Long Uyên giới.
Vừa mới rơi một trận linh vũ, mưa bụi mịt mờ lau sạch bầu trời trong xanh như gương, biển mây bao vây hoàng thành nguy nga lâu quỳnh điện ngọc, ánh bình minh bắt đầu lên cao chiếu xuống một tầng vàng nhạt.
Từ khi long đế vội vội vàng vàng ném trứng rồng nhặt được trong đầm lầy cho Đoạn Hồi Xuyên, đã qua hơn một tháng, chút thời gian này so với tuổi thọ dài lâu của Long tộc mà nói, chỉ như đánh một giấc ngủ gật mà thôi.
Thiên Vân điện là chỗ ở ngày xưa của Đoạn Hồi Xuyên, nhưng hắn luôn ghét bỏ trong điện thanh lãnh, không vui, cũng may bây giờ có Ngôn Diệc Quân bồi bên cạnh, muốn chăm sóc tiểu long đản, mới được nghỉ ngơi mấy ngày.
Ngôn Diệc Quân đổi về áo dài xanh như ngày trước tu hành tại tế tháp, từ hành lang uốn khúc ngoài điện đi qua, vạt áo tung bay như thanh điệp vỗ cánh, y đi lại thong dong, trên mặt mang ý cười tao nhã, thân ảnh đoan chính như một bức tranh vẽ thanh trúc.
Trong lồng ngực của y ôm một bó cành hổ phách mới cắt, mấy chùm chu quả hồng hào tô điểm ở giữa, người chưa vào nhà, mùi thơm đã chui vào mũi Đoạn Hồi Xuyên.
Đường đường là Long Thái tử điện hạ lại như không xương cốt dựa vào tháp đệm, hai mắt hẹp dài hé mở, chóp mũi khẽ động, dư quang quét thấy người áo xanh chậm rãi đi đến, lười biếng gọi một tiếng: “Sư huynh…”
“Cây ăn quả trong linh viên đều nở hoa…” Khi nhìn rõ Đoạn Hồi Xuyên nháy mắt, Ngôn Diệc Quân đang nói một nửa đột nhiên kẹt ở cuống họng, hơi trợn mắt lên: “Bụng em làm sao…”
Đoạn Hồi Xuyên thuận theo ánh mắt kinh tủng của y rơi vào cái bụng lớn nhô ra của mình, chẳng hề để ý ngáp một cái, vén quần áo lên, lộ ra trứng rồng chôn ở trong quần áo: “À, ấp trứng đây.”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Đoạn Hồi Xuyên móc móc lỗ tai: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, em cũng không có công năng kia.”
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên bày ra biểu tình gì, Ngôn Diệc Quân dọc theo tấm đệm mềm ngồi xuống, dở khóc dở cười nhìn trứng rồng tròn vo: “Em không cần cuộn thành hình chậu sao?”
“Ngâm mình trong linh tuyền, da dẻ đều nhăn nheo hết.” Đoạn Hồi Xuyên lầm bầm lầu bầu oán trách, cứ như thể thân rồng còn có “da dẻ”.
Hắn tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm chu quả tỏa hương trong ngực đối phương, đầu đến gần, hé miệng chờ ăn.
Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đút mấy quả cho hắn, nhưng ánh mắt đầy hứng thú mà lưu luyến trên vỏ trứng bóng loáng trơn nhẵn: “Ấp trứng là cảm giác gì?”
Đoạn Hồi Xuyên nhai nhai rồi nuốt thêm một quả, suy tư về vấn đề của đối phương, nhíu mày nửa ngày, lành lạnh mà bĩu môi một cái: “Có cảm giác thỉnh thoảng muốn đập nát.”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Trứng rồng hình như cũng nghe thấy Đoạn Hồi Xuyên nói xấu nó, giãy dụa lăn động.
Ngôn Diệc Quân không nhịn được duỗi tay sờ soạng vỏ trứng ôn nhuận: “Anh có thể ôm một cái không?”
“Cho anh cho anh.” Đoạn Hồi Xuyên được giải thoát bận bịu ném trứng rồng cho đối phương, cổ quái nhìn y, nói ra suy nghĩ: “Anh cũng không nên suy nghĩ cái gì kỳ quái nha.”
Ngôn Diệc Quân cẩn thận ôm trứng rồng trong ngực, kéo gọn quần áo nằm bên người Đoạn Hồi Xuyên, đầu đặt trong hõm vai hắn, nói chuyện phiếm liên miên.
Trong điện lượn lờ an thần hương đốt trong kim giao lư hương, không biết sao, hai người chậm rãi ngủ thiếp đi…
Đồng hồ cát trút hết một lượt, xoay tròn nửa vòng, tiếp tục yên tĩnh công tác.
Một bình trà đậm dần nguội lạnh, bốn phía đắm chìm trong không khí yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió nhẹ phất động chuông gió, mang theo tiếng vang lanh lảnh liên tiếp.
“Ùng ục ùng ục —— “
Có âm thanh vật nặng rơi xuống đất lăn, thức tỉnh Ngôn Diệc Quân dựa bàn ngủ say.
Y buồn ngủ mà chống đỡ thân thể, luôn cảm thấy trong lồng ngực thiếu mất cái gì, cúi đầu vừa nhìn, nguyên bản trứng rồng cẩn thận che chở trong ngực tự nhiên đã lăn tới trên đất ——
Trứng màu vàng sậm loạng choà loạng choạng dựng thẳng lên, từ phía dưới thò ra hai cái chân nhỏ mập ngắn, một cái đuôi trắng sữa ngắn tha trên đất, vỏ trứng như giáp cứng, đang lảo đảo bò ra ngoài cửa, lập tức muốn trốn ngục thành công.
“Hồi Xuyên!” Ngôn Diệc Quân hơi kinh hãi, ba chân bốn cẳng xông về phía trước, ôm trứng rồng lại, tỉ mỉ xác nhận không có ném hỏng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trứng rồng bị ép gần mặt đất, hai bàn chân nhỏ đạp loạn trên không trung, đuôi mềm mại vung qua vung lại, thiếu chút nữa vung đến mặt Ngôn Diệc Quân.
Người sau bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn chưa hoàn toàn thoát xác đã vội vã chạy loạn khắp nơi, vạn nhất té bị thương thì như thế nào?”
Hắc Long Vệ trị thủ ngoài cửa điện liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu nhìn nhìn gạch trong điện bạch ngọc, bị trứng rồng cứng cáp đập ra mấy vết rạn nứt, nghẹn lời không biết nói gì.
Thời gian trôi nhanh như ngựa phi, phá vỏ như mới là ngày hôm qua, ngày hôm nay cũng đã lớn thành con rồng chibi, chạy ngược xuôi, như cái đuôi bám theo mông Ngôn Diệc Quân, chốc lát đều không thể yên tĩnh.
“Hồi Xuyên em lớn rồi, phải học tự bước đi.” Ngôn Diệc Quân cúi đầu ôm rồng sữa nhỏ đang quấn cẳng chân mình không tha, phiền não xoa xoa thái dương.
Cái mông long tể nhỏ tuổi ngồi trên mu bàn chân nam nhân, đầu mọc hai hạt vàng nhỏ, mặt vô tội ngẩng lên, con ngươi màu vàng óng tròn vo, trong nháy mắt, cây ngay không sợ chết đứng lên án: “Cái này không thể trách em, là chân của anh dính lấy tay của em!”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Lý do của đối phương cứ như chuyện đương nhiên, cho nên nhất thời y càng không tìm được lời giải thích phản bác.
Hồi Xuyên miệng xẹp, đầy mặt không cao hứng: “Anh thay đổi, trước đây anh sợ em ngã, đều ôm em bước đi, hiện tại cũng không ôm, bội tình bạc nghĩa, đồ phụ lòng!”
Đối mặt với cái tên cố tình gây sự này, Ngôn Diệc Quân quả thực bó tay toàn tập, không thể làm gì khác hơn là ôm tiểu nãi long lên, đôi môi mím lại, cuối cùng không kiềm được ý cười, dở khóc dở cười lắc đầu một cái: “Từ nơi nào học được loại từ không đứng đắn này?”
Hồi Xuyên khà khà cười xấu xa: “Ngày hôm qua đi ngang qua kinh các, nghe thấy một tiểu sư tỷ nói như vậy, sau đó tiểu sư ca bên cạnh nàng ôm nàng hôn — “
Ngôn Diệc Quân một tay bịt cái miệng của hắn, thầm nghĩ ngày mai sẽ phải giáo huấn cho tốt hai tên gây hại phong tục, làm hư đứa nhỏ hậu bối.
Tiểu nãi long bất mãn mà kéo kéo tay y, nghiêng đầu, tha thiết mong chờ nhìn y: “Anh vì sao còn không hôn em?”
Ngôn Diệc Quân hô hấp cứng lại, mí mắt thình thịch nhảy lên, hận không thể bóp chết đôi tình nhân nho nhỏ kia, trước mắt không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ bóp lấy hai má tròn non của tiểu nãi long, nghiêm trang nói: “Không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Hồi Xuyên vuốt ve tay đối phương đang chà đạp hai má của mình, lấy sừng chạm chạm y, duỗi thẳng đuôi quất vào không khí: “Em cũng phải hôn nhẹ!”
Ngôn Diệc Quân cắn môi, một mặt nghiêm túc: “Bộ dạng làm nũng thế này là muốn bị bắt đem ăn đi!”
“!!” Tiểu Hồi Xuyên quả nhiên bị doạ sợ, cúi đầu, sừng vừa phân nhánh rủ xuống, tự ôm đuôi, một bộ có oan ức đáng thương không thể nói.
Ngôn Diệc Quân liếc nhìn lại có mấy phần hối hận, nghĩ thấy mình đùa hơi quá mức, đang muốn nói gì đó để dỗ dành tiểu bảo bối.
Tiểu nãi long bất chợt ngẩng đầu lên, ôm đuôi run run, lấy dũng khí: “Đuôi ăn mất rồi, còn có thể như con thạch sùng mọc ra đuôi mới không?”
“… Phốc!” Ngôn Diệc Quân cũng không nhịn được nữa, cười ra tiếng, ôm cánh tay của hắn, hôn tiếp tiếp lên hai đầu lông mày, đuôi lông mày khóe mắt đổ đầy ý cười nhu hòa: “Vừa nãy là đùa em.”
“Hừ, sư huynh rất xấu rồi!” Phát hiện bị đùa giỡn Hồi Xuyên tức giận vuốt đuôi, làm dáng muốn từ trong lồng ngực của y nhảy xuống: “Em không muốn anh ôm nữa, em muốn tìm người khác ôm một cái!”
“Không cho!” Ngôn Diệc Quân mặt không đổi sắc bắt lấy đuôi hắn, vững vàng siết chặt vào trong ngực, mỉm cười lấy ra khí thế Đại sư huynh: “Ngoại trừ vi huynh, không cho đi gặp người khác.”
Loáng một cái nhiều năm qua đi, tiểu nãi long lúc trước từ lâu đã cao lớn, mặt mày đẹp đẽ nảy nở, lúc tùy tính mà cười lại càng hiên ngang phong lưu, tư thế oai hùng bộc phát.
Năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều vết tích trên mặt Ngôn Diệc Quân, chỉ là lúc đứng yên lặng bên người hắn nhìn chăm chú, càng có vẻ ôn nhu nội liễm.
Khi còn bé Hồi Xuyên luôn dính ở bên cạnh y, bây giờ trưởng thành, bề ngoài anh tuấn cùng thân phận cao quý, hấp dẫn vô số oanh oanh yến yến vờn quanh, bị Ngôn Diệc Quân lén lút đuổi một cái, lại tới một đống, quả thực như tre già măng mọc, cuồn cuộn không dứt.
Thật là phiền lòng.
Mặt hồ bình tĩnh phản chiếu ra một cái bóng màu xanh, Ngôn Diệc Quân không yên lòng cho cá trong linh tuyền ăn, trân châu cá chép đủ mọi màu sắc chụm lại, quấy mặt nước tung lên bọt nước tung toé.
Chợt, bọn cá như là bị cái gì làm kinh hãi, dồn dập bơi tan tác, như một làn khói mất tung ảnh.
Đuôi lông mày Ngôn Diệc Quân khẽ động, chưa kịp quay người, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ đã từ phía sau vòng lên, ôm cả người vào cõi lòng: “Sư huynh!”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, buông lỏng thân thể dựa vào lồng ngực của hắn: “Một ngày không gặp người, lại đi nơi nào ngang ngược?”
Đoạn Hồi Xuyên cắn vành tai của y, hàm răng mài nhẹ, mãi đến lúc mài ra dấu răng ửng đỏ mới bỏ qua: “Ngày hôm nay em đi kinh các, gặp đôi sư tỷ sư huynh kia, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã kết hôn.”
Ngôn Diệc Quân lỗ tai mẫn cảm hơi run rẩy, muốn né tránh, lại không nỡ thân cận hiếm thấy trước mắt, nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy thì có gì kỳ quái?”
Đoạn Hồi Xuyên kéo dài giai điệu ồ một tiếng, như đùa bỡn vành tai trái đủ rồi, lại nhắm vào bên phải: “Vậy chúng ta khi nào kết hôn?”
Ngôn Diệc Quân bất ngờ bị đập thẳng đến có chút mộng, một mảnh son sắc từ cổ lan tràn đến bên tai, mím môi nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Đợi… Đợi đến khi em trưởng thành…”
Con ngươi đen kịt của Đoạn Hồi Xuyên xoay tròn một cái, cười hì hì: “Thì ra sư huynh vẫn luôn chờ em? Chà chà, sư huynh nhìn phong quang tễ nguyệt, trên thực tế lòng vẫn luôn mang ý đồ xấu…”
Ngôn Diệc Quân không thể làm gì khác hơn là che cái miệng lải nhải của hắn: “Đã nói với em bao nhiêu lần, không cần dùng loạn thành ngữ.”
“Vậy nói thế nào mới đúng?”
Ngôn Diệc Quân thở dài, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của hắn: “Là tâm có chốn về.”
…
“Ùng ục ùng ục —— “
Một tiếng gì đó lăn lần thứ hai làm tỉnh hai người đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Đoạn Hồi Xuyên xoa xoa mắt lim dim cho tỉnh ngủ, xoay người ôm Ngôn Diệc Quân, người sau theo bản năng ôm hắn, chưa tỉnh ngủ mà mở mắt ra, một lúc lâu, đột nhiên cảm giác thấy là lạ ở chỗ nào.
Ngôn Diệc Quân đột nhiên vươn mình ngồi dậy: “Hồi Xuyên, trứng của em lăn!”
“… Cái gì?” Đoạn Hồi Xuyên mờ mịt đứng dậy, cúi đầu xem xem tay chân thân thể của chính mình: “Thì ra em không có biến thành trứng.”
Ngôn Diệc Quân đã vội vã ôm trứng lăn xuống đất trở về, ngượng ngùng đưa cho hắn: “Em đến ấp đi.”
Đoạn Hồi Xuyên một lần nữa nhét trứng rồng về bụng, yên lặng vuốt ve đống lớn vây quanh, nhỏ giọng thầm thì: “Đang phải thành thân, bị tiểu phá đản này quấy nhiễu…”
Ngôn Diệc Quân không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ý vị thâm trường mỉm cười.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Anh đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật!
Đoạn: Hết hy vọng đi, em sẽ không biến thành trứng!
Vừa mới rơi một trận linh vũ, mưa bụi mịt mờ lau sạch bầu trời trong xanh như gương, biển mây bao vây hoàng thành nguy nga lâu quỳnh điện ngọc, ánh bình minh bắt đầu lên cao chiếu xuống một tầng vàng nhạt.
Từ khi long đế vội vội vàng vàng ném trứng rồng nhặt được trong đầm lầy cho Đoạn Hồi Xuyên, đã qua hơn một tháng, chút thời gian này so với tuổi thọ dài lâu của Long tộc mà nói, chỉ như đánh một giấc ngủ gật mà thôi.
Thiên Vân điện là chỗ ở ngày xưa của Đoạn Hồi Xuyên, nhưng hắn luôn ghét bỏ trong điện thanh lãnh, không vui, cũng may bây giờ có Ngôn Diệc Quân bồi bên cạnh, muốn chăm sóc tiểu long đản, mới được nghỉ ngơi mấy ngày.
Ngôn Diệc Quân đổi về áo dài xanh như ngày trước tu hành tại tế tháp, từ hành lang uốn khúc ngoài điện đi qua, vạt áo tung bay như thanh điệp vỗ cánh, y đi lại thong dong, trên mặt mang ý cười tao nhã, thân ảnh đoan chính như một bức tranh vẽ thanh trúc.
Trong lồng ngực của y ôm một bó cành hổ phách mới cắt, mấy chùm chu quả hồng hào tô điểm ở giữa, người chưa vào nhà, mùi thơm đã chui vào mũi Đoạn Hồi Xuyên.
Đường đường là Long Thái tử điện hạ lại như không xương cốt dựa vào tháp đệm, hai mắt hẹp dài hé mở, chóp mũi khẽ động, dư quang quét thấy người áo xanh chậm rãi đi đến, lười biếng gọi một tiếng: “Sư huynh…”
“Cây ăn quả trong linh viên đều nở hoa…” Khi nhìn rõ Đoạn Hồi Xuyên nháy mắt, Ngôn Diệc Quân đang nói một nửa đột nhiên kẹt ở cuống họng, hơi trợn mắt lên: “Bụng em làm sao…”
Đoạn Hồi Xuyên thuận theo ánh mắt kinh tủng của y rơi vào cái bụng lớn nhô ra của mình, chẳng hề để ý ngáp một cái, vén quần áo lên, lộ ra trứng rồng chôn ở trong quần áo: “À, ấp trứng đây.”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Đoạn Hồi Xuyên móc móc lỗ tai: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, em cũng không có công năng kia.”
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên bày ra biểu tình gì, Ngôn Diệc Quân dọc theo tấm đệm mềm ngồi xuống, dở khóc dở cười nhìn trứng rồng tròn vo: “Em không cần cuộn thành hình chậu sao?”
“Ngâm mình trong linh tuyền, da dẻ đều nhăn nheo hết.” Đoạn Hồi Xuyên lầm bầm lầu bầu oán trách, cứ như thể thân rồng còn có “da dẻ”.
Hắn tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm chu quả tỏa hương trong ngực đối phương, đầu đến gần, hé miệng chờ ăn.
Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đút mấy quả cho hắn, nhưng ánh mắt đầy hứng thú mà lưu luyến trên vỏ trứng bóng loáng trơn nhẵn: “Ấp trứng là cảm giác gì?”
Đoạn Hồi Xuyên nhai nhai rồi nuốt thêm một quả, suy tư về vấn đề của đối phương, nhíu mày nửa ngày, lành lạnh mà bĩu môi một cái: “Có cảm giác thỉnh thoảng muốn đập nát.”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Trứng rồng hình như cũng nghe thấy Đoạn Hồi Xuyên nói xấu nó, giãy dụa lăn động.
Ngôn Diệc Quân không nhịn được duỗi tay sờ soạng vỏ trứng ôn nhuận: “Anh có thể ôm một cái không?”
“Cho anh cho anh.” Đoạn Hồi Xuyên được giải thoát bận bịu ném trứng rồng cho đối phương, cổ quái nhìn y, nói ra suy nghĩ: “Anh cũng không nên suy nghĩ cái gì kỳ quái nha.”
Ngôn Diệc Quân cẩn thận ôm trứng rồng trong ngực, kéo gọn quần áo nằm bên người Đoạn Hồi Xuyên, đầu đặt trong hõm vai hắn, nói chuyện phiếm liên miên.
Trong điện lượn lờ an thần hương đốt trong kim giao lư hương, không biết sao, hai người chậm rãi ngủ thiếp đi…
Đồng hồ cát trút hết một lượt, xoay tròn nửa vòng, tiếp tục yên tĩnh công tác.
Một bình trà đậm dần nguội lạnh, bốn phía đắm chìm trong không khí yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió nhẹ phất động chuông gió, mang theo tiếng vang lanh lảnh liên tiếp.
“Ùng ục ùng ục —— “
Có âm thanh vật nặng rơi xuống đất lăn, thức tỉnh Ngôn Diệc Quân dựa bàn ngủ say.
Y buồn ngủ mà chống đỡ thân thể, luôn cảm thấy trong lồng ngực thiếu mất cái gì, cúi đầu vừa nhìn, nguyên bản trứng rồng cẩn thận che chở trong ngực tự nhiên đã lăn tới trên đất ——
Trứng màu vàng sậm loạng choà loạng choạng dựng thẳng lên, từ phía dưới thò ra hai cái chân nhỏ mập ngắn, một cái đuôi trắng sữa ngắn tha trên đất, vỏ trứng như giáp cứng, đang lảo đảo bò ra ngoài cửa, lập tức muốn trốn ngục thành công.
“Hồi Xuyên!” Ngôn Diệc Quân hơi kinh hãi, ba chân bốn cẳng xông về phía trước, ôm trứng rồng lại, tỉ mỉ xác nhận không có ném hỏng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trứng rồng bị ép gần mặt đất, hai bàn chân nhỏ đạp loạn trên không trung, đuôi mềm mại vung qua vung lại, thiếu chút nữa vung đến mặt Ngôn Diệc Quân.
Người sau bất đắc dĩ thở dài: “Vẫn chưa hoàn toàn thoát xác đã vội vã chạy loạn khắp nơi, vạn nhất té bị thương thì như thế nào?”
Hắc Long Vệ trị thủ ngoài cửa điện liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu nhìn nhìn gạch trong điện bạch ngọc, bị trứng rồng cứng cáp đập ra mấy vết rạn nứt, nghẹn lời không biết nói gì.
Thời gian trôi nhanh như ngựa phi, phá vỏ như mới là ngày hôm qua, ngày hôm nay cũng đã lớn thành con rồng chibi, chạy ngược xuôi, như cái đuôi bám theo mông Ngôn Diệc Quân, chốc lát đều không thể yên tĩnh.
“Hồi Xuyên em lớn rồi, phải học tự bước đi.” Ngôn Diệc Quân cúi đầu ôm rồng sữa nhỏ đang quấn cẳng chân mình không tha, phiền não xoa xoa thái dương.
Cái mông long tể nhỏ tuổi ngồi trên mu bàn chân nam nhân, đầu mọc hai hạt vàng nhỏ, mặt vô tội ngẩng lên, con ngươi màu vàng óng tròn vo, trong nháy mắt, cây ngay không sợ chết đứng lên án: “Cái này không thể trách em, là chân của anh dính lấy tay của em!”
Ngôn Diệc Quân: “…”
Lý do của đối phương cứ như chuyện đương nhiên, cho nên nhất thời y càng không tìm được lời giải thích phản bác.
Hồi Xuyên miệng xẹp, đầy mặt không cao hứng: “Anh thay đổi, trước đây anh sợ em ngã, đều ôm em bước đi, hiện tại cũng không ôm, bội tình bạc nghĩa, đồ phụ lòng!”
Đối mặt với cái tên cố tình gây sự này, Ngôn Diệc Quân quả thực bó tay toàn tập, không thể làm gì khác hơn là ôm tiểu nãi long lên, đôi môi mím lại, cuối cùng không kiềm được ý cười, dở khóc dở cười lắc đầu một cái: “Từ nơi nào học được loại từ không đứng đắn này?”
Hồi Xuyên khà khà cười xấu xa: “Ngày hôm qua đi ngang qua kinh các, nghe thấy một tiểu sư tỷ nói như vậy, sau đó tiểu sư ca bên cạnh nàng ôm nàng hôn — “
Ngôn Diệc Quân một tay bịt cái miệng của hắn, thầm nghĩ ngày mai sẽ phải giáo huấn cho tốt hai tên gây hại phong tục, làm hư đứa nhỏ hậu bối.
Tiểu nãi long bất mãn mà kéo kéo tay y, nghiêng đầu, tha thiết mong chờ nhìn y: “Anh vì sao còn không hôn em?”
Ngôn Diệc Quân hô hấp cứng lại, mí mắt thình thịch nhảy lên, hận không thể bóp chết đôi tình nhân nho nhỏ kia, trước mắt không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ bóp lấy hai má tròn non của tiểu nãi long, nghiêm trang nói: “Không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Hồi Xuyên vuốt ve tay đối phương đang chà đạp hai má của mình, lấy sừng chạm chạm y, duỗi thẳng đuôi quất vào không khí: “Em cũng phải hôn nhẹ!”
Ngôn Diệc Quân cắn môi, một mặt nghiêm túc: “Bộ dạng làm nũng thế này là muốn bị bắt đem ăn đi!”
“!!” Tiểu Hồi Xuyên quả nhiên bị doạ sợ, cúi đầu, sừng vừa phân nhánh rủ xuống, tự ôm đuôi, một bộ có oan ức đáng thương không thể nói.
Ngôn Diệc Quân liếc nhìn lại có mấy phần hối hận, nghĩ thấy mình đùa hơi quá mức, đang muốn nói gì đó để dỗ dành tiểu bảo bối.
Tiểu nãi long bất chợt ngẩng đầu lên, ôm đuôi run run, lấy dũng khí: “Đuôi ăn mất rồi, còn có thể như con thạch sùng mọc ra đuôi mới không?”
“… Phốc!” Ngôn Diệc Quân cũng không nhịn được nữa, cười ra tiếng, ôm cánh tay của hắn, hôn tiếp tiếp lên hai đầu lông mày, đuôi lông mày khóe mắt đổ đầy ý cười nhu hòa: “Vừa nãy là đùa em.”
“Hừ, sư huynh rất xấu rồi!” Phát hiện bị đùa giỡn Hồi Xuyên tức giận vuốt đuôi, làm dáng muốn từ trong lồng ngực của y nhảy xuống: “Em không muốn anh ôm nữa, em muốn tìm người khác ôm một cái!”
“Không cho!” Ngôn Diệc Quân mặt không đổi sắc bắt lấy đuôi hắn, vững vàng siết chặt vào trong ngực, mỉm cười lấy ra khí thế Đại sư huynh: “Ngoại trừ vi huynh, không cho đi gặp người khác.”
Loáng một cái nhiều năm qua đi, tiểu nãi long lúc trước từ lâu đã cao lớn, mặt mày đẹp đẽ nảy nở, lúc tùy tính mà cười lại càng hiên ngang phong lưu, tư thế oai hùng bộc phát.
Năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều vết tích trên mặt Ngôn Diệc Quân, chỉ là lúc đứng yên lặng bên người hắn nhìn chăm chú, càng có vẻ ôn nhu nội liễm.
Khi còn bé Hồi Xuyên luôn dính ở bên cạnh y, bây giờ trưởng thành, bề ngoài anh tuấn cùng thân phận cao quý, hấp dẫn vô số oanh oanh yến yến vờn quanh, bị Ngôn Diệc Quân lén lút đuổi một cái, lại tới một đống, quả thực như tre già măng mọc, cuồn cuộn không dứt.
Thật là phiền lòng.
Mặt hồ bình tĩnh phản chiếu ra một cái bóng màu xanh, Ngôn Diệc Quân không yên lòng cho cá trong linh tuyền ăn, trân châu cá chép đủ mọi màu sắc chụm lại, quấy mặt nước tung lên bọt nước tung toé.
Chợt, bọn cá như là bị cái gì làm kinh hãi, dồn dập bơi tan tác, như một làn khói mất tung ảnh.
Đuôi lông mày Ngôn Diệc Quân khẽ động, chưa kịp quay người, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ đã từ phía sau vòng lên, ôm cả người vào cõi lòng: “Sư huynh!”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, buông lỏng thân thể dựa vào lồng ngực của hắn: “Một ngày không gặp người, lại đi nơi nào ngang ngược?”
Đoạn Hồi Xuyên cắn vành tai của y, hàm răng mài nhẹ, mãi đến lúc mài ra dấu răng ửng đỏ mới bỏ qua: “Ngày hôm nay em đi kinh các, gặp đôi sư tỷ sư huynh kia, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã kết hôn.”
Ngôn Diệc Quân lỗ tai mẫn cảm hơi run rẩy, muốn né tránh, lại không nỡ thân cận hiếm thấy trước mắt, nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy thì có gì kỳ quái?”
Đoạn Hồi Xuyên kéo dài giai điệu ồ một tiếng, như đùa bỡn vành tai trái đủ rồi, lại nhắm vào bên phải: “Vậy chúng ta khi nào kết hôn?”
Ngôn Diệc Quân bất ngờ bị đập thẳng đến có chút mộng, một mảnh son sắc từ cổ lan tràn đến bên tai, mím môi nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Đợi… Đợi đến khi em trưởng thành…”
Con ngươi đen kịt của Đoạn Hồi Xuyên xoay tròn một cái, cười hì hì: “Thì ra sư huynh vẫn luôn chờ em? Chà chà, sư huynh nhìn phong quang tễ nguyệt, trên thực tế lòng vẫn luôn mang ý đồ xấu…”
Ngôn Diệc Quân không thể làm gì khác hơn là che cái miệng lải nhải của hắn: “Đã nói với em bao nhiêu lần, không cần dùng loạn thành ngữ.”
“Vậy nói thế nào mới đúng?”
Ngôn Diệc Quân thở dài, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của hắn: “Là tâm có chốn về.”
…
“Ùng ục ùng ục —— “
Một tiếng gì đó lăn lần thứ hai làm tỉnh hai người đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Đoạn Hồi Xuyên xoa xoa mắt lim dim cho tỉnh ngủ, xoay người ôm Ngôn Diệc Quân, người sau theo bản năng ôm hắn, chưa tỉnh ngủ mà mở mắt ra, một lúc lâu, đột nhiên cảm giác thấy là lạ ở chỗ nào.
Ngôn Diệc Quân đột nhiên vươn mình ngồi dậy: “Hồi Xuyên, trứng của em lăn!”
“… Cái gì?” Đoạn Hồi Xuyên mờ mịt đứng dậy, cúi đầu xem xem tay chân thân thể của chính mình: “Thì ra em không có biến thành trứng.”
Ngôn Diệc Quân đã vội vã ôm trứng lăn xuống đất trở về, ngượng ngùng đưa cho hắn: “Em đến ấp đi.”
Đoạn Hồi Xuyên một lần nữa nhét trứng rồng về bụng, yên lặng vuốt ve đống lớn vây quanh, nhỏ giọng thầm thì: “Đang phải thành thân, bị tiểu phá đản này quấy nhiễu…”
Ngôn Diệc Quân không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ý vị thâm trường mỉm cười.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Anh đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật!
Đoạn: Hết hy vọng đi, em sẽ không biến thành trứng!
/81
|