“Cái gì? Nhảy ra một anh hùng cứu mỹ nhân à? Cũng không đái một bãi nước tiểu soi xem mình là cái thân phận gì!”
Tráng hán nổi giận phừng phừng, vung lên một cái nắm đấm, đập ầm ầm xuống cánh tay Đoạn Hồi Xuyên, cú đấm này mang theo sức mạnh cấp cao nhất của hôi giao tộc, uy thế hừng hực, nếu là đập thật, thậm chí có thể đánh xuyên từ đầu cho tới bụng một con mãnh thú lớn!
Tuy rằng không biết Đoạn Hồi Xuyên là nhân sĩ hiệp nghĩa toát ra từ chỗ nào, đội buôn đều không khỏi vì cử chỉ trượng nghĩa của hắn mà tiếc rẻ lắc lắc đầu, trong tiếng kêu sợ hãi của hồng y tiểu cô nương, cùng đợi kết cục thê thảm.
Ngoài ý muốn, nắm đấm tàn nhẫn siêu mạnh kia, càng bị một bàn tay hời hợt bao lại, nhẹ nhàng phát ra một tiếng vang giòn, như hài đồng đang nô đùa vỗ tay du hí, vừa giống như một quyền bẻ gãy cây bông.
Đoạn Hồi Xuyên nắm chặt cái nắm đấm hùng hồn chắc chắn kia, trở tay vặn một cái, thoải mái tùy ý như vặn động chốt cửa.
Tráng hán như lợn chết kêu to một tiếng, xương tay dứt khoát gãy, bất động mềm mại rủ xuống, gã mất đi cân bằng ngã nhào trên đất, ôm cánh tay kêu rên không thôi.
Cú xoay ngược này thực hiện quá nhanh quá không chân thực, mấy người cả kinh theo bản năng lùi lại mấy bước, đám người xem náo nhiệt trong quán rượu nhỏ túm năm tụm ba đứng lên, trong lúc nhất thời hắn trở thành tiêu điểm trung tâm.
“Muốn chết?!”
Không nghĩ tới biết được thế lực sau nhà mình, còn có kẻ không có mắt dám nhảy ra quản việc không đâu, Liên thiếu gia giận dữ, khí huyết linh lực màu đỏ sậm trong lòng bàn tay phải phun trào dữ dội, mang theo kình khí, bàn tay đánh về phía Đoạn Hồi Xuyên!
Không khí vốn bình tĩnh trong nháy mắt bị chém thành lưỡi dao vụn, cắt qua da trần của người đứng xung quanh! Người có thực lực thấp kém, thậm chí trực tiếp hộc ra tơ máu!
“Bép —— “
Là tiếng móng mèo đáp trên mặt gã, tay của Liên thiếu gia vẫn còn chưa kịp dính vào mặt Đoạn Hồi Xuyên, đột nhiên bị móng vuốt của một con mèo đen đập bay!
Thể phách cường tráng một mét chín, như cái túi vải rách vô dụng, trên không trung xoay 360 độ, như con quay bay dính trên tường, thiếu chút nữa in ra một cái hình người, sau đó bất lực mà trượt xuống đất.
Liên thiếu gia cả người đều bị đau ê ẩm, mắt nổ đom đóm, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Còn cái kẻ cầm đầu kia như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xổm ở một bên, ánh mắt như nhìn rác thải nhàn nhạt quét một vòng, sau đó vùi đầu liếm liếm móng chân không dính tro bụi, như ghét bỏ việc bị dính phải thứ không sạch sẽ.
Toàn bộ quán rượu bị một màn vừa sợ vừa buồn cười này chấn đến yên lặng như tờ, bọn thủ hạ nấp sau mông Liên thiếu gia làm mưa làm gió, vội bỏ quên hồng y tiểu cô nương một bên, dồn dập há to miệng, mặt đầy chữ không thể tin tưởng.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều khiếp sợ nhìn lên con mèo đen hung hãn, tuy rằng bề ngoài vẫn như cũ là một bé mèo vừa nhu nhược vừa đáng yêu, nhưng cái móng vuốt biến nặng thành nhẹ kia, đã đánh cho một hôi giao tộc tráng hán nổi tiếng không còn chút sức đánh trả nào!
Hồng Hồng trong cơn chấn động mờ mịt trừng mắt nhìn: “… Mình rốt cuộc là lượm thể loại thú cưng gì vậy…”
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được run rẩy khóe miệng, không đành lòng nhìn hết mà yên lặng quay đầu, đây tuyệt đối không phải lần đầu hắn phun tào, bề ngoài nhu nhược của cái tên này rất có tính lừa đảo, thật ra khí lực rất khủng bố, tuyệt đối là ăn rau chân vịt lớn lên rồi?
“Miêu tộc nhân đều lớn như thế này sao?”
“Sức mạnh không phải là nhược điểm của họ sao? Lẽ nào là biến dị?”
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, quán rượu nhỏ lại bị tiếng xì xào bàn tán tràn ngập, có khách nhân nhát gan thừa dịp không ai chú ý lén lút chạy ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Hồi Xuyên, còn lại mấy hôi giao tộc nhân sợ mất mật quyết định nhanh buông tha hồng y cô nương, vội vàng nhấc Liên thiếu gia lên.
Người đần độn kia sau gáy đầy máu, sắc mặt trắng nhợt dần đỏ lên, cả khuôn mặt nổi giận phừng phừng mà vặn vẹo, lửa giận thiêu môi tím bầm, run rẩy: “Các ngươi là ai? Từ bên ngoài tới? Chưa từng nghe tới danh hào của bổn thiếu gia đúng không? Các ngươi xong đời rồi! Ta cho ngươi biết, việc này không để yên!”
“Bổn thiếu gia phải lột da ngươi và con mèo chân thối này! Còn có ngươi!” Hắn chỉ vào chưởng quỹ mập và Hồng Hồng phía sau, cười quái dị một tiếng: “Các ngươi một kẻ cũng chạy không thoát! Chúng ta đi!”
Để lại lời hung ác, đám người nhất thời đi nhanh, lưu lại không gian tàn tạ mảnh vỡ.
“Vị tiểu huynh đệ này, vừa nãy đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ.” Chưởng quỹ kéo tay em gái, lắp bắp đi tới trước mặt Đoạn Hồi Xuyên, luôn mồm nói tạ ơn, nhưng trên mặt vẫn mây đen mù sương, không vui mừng vì được cứu trợ.
Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng vò vò tóc, lấy ra mấy khối linh thạch nhỏ, đưa tới: “Làm rối loạn tiệm của ngươi, nhưng trước mắt ta chỉ có từng này.”
Chưởng quỹ ngẩn người, hoảng loạn quá mà khoát tay một cái: “A, a, không ngại, trong cửa hàng cũng không tổn thất quá nhiều. Chỉ có điều, ôi, ngươi quá nóng nảy, đắc tội Liên thiếu gia, vạn nhất hắn trở lại hoặc thậm chí cáo trạng tỷ tỷ, chúng ta đều chịu không nổi!”
“Phải đấy, nếu không, thừa dịp bọn họ còn chưa trở lại, các ngươi đi nhanh lên đi.” Hồng y cô nương cắn môi, đáy mắt nước mắt chưa hết, bị nàng cố gắng lau khô: “Anh, quán rượu không mở nổi, chúng ta cũng đi thôi, đi vào thành! Bằng không, sớm muộn cũng bị hôi giao bức tử!”
Chưởng quỹ mập nặng nề thở dài, ánh mắt thất thần nhìn quán rượu kinh doanh nhiều năm lưu luyến không đi, cuối cùng run run chân quật ngã ghế tựa, trầm giọng nói: “Không có biện pháp, cũng chỉ có thể dọn nhà, em nhanh đi thu thập, không trọng yếu đừng dẫn theo.”
Đoạn Hồi Xuyên nhíu nhíu mày lại, mặc dù mình không sợ đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, nhưng chưởng quỹ mập chỉ là người buôn bán bình thường, lại chịu tai bay vạ gió, khó bảo toàn tương lai không gặp trả thù.
Quá quen với nhân thế sinh hoạt trật tự, pháp trị yên ổn, thiếu chút nữa làm cho hắn quên mất, Long Uyên giới chính là một thế giới mạnh được yếu thua như vậy, Nhân tộc nhỏ yếu chỉ là phần đáy chuỗi thức ăn.
Người nhỏ yếu hoặc là ra sức tu luyện, không tiếc tất cả trèo lên trên, dựa vào sức mạnh tự thân dẹp tan tất cả; hoặc là dựa vào gia tộc hoặc là thế lực lớn, trở thành chó săn bán mạng. Thế giới này, quy tắc đều là do kẻ mạnh lập ra, không có thực lực, tất cả trật tự đều là nói suông.
Chẳng trách khi đó, tên Giao Long gọi là Dực kia, dù rất khinh bỉ loài người, mà lúc đối mặt với mình, lại quỳ như chuyện đương nhiên.
Nhớ đến đây, Đoạn Hồi Xuyên nhất thời hứng thú tẻ nhạt, tình cảm hưng phấn khi trở lại “Quê hương” cũng dần dần nhạt đi.
Nhân mã đội buôn bên kia vẫn chưa rời đi, đầy hứng thú mà quan sát Đoạn Hồi Xuyên cùng mèo cưng của hắn.
Vị lĩnh đội đeo răng nanh Giao Long đứng cách Đoạn Hồi Xuyên một bước, phóng khoáng nhếch miệng nở nụ cười: “Tiểu huynh đệ, bỉ nhân là Kim Lâm, là lĩnh đội ngoại sự của cửa hàng Khánh Long, ta đánh giá cao ngươi, nếu như các ngươi muốn rời khỏi chỗ này, không bằng đi cùng chúng ta một đường, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đội buôn chúng ta đang đi tới Long Uyên thành ở Long Uyên Đại Trạch, nếu các ngươi nguyện ý, có thể đưa bọn ngươi một đoạn đường.”
Không nghĩ tới dúng lúc buồn ngủ có người đưa gối, Đoạn Hồi Xuyên và con mèo trên vai liếc nhìn nhau, biết nghe lời phải mà đồng ý.
Anh em chưởng quỹ mập đứng một bên muốn nói lại thôi, lĩnh đội nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Hai vị nếu không chê, cũng có thể cùng đi.”
“Có thật không? Chân thành cảm tạ, Hồng Hồng, nhanh đi thu thập, đừng để người ta đợi lâu!”
Trong lúc bọn họ vội vàng thu dọn đồ đạc cuốn gói rời đi, bên kia, Liên thiếu gia vừa bị giáo huấn một trận nổi giận đùng đùng chạy tới nhà mẫu thân.
Vừa bước qua cổng, đã có người hậu tới đón, gã dọc theo đường đi mặt âm trầm, liên tiếp đạp ngã mấy thị nữ ngư tộc bưng tới nước trà điểm tâm, bầu không khí trong đại sảnh nghiêm nghị, mưa gió nổi lên, các thị nữ cũng không dám thở mạnh, vội vã lui xuống đi tìm lão gia phu nhân.
“Người nào trêu con ta tức giận quá như vậy? Ngay cả bánh ngọt tỷ tỷ của ngươi tự mình làm cũng không ăn?” Gian ngoài truyền đến một giọng nữ trung khí mười phần, bọn người hầu vội vã bước chân, bao vây một đôi mẹ con, chậm rãi bước vào chính đường.
Một thiếu phụ kiều dung đỡ một phụ nhân trung niên ngồi xuống chủ vị, thiếu phụ vóc người hơi mập, tơ lụa vàng ngọc đẹp đẽ, trên cổ tay quấn lấy một đôi vòng Ngọc Long, dáng dấp mềm mại xinh đẹp, cực kỳ phúc hậu.
Liên thiếu gia sáng mắt lên, cái mông lại ngồi vững vàng, cũng không đứng dậy nghênh tiếp, trái lại cầm chén trà trong tay lên ném đi, cơn giận còn sót lại vì chưa tiêu mà cười lạnh: “A, các ngươi không biết, người bên ngoài tới Long Môn trấn này, không đặt Hải Vân Giao Long bộ tộc ở trong mắt chút nào, đúng rồi, còn có cửa hàng mới tới, tay lĩnh đội chuyên tàn sát Hải Vân Giao Long! Còn lấy răng nanh Giao Long xuyến thành dây đeo trên cổ khoe khoang với ta!”
Mẫu thân Liên thiếu gia chính là một vị Hải Vân Giao Long thuần huyết, nghe vậy sắc mặt nhất thời biến đổi: “Thật có chuyện này ư?”
“Ngồi uống rượu trong quán của Lý mập kia đấy, tất cả mọi người nhìn thấy!” Liên thiếu gia tiến đến cạnh hai mẹ con, chỉ chỉ sau gáy mình, hận đến nghiến răng: “Tỷ tỷ, ngươi xem, ngươi vất vả trở về thăm nom, đệ đệ không có cách nào nói chuyện với ngươi, ta để người ngoài bắt nạt, thiếu chút nữa cả giường cũng không tới được, đây là kiên cường chống đỡ về nhà tìm ngươi!”
“Đây là người nào đánh? Ai dám bắt nạt đệ đệ ta?” Hai người phụ nữ nhìn thấy vết máu sau đầu gã, đều là vừa kinh vừa sợ.
Liên tiểu thư bây giờ đã gia nhập Long tộc, bên ngoài nịnh bợ hâm mộ tôn xưng một tiếng Long phu nhân, tuy là tiểu thiếp, mà thế lực phu gia hùng hậu, cũng là kẻ ương ngạnh quen rồi, xưa nay chỉ có Liên gia bọn họ làm mưa làm gió môt vùng, nào có người nào dám bắt nạt?
“Một kẻ bên ngoài, chưa từng thấy, không nhìn ra là tộc gì, đi cùng là một con mèo đen, rất mạnh, nhìn cũng không giống miêu tộc nhân.” Liên thiếu gia oán giận thêm mắm thêm muối: “Bọn họ không riêng đánh ta, còn mắng tỷ tỷ nữa!”
“Mắng ta cái gì?” Long phu nhân không khỏi trợn mắt lên.
“Bọn họ mắng ngươi là cô bảy dì tám, ỷ vào Long tộc cáo mượn oai hùm, thực tế chỉ là Giao Long hỗn huyết, căn bản không xứng cùng Long tộc đánh đồng với nhau!”
Một tiếng nổ vang, bàn trà gỗ kiên cố trực tiếp bị Long phu nhân một chưởng vỗ ra lỗ thủng lớn!
Bên ngoài nhóm người hầu dồn dập liếc mắt vì sợ, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lui rất xa, bọn họ biết, vị Long phu nhân này bình sinh kiêng kỵ nhất chính là thân phận hỗn huyết, nàng từ trước đến giờ coi mình là Long tộc cao nhân nhất đẳng, được thế nhân ca ngợi quyền lợi cùng địa vị, tuyệt đối không để cho người bên cạnh nghi ngờ một câu.
“Thật lớn gan chó, ta ngược lại muốn đi nhìn một cái xem là thần thánh phương nào, không coi Long tộc ta ở trong mắt!” Long phu nhân tức giận, lồng ngực chập trùng, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Đệ đệ đừng nóng vội, phu quân ta lần này vốn là cùng về thăm, hắn trên đường có việc trì hoãn mấy ngày, muộn nhất ngày mai sẽ đến, ngươi nhanh đi phái người trông chừng bọn họ, tuyệt đối đừng để cho đám hề đó chạy!”
“Phu quân của ta sẽ cho đám tiện nhân kia biết, ở Long Uyên giới, chọc giận Long tộc sẽ như thế nào!”
…
Đợi chó săn của Liên thiếu gia chạy đến quán rượu Lý mập, đoàn người Đoạn Hồi Xuyên đã từ lâu bôi dầu vào lòng bàn chân bỏ của chạy lấy người.
Vào giờ phút này, bọn họ đã leo lên thuyền cá voi của cửa hàng Khánh Long, dọc theo đường bờ biển, hướng về Long Uyên chạy giữa biển rộng mênh mông.
Hải dương xanh thẳm, sóng lớn liên miên dâng lên.
Đoạn Hồi Xuyên dựa vào boong thuyền, lấy ra một cái lược, ôm mèo nhỏ Ngôn Diệc Quân vào trong ngực chải lông.
Ngôn Diệc Quân nằm ở ngực hắn, thoải mái chậm rãi xoay người, đuôi nhung vòng vòng qua, quấn trên cổ tay nam nhân.
Chải xong cái lưng, đến phiên bụng, con mèo nhỏ linh xảo xoay người, giơ giơ chân lộ ra bụng lông mềm mại.
Đoạn Hồi Xuyên vuốt lông mèo mềm mượt, nửa ngày, ưu buồn thở dài.
“Làm sao vậy?” Thừa dịp bốn bề vắng lặng, con mèo nhỏ mở mắt ra, dùng đệm thịt mò mặt sư đệ: “Có phải là lo lắng bị những tên kia đuổi theo làm bại lộ thân phận?”
“Không, em mà sợ bọn họ?” Đoạn Hồi Xuyên khinh thường xì khẽ một tiếng.
“Vậy em thở dài cái gì?”
Đoạn Hồi Xuyên đáng thương nhỏ giọng: “Từ khi đến nơi rách nát này, một đêm sinh hoạt cũng không có, em sắp biến thành miêu luyến rồi! Toàn hôn vào một miệng lông!”
Con mèo nhỏ Ngôn: “…”
“Hơn nữa…” Hắn càng nói càng nhỏ, thế nhưng thính tai Ngôn Diệc Quân vẫn nghe thấy: “Nhìn anh được vuốt lông thư thái như vậy, em cũng muốn thử một chút cảm giác được vuốt…”
Lúc Hồng Hồng bưng một bàn hải sản tươi hứng thú bừng bừng lên boong tìm kiếm Đoạn Hồi Xuyên, phải trái cũng không thấy người, chỉ nhìn thấy con mèo đen nhỏ nhà hắn, móng vuốt đang đặt lên con thạch sùng mất tích mấy ngày, bụng màu vàng nhạt lật ngửa lên, bị chân mèo xoa tới xoa lui.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: A ~ thật thích~
Tráng hán nổi giận phừng phừng, vung lên một cái nắm đấm, đập ầm ầm xuống cánh tay Đoạn Hồi Xuyên, cú đấm này mang theo sức mạnh cấp cao nhất của hôi giao tộc, uy thế hừng hực, nếu là đập thật, thậm chí có thể đánh xuyên từ đầu cho tới bụng một con mãnh thú lớn!
Tuy rằng không biết Đoạn Hồi Xuyên là nhân sĩ hiệp nghĩa toát ra từ chỗ nào, đội buôn đều không khỏi vì cử chỉ trượng nghĩa của hắn mà tiếc rẻ lắc lắc đầu, trong tiếng kêu sợ hãi của hồng y tiểu cô nương, cùng đợi kết cục thê thảm.
Ngoài ý muốn, nắm đấm tàn nhẫn siêu mạnh kia, càng bị một bàn tay hời hợt bao lại, nhẹ nhàng phát ra một tiếng vang giòn, như hài đồng đang nô đùa vỗ tay du hí, vừa giống như một quyền bẻ gãy cây bông.
Đoạn Hồi Xuyên nắm chặt cái nắm đấm hùng hồn chắc chắn kia, trở tay vặn một cái, thoải mái tùy ý như vặn động chốt cửa.
Tráng hán như lợn chết kêu to một tiếng, xương tay dứt khoát gãy, bất động mềm mại rủ xuống, gã mất đi cân bằng ngã nhào trên đất, ôm cánh tay kêu rên không thôi.
Cú xoay ngược này thực hiện quá nhanh quá không chân thực, mấy người cả kinh theo bản năng lùi lại mấy bước, đám người xem náo nhiệt trong quán rượu nhỏ túm năm tụm ba đứng lên, trong lúc nhất thời hắn trở thành tiêu điểm trung tâm.
“Muốn chết?!”
Không nghĩ tới biết được thế lực sau nhà mình, còn có kẻ không có mắt dám nhảy ra quản việc không đâu, Liên thiếu gia giận dữ, khí huyết linh lực màu đỏ sậm trong lòng bàn tay phải phun trào dữ dội, mang theo kình khí, bàn tay đánh về phía Đoạn Hồi Xuyên!
Không khí vốn bình tĩnh trong nháy mắt bị chém thành lưỡi dao vụn, cắt qua da trần của người đứng xung quanh! Người có thực lực thấp kém, thậm chí trực tiếp hộc ra tơ máu!
“Bép —— “
Là tiếng móng mèo đáp trên mặt gã, tay của Liên thiếu gia vẫn còn chưa kịp dính vào mặt Đoạn Hồi Xuyên, đột nhiên bị móng vuốt của một con mèo đen đập bay!
Thể phách cường tráng một mét chín, như cái túi vải rách vô dụng, trên không trung xoay 360 độ, như con quay bay dính trên tường, thiếu chút nữa in ra một cái hình người, sau đó bất lực mà trượt xuống đất.
Liên thiếu gia cả người đều bị đau ê ẩm, mắt nổ đom đóm, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Còn cái kẻ cầm đầu kia như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xổm ở một bên, ánh mắt như nhìn rác thải nhàn nhạt quét một vòng, sau đó vùi đầu liếm liếm móng chân không dính tro bụi, như ghét bỏ việc bị dính phải thứ không sạch sẽ.
Toàn bộ quán rượu bị một màn vừa sợ vừa buồn cười này chấn đến yên lặng như tờ, bọn thủ hạ nấp sau mông Liên thiếu gia làm mưa làm gió, vội bỏ quên hồng y tiểu cô nương một bên, dồn dập há to miệng, mặt đầy chữ không thể tin tưởng.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều khiếp sợ nhìn lên con mèo đen hung hãn, tuy rằng bề ngoài vẫn như cũ là một bé mèo vừa nhu nhược vừa đáng yêu, nhưng cái móng vuốt biến nặng thành nhẹ kia, đã đánh cho một hôi giao tộc tráng hán nổi tiếng không còn chút sức đánh trả nào!
Hồng Hồng trong cơn chấn động mờ mịt trừng mắt nhìn: “… Mình rốt cuộc là lượm thể loại thú cưng gì vậy…”
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được run rẩy khóe miệng, không đành lòng nhìn hết mà yên lặng quay đầu, đây tuyệt đối không phải lần đầu hắn phun tào, bề ngoài nhu nhược của cái tên này rất có tính lừa đảo, thật ra khí lực rất khủng bố, tuyệt đối là ăn rau chân vịt lớn lên rồi?
“Miêu tộc nhân đều lớn như thế này sao?”
“Sức mạnh không phải là nhược điểm của họ sao? Lẽ nào là biến dị?”
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, quán rượu nhỏ lại bị tiếng xì xào bàn tán tràn ngập, có khách nhân nhát gan thừa dịp không ai chú ý lén lút chạy ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Hồi Xuyên, còn lại mấy hôi giao tộc nhân sợ mất mật quyết định nhanh buông tha hồng y cô nương, vội vàng nhấc Liên thiếu gia lên.
Người đần độn kia sau gáy đầy máu, sắc mặt trắng nhợt dần đỏ lên, cả khuôn mặt nổi giận phừng phừng mà vặn vẹo, lửa giận thiêu môi tím bầm, run rẩy: “Các ngươi là ai? Từ bên ngoài tới? Chưa từng nghe tới danh hào của bổn thiếu gia đúng không? Các ngươi xong đời rồi! Ta cho ngươi biết, việc này không để yên!”
“Bổn thiếu gia phải lột da ngươi và con mèo chân thối này! Còn có ngươi!” Hắn chỉ vào chưởng quỹ mập và Hồng Hồng phía sau, cười quái dị một tiếng: “Các ngươi một kẻ cũng chạy không thoát! Chúng ta đi!”
Để lại lời hung ác, đám người nhất thời đi nhanh, lưu lại không gian tàn tạ mảnh vỡ.
“Vị tiểu huynh đệ này, vừa nãy đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ.” Chưởng quỹ kéo tay em gái, lắp bắp đi tới trước mặt Đoạn Hồi Xuyên, luôn mồm nói tạ ơn, nhưng trên mặt vẫn mây đen mù sương, không vui mừng vì được cứu trợ.
Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng vò vò tóc, lấy ra mấy khối linh thạch nhỏ, đưa tới: “Làm rối loạn tiệm của ngươi, nhưng trước mắt ta chỉ có từng này.”
Chưởng quỹ ngẩn người, hoảng loạn quá mà khoát tay một cái: “A, a, không ngại, trong cửa hàng cũng không tổn thất quá nhiều. Chỉ có điều, ôi, ngươi quá nóng nảy, đắc tội Liên thiếu gia, vạn nhất hắn trở lại hoặc thậm chí cáo trạng tỷ tỷ, chúng ta đều chịu không nổi!”
“Phải đấy, nếu không, thừa dịp bọn họ còn chưa trở lại, các ngươi đi nhanh lên đi.” Hồng y cô nương cắn môi, đáy mắt nước mắt chưa hết, bị nàng cố gắng lau khô: “Anh, quán rượu không mở nổi, chúng ta cũng đi thôi, đi vào thành! Bằng không, sớm muộn cũng bị hôi giao bức tử!”
Chưởng quỹ mập nặng nề thở dài, ánh mắt thất thần nhìn quán rượu kinh doanh nhiều năm lưu luyến không đi, cuối cùng run run chân quật ngã ghế tựa, trầm giọng nói: “Không có biện pháp, cũng chỉ có thể dọn nhà, em nhanh đi thu thập, không trọng yếu đừng dẫn theo.”
Đoạn Hồi Xuyên nhíu nhíu mày lại, mặc dù mình không sợ đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, nhưng chưởng quỹ mập chỉ là người buôn bán bình thường, lại chịu tai bay vạ gió, khó bảo toàn tương lai không gặp trả thù.
Quá quen với nhân thế sinh hoạt trật tự, pháp trị yên ổn, thiếu chút nữa làm cho hắn quên mất, Long Uyên giới chính là một thế giới mạnh được yếu thua như vậy, Nhân tộc nhỏ yếu chỉ là phần đáy chuỗi thức ăn.
Người nhỏ yếu hoặc là ra sức tu luyện, không tiếc tất cả trèo lên trên, dựa vào sức mạnh tự thân dẹp tan tất cả; hoặc là dựa vào gia tộc hoặc là thế lực lớn, trở thành chó săn bán mạng. Thế giới này, quy tắc đều là do kẻ mạnh lập ra, không có thực lực, tất cả trật tự đều là nói suông.
Chẳng trách khi đó, tên Giao Long gọi là Dực kia, dù rất khinh bỉ loài người, mà lúc đối mặt với mình, lại quỳ như chuyện đương nhiên.
Nhớ đến đây, Đoạn Hồi Xuyên nhất thời hứng thú tẻ nhạt, tình cảm hưng phấn khi trở lại “Quê hương” cũng dần dần nhạt đi.
Nhân mã đội buôn bên kia vẫn chưa rời đi, đầy hứng thú mà quan sát Đoạn Hồi Xuyên cùng mèo cưng của hắn.
Vị lĩnh đội đeo răng nanh Giao Long đứng cách Đoạn Hồi Xuyên một bước, phóng khoáng nhếch miệng nở nụ cười: “Tiểu huynh đệ, bỉ nhân là Kim Lâm, là lĩnh đội ngoại sự của cửa hàng Khánh Long, ta đánh giá cao ngươi, nếu như các ngươi muốn rời khỏi chỗ này, không bằng đi cùng chúng ta một đường, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đội buôn chúng ta đang đi tới Long Uyên thành ở Long Uyên Đại Trạch, nếu các ngươi nguyện ý, có thể đưa bọn ngươi một đoạn đường.”
Không nghĩ tới dúng lúc buồn ngủ có người đưa gối, Đoạn Hồi Xuyên và con mèo trên vai liếc nhìn nhau, biết nghe lời phải mà đồng ý.
Anh em chưởng quỹ mập đứng một bên muốn nói lại thôi, lĩnh đội nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Hai vị nếu không chê, cũng có thể cùng đi.”
“Có thật không? Chân thành cảm tạ, Hồng Hồng, nhanh đi thu thập, đừng để người ta đợi lâu!”
Trong lúc bọn họ vội vàng thu dọn đồ đạc cuốn gói rời đi, bên kia, Liên thiếu gia vừa bị giáo huấn một trận nổi giận đùng đùng chạy tới nhà mẫu thân.
Vừa bước qua cổng, đã có người hậu tới đón, gã dọc theo đường đi mặt âm trầm, liên tiếp đạp ngã mấy thị nữ ngư tộc bưng tới nước trà điểm tâm, bầu không khí trong đại sảnh nghiêm nghị, mưa gió nổi lên, các thị nữ cũng không dám thở mạnh, vội vã lui xuống đi tìm lão gia phu nhân.
“Người nào trêu con ta tức giận quá như vậy? Ngay cả bánh ngọt tỷ tỷ của ngươi tự mình làm cũng không ăn?” Gian ngoài truyền đến một giọng nữ trung khí mười phần, bọn người hầu vội vã bước chân, bao vây một đôi mẹ con, chậm rãi bước vào chính đường.
Một thiếu phụ kiều dung đỡ một phụ nhân trung niên ngồi xuống chủ vị, thiếu phụ vóc người hơi mập, tơ lụa vàng ngọc đẹp đẽ, trên cổ tay quấn lấy một đôi vòng Ngọc Long, dáng dấp mềm mại xinh đẹp, cực kỳ phúc hậu.
Liên thiếu gia sáng mắt lên, cái mông lại ngồi vững vàng, cũng không đứng dậy nghênh tiếp, trái lại cầm chén trà trong tay lên ném đi, cơn giận còn sót lại vì chưa tiêu mà cười lạnh: “A, các ngươi không biết, người bên ngoài tới Long Môn trấn này, không đặt Hải Vân Giao Long bộ tộc ở trong mắt chút nào, đúng rồi, còn có cửa hàng mới tới, tay lĩnh đội chuyên tàn sát Hải Vân Giao Long! Còn lấy răng nanh Giao Long xuyến thành dây đeo trên cổ khoe khoang với ta!”
Mẫu thân Liên thiếu gia chính là một vị Hải Vân Giao Long thuần huyết, nghe vậy sắc mặt nhất thời biến đổi: “Thật có chuyện này ư?”
“Ngồi uống rượu trong quán của Lý mập kia đấy, tất cả mọi người nhìn thấy!” Liên thiếu gia tiến đến cạnh hai mẹ con, chỉ chỉ sau gáy mình, hận đến nghiến răng: “Tỷ tỷ, ngươi xem, ngươi vất vả trở về thăm nom, đệ đệ không có cách nào nói chuyện với ngươi, ta để người ngoài bắt nạt, thiếu chút nữa cả giường cũng không tới được, đây là kiên cường chống đỡ về nhà tìm ngươi!”
“Đây là người nào đánh? Ai dám bắt nạt đệ đệ ta?” Hai người phụ nữ nhìn thấy vết máu sau đầu gã, đều là vừa kinh vừa sợ.
Liên tiểu thư bây giờ đã gia nhập Long tộc, bên ngoài nịnh bợ hâm mộ tôn xưng một tiếng Long phu nhân, tuy là tiểu thiếp, mà thế lực phu gia hùng hậu, cũng là kẻ ương ngạnh quen rồi, xưa nay chỉ có Liên gia bọn họ làm mưa làm gió môt vùng, nào có người nào dám bắt nạt?
“Một kẻ bên ngoài, chưa từng thấy, không nhìn ra là tộc gì, đi cùng là một con mèo đen, rất mạnh, nhìn cũng không giống miêu tộc nhân.” Liên thiếu gia oán giận thêm mắm thêm muối: “Bọn họ không riêng đánh ta, còn mắng tỷ tỷ nữa!”
“Mắng ta cái gì?” Long phu nhân không khỏi trợn mắt lên.
“Bọn họ mắng ngươi là cô bảy dì tám, ỷ vào Long tộc cáo mượn oai hùm, thực tế chỉ là Giao Long hỗn huyết, căn bản không xứng cùng Long tộc đánh đồng với nhau!”
Một tiếng nổ vang, bàn trà gỗ kiên cố trực tiếp bị Long phu nhân một chưởng vỗ ra lỗ thủng lớn!
Bên ngoài nhóm người hầu dồn dập liếc mắt vì sợ, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lui rất xa, bọn họ biết, vị Long phu nhân này bình sinh kiêng kỵ nhất chính là thân phận hỗn huyết, nàng từ trước đến giờ coi mình là Long tộc cao nhân nhất đẳng, được thế nhân ca ngợi quyền lợi cùng địa vị, tuyệt đối không để cho người bên cạnh nghi ngờ một câu.
“Thật lớn gan chó, ta ngược lại muốn đi nhìn một cái xem là thần thánh phương nào, không coi Long tộc ta ở trong mắt!” Long phu nhân tức giận, lồng ngực chập trùng, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Đệ đệ đừng nóng vội, phu quân ta lần này vốn là cùng về thăm, hắn trên đường có việc trì hoãn mấy ngày, muộn nhất ngày mai sẽ đến, ngươi nhanh đi phái người trông chừng bọn họ, tuyệt đối đừng để cho đám hề đó chạy!”
“Phu quân của ta sẽ cho đám tiện nhân kia biết, ở Long Uyên giới, chọc giận Long tộc sẽ như thế nào!”
…
Đợi chó săn của Liên thiếu gia chạy đến quán rượu Lý mập, đoàn người Đoạn Hồi Xuyên đã từ lâu bôi dầu vào lòng bàn chân bỏ của chạy lấy người.
Vào giờ phút này, bọn họ đã leo lên thuyền cá voi của cửa hàng Khánh Long, dọc theo đường bờ biển, hướng về Long Uyên chạy giữa biển rộng mênh mông.
Hải dương xanh thẳm, sóng lớn liên miên dâng lên.
Đoạn Hồi Xuyên dựa vào boong thuyền, lấy ra một cái lược, ôm mèo nhỏ Ngôn Diệc Quân vào trong ngực chải lông.
Ngôn Diệc Quân nằm ở ngực hắn, thoải mái chậm rãi xoay người, đuôi nhung vòng vòng qua, quấn trên cổ tay nam nhân.
Chải xong cái lưng, đến phiên bụng, con mèo nhỏ linh xảo xoay người, giơ giơ chân lộ ra bụng lông mềm mại.
Đoạn Hồi Xuyên vuốt lông mèo mềm mượt, nửa ngày, ưu buồn thở dài.
“Làm sao vậy?” Thừa dịp bốn bề vắng lặng, con mèo nhỏ mở mắt ra, dùng đệm thịt mò mặt sư đệ: “Có phải là lo lắng bị những tên kia đuổi theo làm bại lộ thân phận?”
“Không, em mà sợ bọn họ?” Đoạn Hồi Xuyên khinh thường xì khẽ một tiếng.
“Vậy em thở dài cái gì?”
Đoạn Hồi Xuyên đáng thương nhỏ giọng: “Từ khi đến nơi rách nát này, một đêm sinh hoạt cũng không có, em sắp biến thành miêu luyến rồi! Toàn hôn vào một miệng lông!”
Con mèo nhỏ Ngôn: “…”
“Hơn nữa…” Hắn càng nói càng nhỏ, thế nhưng thính tai Ngôn Diệc Quân vẫn nghe thấy: “Nhìn anh được vuốt lông thư thái như vậy, em cũng muốn thử một chút cảm giác được vuốt…”
Lúc Hồng Hồng bưng một bàn hải sản tươi hứng thú bừng bừng lên boong tìm kiếm Đoạn Hồi Xuyên, phải trái cũng không thấy người, chỉ nhìn thấy con mèo đen nhỏ nhà hắn, móng vuốt đang đặt lên con thạch sùng mất tích mấy ngày, bụng màu vàng nhạt lật ngửa lên, bị chân mèo xoa tới xoa lui.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: A ~ thật thích~
/81
|