Tiểu cầm thú đã tới gần rồi, đại cầm thú còn xa sao?
Đồng minh duy nhất lại bị viên đạn bọc đường hấp dẫn, thông đồng với địch phản quốc, không thể trông cậy vào hắn nữa……
Đáng thương cho ta đau đầu nhức óc vẫn nghĩ không ra lý do phản đối, đành phải lắc lắc khăn tay, dựa vào cánh cửa, trơ mắt nhìn Thạch Thạch cao hứng phấn chấn đi đến luyện võ trường, đủ loại đau lòng kèm theo không thể buông tay khó có thể hình dung, rất có cảm giác ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn ; Tướng công nhất khứ hề, bất phục hoàn’*.
Tiễn bước Thạch Thạch, ta trở về phòng ngồi ở bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong tấm gương kia, mặt của Lâm Lạc Nhi bắt đầu mất vẻ bầu bĩnh trẻ con, dù đã cố trang điểm giấu đi, vẫn cố gắng phát triển theo hướng khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, thể chất thật đáng giận, mặc dù mềm dẻo, nhưng tuyệt đối không thể làm việc nặng! Leo núi mấy tháng, Thạch Thạch xách nước lên đã có thể mặt không đỏ khí không suyễn, ta lại như ban đầu không khác chút nào, vẫn thở hổn hển vù vù.
Càng làm cho ta tuyệt vọng là, hồi cuối tuần xắt rau không cẩn thận cắt phải đầu ngón tay thật sâu, chảy thiệt nhiều máu. Ta lười bôi thuốc, chỉ tùy tiện băng bó một chút, thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới miệng vết thương qua 3 ngày thì tốt rồi, hiện tại lại ngay cả một chút sẹo cũng không có.
Hoàng đại nương khen:“Ngươi thật sự là thiên phú dị bẩm, thể chất không bị sẹo khiến cho người ta ghen tị.”
“Đúng vậy, thật tốt, ta quá may mắn.” Nữ chính trong tiểu thuyết sắc tình khôi phục sức khỏe còn mạnh hơn gián, ta cười so với khóc còn khó coi hơn.
Cười xong, ta tỉnh táo lại, tiến hành sửa chữa mục tiêu lớn lên, kiếm bạc, chuộc thân, gả nam nhân, nuôi heo, chăm sóc con cái. Nam Cung Minh đã cố ý lưu tâm đến ta như thế, nếu muốn nhanh chóng chuộc thân thoát tịch chỉ sợ rất khó khăn, phải làm tốt kế hoạch nguy hiểm nhất, chính là chạy trốn.
Tuy rằng nô tỳ bỏ trốn sẽ bị truy nã, nhưng thế giới này không có mạng toàn cầu, cũng không có điện thoại di động, tin tức liên lạc khó khăn, chỉ cần ta tiếp tục giả xấu giả ngu, tranh thủ trong lúc chưa bị Đại cầm thú coi trọng, ngoan ngoãn đợi đến 13, 14 tuổi, thân hình lớn 1 chút, trước khi tình tiết đáng giận kia phát sinh, thay hình đổi dạng, trốn khỏi Nam Cung thế gia càng xa càng tốt, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, nếu may mắn có thể gả cho một nam nhân thiện lương. Còn lỡ bất hạnh, ta liền xuất gia làm ni cô! Chặt đứt hồng trần, mỗi ngày gõ mõ niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc!” (>_<)
Kế hoạch thực hoàn mỹ, vấn đề duy nhất là dịch dung, tuy rằng ta hiện tại không biết, nhưng ta biết đến đâu có thể học.
Nhớ rõ trong nguyên tác Lâm Lạc Nhi trước đây cùng Nam Cung Minh ở Tàng Thư các, từng có lần không cẩn thận làm rớt một quyển sách cổ, bên trong có một phần tiền nhân lưu lại thuật dịch dung bí tịch, nàng cảm thấy thú vị, học một ít trong đó. Không nghĩ tới sau này, trước khi bị Nam Cung Hoán ép buộc bị tiểu Hầu gia bắt cóc đem đi, ngày ngày chà đạp, khiến cho mình đầy thương tích. Chờ đợi nhiều ngày, mới tìm được cơ hội, dịch dung chạy thoát ra ngoài……
Những chuyện thê thảm phía sau ta không muốn nói tới, dù sao ta đã sửa nhiều tình tiết như vậy, chắc không thể lại xui xẻo giống nàng nữa chứ?
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là tìm ra dịch dung bí tịch kia! Nhưng Tàng Thư các ở Nam Cung thế gia là cấm địa, bên trong có rất nhiều cuốn sách trân quý, ngoại trừ vài phó dịch chuyên môn phụ trách quét tước, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào.
Đáng thương ta nghĩ ba ngày ba đêm, đầu muốn nổ tung, cũng nghĩ không ra cách nào tốt để trà trộn vào mà không bị phát hiện, đành phải tự nhận ngu xuẩn.
Càng ngu hơn nữa là! Trước khi xuyên qua ta là người nghèo, không thường xuyên thấy bạc. Nay không biết đầu óc thế nào, muốn thể nghiệm cảm giác ngủ trên đống bạc, cho nên lúc phòng thu chi phát tiền lương, ta chọn nhận khối bạc chứ không lấy ngân phiếu, sau vài tháng, đến khi trên ván giường trải kín 1 lớp bạc, nằm ngủ ở mặt trên, lạnh lạnh dưới lưng, rất có cảm giác thành tựu. (^_^)
Đến khi ta ngủ đã ghiền rồi, muốn đổi lấy ngân phiếu, kết quả phòng thu chi thực không khách khí đạp ta ra ngoài:“Tiền công giao phó rõ ràng, ai rảnh cho ngươi đổi lấy đổi đi? Chính mình đi lên trấn trên giải quyết!”
Ta trợn tròn mắt nhìn hơn ba trăm lượng, tính ra hơn hai mươi cân bạc,. Chỉ bằng đôi tay nhỏ với đôi chân nhỏ của ta, làm sao có thể a? Tám phần là dùng đòn gánh khiêng được nửa đường, bảo đảm sẽ té úp sấp gãy 2 cây răng cửa một lần nữa.
“Thạch Thạch đại ca, ngươi là người tốt a, giúp ta khiêng bạc đi……” Ta sống chết lôi kéo tay áo Thạch Thạch, dùng hết khả năng làm cho ánh mắt ai oán, bất lực một chút nữa.
Thạch Thạch mới luyện võ trở về, chạy đến phòng ta ăn vụng đồ ăn vặt, mảnh vụn rơi vào khí quản, ho khan cả buổi mới hỏi:“Đồ ngu ngốc nhà ngươi làm sao có nhiều bạc như vậy? Chẳng trách mấy tháng nay mọi người thiếu bạc vụn để đổi, nguyên lai đều chạy tới chỗ ngươi a?”
Ta đánh chết cũng không dám nói ra lý do muốn nằm ngủ trên đống bạc, liền nói dối:“Ta hồi nào đến giờ chưa thấy qua ngân phiếu lần nào, nghĩ đến có bạc tin cậy chút, cho nên……”
Thạch Thạch kinh ngạc, thốt ra mà ra:“Ngay cả ngân phiếu cũng chưa thấy qua? Đầu ngươi có bị gì không a?”
Ta cũng biết việc lần này rất ngu, cho nên cúi đầu không dám phản bác, mặc cho hắn cười nhạo.
Thạch Thạch thấy dáng vẻ thành thật nhận sai hiếm thấy của ta, lại đáng thương hề hề , thực sảng khoái đáp ứng vài ngày nữa xin phép giáo đầu tập võ, giúp ta đem bạc đến trấn trên đổi, thuận tiện quay về Lý gia thôn thăm phụ thân.
Ta nhẹ nhàng thở ra, thề về sau làm việc nhất định phải cân nhắc, lại phân quần áo trang sức được Nam Cung thế gia cho làm hai loại, dùng một miếng vải nguyên làm một cái vỏ gối thêu hoa mới, chuẩn bị để tỏ lòng hiếu thuận cho bà ngoại.
Sau đó ta suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy người khác bất nhân, ta không thể bất nghĩa, cậu cả bán ta cho Nam Cung thế gia, lấy tư duy ở xã hội hiện đại là không thể chấp nhận, nhưng theo quan niệm ở nông thôn cổ đại, hắn vẫn là người tốt, dù sao hắn đã không đem cháu gái nhà mình bán đi thanh lâu tửu quán cho được giá cao, mà là tìm chỗ tốt gởi gắm. Chỉ có điều hắn không thể biết trước tương lai, cũng không biết bản tính của Nam Cung thế gia. (nino : thế bạn biết à ^_^)
Ta tuy rằng chán ghét bọn họ, nhưng làm người cần phải để lại ba phần đường sống, cho nên vẫn là lấy chút tiền cùng một cái nhẫn được đại nha hoàn tỷ tỷ thưởng đem cho mợ, coi như là phí chiếu cố bà ngoại.
Còn có điểm tâm, kẹo, vải thừa, loạn thất bát tao gì đó sửa sang lại cũng không ít.
Đầu tiên là nhờ người đến báo trước, xác định ngày được cho phép trở về.
Đợi đến ngày xuất phát, Thạch Thạch buồn bực khiêng đòn gánh, một đầu là mười tám cân bạc, một đầu là mười cân đồ ăn cùng linh tinh xuất phát.
Ta chỉ ôm một cái túi nhỏ, nhanh chân bước theo, đi đến trang viên của Nam Cung thế gia ngồi xe về nhà.
2999 bậc thang mới đi một nửa…… Ta liền mệt muốn rớt cái túi.
Thạch Thạch nghiêm mặt, lấy cái túi của ta, tiếp tục quải lên vai.
Thật vất vả lê lết đến trấn trên, trong trấn có chút lộn xộn , hình như là mọi người đều đang nghị luận ngày hôm qua có một hộ cả nhà đều bị giết.
Ta không rảnh nhiều chuyện, sau khi đổi ngân phiếu, thực chân chó xoa nhẹ bả vai Thạch Thạch đại gia, mời hắn ăn 4 bát đậu hủ, mua 6 xâu mứt quả, hứa hẹn giặt quần áo một tuần cho hắn, sau đó kêu xe ngựa quay về Lý gia trang thăm người thân.
Thạch Thạch đã thật lâu không gặp phụ thân, vui vẻ hí hửng như con khỉ, dọc theo đường đi sôi nổi, không ngừng khoe:“Cha ta nói ta không biết tính toán, đời này tuyệt đối sẽ phá sản, lúc này ta làm đệ tử của Nam Cung thế gia, xem cha còn dám đánh ta, mắng ta không có tiền đồ!”
Ta nhịn không được phản bác:“Cha ngươi không mắng sai, ngươi quả thật không biết tính toán, viết chữ thì không có kiên nhẫn, học võ lại liều lĩnh tham công, cũng không biết khi nào thì mới trưởng thành được.”
Thạch Thạch khinh bỉ:“Ngươi là tiểu hài tử, không cần làm bộ cái gì cũng biết.”
Ta khinh bỉ:“Ta tuy là tiểu hài tử, nhưng ít nhất ta không mua tượng đất về chơi.”
Thạch Thạch:“Không có biện pháp, cái tượng này bộ dạng quái dị giống hệt ngươi, làm sao ta nhẫn tâm để nó ở quầy hàng bán không ra.”
Ta:“Được rồi, con khỉ kia lại là cái gì?!”
Thạch Thạch nổi giận:“Đây là nhị lang thần! Siêu lợi hại nha! Bộ dạng rất giống ta a! Chỉ có ánh mắt ngu ngốc của nhà ngươi mới có thể nhìn thành hầu tử!” (^_^ 1 giống Lạc nhi, 1 giống tiểu Thạch <== cái này là ý gì thì chắc chỉ có Lạc nhi ko hiểu thui >_<)
Một đường đi một đường tranh, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Về đến gần thôn, đã thấy ngoài cửa thôn có vài thôn dân đang tụ lại, thấy chúng ta muốn nói lại thôi, ánh mắt quái dị.
Ta bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Thạch Thạch tùy tiện đi lên trước, vỗ vỗ bả vai đối phương hỏi:“Minh Nhị thúc, các ngươi đứng ở đây làm cái gì thế? Ta mới vừa ở trấn trên mua 3 cân rượu với nửa cái đầu heo hiếu thuận cho cha ta, chút nữa thúc cũng tới nhà cùng cha uống hai chén nha. Còn nữa, ta hiện tại là đệ tử của Nam Cung gia đó nha!”
Minh Nhị thúc nuốt nuốt vài cái, rốt cục thấp giọng nói:“Thạch Thạch, cha ngươi…… Hắn đã xảy ra chuyện.”
Thạch Thạch buông tay, cười vô tâm :“Cái ông chuyên sơ ý đó, lại bị cái búa rớt trúng chân rồi?”
Đồng minh duy nhất lại bị viên đạn bọc đường hấp dẫn, thông đồng với địch phản quốc, không thể trông cậy vào hắn nữa……
Đáng thương cho ta đau đầu nhức óc vẫn nghĩ không ra lý do phản đối, đành phải lắc lắc khăn tay, dựa vào cánh cửa, trơ mắt nhìn Thạch Thạch cao hứng phấn chấn đi đến luyện võ trường, đủ loại đau lòng kèm theo không thể buông tay khó có thể hình dung, rất có cảm giác ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn ; Tướng công nhất khứ hề, bất phục hoàn’*.
Tiễn bước Thạch Thạch, ta trở về phòng ngồi ở bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong tấm gương kia, mặt của Lâm Lạc Nhi bắt đầu mất vẻ bầu bĩnh trẻ con, dù đã cố trang điểm giấu đi, vẫn cố gắng phát triển theo hướng khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, thể chất thật đáng giận, mặc dù mềm dẻo, nhưng tuyệt đối không thể làm việc nặng! Leo núi mấy tháng, Thạch Thạch xách nước lên đã có thể mặt không đỏ khí không suyễn, ta lại như ban đầu không khác chút nào, vẫn thở hổn hển vù vù.
Càng làm cho ta tuyệt vọng là, hồi cuối tuần xắt rau không cẩn thận cắt phải đầu ngón tay thật sâu, chảy thiệt nhiều máu. Ta lười bôi thuốc, chỉ tùy tiện băng bó một chút, thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới miệng vết thương qua 3 ngày thì tốt rồi, hiện tại lại ngay cả một chút sẹo cũng không có.
Hoàng đại nương khen:“Ngươi thật sự là thiên phú dị bẩm, thể chất không bị sẹo khiến cho người ta ghen tị.”
“Đúng vậy, thật tốt, ta quá may mắn.” Nữ chính trong tiểu thuyết sắc tình khôi phục sức khỏe còn mạnh hơn gián, ta cười so với khóc còn khó coi hơn.
Cười xong, ta tỉnh táo lại, tiến hành sửa chữa mục tiêu lớn lên, kiếm bạc, chuộc thân, gả nam nhân, nuôi heo, chăm sóc con cái. Nam Cung Minh đã cố ý lưu tâm đến ta như thế, nếu muốn nhanh chóng chuộc thân thoát tịch chỉ sợ rất khó khăn, phải làm tốt kế hoạch nguy hiểm nhất, chính là chạy trốn.
Tuy rằng nô tỳ bỏ trốn sẽ bị truy nã, nhưng thế giới này không có mạng toàn cầu, cũng không có điện thoại di động, tin tức liên lạc khó khăn, chỉ cần ta tiếp tục giả xấu giả ngu, tranh thủ trong lúc chưa bị Đại cầm thú coi trọng, ngoan ngoãn đợi đến 13, 14 tuổi, thân hình lớn 1 chút, trước khi tình tiết đáng giận kia phát sinh, thay hình đổi dạng, trốn khỏi Nam Cung thế gia càng xa càng tốt, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, nếu may mắn có thể gả cho một nam nhân thiện lương. Còn lỡ bất hạnh, ta liền xuất gia làm ni cô! Chặt đứt hồng trần, mỗi ngày gõ mõ niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc!” (>_<)
Kế hoạch thực hoàn mỹ, vấn đề duy nhất là dịch dung, tuy rằng ta hiện tại không biết, nhưng ta biết đến đâu có thể học.
Nhớ rõ trong nguyên tác Lâm Lạc Nhi trước đây cùng Nam Cung Minh ở Tàng Thư các, từng có lần không cẩn thận làm rớt một quyển sách cổ, bên trong có một phần tiền nhân lưu lại thuật dịch dung bí tịch, nàng cảm thấy thú vị, học một ít trong đó. Không nghĩ tới sau này, trước khi bị Nam Cung Hoán ép buộc bị tiểu Hầu gia bắt cóc đem đi, ngày ngày chà đạp, khiến cho mình đầy thương tích. Chờ đợi nhiều ngày, mới tìm được cơ hội, dịch dung chạy thoát ra ngoài……
Những chuyện thê thảm phía sau ta không muốn nói tới, dù sao ta đã sửa nhiều tình tiết như vậy, chắc không thể lại xui xẻo giống nàng nữa chứ?
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là tìm ra dịch dung bí tịch kia! Nhưng Tàng Thư các ở Nam Cung thế gia là cấm địa, bên trong có rất nhiều cuốn sách trân quý, ngoại trừ vài phó dịch chuyên môn phụ trách quét tước, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào.
Đáng thương ta nghĩ ba ngày ba đêm, đầu muốn nổ tung, cũng nghĩ không ra cách nào tốt để trà trộn vào mà không bị phát hiện, đành phải tự nhận ngu xuẩn.
Càng ngu hơn nữa là! Trước khi xuyên qua ta là người nghèo, không thường xuyên thấy bạc. Nay không biết đầu óc thế nào, muốn thể nghiệm cảm giác ngủ trên đống bạc, cho nên lúc phòng thu chi phát tiền lương, ta chọn nhận khối bạc chứ không lấy ngân phiếu, sau vài tháng, đến khi trên ván giường trải kín 1 lớp bạc, nằm ngủ ở mặt trên, lạnh lạnh dưới lưng, rất có cảm giác thành tựu. (^_^)
Đến khi ta ngủ đã ghiền rồi, muốn đổi lấy ngân phiếu, kết quả phòng thu chi thực không khách khí đạp ta ra ngoài:“Tiền công giao phó rõ ràng, ai rảnh cho ngươi đổi lấy đổi đi? Chính mình đi lên trấn trên giải quyết!”
Ta trợn tròn mắt nhìn hơn ba trăm lượng, tính ra hơn hai mươi cân bạc,. Chỉ bằng đôi tay nhỏ với đôi chân nhỏ của ta, làm sao có thể a? Tám phần là dùng đòn gánh khiêng được nửa đường, bảo đảm sẽ té úp sấp gãy 2 cây răng cửa một lần nữa.
“Thạch Thạch đại ca, ngươi là người tốt a, giúp ta khiêng bạc đi……” Ta sống chết lôi kéo tay áo Thạch Thạch, dùng hết khả năng làm cho ánh mắt ai oán, bất lực một chút nữa.
Thạch Thạch mới luyện võ trở về, chạy đến phòng ta ăn vụng đồ ăn vặt, mảnh vụn rơi vào khí quản, ho khan cả buổi mới hỏi:“Đồ ngu ngốc nhà ngươi làm sao có nhiều bạc như vậy? Chẳng trách mấy tháng nay mọi người thiếu bạc vụn để đổi, nguyên lai đều chạy tới chỗ ngươi a?”
Ta đánh chết cũng không dám nói ra lý do muốn nằm ngủ trên đống bạc, liền nói dối:“Ta hồi nào đến giờ chưa thấy qua ngân phiếu lần nào, nghĩ đến có bạc tin cậy chút, cho nên……”
Thạch Thạch kinh ngạc, thốt ra mà ra:“Ngay cả ngân phiếu cũng chưa thấy qua? Đầu ngươi có bị gì không a?”
Ta cũng biết việc lần này rất ngu, cho nên cúi đầu không dám phản bác, mặc cho hắn cười nhạo.
Thạch Thạch thấy dáng vẻ thành thật nhận sai hiếm thấy của ta, lại đáng thương hề hề , thực sảng khoái đáp ứng vài ngày nữa xin phép giáo đầu tập võ, giúp ta đem bạc đến trấn trên đổi, thuận tiện quay về Lý gia thôn thăm phụ thân.
Ta nhẹ nhàng thở ra, thề về sau làm việc nhất định phải cân nhắc, lại phân quần áo trang sức được Nam Cung thế gia cho làm hai loại, dùng một miếng vải nguyên làm một cái vỏ gối thêu hoa mới, chuẩn bị để tỏ lòng hiếu thuận cho bà ngoại.
Sau đó ta suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy người khác bất nhân, ta không thể bất nghĩa, cậu cả bán ta cho Nam Cung thế gia, lấy tư duy ở xã hội hiện đại là không thể chấp nhận, nhưng theo quan niệm ở nông thôn cổ đại, hắn vẫn là người tốt, dù sao hắn đã không đem cháu gái nhà mình bán đi thanh lâu tửu quán cho được giá cao, mà là tìm chỗ tốt gởi gắm. Chỉ có điều hắn không thể biết trước tương lai, cũng không biết bản tính của Nam Cung thế gia. (nino : thế bạn biết à ^_^)
Ta tuy rằng chán ghét bọn họ, nhưng làm người cần phải để lại ba phần đường sống, cho nên vẫn là lấy chút tiền cùng một cái nhẫn được đại nha hoàn tỷ tỷ thưởng đem cho mợ, coi như là phí chiếu cố bà ngoại.
Còn có điểm tâm, kẹo, vải thừa, loạn thất bát tao gì đó sửa sang lại cũng không ít.
Đầu tiên là nhờ người đến báo trước, xác định ngày được cho phép trở về.
Đợi đến ngày xuất phát, Thạch Thạch buồn bực khiêng đòn gánh, một đầu là mười tám cân bạc, một đầu là mười cân đồ ăn cùng linh tinh xuất phát.
Ta chỉ ôm một cái túi nhỏ, nhanh chân bước theo, đi đến trang viên của Nam Cung thế gia ngồi xe về nhà.
2999 bậc thang mới đi một nửa…… Ta liền mệt muốn rớt cái túi.
Thạch Thạch nghiêm mặt, lấy cái túi của ta, tiếp tục quải lên vai.
Thật vất vả lê lết đến trấn trên, trong trấn có chút lộn xộn , hình như là mọi người đều đang nghị luận ngày hôm qua có một hộ cả nhà đều bị giết.
Ta không rảnh nhiều chuyện, sau khi đổi ngân phiếu, thực chân chó xoa nhẹ bả vai Thạch Thạch đại gia, mời hắn ăn 4 bát đậu hủ, mua 6 xâu mứt quả, hứa hẹn giặt quần áo một tuần cho hắn, sau đó kêu xe ngựa quay về Lý gia trang thăm người thân.
Thạch Thạch đã thật lâu không gặp phụ thân, vui vẻ hí hửng như con khỉ, dọc theo đường đi sôi nổi, không ngừng khoe:“Cha ta nói ta không biết tính toán, đời này tuyệt đối sẽ phá sản, lúc này ta làm đệ tử của Nam Cung thế gia, xem cha còn dám đánh ta, mắng ta không có tiền đồ!”
Ta nhịn không được phản bác:“Cha ngươi không mắng sai, ngươi quả thật không biết tính toán, viết chữ thì không có kiên nhẫn, học võ lại liều lĩnh tham công, cũng không biết khi nào thì mới trưởng thành được.”
Thạch Thạch khinh bỉ:“Ngươi là tiểu hài tử, không cần làm bộ cái gì cũng biết.”
Ta khinh bỉ:“Ta tuy là tiểu hài tử, nhưng ít nhất ta không mua tượng đất về chơi.”
Thạch Thạch:“Không có biện pháp, cái tượng này bộ dạng quái dị giống hệt ngươi, làm sao ta nhẫn tâm để nó ở quầy hàng bán không ra.”
Ta:“Được rồi, con khỉ kia lại là cái gì?!”
Thạch Thạch nổi giận:“Đây là nhị lang thần! Siêu lợi hại nha! Bộ dạng rất giống ta a! Chỉ có ánh mắt ngu ngốc của nhà ngươi mới có thể nhìn thành hầu tử!” (^_^ 1 giống Lạc nhi, 1 giống tiểu Thạch <== cái này là ý gì thì chắc chỉ có Lạc nhi ko hiểu thui >_<)
Một đường đi một đường tranh, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Về đến gần thôn, đã thấy ngoài cửa thôn có vài thôn dân đang tụ lại, thấy chúng ta muốn nói lại thôi, ánh mắt quái dị.
Ta bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Thạch Thạch tùy tiện đi lên trước, vỗ vỗ bả vai đối phương hỏi:“Minh Nhị thúc, các ngươi đứng ở đây làm cái gì thế? Ta mới vừa ở trấn trên mua 3 cân rượu với nửa cái đầu heo hiếu thuận cho cha ta, chút nữa thúc cũng tới nhà cùng cha uống hai chén nha. Còn nữa, ta hiện tại là đệ tử của Nam Cung gia đó nha!”
Minh Nhị thúc nuốt nuốt vài cái, rốt cục thấp giọng nói:“Thạch Thạch, cha ngươi…… Hắn đã xảy ra chuyện.”
Thạch Thạch buông tay, cười vô tâm :“Cái ông chuyên sơ ý đó, lại bị cái búa rớt trúng chân rồi?”
/86
|