Trong vòm trời đen kịt, trăng tròn đẩy mây mù ra, tung xuống ánh bạc mông lung.
Mưa phùn trên hoa viên, đá lởm chởm màu xám trắng bị ánh trăng chiếu lên trắng bệch.
Ngôn Diệc Quân để tay sau lưng hờ nắm khép lại, vu lực xanh sẫm tại lòng bàn tay ngưng kết thành ấn.
Từ lâu y đã không còn là đứa bé gầy yếu nhiều năm trước nữa, từ ngày được đại tế ty cứu ra khỏi cái sơn động tối tăm kia, đi đến tế tháp tiềm tu, y ngày đêm ngâm mình trong núi sách biển học, như bọt biển đói khát rút lấy tri thức.
Trong lúc những đứa trẻ bằng tuổi còn đang nô đùa vui chơi, y chỉ có khổ tu làm bạn, so với người khác trả giá gấp trăm lần ngàn lần nỗ lực, luyện tập đến vào sinh ra tử thức tỉnh huyết thống, chính là vì có một ngày, tự tay báo thù rửa hận.
Sức mạnh của cừu hận chống đỡ lấy cơ thể như xác chết di động này, ẩn nhẫn ngủ đông mài răng hút máu, kéo dài hơi tàn sống tiếp, từ trước đến giờ y luôn am hiểu ẩn nhẫn.
Đại tế ty nói cho y biết, y chỉ là một trong ngàn vạn hậu duệ vu tộc bất hạnh, còn có rất nhiều đồng tộc, đang gặp cực khổ.
Ngôn Diệc Quân không có khái niệm gì về quần tộc, từng ấy năm tới nay, đồng tộc chỉ có mẹ của y mà thôi.
Những người kia hãm hại bọn họ, chỉ là bởi vì không đồng tộc sao?
Bây giờ, y rốt cuộc tự tay nhận kẻ thù, thậm chí huyết tinh tru diệt cả làng, đại thù báo nhanh, y phải cảm thấy khoái hoạt, vui mừng mới phải, nhưng mà bi ai dĩ vãng cũng không có buông tha y, chúng nó không ngừng hạ chú trái tim của y, đọng lại máu tươi nóng bỏng.
Cột chống sinh tồn mơ hồ bị rút đi, vì vậy chỉ còn lại một mình y tàn tạ trong vực sâu mờ mịt chung quanh, không biết nên đi hướng nào.
Ngôn Diệc Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ tâm tình hỗn loạn dư thừa phút chốc, chậm rãi vòng qua hòn non bộ, “kẻ địch” rình rập trong bóng tối theo dự liệu, rốt cục tại dưới ánh trăng cháy nhà ra mặt chuột ——
Trong nháy mắt, Ngôn Diệc Quân quên cả thở.
Đó là một con rồng con màu vàng sậm, tu hành không đến nơi đến chốn, hóa hình người đều miễn cưỡng, thò ra cái đầu nhỏ, trên trán đính một đôi sừng non vừa mới phân nhánh, màu vàng nhạt, đôi sừng run rẩy làm người lo lắng có bị rơi xuống hay không, trên đuôi vảy rồng ánh kim mọc không chỉnh tề, vảy nhọn hoắt xen lẫn vảy màu trắng sữa.
Rồng con nhìn trộm không thành còn bị tóm sợ hết hồn, nó chú ý tầm mắt Ngôn Diệc Quân rơi vào cái đuôi trọc lốc của mình, xấu hổ lấy chân vào đạp một cước, giấu đuôi ở phía sau, như vậy đối phương sẽ không nhìn thấy nữa.
Ngôn Diệc Quân ở trong tế tháp gặp qua không ít dị tộc, cũng gặp Long tộc, là kẻ thống trị Long Uyên giới, Long tộc từ trước đến giờ cao cao tại thượng, không dễ thấy được, huống chi là một con rồng nhỏ cần phải được chăm sóc cẩn mật.
Rồng nhỏ thấy y sững sờ, đánh bạo thò chân tay ngắn ra bò lên trên hòn non bộ, dựa vào độ cao hòn non bộ mới có thể miễn cưỡng nhìn thẳng sang, nó đưa cái cổ dài lại gần, tò mò trợn tròn đôi mắt, đồng tử hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt.
Đó là màu mặt trời.
Ngôn Diệc Quân khó giải thích được liên tưởng đến thứ không hề liên quan, không nghi ngờ chút nào, trước mắt là một con rồng nhỏ, là con rồng xinh đẹp nhất y từng thấy, y không biết tại sao con tiểu long này lại xuất hiện ở đây, cũng không biết, thiên ý sâu xa thăm thẳm đã dùng hồng tuyến trói vững vận mệnh khác biệt của bọn họ ở cùng nhau.
Vào giờ phút này, Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên sinh ra một luồng kích động không thể nói được, muốn đưa tay ra, sờ con rồng vàng đẹp đẽ này, như rất nhiều năm trước trong sơn động, y cũng từng nỗ lực đưa tay ra, tưởng chạm đến ánh sáng xa không thể với tới.
Tiểu Long thấy nam nhân không nói một lời vươn tay về phía mình, nó không cảm thấy có địch ý, cũng không sợ sệt —— nó nguyên bản không sợ trời không sợ đất.
Nó thậm chí còn học động tác của đối phương, chủ động đưa ra móng vuốt của mình —— lòng bàn tay hai người trên không trung nhẹ nhàng dán vào nhau.
Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười một cái, cũng không ngoài dự định long tộc kiêu ngạo từ chối mình xoa xoa, nhưng vẫn không buông tha, thay đổi một tay, duỗi ra từ góc khác, muốn sờ sờ cái đuôi của nó.
Tiểu Long phản ứng hết sức nhanh chóng, móng vuốt lần thứ hai chặn lại bàn tay của y.
Rồng nhỏ nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi muốn cùng chơi vỗ tay với ta sao?”
Sau đó nó thích thú thu hồi móng vuốt, mặt đầy mong đợi nhìn hắn, đuôi rồng không kìm lòng được nhếch lên đến, hưng phấn quẫy quẫy, phảng phất chờ đợi lần thứ ba vỗ tay.
Ngôn Diệc Quân: “…”
Y lúc đó chưa từng ý thức được, giờ khắc này động tác của hai người bọn họ hài hước đến mức nào.
“Không chơi đùa nữa sao?” Tiểu Kim long thất vọng buông đuôi xuống, mũi lại lại gần, chóp mũi nhíu nhíu: “Trên người ngươi có mùi máu tanh…”
Ngôn Diệc Quân hơi thay đổi sắc mặt, y thiếu chút nữa quên, cả người mình còn dính máu kẻ thù, giống như con quỷ giết người không ghê tay.
Không chờ y phản ứng lại, một cái đầu lưỡi ướt nhẹp đã liếm tới, dán vào mặt y.
“Phì phì phì ——” rồng nhỏ nhíu mày, khoa trương nhổ mấy cái, mặt mày ủ rũ le lưỡi: “Thật là khó ngửi.”
Khó ngửi ngươi còn liếm…
Ngôn Diệc Quân quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì đối với rồng nhỏ quái lạ này, nhân sinh đơn độc nhiều năm y cũng không có kinh nghiệm ứng đối tình huống này, càng là chưa bao giờ gặp phải kẻ không đứng đắn như thế, nhưng vết bẩn trên mặt đã bị liếm đi sạch sẻ.
Còn lại tay, quần áo đều bẩn thỉu, đọng lại màu máu đỏ sậm. Trước Ngôn Diệc Quân cũng không mấy để ý, ngược lại cũng không ai nhìn thấy vẻ thất thố chán nản của y.
Mà bây giờ, cảm giác máu dính đầy người, thực sự làm y có chút không thoải mái.
Rồng nhỏ bóp mũi lại, làm vẻ ghét bỏ, thế nhưng nó không có bỏ lại nam nhân mà chạy đi, chỉ há miệng nhìn trời, không nhẹ không nặng mà gào một tiếng: “Ngao!”
Ngôn Diệc Quân không rõ vì sao mà nhìn nó, nghĩ rồng nhỏ đang gọi trưởng bối, muốn bắt dị tộc bộ dạng khả nghi như y lại.
Không biết từ đâu trong bóng đêm sâu thẳm bay tới một đám mây, trắng trắng mềm mềm như kẹo bông, đám mây này từ trên trời giáng xuống, vừa vặn dừng lại trên đỉnh đầu Ngôn Diệc Quân, ngay sau đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu tầm tã trút xuống, bọc y trong ngoài dính lạnh thấu tim!
“…” Ngôn Diệc Quân miễn cưỡng đẩy mái tóc đen ướt dầm dề dính trên người ra, nhìn tiểu Kim long một lời khó nói hết, đối phương đang ngẩng lên đầu, ánh mắt chờ đợi được biểu dương.
Đám mây hoàn thành sứ mệnh tản đi, một luồng cảm giác thanh thản thông suốt tự nhiên sinh ra, vu lực quanh thân Ngôn Diệc Quân lưu chuyển, trong nháy mắt ẩm ướt bốc hơi không còn một giọt, lúc này y mới cảm thấy được vừa mới đây không phải là nước mưa bình thường, mà là linh khí ngưng tụ ở mức cao nhất hình thành linh vũ.
Đừng nói chỉ là vết máu, khí âm uế bẩn thỉu gì cũng dễ dàng bị cọ sạch.
Cả cõi lòng âm u, cũng phảng phất bị gột rửa sạch.
Ngôn Diệc Quân một lần nữa trở nên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra dung mạo vốn có, hai cái móng vuốt của tiểu Kim long víu trên ngực y, tỉ mỉ nhìn xem chốc lát, kinh ngạc nói: “Nguyên lai dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy!”
Ngôn Diệc Quân hơi run, tiện đường hiếm thấy mà mỉm một nụ cười yếu ớt đã lâu không dùng.
Trong trí nhớ, sau khi mẹ qua đời, y cũng chưa từng nhận bất kỳ khích lệ cùng ca ngợi nào, dường như bất biến trong sinh mệnh chỉ còn lại tiếng chửi bới sắc nhọn.
Sau này theo đại tế ty về tế tháp tu hành, lúc đầu, bởi vì quá lâu không giao lưu với người khác, ngay cả lời y cũng không biết nói qua, vì vậy trong mắt những sư huynh đệ khác, y chính là quái nhân quái gở ít lời.
Không có ai nhìn thấy y tự ngược khắc khổ, chỉ nhìn thấy tốc độ tiến bộ kinh người và thiên phú nghịch thiên của y, vì vậy cũng chỉ mang theo những lời ghen tỵ và khen tặng dối trá.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai chân tâm thực lòng khích lệ y, cho dù là đại tế ty giáo dục y, đối với y cũng chỉ có nghiêm túc thận trọng và nghiêm khắc.
“Ngươi tên là gì?” Ngôn Diệc Quân suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng hỏi một câu, nhiều năm như vậy, nếu không tất yếu, y rất ít nói chuyện với người bên cạnh, huống chi, là nói với con rồng nhỏ hiếm thấy.
Tiểu Kim long lần thứ hai kinh ngạc: “Cái gì, thì ra ngươi biết nói?”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Y đột nhiên cảm thấy để ý đến nó có lẽ là việc sai lầm.
“Ta tên Hồi Xuyên!” Tiểu Kim long đứng thẳng người, đối với danh hiệu của chính mình thập phần tự hào: “Là quả trứng nở bên bờ Vong Xuyên!”
Không chút nào phát hiện ra tên của mình, bản chất khác với vùng đất xuân sinh, lộ sinh.
Ngôn Diệc Quân mím môi một cái, thử nó: “Ngươi không sợ ta? Ngươi nhìn thấy rồi đấy, trên người ta dính máu, có thể không có ý tốt với ngươi.”
“Tại sao ta phải sợ ngươi?” Rồng nhỏ nghi hoặc trừng mắt nhìn, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực, như tôn nghiêm thân là Long tộc bị mạo phạm, đuôi rồng trắng sữa tức giận đánh trên tảng đá, phát ra mấy tiếng bộp bộp chát chát.
“Ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa còn nhỏ! Không có gì lo sợ! Ngươi phải sợ ta mới đúng!”
“…” Ngôn Diệc Quân trầm mặc trong nháy mắt, cũng không nhịn được nữa, xì cười ra tiếng.
Đuôi rồng đánh đến càng nóng nảy hơn, tiểu long mặt rồng giận dữ: “Ngươi cười cái gì?”
Mắt Ngôn Diệc Quân tràn đầy ý cười nhìn nó, giữa hai lông mày bị ánh trăng trong sáng soi sáng ra một mảnh nhu hòa đoan chính: “Cười ngươi đáng yêu.”
Sắc mặt giận dữ trên mặt rồng nhỏ kẹt lại, khuôn mặt non nớt trắng nõn của nó nổi lên một tầng ửng đỏ xấu hổ, hai viên sừng rồng run rẩy, thận trọng cúi xuống hai bên: “Tuy rằng ngươi thực sự nói thật, nhưng xem như ngươi khen ta, ta đại nhân có độ lượng, không so đo với ngươi.”
Dứt lời, hai móng vuốt ngắn lục lọi sờ soạng trong đám vảy nửa ngày, lấy ra một mảnh vỡ trứng rồng nho nhỏ màu vàng sậm, như hiến vật quý, nâng đến trước mặt y: “Cái này cho ngươi, ngươi sau này ở dưới sự che chở của ta! Nếu có người bắt nạt ngươi, thì báo lên danh hiệu của ta! Lúc ta không có mặt, nó sẽ thay ta bảo vệ ngươi!”
Thiếu niên nho nhỏ nở nụ cười tung bay, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng, nó cũng không biết một câu nói hưng chí của mình, sẽ lưu lại dấu ấn sâu sắc như vậy.
Ngôn Diệc Quân run lên tại chỗ một hồi lâu, bảo vệ y? Chỉ bằng cái thân thể nhỏ xíu này? Y bỗng nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, sâu trong đáy lòng, lại một trận buồn vui đan xen, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, trên thế giới này, còn có người muốn bảo vệ y sao?
Nhưng khát vọng cùng ước ao đang dâng trào kia phút chốc bị nhấn chìm, không thể chống đối, không thể ức chế, y đã sớm hình thành thói quen cô độc, sau khi yên lặng chịu đựng qua vô số đêm cô tịch giá rét, thì ra, đối với thế gian ấm áp vẫn như cũ, tồn tại một chút ngóng trông.
Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là một câu nói vô tâm, đều hận không thể đưa tay ra nắm lấy.
“Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì vậy.” Tiểu Kim long thấy đối phương thất thần, bất mãn lấy sừng rồng chọt chọt y.
“Ngôn Diệc Quân.” Sau một hồi trầm mặc, y nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí lại cực kỳ trịnh trọng.
Tiểu Kim long thấp giọng lặp lại tên của y, cau mày nói: “Thật khó đọc. Ta nên gọi ngươi là gì đây, Ngôn Diệc Quân? Ngôn tiểu đệ? Tiểu Diệc Quân?”
“…” Ngôn Diệc Quân không thể làm gì khác hơn ấn ấn thái dương, đối phương vẫn còn lẩm bẩm liên tục, y rốt cục không thể nhịn được nữa duỗi ra hai ngón tay nắm cái miệng rồng nhỏ đang lải nhải.
“A a!” Tiểu Long vung móng vuốt ngắn lên, tức giận vuốt đuôi.
“Ngươi cũng ở tế tháp tu hành sao?” Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, dẫn theo một chút dụ dỗ và mong đợi khó phát giác: “Ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta sư huynh đi.”
Rồng nhỏ méo miệng, liếc chéo y, bộ dáng tức giận, Ngôn Diệc Quân lấy trong bao trữ vật ra một chùm trái cây màu đỏ, hương vị dụ người lập tức hấp dẫn tầm mắt của nó: “Quả hổ phách chu!”
Tròng mắt tròn trịa của rồng nhỏ dính vào trái cây hồng hào khả nhân, dướn dài cổ muốn cắn, lại ý thức được mình đang tức giận, hai móng vuốt ngắn giấu trong ngực, tha thiết mong chờ nhìn sang.
Ngôn Diệc Quân mỉm cười, lấy xuống một quả, quơ quơ trước mắt nó, dụ dỗ nói: “Bé ngoan gọi sư huynh, cái này cho ngươi ăn.”
“Ngươi rất xấu!” Tiểu Long vô cùng đau đớn, vì chính mình gặp người không tốt cảm thấy oán giận không thôi, thiệt thòi nó còn đưa mảnh trứng vỡ quý giá của mình cho đối phương, rõ ràng nhìn trông đẹp mắt như vậy, không nghĩ tới tâm nhãn hư hỏng như thế!
Thân là Long tộc kiêu ngạo, nó sẽ không dễ dàng bị khu phục!
“Không muốn thì thôi.” Ngôn Diệc Quân không hề bị lay động, làm dáng muốn cất trái cây.
“Sư huynh!”
Tiểu Kim long không do dự nhào lên, gào gừ ngậm một ngón tay của y.
…
Ngôn Diệc Quân đã rất lâu không ngủ ngon đến như vậy, y đắm chìm trong mộng đẹp xưa cũ, không nguyện ý tỉnh lại.
Bên tai bỗng vang lên thanh âm quen thuộc không ngại phiền phức giục giã y: “Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”
Y hơi nhíu mày, hai mắt bất đắc dĩ mở ra một cái khe.
Ai đang gọi y?
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: A, nuôi mèo nuôi chó tính là gì?
Mưa phùn trên hoa viên, đá lởm chởm màu xám trắng bị ánh trăng chiếu lên trắng bệch.
Ngôn Diệc Quân để tay sau lưng hờ nắm khép lại, vu lực xanh sẫm tại lòng bàn tay ngưng kết thành ấn.
Từ lâu y đã không còn là đứa bé gầy yếu nhiều năm trước nữa, từ ngày được đại tế ty cứu ra khỏi cái sơn động tối tăm kia, đi đến tế tháp tiềm tu, y ngày đêm ngâm mình trong núi sách biển học, như bọt biển đói khát rút lấy tri thức.
Trong lúc những đứa trẻ bằng tuổi còn đang nô đùa vui chơi, y chỉ có khổ tu làm bạn, so với người khác trả giá gấp trăm lần ngàn lần nỗ lực, luyện tập đến vào sinh ra tử thức tỉnh huyết thống, chính là vì có một ngày, tự tay báo thù rửa hận.
Sức mạnh của cừu hận chống đỡ lấy cơ thể như xác chết di động này, ẩn nhẫn ngủ đông mài răng hút máu, kéo dài hơi tàn sống tiếp, từ trước đến giờ y luôn am hiểu ẩn nhẫn.
Đại tế ty nói cho y biết, y chỉ là một trong ngàn vạn hậu duệ vu tộc bất hạnh, còn có rất nhiều đồng tộc, đang gặp cực khổ.
Ngôn Diệc Quân không có khái niệm gì về quần tộc, từng ấy năm tới nay, đồng tộc chỉ có mẹ của y mà thôi.
Những người kia hãm hại bọn họ, chỉ là bởi vì không đồng tộc sao?
Bây giờ, y rốt cuộc tự tay nhận kẻ thù, thậm chí huyết tinh tru diệt cả làng, đại thù báo nhanh, y phải cảm thấy khoái hoạt, vui mừng mới phải, nhưng mà bi ai dĩ vãng cũng không có buông tha y, chúng nó không ngừng hạ chú trái tim của y, đọng lại máu tươi nóng bỏng.
Cột chống sinh tồn mơ hồ bị rút đi, vì vậy chỉ còn lại một mình y tàn tạ trong vực sâu mờ mịt chung quanh, không biết nên đi hướng nào.
Ngôn Diệc Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ tâm tình hỗn loạn dư thừa phút chốc, chậm rãi vòng qua hòn non bộ, “kẻ địch” rình rập trong bóng tối theo dự liệu, rốt cục tại dưới ánh trăng cháy nhà ra mặt chuột ——
Trong nháy mắt, Ngôn Diệc Quân quên cả thở.
Đó là một con rồng con màu vàng sậm, tu hành không đến nơi đến chốn, hóa hình người đều miễn cưỡng, thò ra cái đầu nhỏ, trên trán đính một đôi sừng non vừa mới phân nhánh, màu vàng nhạt, đôi sừng run rẩy làm người lo lắng có bị rơi xuống hay không, trên đuôi vảy rồng ánh kim mọc không chỉnh tề, vảy nhọn hoắt xen lẫn vảy màu trắng sữa.
Rồng con nhìn trộm không thành còn bị tóm sợ hết hồn, nó chú ý tầm mắt Ngôn Diệc Quân rơi vào cái đuôi trọc lốc của mình, xấu hổ lấy chân vào đạp một cước, giấu đuôi ở phía sau, như vậy đối phương sẽ không nhìn thấy nữa.
Ngôn Diệc Quân ở trong tế tháp gặp qua không ít dị tộc, cũng gặp Long tộc, là kẻ thống trị Long Uyên giới, Long tộc từ trước đến giờ cao cao tại thượng, không dễ thấy được, huống chi là một con rồng nhỏ cần phải được chăm sóc cẩn mật.
Rồng nhỏ thấy y sững sờ, đánh bạo thò chân tay ngắn ra bò lên trên hòn non bộ, dựa vào độ cao hòn non bộ mới có thể miễn cưỡng nhìn thẳng sang, nó đưa cái cổ dài lại gần, tò mò trợn tròn đôi mắt, đồng tử hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt.
Đó là màu mặt trời.
Ngôn Diệc Quân khó giải thích được liên tưởng đến thứ không hề liên quan, không nghi ngờ chút nào, trước mắt là một con rồng nhỏ, là con rồng xinh đẹp nhất y từng thấy, y không biết tại sao con tiểu long này lại xuất hiện ở đây, cũng không biết, thiên ý sâu xa thăm thẳm đã dùng hồng tuyến trói vững vận mệnh khác biệt của bọn họ ở cùng nhau.
Vào giờ phút này, Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên sinh ra một luồng kích động không thể nói được, muốn đưa tay ra, sờ con rồng vàng đẹp đẽ này, như rất nhiều năm trước trong sơn động, y cũng từng nỗ lực đưa tay ra, tưởng chạm đến ánh sáng xa không thể với tới.
Tiểu Long thấy nam nhân không nói một lời vươn tay về phía mình, nó không cảm thấy có địch ý, cũng không sợ sệt —— nó nguyên bản không sợ trời không sợ đất.
Nó thậm chí còn học động tác của đối phương, chủ động đưa ra móng vuốt của mình —— lòng bàn tay hai người trên không trung nhẹ nhàng dán vào nhau.
Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười một cái, cũng không ngoài dự định long tộc kiêu ngạo từ chối mình xoa xoa, nhưng vẫn không buông tha, thay đổi một tay, duỗi ra từ góc khác, muốn sờ sờ cái đuôi của nó.
Tiểu Long phản ứng hết sức nhanh chóng, móng vuốt lần thứ hai chặn lại bàn tay của y.
Rồng nhỏ nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi muốn cùng chơi vỗ tay với ta sao?”
Sau đó nó thích thú thu hồi móng vuốt, mặt đầy mong đợi nhìn hắn, đuôi rồng không kìm lòng được nhếch lên đến, hưng phấn quẫy quẫy, phảng phất chờ đợi lần thứ ba vỗ tay.
Ngôn Diệc Quân: “…”
Y lúc đó chưa từng ý thức được, giờ khắc này động tác của hai người bọn họ hài hước đến mức nào.
“Không chơi đùa nữa sao?” Tiểu Kim long thất vọng buông đuôi xuống, mũi lại lại gần, chóp mũi nhíu nhíu: “Trên người ngươi có mùi máu tanh…”
Ngôn Diệc Quân hơi thay đổi sắc mặt, y thiếu chút nữa quên, cả người mình còn dính máu kẻ thù, giống như con quỷ giết người không ghê tay.
Không chờ y phản ứng lại, một cái đầu lưỡi ướt nhẹp đã liếm tới, dán vào mặt y.
“Phì phì phì ——” rồng nhỏ nhíu mày, khoa trương nhổ mấy cái, mặt mày ủ rũ le lưỡi: “Thật là khó ngửi.”
Khó ngửi ngươi còn liếm…
Ngôn Diệc Quân quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì đối với rồng nhỏ quái lạ này, nhân sinh đơn độc nhiều năm y cũng không có kinh nghiệm ứng đối tình huống này, càng là chưa bao giờ gặp phải kẻ không đứng đắn như thế, nhưng vết bẩn trên mặt đã bị liếm đi sạch sẻ.
Còn lại tay, quần áo đều bẩn thỉu, đọng lại màu máu đỏ sậm. Trước Ngôn Diệc Quân cũng không mấy để ý, ngược lại cũng không ai nhìn thấy vẻ thất thố chán nản của y.
Mà bây giờ, cảm giác máu dính đầy người, thực sự làm y có chút không thoải mái.
Rồng nhỏ bóp mũi lại, làm vẻ ghét bỏ, thế nhưng nó không có bỏ lại nam nhân mà chạy đi, chỉ há miệng nhìn trời, không nhẹ không nặng mà gào một tiếng: “Ngao!”
Ngôn Diệc Quân không rõ vì sao mà nhìn nó, nghĩ rồng nhỏ đang gọi trưởng bối, muốn bắt dị tộc bộ dạng khả nghi như y lại.
Không biết từ đâu trong bóng đêm sâu thẳm bay tới một đám mây, trắng trắng mềm mềm như kẹo bông, đám mây này từ trên trời giáng xuống, vừa vặn dừng lại trên đỉnh đầu Ngôn Diệc Quân, ngay sau đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu tầm tã trút xuống, bọc y trong ngoài dính lạnh thấu tim!
“…” Ngôn Diệc Quân miễn cưỡng đẩy mái tóc đen ướt dầm dề dính trên người ra, nhìn tiểu Kim long một lời khó nói hết, đối phương đang ngẩng lên đầu, ánh mắt chờ đợi được biểu dương.
Đám mây hoàn thành sứ mệnh tản đi, một luồng cảm giác thanh thản thông suốt tự nhiên sinh ra, vu lực quanh thân Ngôn Diệc Quân lưu chuyển, trong nháy mắt ẩm ướt bốc hơi không còn một giọt, lúc này y mới cảm thấy được vừa mới đây không phải là nước mưa bình thường, mà là linh khí ngưng tụ ở mức cao nhất hình thành linh vũ.
Đừng nói chỉ là vết máu, khí âm uế bẩn thỉu gì cũng dễ dàng bị cọ sạch.
Cả cõi lòng âm u, cũng phảng phất bị gột rửa sạch.
Ngôn Diệc Quân một lần nữa trở nên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra dung mạo vốn có, hai cái móng vuốt của tiểu Kim long víu trên ngực y, tỉ mỉ nhìn xem chốc lát, kinh ngạc nói: “Nguyên lai dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy!”
Ngôn Diệc Quân hơi run, tiện đường hiếm thấy mà mỉm một nụ cười yếu ớt đã lâu không dùng.
Trong trí nhớ, sau khi mẹ qua đời, y cũng chưa từng nhận bất kỳ khích lệ cùng ca ngợi nào, dường như bất biến trong sinh mệnh chỉ còn lại tiếng chửi bới sắc nhọn.
Sau này theo đại tế ty về tế tháp tu hành, lúc đầu, bởi vì quá lâu không giao lưu với người khác, ngay cả lời y cũng không biết nói qua, vì vậy trong mắt những sư huynh đệ khác, y chính là quái nhân quái gở ít lời.
Không có ai nhìn thấy y tự ngược khắc khổ, chỉ nhìn thấy tốc độ tiến bộ kinh người và thiên phú nghịch thiên của y, vì vậy cũng chỉ mang theo những lời ghen tỵ và khen tặng dối trá.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai chân tâm thực lòng khích lệ y, cho dù là đại tế ty giáo dục y, đối với y cũng chỉ có nghiêm túc thận trọng và nghiêm khắc.
“Ngươi tên là gì?” Ngôn Diệc Quân suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng hỏi một câu, nhiều năm như vậy, nếu không tất yếu, y rất ít nói chuyện với người bên cạnh, huống chi, là nói với con rồng nhỏ hiếm thấy.
Tiểu Kim long lần thứ hai kinh ngạc: “Cái gì, thì ra ngươi biết nói?”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Y đột nhiên cảm thấy để ý đến nó có lẽ là việc sai lầm.
“Ta tên Hồi Xuyên!” Tiểu Kim long đứng thẳng người, đối với danh hiệu của chính mình thập phần tự hào: “Là quả trứng nở bên bờ Vong Xuyên!”
Không chút nào phát hiện ra tên của mình, bản chất khác với vùng đất xuân sinh, lộ sinh.
Ngôn Diệc Quân mím môi một cái, thử nó: “Ngươi không sợ ta? Ngươi nhìn thấy rồi đấy, trên người ta dính máu, có thể không có ý tốt với ngươi.”
“Tại sao ta phải sợ ngươi?” Rồng nhỏ nghi hoặc trừng mắt nhìn, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực, như tôn nghiêm thân là Long tộc bị mạo phạm, đuôi rồng trắng sữa tức giận đánh trên tảng đá, phát ra mấy tiếng bộp bộp chát chát.
“Ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa còn nhỏ! Không có gì lo sợ! Ngươi phải sợ ta mới đúng!”
“…” Ngôn Diệc Quân trầm mặc trong nháy mắt, cũng không nhịn được nữa, xì cười ra tiếng.
Đuôi rồng đánh đến càng nóng nảy hơn, tiểu long mặt rồng giận dữ: “Ngươi cười cái gì?”
Mắt Ngôn Diệc Quân tràn đầy ý cười nhìn nó, giữa hai lông mày bị ánh trăng trong sáng soi sáng ra một mảnh nhu hòa đoan chính: “Cười ngươi đáng yêu.”
Sắc mặt giận dữ trên mặt rồng nhỏ kẹt lại, khuôn mặt non nớt trắng nõn của nó nổi lên một tầng ửng đỏ xấu hổ, hai viên sừng rồng run rẩy, thận trọng cúi xuống hai bên: “Tuy rằng ngươi thực sự nói thật, nhưng xem như ngươi khen ta, ta đại nhân có độ lượng, không so đo với ngươi.”
Dứt lời, hai móng vuốt ngắn lục lọi sờ soạng trong đám vảy nửa ngày, lấy ra một mảnh vỡ trứng rồng nho nhỏ màu vàng sậm, như hiến vật quý, nâng đến trước mặt y: “Cái này cho ngươi, ngươi sau này ở dưới sự che chở của ta! Nếu có người bắt nạt ngươi, thì báo lên danh hiệu của ta! Lúc ta không có mặt, nó sẽ thay ta bảo vệ ngươi!”
Thiếu niên nho nhỏ nở nụ cười tung bay, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng, nó cũng không biết một câu nói hưng chí của mình, sẽ lưu lại dấu ấn sâu sắc như vậy.
Ngôn Diệc Quân run lên tại chỗ một hồi lâu, bảo vệ y? Chỉ bằng cái thân thể nhỏ xíu này? Y bỗng nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, sâu trong đáy lòng, lại một trận buồn vui đan xen, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, trên thế giới này, còn có người muốn bảo vệ y sao?
Nhưng khát vọng cùng ước ao đang dâng trào kia phút chốc bị nhấn chìm, không thể chống đối, không thể ức chế, y đã sớm hình thành thói quen cô độc, sau khi yên lặng chịu đựng qua vô số đêm cô tịch giá rét, thì ra, đối với thế gian ấm áp vẫn như cũ, tồn tại một chút ngóng trông.
Mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là một câu nói vô tâm, đều hận không thể đưa tay ra nắm lấy.
“Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì vậy.” Tiểu Kim long thấy đối phương thất thần, bất mãn lấy sừng rồng chọt chọt y.
“Ngôn Diệc Quân.” Sau một hồi trầm mặc, y nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí lại cực kỳ trịnh trọng.
Tiểu Kim long thấp giọng lặp lại tên của y, cau mày nói: “Thật khó đọc. Ta nên gọi ngươi là gì đây, Ngôn Diệc Quân? Ngôn tiểu đệ? Tiểu Diệc Quân?”
“…” Ngôn Diệc Quân không thể làm gì khác hơn ấn ấn thái dương, đối phương vẫn còn lẩm bẩm liên tục, y rốt cục không thể nhịn được nữa duỗi ra hai ngón tay nắm cái miệng rồng nhỏ đang lải nhải.
“A a!” Tiểu Long vung móng vuốt ngắn lên, tức giận vuốt đuôi.
“Ngươi cũng ở tế tháp tu hành sao?” Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, dẫn theo một chút dụ dỗ và mong đợi khó phát giác: “Ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta sư huynh đi.”
Rồng nhỏ méo miệng, liếc chéo y, bộ dáng tức giận, Ngôn Diệc Quân lấy trong bao trữ vật ra một chùm trái cây màu đỏ, hương vị dụ người lập tức hấp dẫn tầm mắt của nó: “Quả hổ phách chu!”
Tròng mắt tròn trịa của rồng nhỏ dính vào trái cây hồng hào khả nhân, dướn dài cổ muốn cắn, lại ý thức được mình đang tức giận, hai móng vuốt ngắn giấu trong ngực, tha thiết mong chờ nhìn sang.
Ngôn Diệc Quân mỉm cười, lấy xuống một quả, quơ quơ trước mắt nó, dụ dỗ nói: “Bé ngoan gọi sư huynh, cái này cho ngươi ăn.”
“Ngươi rất xấu!” Tiểu Long vô cùng đau đớn, vì chính mình gặp người không tốt cảm thấy oán giận không thôi, thiệt thòi nó còn đưa mảnh trứng vỡ quý giá của mình cho đối phương, rõ ràng nhìn trông đẹp mắt như vậy, không nghĩ tới tâm nhãn hư hỏng như thế!
Thân là Long tộc kiêu ngạo, nó sẽ không dễ dàng bị khu phục!
“Không muốn thì thôi.” Ngôn Diệc Quân không hề bị lay động, làm dáng muốn cất trái cây.
“Sư huynh!”
Tiểu Kim long không do dự nhào lên, gào gừ ngậm một ngón tay của y.
…
Ngôn Diệc Quân đã rất lâu không ngủ ngon đến như vậy, y đắm chìm trong mộng đẹp xưa cũ, không nguyện ý tỉnh lại.
Bên tai bỗng vang lên thanh âm quen thuộc không ngại phiền phức giục giã y: “Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”
Y hơi nhíu mày, hai mắt bất đắc dĩ mở ra một cái khe.
Ai đang gọi y?
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: A, nuôi mèo nuôi chó tính là gì?
/81
|