốn biết, tự mình đi mà hỏi, không phải tốt hơn sao?

Tuy rằng trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng chủ nhân đã mở miệng rồi, bọn họ không thể không trả lời!

"Bởi vì có thế lực bên ngoài nhúng tay vào khu vực Tam Giác Vàng, những thế lực địa phương vốn đã bị áp chế xuống trước đó, lúc này lại nhân cơ hội làm mưa làm gió. Người mà hai nhà Lam Lăng điều động sang bên kia không khống chế nổi, trong khi đó bọn thuộc hạ cũng đang vội lo chuyện khác, thế nên không kịp đi giải quyết, ngờ đâu cụ ông cùng với Lăng lão ông lại tự tiện ôm hết mọi chuyện. Sau khi Lăng thủ lĩnh đến đó, hiện giờ thế cục đã được kiểm soát, tạm thời sẽ không có chuyện gì, Lam chủ yên tâm!"

Khụ, ý đồ bị đoán ra, Lam Duê có hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, phất tay nói: "Các cậu đi ra ngoài trước đi!"

Vân Trạch cũng không đi ra ngoài, mà lẳng lặng đứng ở bên cạnh cô, lặng yên ngắm nhìn gò má xinh đẹp.

Thời điểm cô hỏi đến ba chữ ‘ Tam Giác Vàng ’, trái tim anh không kềm được cơn run rẩy. Anh vẫn cho rằng mình có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, giả vờ như cái gì cũng không để ý, đau đớn thay, anh có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng lại không thể lừa gạt được chính bản thân mình, không lừa gạt được trái tim mình. Anh đã từng suy nghĩ từ rất lâu rồi, nếu như anh có thể nói ra tình cảm của mình sớm hơn một chút, thì người ở bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của cô có thể nào là anh hay không?

Thầm cười khổ, quả thật là anh chưa từ bỏ được ý định. Nhưng bản thân anh lại rõ ràng hơn ai hết, nếu như thời gian có quay trở lại, cho dù có thể làm lại từ đầu những một trăm lần, anh vẫn sẽ như cũ, không dám nói ra lời của trái tim mình, trong lòng lại cảm thấy may mắn, thật là buồn cười.

Đã quen với việc bảo hộ ở bên cạnh cô, thôi thì cứ tiếp tục như vậy đi.

"Vân Trạch?"

Đôi chân mày thanh tú của Lam Duê hơi nhíu lại, Vân Trạch rất hiếm khi có biểu hiện như vậy ở trước mặt cô. Nói một cách chính xác, anh rất ít khi bị mất hồn. Tuy nhiên, dạo gần đây, cô lại thường thấy chuyện này xảy ra. Dẫu sao cũng đã ở gần nhau lâu như vậy, cô thật sự xem anh là bạn, hơn nữa còn giống như một người anh lớn, thấy anh có biểu hiện khác thường thế này, cũng cảm thấy lo lắng bao nhiêu.

Vân Trạch hoàn hồn, nhìn thấy tròng mắt đen nhánh của Lam Duê đượm nét lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên, khẽ mỉm cười, nói: "Lam chủ, chuyện gì?"

Lam Duê thấy anh như vậy, cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, liền dời tầm mắt đi, nói: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Bảy giờ mười phút!" Vân Trạch liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Còn 50 phút, Lam chủ phải đi gặp Thượng tướng Ryan và Thượng tướng Guise."

Lam Duê gật đầu, đúng vậy, cô muốn đi gặp hai vị khách đến muộn này.

Chuyện của Lam Triệt, cô không đề cập tới, không phải là quên. Cô là người mang thù dai, chuyện này, bất luật là những người đó đóng vai trò gì trong quân đội, người không làm tròn chức trách vẫn là bọn họ. Mà cũng do bọn họ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình, thế nên đến tận bây giờ Lam Triệt vẫn không rõ tung tích.

Lam Duê không quan tâm đến những người trên chiếc du thuyền ấy, cô chỉ để ý đến một người. Sự sống còn của những người khác, căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Trên thế giới này, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết bởi những sự cố bất ngờ, những người như vậy không ít.

"Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn ở đây một mình một chút!”

Vân Trạch nghe lời này, hơi kinh ngạc giương mắt lên, cuối cùng gật đầu một cái: “Dạ, đến giờ, thuộc hạ sẽ tới nhắc nhở người!”

***

Lam Duê ngồi trên ghế da, giơ tay lên, khẽ xoa hai khung hình nằm trên bàn.

Hai cô gái ở bên trong đều là cô, còn người nam, một là Lam Triệt, một còn lại là Lăng Ngạo.

Lại nói, bức hình duy nhất này với Lam Triệt là do ban đầu anh lôi kéo cô theo, không ngờ, bây giờ nó lại trở thành vật tưởng niệm cuối cùng. Trong nhà ai cũng biết cô và Lam Triệt có quan hệ rất tốt, nhưng không rõ nguyên nhân.

Ban đầu, cô bị ném vào bên trong giới hắc đạo u ám rối ren, mặc dù bên trên có ông nội làm chỗ dựa, nhưng rõ ràng cho thấy, ông nội không thể nào thật sự ra mặt giúp cô, chỉ cần không chết ở trong này mà nói, bất luận là cô xảy ra chuyện gì, ông nội cũng không hề ra tay.

Trên thực tế, ông nội vốn cũng không biết, trước đây thế lực của nhà họ Lam đã sớm rữa nát ngay từ trong trứng, bề ngoài ông nội được xem là chủ nhân, thật ra thì nội bộ bên trong đã bị tan đàn xẻ nghé từ lâu. Lúc cô được đưa lên vị trí này, tất cả mọi người đều biết cô là chủ nhân tương lai của nhà họ Lam, cũng chính là chủ nhân của bọn họ, dĩ nhiên là trên mặt phải tỏ ra vui vẻ, nhưng lại ngấm ngầm tìm cách loại trừ cô. Ông nội tin tưởng bọn họ, mà những người đó lại chỉ xem cô là một cô gái nhỏ, ỷ vào sự tín nhiệm của ông nội, nhiều lần suýt chút nữa chết ở trong tay họ.

Nhớ có một lần, cô bị chỉ điểm đi làm một chuyện không có khả năng hoàn thành, một lần kia, cô xém chút đã chết, nếu như không nhờ vào Lam Triệt…..Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, Lam Triệt đứng chắn ở trước mặt cô, chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ máu tươi trước ngực, gai mắt làm sao. Thế nhưng anh vẫn gắng gượng mỉm cười và nói với cô rằng:

"Tiểu Nguyệt, thật tốt quá, em không bị làm sao, em không bị sao cả! Anh là anh trai của em, anh muốn bảo vệ cho em thật tốt….”

Bởi vì là anh trai, cho nên mới phải bảo vệ cô như thế.

Cũng chính bởi vì vậy, cô mới có thể thật sự hạ quyết tâm đoạt lấy vị trí người đứng đầu của nhà họ Lam, chính thức trở thành Lam đương gia. Cô không muốn ông nội cảm thấy áy náy, cho nên dù mình có bị người ta đắc tội bao nhiêu, cũng không nói. Cũng chính vì sợ ông nội sẽ nghe được phong phanh gì đó, cho nên khi vừa đứng vững trên gót chân mình, cô lập tức tiến hành thay máu toàn bộ thế lực bên trong nhà họ Lam. Cũng chính từ sự kiện đó, toàn bộ quyền hành của ông nội đều chính thức rơi vào tay cô.

"Triệt. . . . . . Anh còn sống không. . . . . ."

Nhớ lại chuyện cũ, thật sự chẳng hề cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại còn khiến cho trái tim mình trở nên tồi tệ hơn.

Ngón tay khẽ vuốt lên người trong hình, thản nhiên nói: "Triệt, hôn lễ của em anh không đến, bây giờ em đã có con rồi, là cháu của anh, anh phải làm tròn trách nhiệm của một người cậu mới đúng! Triệt, em đang chờ anh nguyên vẹn trở về….”

Lúc này, Lam Duê không biết, một khi Lam Triệt thật sự xuất hiện, tình huống ấy sẽ còn đau đớn tâm can nhường nào….

~Hết Chương 74~

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status