Hứa Thiếu Phong như hít phải một luồng hơi lạnh.
Đàn bà mà, một khi đã ác thì người này càng ác hơn người trước, bèn nói: “Tư Tư, em hôm nay làm sao thế? Có phải là đã gặp bà ấy rồi không?”
Trần Tư Tư gân cổ lên nói: “Lẽ nào bà ấy không nói với anh?”
Những người này, chẳng ai kém ai cả. Hứa Thiếu Phong bèn cố ý căng thẳng nói: “Cái gì? Em thực sự đã gặp bà ấy? Sau khi hết giờ anh đi đón mấy vị khách từ trên tỉnh xuống, vừa mới kết thúc xong là tới đây luôn, anh chẳng kịp về nhà, đâu có biết được nguyên nhân sự việc? Tư Tư, mau nói với anh, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Tư Tư nói: “Buổi chiều bà ấy đến tìm em”.
Ông “a” một tiếng nói: “Cô ấy tìm em? Tìm em làm gì?”
Trần Tư Tư nói: “Đến hỏi tội em, hỏi em với anh có quan hệ từ khi nào, nói em lòng dạ bẩn thỉu, em nói bà ấy giống như một oan phụ, bà ta liền hắt cho em một ly nước, lại còn hắt thẳng vào mặt em. Em lớn như thế này rồi, chưa từng bị nhục nhã như thế lần nào, em thật sự không ngờ được, bà ta lại có thể đối xử như thế với em…”. Nói đến đây, trong chốc lát không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, lại khóc to lên.
Hứa Thiếu Phong vội vàng ôm lấy cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô nói: “Để anh xem, đã bỏng chưa?”
Trần Tư Tư nói: “Là nước ấm, bỏng thì chưa đến mức, nhưng rõ ràng là làm ô nhục đến nhân cách của em, là khinh thường em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ trong lòng, dựa vào sự giáo dục của Lâm Như thì không thể làm chuyện thô bỉ như thế được, bà ấy dùng nước tạt người, rõ ràng là Trần Tư Tư làm bà ấy tức điên lên, nếu không thì bà ấy nhất định không thể làm chuyện như thế này. Đương nhiên trong lúc này ông không thể biện hộ cho Lâm Như một lời nào, cho dù là nửa câu cũng không được, lời nói tốt đẹp chỉ có thể giữ lại nói cho một mình Lâm Như nghe thôi. Nếu như có thể thì bây giờ ông cũng chỉ mắng bà ấy vài câu để cho Trần Tư Tư vui. Nhưng bảo ông mắng, ông cũng không thể mắng được, ông vốn dĩ đã làm cho Lâm Như tổn thương, nếu lại mắng bà ấy sau lưng, thì chính ông cũng chẳng ra sao cả. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ông chẳng hề muốn làm tổn thương ai, ông chỉ có thể gặp ai thì dỗ người đó, nghĩ thế, bèn nói với Trần Tư Tư: “Xin lỗi, Tư Tư, đều là tại anh không tốt, để em ấm ức rồi”.
Trần Tư Tư vốn dĩ đầy một bồ ấm ức, nghe Hứa Thiếu Phong nói như thế, cũng không muốn giận thêm nữa, liền nói: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi”.
Hứa Thiếu Phong luôn muốn làm rõ nguyên nhân của chuyện này, hỏi: “Bây giờ điều khiến cho anh mơ hồ là, làm sao bà ấy lại biết chuyện giữa hai chúng ta? Bà ấy có chứng cứ gì, có nói cho em biết không?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, việc như thế này làm sao có thể nói cho em biết được?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, em cũng đừng là kẻ ngốc chứ, nếu bà ấy không có được chứng cứ có liên quan tới mối quan hệ giữa hai chúng ta, thì em cũng đừng nhận xem bà ấy làm thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tại sao em lại phải chết không thừa nhận chứ? Bà ấy có thể công khai khiêu khích trước mặt em, thì tại sao em lại không thể?”
Hứa Thiếu Phong nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì đấu lại: “Bà ấy đã chẳng có căn cứ gì, tại sao em lại thừa nhận, đây không phải là không khảo mà xưng sao?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không có căn cứ thì liệu có tìm đến em không? Nực cười”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Em có biết không, một khi em thừa nhận, đồng nghĩa với việc chặn con đường của hai chúng ta, sau này chúng ta biết qua lại như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nói: “Tại sao lại không thể qua lại? Bà ấy bảo em sau này không được qua lại với anh, em nói, em không thể, em yêu anh, muốn em buông xuôi là chuyện không thể được”.
Hứa Thiếu Phong thiếu chút nữa thì điên tiết, bà cô này, khi thông minh thì còn thông minh hơn cả người kia, nhưng lúc ngốc lên lại cũng ngốc hơn cả người đó, ông nói: “Chuyện giữa hai chúng ta vốn dĩ là chuyện vụng trộm, em lại công khai nhận với bà ấy, bảo anh phải làm thế nào đây? Sau này anh có muốn qua lại với em cũng không dễ rồi”.
Trần Tư Tư đầy ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Còn vì sao cái gì nữa? Em đã chặn đường lại rồi, em bảo anh phải nói như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nghe xong đần người ra, cô vốn chỉ muốn chọc tức Lâm Như thôi, khiến cho bọn họ cãi nhau, khiến bà ấy chủ động bỏ Hứa Thiếu Phong, sau đó cô thừa nước đục thả câu, không ngờ kết quả sự việc lại vượt quá khỏi dự tính của cô, bèn nói: “Ý của anh là, giữa em và Lâm Như, anh chọn Lâm Như, bỏ em, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Đây không phải là vấn đề anh lựa chọn ai, từ bỏ ai, Tư Tư, em biết không, anh là người đã có gia đình mà, đây là sự thực, không thể không thừa nhận sự thực này”.
Trần Tư Tư đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Thế nói cho cùng, em chỉ là một bộ quần áo trên người anh, muốn mặc thì lấy ra mặc, muốn vứt, thì một nhát là vứt đi, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong vừa nhìn thấy Tư Tư cười nhạt một tiếng thì trong lòng thấy sợ, cười nhạt là tiền tấu, trong những trường hợp thông thường, phụ nữ sau khi cười nhạt sẽ là điên loạn lên, sau khi điên loạn rồi sẽ òa lên khóc thật to. Để khiến cho tâm trạng cô không bị xấu thêm nữa, Hứa Thiếu Phong muốn tiến hành kế hoãn binh mà ngon ngọt: “Tư Tư, đừng nói như thế, em nên hiểu cho sự khó xử của anh. Anh đối với em như thế nào, không cần anh phải nói, trong lòng em rõ hơn ai hết. Có một số chuyện, không thể vội vàng được, phải từ từ. Anh vẫn còn chưa biết thái độ của Lâm Như như thế nào, nếu như cô ấy biết chuyện của hai chúng ta, chủ động muốn ly hôn với anh, thế thì thật tạ trời tạ đất, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, quan gì thì quan, làm được thì làm, không làm được thì thôi, có một người phụ nữ xinh đẹp như em bên cạnh, trong đời anh không còn gì tốt hơn”.
Những lời này quả nhiên rất có hiệu quả, Trần Tư Tư vẫn chưa kịp phát điên lên, đã chuyển thái độ, đột nhiên trở nên dịu dàng nói: “Thiếu Phong, anh nói, nếu như bà ấy không đồng ý thì sao? Nếu bà ấy không đồng ý, thì không phải là chúng ta sẽ không thể ở bên nhau được sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy không nên thề thốt gì với cô, một khi thề rồi, sau này không thực hiện được, chính là tự mình đưa đầu mình vào rọ, nhưng ông cũng không hoàn toàn chặn hết hy vọng của cô, một khi không có hi vọng gì thì cô ấy nhất định sẽ điên lên, bèn nói: “Nếu như cô ấy không đồng ý, sự việc sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Tư Tư à, em không nên thừa nhận với cô ấy, càng không nên đối đầu với cô ấy, em làm như thế, trong chốc lát đã làm loạn kế hoạch của anh lên, khiến anh rất bị động”.
Trần Tư Tư nói: “Thế anh có kế hoạch gì, sao lại không nói với em?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Chuyện gì cũng phải làm từng bước, dục tốc thì bất đạt. Nếu như cô ấy không biết anh đi ngoại tình, thời gian lâu dần, cô ấy sẽ cảm thấy giữa anh và cô ấy thực sự không còn chút ý nghĩa nào nữa, nói không chừng đòi ly hôn với anh thật. Còn nếu như để cô ấy biết được là anh đi ngoại tình, sẽ có hai khả năng, một là cô ấy chủ động ly hôn với anh, đây đương nhiên là chuyện tốt, còn một khả năng nữa, có thể cố ý không ly hôn với anh để làm khổ anh. Cho nên, trong thời gian này, chúng ta nên gặp nhau ít một chút, không nên gây ra thêm phiền phức gì nữa. Em thấy thế nào?
Trần Tư Tư đột nhiên vung hai cánh tay ra, ôm chặt lấy ông nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất thích anh, không nỡ bỏ anh”.
Hứa Thiếu Phong nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Điều này thì anh biết, anh biết mà”.
Hứa Thiếu Phong không dễ gì an ủi được Trần Tư Tư, đã đến hơn 11 giờ đêm rồi. Ra khỏi nhà rồi, cũng phải vội vàng mà trở về chứ, trong lòng lại nghĩ phải ứng phó với Lâm Như thế nào đây. Ông thấy mình bây giờ sao lại biến thành người như thế này, nói dối như cuội, đầu nào cũng nói dối, lừa gạt vợ, lại tới lừa gạt người tình, khiến lòng mình cũng thấy đau. Nhưng mà, nếu không nói dối thì không thể nào xử lý ổn thỏa được những mâu thuẫn này. Nếu có một ngày hai người bọn họ biết rõ chân tướng sự việc, thì anh thật sự không có mặt mũi nào mà làm người nữa.
Đàn bà mà, một khi đã ác thì người này càng ác hơn người trước, bèn nói: “Tư Tư, em hôm nay làm sao thế? Có phải là đã gặp bà ấy rồi không?”
Trần Tư Tư gân cổ lên nói: “Lẽ nào bà ấy không nói với anh?”
Những người này, chẳng ai kém ai cả. Hứa Thiếu Phong bèn cố ý căng thẳng nói: “Cái gì? Em thực sự đã gặp bà ấy? Sau khi hết giờ anh đi đón mấy vị khách từ trên tỉnh xuống, vừa mới kết thúc xong là tới đây luôn, anh chẳng kịp về nhà, đâu có biết được nguyên nhân sự việc? Tư Tư, mau nói với anh, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Tư Tư nói: “Buổi chiều bà ấy đến tìm em”.
Ông “a” một tiếng nói: “Cô ấy tìm em? Tìm em làm gì?”
Trần Tư Tư nói: “Đến hỏi tội em, hỏi em với anh có quan hệ từ khi nào, nói em lòng dạ bẩn thỉu, em nói bà ấy giống như một oan phụ, bà ta liền hắt cho em một ly nước, lại còn hắt thẳng vào mặt em. Em lớn như thế này rồi, chưa từng bị nhục nhã như thế lần nào, em thật sự không ngờ được, bà ta lại có thể đối xử như thế với em…”. Nói đến đây, trong chốc lát không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, lại khóc to lên.
Hứa Thiếu Phong vội vàng ôm lấy cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô nói: “Để anh xem, đã bỏng chưa?”
Trần Tư Tư nói: “Là nước ấm, bỏng thì chưa đến mức, nhưng rõ ràng là làm ô nhục đến nhân cách của em, là khinh thường em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ trong lòng, dựa vào sự giáo dục của Lâm Như thì không thể làm chuyện thô bỉ như thế được, bà ấy dùng nước tạt người, rõ ràng là Trần Tư Tư làm bà ấy tức điên lên, nếu không thì bà ấy nhất định không thể làm chuyện như thế này. Đương nhiên trong lúc này ông không thể biện hộ cho Lâm Như một lời nào, cho dù là nửa câu cũng không được, lời nói tốt đẹp chỉ có thể giữ lại nói cho một mình Lâm Như nghe thôi. Nếu như có thể thì bây giờ ông cũng chỉ mắng bà ấy vài câu để cho Trần Tư Tư vui. Nhưng bảo ông mắng, ông cũng không thể mắng được, ông vốn dĩ đã làm cho Lâm Như tổn thương, nếu lại mắng bà ấy sau lưng, thì chính ông cũng chẳng ra sao cả. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ông chẳng hề muốn làm tổn thương ai, ông chỉ có thể gặp ai thì dỗ người đó, nghĩ thế, bèn nói với Trần Tư Tư: “Xin lỗi, Tư Tư, đều là tại anh không tốt, để em ấm ức rồi”.
Trần Tư Tư vốn dĩ đầy một bồ ấm ức, nghe Hứa Thiếu Phong nói như thế, cũng không muốn giận thêm nữa, liền nói: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi”.
Hứa Thiếu Phong luôn muốn làm rõ nguyên nhân của chuyện này, hỏi: “Bây giờ điều khiến cho anh mơ hồ là, làm sao bà ấy lại biết chuyện giữa hai chúng ta? Bà ấy có chứng cứ gì, có nói cho em biết không?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, việc như thế này làm sao có thể nói cho em biết được?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, em cũng đừng là kẻ ngốc chứ, nếu bà ấy không có được chứng cứ có liên quan tới mối quan hệ giữa hai chúng ta, thì em cũng đừng nhận xem bà ấy làm thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tại sao em lại phải chết không thừa nhận chứ? Bà ấy có thể công khai khiêu khích trước mặt em, thì tại sao em lại không thể?”
Hứa Thiếu Phong nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì đấu lại: “Bà ấy đã chẳng có căn cứ gì, tại sao em lại thừa nhận, đây không phải là không khảo mà xưng sao?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không có căn cứ thì liệu có tìm đến em không? Nực cười”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Em có biết không, một khi em thừa nhận, đồng nghĩa với việc chặn con đường của hai chúng ta, sau này chúng ta biết qua lại như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nói: “Tại sao lại không thể qua lại? Bà ấy bảo em sau này không được qua lại với anh, em nói, em không thể, em yêu anh, muốn em buông xuôi là chuyện không thể được”.
Hứa Thiếu Phong thiếu chút nữa thì điên tiết, bà cô này, khi thông minh thì còn thông minh hơn cả người kia, nhưng lúc ngốc lên lại cũng ngốc hơn cả người đó, ông nói: “Chuyện giữa hai chúng ta vốn dĩ là chuyện vụng trộm, em lại công khai nhận với bà ấy, bảo anh phải làm thế nào đây? Sau này anh có muốn qua lại với em cũng không dễ rồi”.
Trần Tư Tư đầy ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Còn vì sao cái gì nữa? Em đã chặn đường lại rồi, em bảo anh phải nói như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nghe xong đần người ra, cô vốn chỉ muốn chọc tức Lâm Như thôi, khiến cho bọn họ cãi nhau, khiến bà ấy chủ động bỏ Hứa Thiếu Phong, sau đó cô thừa nước đục thả câu, không ngờ kết quả sự việc lại vượt quá khỏi dự tính của cô, bèn nói: “Ý của anh là, giữa em và Lâm Như, anh chọn Lâm Như, bỏ em, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Đây không phải là vấn đề anh lựa chọn ai, từ bỏ ai, Tư Tư, em biết không, anh là người đã có gia đình mà, đây là sự thực, không thể không thừa nhận sự thực này”.
Trần Tư Tư đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Thế nói cho cùng, em chỉ là một bộ quần áo trên người anh, muốn mặc thì lấy ra mặc, muốn vứt, thì một nhát là vứt đi, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong vừa nhìn thấy Tư Tư cười nhạt một tiếng thì trong lòng thấy sợ, cười nhạt là tiền tấu, trong những trường hợp thông thường, phụ nữ sau khi cười nhạt sẽ là điên loạn lên, sau khi điên loạn rồi sẽ òa lên khóc thật to. Để khiến cho tâm trạng cô không bị xấu thêm nữa, Hứa Thiếu Phong muốn tiến hành kế hoãn binh mà ngon ngọt: “Tư Tư, đừng nói như thế, em nên hiểu cho sự khó xử của anh. Anh đối với em như thế nào, không cần anh phải nói, trong lòng em rõ hơn ai hết. Có một số chuyện, không thể vội vàng được, phải từ từ. Anh vẫn còn chưa biết thái độ của Lâm Như như thế nào, nếu như cô ấy biết chuyện của hai chúng ta, chủ động muốn ly hôn với anh, thế thì thật tạ trời tạ đất, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, quan gì thì quan, làm được thì làm, không làm được thì thôi, có một người phụ nữ xinh đẹp như em bên cạnh, trong đời anh không còn gì tốt hơn”.
Những lời này quả nhiên rất có hiệu quả, Trần Tư Tư vẫn chưa kịp phát điên lên, đã chuyển thái độ, đột nhiên trở nên dịu dàng nói: “Thiếu Phong, anh nói, nếu như bà ấy không đồng ý thì sao? Nếu bà ấy không đồng ý, thì không phải là chúng ta sẽ không thể ở bên nhau được sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy không nên thề thốt gì với cô, một khi thề rồi, sau này không thực hiện được, chính là tự mình đưa đầu mình vào rọ, nhưng ông cũng không hoàn toàn chặn hết hy vọng của cô, một khi không có hi vọng gì thì cô ấy nhất định sẽ điên lên, bèn nói: “Nếu như cô ấy không đồng ý, sự việc sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Tư Tư à, em không nên thừa nhận với cô ấy, càng không nên đối đầu với cô ấy, em làm như thế, trong chốc lát đã làm loạn kế hoạch của anh lên, khiến anh rất bị động”.
Trần Tư Tư nói: “Thế anh có kế hoạch gì, sao lại không nói với em?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Chuyện gì cũng phải làm từng bước, dục tốc thì bất đạt. Nếu như cô ấy không biết anh đi ngoại tình, thời gian lâu dần, cô ấy sẽ cảm thấy giữa anh và cô ấy thực sự không còn chút ý nghĩa nào nữa, nói không chừng đòi ly hôn với anh thật. Còn nếu như để cô ấy biết được là anh đi ngoại tình, sẽ có hai khả năng, một là cô ấy chủ động ly hôn với anh, đây đương nhiên là chuyện tốt, còn một khả năng nữa, có thể cố ý không ly hôn với anh để làm khổ anh. Cho nên, trong thời gian này, chúng ta nên gặp nhau ít một chút, không nên gây ra thêm phiền phức gì nữa. Em thấy thế nào?
Trần Tư Tư đột nhiên vung hai cánh tay ra, ôm chặt lấy ông nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất thích anh, không nỡ bỏ anh”.
Hứa Thiếu Phong nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Điều này thì anh biết, anh biết mà”.
Hứa Thiếu Phong không dễ gì an ủi được Trần Tư Tư, đã đến hơn 11 giờ đêm rồi. Ra khỏi nhà rồi, cũng phải vội vàng mà trở về chứ, trong lòng lại nghĩ phải ứng phó với Lâm Như thế nào đây. Ông thấy mình bây giờ sao lại biến thành người như thế này, nói dối như cuội, đầu nào cũng nói dối, lừa gạt vợ, lại tới lừa gạt người tình, khiến lòng mình cũng thấy đau. Nhưng mà, nếu không nói dối thì không thể nào xử lý ổn thỏa được những mâu thuẫn này. Nếu có một ngày hai người bọn họ biết rõ chân tướng sự việc, thì anh thật sự không có mặt mũi nào mà làm người nữa.
/103
|