Cuồng phong rít lên, mưa từng đợt từng đợt quất mạnh trên mặt biển, sóng từng lớp nối tiếp nhau cứ nhấn chìm bọn hai người Hoàng Bác và Tiểu Bình rồi lại đẩy nổi lên, lại nhấn xuống.
Hoàng Bác một tay cứ bám vào chiếc cột, một tay ôm chặt ngang eo Tiểu Bình động viên :
- Bình muội, hãy cố gắng lên, ôm thật chặt chiếc cột.
Tiểu Bình nước mắt chảy dài hòa vào trong nước biển mằn mặn, nói trong tiếng khóc :
- Trời ơi! Cứ nhồi lên nhồi xuống thế này mãi muội chịu không nổi rồi!
Hoàng Bác ôm ghì nàng chặt hơn cố truyền hơi ấm mình sang người nàng, khích lệ :
- Đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp! Muội phải can đảm lên!
Lại một cơn sóng đáng ghét nhấn chìm ngay tức khắc tia dũng khí trong người nàng vừa khởi lên, Tiểu Bình nói qua nước mắt :
- Không! Không! Ta muốn chết phức cho rồi! Ta muốn...
- Tiểu Bình, nàng không thể chết!
Hoàng Bác thay đổi cách xưng hô nói một cách cầu khẩn âu yếm.
- Không còn cách nào nữa, nước biển xộc vào mũi muội cay muốn chết đi được!
- Cố gắng một chút, Tiểu Bình, nàng không yêu ta sao?
- Ư... sao lại không!
- Vậy thì phải mạnh dạn lên, lấy tinh thần ôm chắc vào cây cột!
- Nhưng...
Hoàng Bác ghét sát đầu vào mặt nàng :
- Không có nhưng gì hết! Nàng hãy nói hiện tại còn cách ngày Hoàng Sơn võ hội bao lâu thời gian?
- Tám tháng.
- Hảo, tám tháng không phải là ít. Chúng ta nhất định sẽ đến phó hội và sau đó sẽ trở về Kim Lăng “bái thiên địa” nhé (lễ bái trời đất trong hôn lễ).
- Được, nhưng...
- Nàng chớ có nhưng nữa được không chứ! Sau khi chúng ta bái thiên địa, ta sẽ mang nàng đi ngao du, nàng thích đi đâu?
- Thiếp rất thích đi Lư Sơn, nghe nói ở đó phong cảnh tuyệt hảo.
Tiểu Bình kề đầu mình vào vai người yêu, âu yếm nói.
- Tuyệt, tuyệt, chúng ta sẽ đến Lư Sơn ngắm cảnh Vân Hải và mặt trời mọc.
- Lại em Tiểu cô miếu! Tiểu Bình giọng đầy mơ mộng.
- Đúng lại xem...
Câu nói của Hoàng Bác chưa dứt, một cơn sóng phẩn nộ cuốn phăng ảo mộng của hai người nhấn chìm xuống đáy biển. Tiểu Bình ói ra mấy ngụm nước biển, khóc nói :
- Không được, chúng ta không thể thoát ra khỏi vận kiếp tàn bạo này rồi!
Hoàng Bác cũng nhận ra điều đó, nhưng trong hoàn cảnh này chàng không thể yếu đuối để càng làm thâm khổ tâm cho người mình yêu mến, bèn trấn tỉnh, cao giọng nói :
- Dứt khoát sẽ vượt qua, nàng xem chúng ta đã nhiều lần trồi lên hụp xuống rồi chứ ít đâu.
Tiểu Bình vuốt tóc trên mặt, ho sặc sụa nói :
- Thế nhưng không vào được đất liền thì cũng chết đói chết rét. Thiếp xem ra chúng ta nên thế này thì tốt hơn.
Hoàng Bác hỏi :
- Nên thế nào?
- Chúng ta nên làm lễ bái thiên địa ngay bây giờ, được chứ?
- A... Làm sao được?
- Được! Chỉ cần chúng ta thành tâm. Thiếp trước đây có đọc trong cuốn sách “Nghi thất chí” nói rằng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chung thủy yêu nhau, nên sau khi chết cả hai đã hóa thành đôi bướm bay lên trời. Hiện chúng ta cũng nên “bái thiên địa” sau này nếu có chết cũng hóa thành đôi “lý ngư” (cá chép).
- Không, trong sách đó chỉ là chuyện phù phiếm để gạt người, vốn hoàn toàn không có chuyện đó!
- Có mà! Thiếp tin tưởng như vậy!
- Không có! Nàng không nên tin!
Tiểu Bình giận dỗi thở dài phiền muộn hỏi :
- Chàng không yêu thiếp ư?
- Sao lại không?
- Vậy thì chúng ta nên lễ bái thiên địa thôi!
- Nhưng nếu ta biết nàng sau khi đã bái thiên địa biến thành lý ngư thì ta không làm.
- Không, không! Thiếp đang bám chắc chiếc cột đây mà, sẽ đi cùng chàng đến tận chân trời.
- Nếu đã như vậy thì sao không chờ đến sau khi Hoàng Sơn võ hội...
...
Một cơn sóng dữ nâng họ lên cao, rồi nhận xuống.
Tiểu Bình vừa giàn giụa nước mắt vừa nói :
- Tự lòng chàng đã rõ, chúng ta rất ít có hy vọng vượt qua kiếp nạn này, sao không lúc này bái thiên địa, vạn nhất có chết thì cũng gọi là một phu thê.
Hoàng Bác nhìn nàng âu yếu nói :
- Bái thiên địa rồi thì nàng không được buông tay mà bỏ ta nhé!
- Tuyệt đối không!
Tiểu Bình ép sát người vào người chàng hôn lên mặt người yêu.
- Hảo, vậy thì làm thế nào đây?
- Cháng nói đi!
- Nói sao chứ?
- Chàng hãy nói “Hoàng thiên chứng giám lòng thành, Hoàng Bác tôi hôm nay muốn kết thân cùng với Tiểu Bình bách niên hảo hợp, vĩnh kết bất ly”.
- Ê, nàng cũng thật rành chuyện quá ha!
Tiểu Bình nhéo yêu vào người Hoàng Bác, nói :
- Sao chàng lúc nào cũng ghẹo thiếp, nói đi!
- Hảo, ta nói...
Hoàng Bác thần sắc nghiêm túc, giọng run rung ngửa mặt lên trời nói rõ từng tiếng lời Tiểu Bình vừa nói. Cuối cùng cúi đầu xuống nhìn nàng hỏi :
- Rồi sau đó thế nào nữa?
- Sau đó khai thủ (lạy sát đầu xuống đất, một tục trong hôn lễ)
- Khai thủ thế nào?
- Chúng ta mỗi người dập đầu vào chiếc cột này chín cái!
Bọn họ hai người liền tự dập nhẹ đầu mình vào chiếc cột chín cái, hốt nhiên lúc ấy trong tiếng rít của gió mưa nghe vẳng lại tiếng của lão Đông Kiếm :
- Ha ha ha... Hoàng Bác, lão phu chúc tân hôn của hai người vui vẻ!
Thật không thể ngờk, ngay trên biển cả trong cơn cuồng nộ của đại dương bọn họ làm lễ thành thân lại có một người duy nhất chứng kiến mà lại là địch thủ của họ.
Hoàng Bác không ngờ Đông Kiếm bị sóng xô lại gần mình, nghe lão nói lời chúc tụng, tuy có hàm ý châm chọc nhưng ít ra cũng là đã có một người chúc mình thành hôn, nên cũng cảm thấy vui vui liền lớn tiếng đáp :
- Đa tạ ngươi, Âu Dương lão nhi tình hình ngươi hiện tại ra sao rồi?
Chàng cố đưa mắt nhìn, nhưng trong bóng đêm và mưa gió không thể nhìn thấy bóng lão ta.
Giọng Đông Kiếm vọng lại :
- Ha ha... lão phu không bỏ mạng trước các ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm!
Ngữ phong của lão ta lúc trầm lúc bổng theo sóng gió, Hoàng Bác thầm nghĩ nhân lúc bỉ thửu nam sinh này hỏi lão ta vài điểm, nên liền đưa ra chủ đích của mình hỏi :
- Âu Dương lão nhi, chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?
- Có gì đáng nói chuyện chứ? - Đông Kiếm hỏi ngược lại.
- Có chứ, ví như nói hôm nay tất cả chúng ta không thoát nổi cái chết thì ngươi cảm tưởng thế nào?
- Lão phu đã ngoài thất tuẩn, nghĩ cũng đã thọ tuổi rồi, há lại còn cảm tưởng gì nữa!
- Đương nhiên với niên kỷ như lão thì có chết cũng không oan, chỉ có điều là thanh danh Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách và Vô Song bảo cho đến phu nhân và nhi tử của ngươi đều tiêu theo biển cả, há ngươi không thấy đáng buồn sao?
Đông Kiếm nghe lời ấy trong lòng cũng xao động, định đáp lại, nhưng khi ấy một con sóng chồm lên cắt ngang.
Tiểu Bình nhìn Hoàng Bác vẻ giận dỗi :
- Ê! Chúng ta vừ làm lễ thành thân xong, chàng vì sao quên mất mà đi nói chuyện phiếm với lão ta chứ?
- Tiểu Bình! Ta xin lỗi! Trong lúc này lại nghĩ ra muốn từ miệng lão tặc để biết thân phận của hai người.
- Hai người nào?
- Chờ một lát, muội sẽ biết!
Rồi chàng lớn tiếng hướng về phía Đông Kiếm gào lớn :
- Âu Dương lão nhi, sao ngươi không trả lời chứ?
Giọng lão già vọng lại không rõ lắm :
- Tự ngươi phải nghĩ lại bản thân mình trước mới phải, nghĩ thử coi tráng chí chưa thành mà đã thất bại, ha ha ha...
- Không sai, ta thừa nhận lời lão! Nhưng ngươi cũng vậy mà thôi, thử nghĩ xem, nào là thiên hạ đệ nhất, nào là vinh hoa phú quý, ân oán cừu hận... Hiện tại thực không còn ý nghĩa gì đúng không?
...
Không nghe Đông Kiếm trả lời.
Hoàng Bác nói tiếp :
- Âu Dương lão nhi! Có một lần tự ta vào phật tự thấy trên tường có một bức liễn viết rằng “Ngã bất luận nhữ phi, nhữ phi đạo ngã hảo, hữu nhất vô thường đáo, đại gia đô không liễu”. Hiện tại nghĩ lại thật có ý nghĩa đúng không? (Ta không nói ngươi sai, ngươi chớ bảo ta đúng, có ngày vô thường đến, mọi người đều trở về hư không)
- Hừ...
- Hiện tại chúng ta sắp về với hư không rồi!
Gọng Đông Kiếm học hằn :
- Hừ, ngươi nói ra điều này làm gì chứ?
- Không gì cả, cái mà gọi làm người ta lúc lâm chung bao giờ cũng quy về hướng thiện.
- Vậy thì ngươi yên tâm chết đi, lão phu không hận ngươi nữa đâu!
- Đa tạ! Đa tạ! Nhưng trước lúc ta chết đi ta không hận ngươi nữa đâu! Uẩn khúc nan giải, ngươi có thể làm ta thỏa lòng để chết nhắm mắt không?
Tiểu Bình lúc ấy càng nghe càng thấy sợ, liền dùng chân chìm dưới nước đạp chân Hoàng Bác một cái nói :
- Nói bậy! Chàng bảo thiếp giữ bình tĩnh cố lên rồi bây giờ lại nói ra lời quỷ quái như vậy!
Hoàng Bác nhíu mày cười nói :
- Đừng náo động, ta đang đùa lão già kia. Nàng phải biết rằng ta trước đến nay không húy kỵ điều gì.
Lúc ấy lại nghe giọng Đông Kiếm vọng lại trong mưa gió :
- Tiểu tử, ngươi có tâm sự gì nan giải?
Hoàng Bác đáp ngay :
- Đó là việc mất tích của cha ta, ngươi có thể nói thực ra chuyện là thế nào không?
- Ha ha ha... Ngươi hỏi điều này thì thật tình lão phu xin lỗi!
- Vậy thì người mà bị ngươi cầm chết trong cốc để cốc (động không đáy) là ai?
- Hừ, nếu như hỏi lão phu điều này thì được, lão phu sẽ nói.
- Hảo, ngươi nói đi! Người ấy là ai?
- Ha ha ha... lão ta...
Lão chỉ vừa thốt ra đến đó, lời nói bị cắt ngang khiến Hoàng Bác nôn nóng trong lòng lớn tiếng hỏi :
- Ngươi nói người đó là ai chứ?
Vẫn không nghe thấy tiếng Đông Kiếm trả lời.
Chính lúc Hoàng Bác định cất tiếng hỏi tiếp thì Tiểu Bình cắt ngang :
- Chớ hoảng, lão ta có lẽ đã bị sóng cuốn đi xa rồi!
Hoàng Bác “A” lên một tiếng, phẫn khí nói :
- Hừ! Lũ sóng biển hung dữ này thật không kể a... i...
Lời nói chưa dứt một cơn sóng như giận dữ trước thái độ của chàng ập đến một các hung hãn cuốn bọn họ vào giữa luồng sóng, rồi đẩy ra thật xa.
Hoàng Bác tay ôm chắc cây cột một tay ôm chắc Tiểu Bình, vận hết sức bình sinh chống lại con sóng nghiệt ngã này. Đây có thể là con sóng lớn nhất từ đầu đến giờ, cuộn bọn họ vào trong rồi nâng lên, hất mạnh về trước xa dễ đến ba mươi trượng, thật là đáng sợ làm sao.
Hoàng Bác ôm chắc Tiểu Bình la lên giọng khản đặc :
- Tiểu Bình! Tiểu Bình! Ráng sức lên, chúng ta cũng sắp vào đến bờ!
Tiểu Bình sau đợt sóng ấy, uống mấy ngụm nước biển mặn chát cả cổ họng, người mềm ra, mặt trắng bệt thất thần nói như trong cơn sau :
- Bác ca ca, chàng không nên dối thiếp, thiếp biết...
Hoàng Bác áp mặt hà hơi ấm qua người Tiểu Bình, chàng cố khích lệ người yêu mà thôi. Thực ra lúc này chàng đang cố đưa mắt vận nhãn lực nhìn bốn phía, chỉ thấy một màu đen im ỉm sau làn mưa, tuyệt không hề có dấu hiệu gì là có đất liền, chàng trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Hoàng Bác cố nén lại tiếng thở dài từ sâu trong lòng, khích lệ người yêu :
- Không, nàng hãy nghe ta nói, khi thuyền ra khỏi cửa sông để vào biển thì trời đã tối, lúc gặp bão chỉ vừa mới nửa đêm. Như vậy thuyền cũng chỉ vừa đi được men theo đất liền là cùng, nàng nghĩ xem có đúng không chứ?
- Ừ... m... - Tiểu Bình chỉ ậm ừ trong cổ họng.
- Cứ theo lời lão thuyền chủ nói thì cơn bão này là cơn bão nghịch từ bắc phương tràn về, như vậy chúng tất phải bị đây dạt vào lại đất liền chứ không thể ra xa hơn.
- Ừm...
- Cơn sóng vừa rồi rất hung hãn khác thường rất giống những cơn sóng dâng lên ngày càng cao khi tiếp cận vào bờ.
- Ừ... Nhưng thiếp đã quá mệt, quá sức...
Tiểu Bình không nói hết câu, nước mắt lại chảy ra hòa vào nước biển.
Hoàng Bác vội an ủi :
- Tiểu Bình hãy cố gắng lên, nàng nói nàng yêu thương ta chẳng lẽ lại bỏ ta sao, sắp đến bờ rồi đó.
Tiểu Bình nghe chàng nói vậy cố gượng cười, liền hỏi ngây thơ :
- Thế sao chân thiếp chẳng chạm đất.
- Cẩn thận, một cơn sóng dữ nữa đó!
Hoàng Bác la lớn lên, rồi tiếp :
- Tiểu Bình, ôm chắc vào.
“Ầm... ầm...” chẳng khác gì con sóng lúc nãy, cơn sóng này nâng bọn họ lên cao có đến bảy, tám trượng rồi tống văng về phía trước, chẳng rõ là phương hướng nào nữa.
Hoàng Bác cố hết sức bình sinh giữ lấy người Tiểu Bình và cây cột, quả thật nếu như chàng là một người công lực thấp kém thì dù có yêu thương nàng đến đâu lúc này hẳn cũng đã theo nhau về thủy cung từ lâu rồi.
Thử hỏi, bằng vào kinh nghiệm đi biển chuyên nghiệp lâu năm như đám thủy thủ và thuyền lão đại mà lúc này dễ gì còn sống sót, cho dù bọn họ man mắn ôm được một cây như vậy.
Nếu nói đến đây là những cơn sóng thần thì cũng chưa hẳn, nhưng cũng là anh em họ hàng với chúng vậy! Há người bình thường lại có thể chịu nổi đến giờ phút này sao?
Hoàng Bác lúc trong lòng đau thương nghĩ: trời ơi, sao lại đoạt nàng của ta...
Chính lúc chàng đang suy nghĩ thương tâm như vậy thì cây cột hình như va chạm vào vật gì, đột nhiên dựng thẳng lên kéo theo luôn cả bọn họ lên cao khỏi mặt biển, rồi lại theo sóng biển chiếc cột từ từ đập xuống.
Hoàng Bác lúc ấy nhanh trí nghĩ nếu không buông cây cột ra thì khi đập xuống nó sẽ đè bẹp lên người ngay. Tiểu Bình lúc ấy thần tán lực kiệt, hai tay chỉ còn ôm hờ vào cây cột tịnh không một tí sức, Hoàng Bác nghĩ vậy lập tức đưa chân tống mạnh vào cây cột nhảy phắt ra ngoài mang theo Tiểu Bình.
Khi hai người vừa chạm xuống lại mặt nước thì một cơn sóng dữ tiếp theo đẩy phăng họ ra xa nơi đây cột vừa rơi xuống, Hoàng Bác ôm ghì lấy thân hình mềm nhũng của Tiểu Bình nhắm mắt phó cho số mệnh.
Nào ngờ chính lúc cơn sóng dữ qua đi, bọn họ theo mặt nước chìm xuống, thì chân Hoàng Bác chạm vào cái gì...?
Chạm vào cái gì? Không phải cát dưới đáy biển sao?
Đúng vậy, chân chàng vừa chạm vào đáy cát.
Hoàng Bác sung sướng, mở mắt ra nhìn thấy một khối đen lớn in trên màn trời tợ chừng như một hòn đảo.
Hoàng Bác vui mừng khôn xiết, nổi mệt mỏi bi thương tan biến trong chốc lát, reo to lên :
- Tiểu Bình! Tiểu Bình! Chúng ta thoát rồi! Chúng ta thoát rồi!
Tiểu Bình không có một phản ứng, người nàng mềm nhũn, đầu ngoẽo vào vai chàng hai tay buông thỏng vô lực, mê man.
Lại một cơn sóng tấp mạnh vào bờ kéo theo bọn họ hai người lên hẳn bờ cát.
Hoàng Bác nhanh nhẹn bế Tiểu Bình đặt lên một phiến đá, đầu chúc xuống dưới rồi dùng tay ấn từng đợt nhẹ vào bụng nàng làm nước biển trong người nàng thoát ra ngoài.
Tiểu Bình thở yếu ớt, chỉ bất tỉnh nhưng không đến nỗi trầm trọng. Hoàng Bác sau khi đã sổ bớt nước biển trong bụng nàng ra, đỡ nàng ngồi dậy rồi vận khí điều tức đặt tay vào huyệt Linh Đài truyền chân khí sang giúp nàng điều hòa lại khí huyết.
Một lúc sau, thần sắc Tiểu Bình đã hơi hồng trở lại, nàng “ử... ử...” mấy tiếng, thở hắc ra một cái mạnh, giọng vẫn còn mê man chưa tỉnh hẳn :
- Bác ca ca, Bác ca ca...
Hoàng Bác thâu chưởng lại, giọng bấy giờ mới lộ vẻ mệt mỏi :
- Tiểu Bình, ta ở đây!
Tiểu Bình thở một hơi thật sâu bấy giờ mới sực tỉnh lại, quay người về sau, ôm chầm lấy chàng, thần sắc hốt hoảng, khóc lên tức tưởi.
Hiển nhiên nổi ám ảnh về cơn phẩn nộ của biển cả vẫn còn y nguyên trong đầu nàng lúc này nàng còn chưa dám tin đã sống sót và đang ở bên người yêu.
Tiểu Bình khóc một lúc thật lâu, giọng còn như trong cơn mê :
- Có phải chúng ta còn sống không? Hay đang ở bên nhau dưới thủy cung.
Hoàng Bác biết trong lòng nàng đang bị xúc động mạnh nên cứ để cho nàng khóc thật hết, khi ấy nghe nàng nói vậy liền vỗ về nàng bằng giọng ấm áp :
- Tiểu Bình, nàng không chết, ta cũng không chết! Chúng ta không thể chết mà phải ở cùng nhau trên thế gian này.
Những lời âu yếm rót vào tai Tiểu Bình như những làn hơi ấm làm ấm lòng nàng, nước mắt sung sướng lại trào trên đôi má đã gầy đi vì đói khát và sóng biển.
Hoàng Bác vuốt lại mái tóc ướt sũng cho nàng nói :
- Tiểu Bình hãy mở mắt ra nhìn, thực sự chúng ta đang sống.
Nàng vẫn như còn chưa tin, nói :
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy, chúng ta đã bị sóng đẩy vào hòn đảo này.
Tiểu Bình từ từ mở mắt ra nhìn quanh một lượt thấy đúng là mình đang còn sống, vừa thẹn vừa sung sướng nàng vùi đầu vào lòng chàng tìm hơi ấm, nhắm mắt lại, miệng thốt lên :
- Đúng vậy, chúng ta thật sự đã sống!
Hoàng Bác áp mặt lên suối tóc của nàng cọ nhẹ biểu đạt một tình thương vô hạn mà không thể dùng lời để nói.
Đột nhiên, Hoàng Bác nghĩ ra điều gì nén lê tiếng :
- Tiểu Bình, áo quần chúng ta ướt hết, phải cởi ra phơi khô thôi.
Tiểu Bình nghe vây nhảy dựng lên, lắc đầu nguầy nguậy :
- Không, muội không...
Nàng lại thay đổi cách xưng hô.
Hoàng Bác đỏ mặt lên, cúi đầu nói :
- Điều này can hệ gì chứ, chúng ta đã trở thành phu thê rồi mà.
Tiểu Bình giậm chân :
- Không, muội không biết!
Hoàng Bác ngớ cả người ra, giọng kinh ngạc :
- Muội định thay lòng...
- Không phải vậy, lúc trên biển chỉ vì muội nghĩ chúng ta sẽ chết nên mới đề ra chuyện bái thiên địa trước. Hiện tại đã không chết thì phải chờ sau khi Hoàng Sơn võ hội.
Hoàng Bác hiểu ra, cười lớn nói :
- Chuyện hôn nhân há lại coi như một vở kịch sao chứ?
- Muội không biết! Nhất định phải là sau khi Hoàng Sơn võ hội làm lễ bái thiên địa một lần nữa mới có thể coi là phu thê...
Lúc ở trên biển nàng nói ra những lời này không thấy thẹn, nhưng khi này đây câu nói chưa dứt, chỉ vừa đến hai tiếng “phu thê” mặt thẹn đỏ ửng lên vội quay người đi nơi khác.
Hoàng Bác so vai nói :
- Thôi, như vậy cũng được, nhưng lúc này cứ để áo quần ướt như vậy rất dễ nhiểm lạnh. Chưa phải là phu thê, thì cởi quần áo phơi khô ta không lén nhìn muội thì đâu có gì chứ?
Tiểu Bình lại càng thẹn đỏ mặt lên, nhưng lời chàng là sự thật đành nói lí nhí trong miệng :
- Hảo! Vậy huynh đi nơi khác đi.
Hoàng Bác một tay cứ bám vào chiếc cột, một tay ôm chặt ngang eo Tiểu Bình động viên :
- Bình muội, hãy cố gắng lên, ôm thật chặt chiếc cột.
Tiểu Bình nước mắt chảy dài hòa vào trong nước biển mằn mặn, nói trong tiếng khóc :
- Trời ơi! Cứ nhồi lên nhồi xuống thế này mãi muội chịu không nổi rồi!
Hoàng Bác ôm ghì nàng chặt hơn cố truyền hơi ấm mình sang người nàng, khích lệ :
- Đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp! Muội phải can đảm lên!
Lại một cơn sóng đáng ghét nhấn chìm ngay tức khắc tia dũng khí trong người nàng vừa khởi lên, Tiểu Bình nói qua nước mắt :
- Không! Không! Ta muốn chết phức cho rồi! Ta muốn...
- Tiểu Bình, nàng không thể chết!
Hoàng Bác thay đổi cách xưng hô nói một cách cầu khẩn âu yếm.
- Không còn cách nào nữa, nước biển xộc vào mũi muội cay muốn chết đi được!
- Cố gắng một chút, Tiểu Bình, nàng không yêu ta sao?
- Ư... sao lại không!
- Vậy thì phải mạnh dạn lên, lấy tinh thần ôm chắc vào cây cột!
- Nhưng...
Hoàng Bác ghét sát đầu vào mặt nàng :
- Không có nhưng gì hết! Nàng hãy nói hiện tại còn cách ngày Hoàng Sơn võ hội bao lâu thời gian?
- Tám tháng.
- Hảo, tám tháng không phải là ít. Chúng ta nhất định sẽ đến phó hội và sau đó sẽ trở về Kim Lăng “bái thiên địa” nhé (lễ bái trời đất trong hôn lễ).
- Được, nhưng...
- Nàng chớ có nhưng nữa được không chứ! Sau khi chúng ta bái thiên địa, ta sẽ mang nàng đi ngao du, nàng thích đi đâu?
- Thiếp rất thích đi Lư Sơn, nghe nói ở đó phong cảnh tuyệt hảo.
Tiểu Bình kề đầu mình vào vai người yêu, âu yếm nói.
- Tuyệt, tuyệt, chúng ta sẽ đến Lư Sơn ngắm cảnh Vân Hải và mặt trời mọc.
- Lại em Tiểu cô miếu! Tiểu Bình giọng đầy mơ mộng.
- Đúng lại xem...
Câu nói của Hoàng Bác chưa dứt, một cơn sóng phẩn nộ cuốn phăng ảo mộng của hai người nhấn chìm xuống đáy biển. Tiểu Bình ói ra mấy ngụm nước biển, khóc nói :
- Không được, chúng ta không thể thoát ra khỏi vận kiếp tàn bạo này rồi!
Hoàng Bác cũng nhận ra điều đó, nhưng trong hoàn cảnh này chàng không thể yếu đuối để càng làm thâm khổ tâm cho người mình yêu mến, bèn trấn tỉnh, cao giọng nói :
- Dứt khoát sẽ vượt qua, nàng xem chúng ta đã nhiều lần trồi lên hụp xuống rồi chứ ít đâu.
Tiểu Bình vuốt tóc trên mặt, ho sặc sụa nói :
- Thế nhưng không vào được đất liền thì cũng chết đói chết rét. Thiếp xem ra chúng ta nên thế này thì tốt hơn.
Hoàng Bác hỏi :
- Nên thế nào?
- Chúng ta nên làm lễ bái thiên địa ngay bây giờ, được chứ?
- A... Làm sao được?
- Được! Chỉ cần chúng ta thành tâm. Thiếp trước đây có đọc trong cuốn sách “Nghi thất chí” nói rằng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chung thủy yêu nhau, nên sau khi chết cả hai đã hóa thành đôi bướm bay lên trời. Hiện chúng ta cũng nên “bái thiên địa” sau này nếu có chết cũng hóa thành đôi “lý ngư” (cá chép).
- Không, trong sách đó chỉ là chuyện phù phiếm để gạt người, vốn hoàn toàn không có chuyện đó!
- Có mà! Thiếp tin tưởng như vậy!
- Không có! Nàng không nên tin!
Tiểu Bình giận dỗi thở dài phiền muộn hỏi :
- Chàng không yêu thiếp ư?
- Sao lại không?
- Vậy thì chúng ta nên lễ bái thiên địa thôi!
- Nhưng nếu ta biết nàng sau khi đã bái thiên địa biến thành lý ngư thì ta không làm.
- Không, không! Thiếp đang bám chắc chiếc cột đây mà, sẽ đi cùng chàng đến tận chân trời.
- Nếu đã như vậy thì sao không chờ đến sau khi Hoàng Sơn võ hội...
...
Một cơn sóng dữ nâng họ lên cao, rồi nhận xuống.
Tiểu Bình vừa giàn giụa nước mắt vừa nói :
- Tự lòng chàng đã rõ, chúng ta rất ít có hy vọng vượt qua kiếp nạn này, sao không lúc này bái thiên địa, vạn nhất có chết thì cũng gọi là một phu thê.
Hoàng Bác nhìn nàng âu yếu nói :
- Bái thiên địa rồi thì nàng không được buông tay mà bỏ ta nhé!
- Tuyệt đối không!
Tiểu Bình ép sát người vào người chàng hôn lên mặt người yêu.
- Hảo, vậy thì làm thế nào đây?
- Cháng nói đi!
- Nói sao chứ?
- Chàng hãy nói “Hoàng thiên chứng giám lòng thành, Hoàng Bác tôi hôm nay muốn kết thân cùng với Tiểu Bình bách niên hảo hợp, vĩnh kết bất ly”.
- Ê, nàng cũng thật rành chuyện quá ha!
Tiểu Bình nhéo yêu vào người Hoàng Bác, nói :
- Sao chàng lúc nào cũng ghẹo thiếp, nói đi!
- Hảo, ta nói...
Hoàng Bác thần sắc nghiêm túc, giọng run rung ngửa mặt lên trời nói rõ từng tiếng lời Tiểu Bình vừa nói. Cuối cùng cúi đầu xuống nhìn nàng hỏi :
- Rồi sau đó thế nào nữa?
- Sau đó khai thủ (lạy sát đầu xuống đất, một tục trong hôn lễ)
- Khai thủ thế nào?
- Chúng ta mỗi người dập đầu vào chiếc cột này chín cái!
Bọn họ hai người liền tự dập nhẹ đầu mình vào chiếc cột chín cái, hốt nhiên lúc ấy trong tiếng rít của gió mưa nghe vẳng lại tiếng của lão Đông Kiếm :
- Ha ha ha... Hoàng Bác, lão phu chúc tân hôn của hai người vui vẻ!
Thật không thể ngờk, ngay trên biển cả trong cơn cuồng nộ của đại dương bọn họ làm lễ thành thân lại có một người duy nhất chứng kiến mà lại là địch thủ của họ.
Hoàng Bác không ngờ Đông Kiếm bị sóng xô lại gần mình, nghe lão nói lời chúc tụng, tuy có hàm ý châm chọc nhưng ít ra cũng là đã có một người chúc mình thành hôn, nên cũng cảm thấy vui vui liền lớn tiếng đáp :
- Đa tạ ngươi, Âu Dương lão nhi tình hình ngươi hiện tại ra sao rồi?
Chàng cố đưa mắt nhìn, nhưng trong bóng đêm và mưa gió không thể nhìn thấy bóng lão ta.
Giọng Đông Kiếm vọng lại :
- Ha ha... lão phu không bỏ mạng trước các ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm!
Ngữ phong của lão ta lúc trầm lúc bổng theo sóng gió, Hoàng Bác thầm nghĩ nhân lúc bỉ thửu nam sinh này hỏi lão ta vài điểm, nên liền đưa ra chủ đích của mình hỏi :
- Âu Dương lão nhi, chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?
- Có gì đáng nói chuyện chứ? - Đông Kiếm hỏi ngược lại.
- Có chứ, ví như nói hôm nay tất cả chúng ta không thoát nổi cái chết thì ngươi cảm tưởng thế nào?
- Lão phu đã ngoài thất tuẩn, nghĩ cũng đã thọ tuổi rồi, há lại còn cảm tưởng gì nữa!
- Đương nhiên với niên kỷ như lão thì có chết cũng không oan, chỉ có điều là thanh danh Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách và Vô Song bảo cho đến phu nhân và nhi tử của ngươi đều tiêu theo biển cả, há ngươi không thấy đáng buồn sao?
Đông Kiếm nghe lời ấy trong lòng cũng xao động, định đáp lại, nhưng khi ấy một con sóng chồm lên cắt ngang.
Tiểu Bình nhìn Hoàng Bác vẻ giận dỗi :
- Ê! Chúng ta vừ làm lễ thành thân xong, chàng vì sao quên mất mà đi nói chuyện phiếm với lão ta chứ?
- Tiểu Bình! Ta xin lỗi! Trong lúc này lại nghĩ ra muốn từ miệng lão tặc để biết thân phận của hai người.
- Hai người nào?
- Chờ một lát, muội sẽ biết!
Rồi chàng lớn tiếng hướng về phía Đông Kiếm gào lớn :
- Âu Dương lão nhi, sao ngươi không trả lời chứ?
Giọng lão già vọng lại không rõ lắm :
- Tự ngươi phải nghĩ lại bản thân mình trước mới phải, nghĩ thử coi tráng chí chưa thành mà đã thất bại, ha ha ha...
- Không sai, ta thừa nhận lời lão! Nhưng ngươi cũng vậy mà thôi, thử nghĩ xem, nào là thiên hạ đệ nhất, nào là vinh hoa phú quý, ân oán cừu hận... Hiện tại thực không còn ý nghĩa gì đúng không?
...
Không nghe Đông Kiếm trả lời.
Hoàng Bác nói tiếp :
- Âu Dương lão nhi! Có một lần tự ta vào phật tự thấy trên tường có một bức liễn viết rằng “Ngã bất luận nhữ phi, nhữ phi đạo ngã hảo, hữu nhất vô thường đáo, đại gia đô không liễu”. Hiện tại nghĩ lại thật có ý nghĩa đúng không? (Ta không nói ngươi sai, ngươi chớ bảo ta đúng, có ngày vô thường đến, mọi người đều trở về hư không)
- Hừ...
- Hiện tại chúng ta sắp về với hư không rồi!
Gọng Đông Kiếm học hằn :
- Hừ, ngươi nói ra điều này làm gì chứ?
- Không gì cả, cái mà gọi làm người ta lúc lâm chung bao giờ cũng quy về hướng thiện.
- Vậy thì ngươi yên tâm chết đi, lão phu không hận ngươi nữa đâu!
- Đa tạ! Đa tạ! Nhưng trước lúc ta chết đi ta không hận ngươi nữa đâu! Uẩn khúc nan giải, ngươi có thể làm ta thỏa lòng để chết nhắm mắt không?
Tiểu Bình lúc ấy càng nghe càng thấy sợ, liền dùng chân chìm dưới nước đạp chân Hoàng Bác một cái nói :
- Nói bậy! Chàng bảo thiếp giữ bình tĩnh cố lên rồi bây giờ lại nói ra lời quỷ quái như vậy!
Hoàng Bác nhíu mày cười nói :
- Đừng náo động, ta đang đùa lão già kia. Nàng phải biết rằng ta trước đến nay không húy kỵ điều gì.
Lúc ấy lại nghe giọng Đông Kiếm vọng lại trong mưa gió :
- Tiểu tử, ngươi có tâm sự gì nan giải?
Hoàng Bác đáp ngay :
- Đó là việc mất tích của cha ta, ngươi có thể nói thực ra chuyện là thế nào không?
- Ha ha ha... Ngươi hỏi điều này thì thật tình lão phu xin lỗi!
- Vậy thì người mà bị ngươi cầm chết trong cốc để cốc (động không đáy) là ai?
- Hừ, nếu như hỏi lão phu điều này thì được, lão phu sẽ nói.
- Hảo, ngươi nói đi! Người ấy là ai?
- Ha ha ha... lão ta...
Lão chỉ vừa thốt ra đến đó, lời nói bị cắt ngang khiến Hoàng Bác nôn nóng trong lòng lớn tiếng hỏi :
- Ngươi nói người đó là ai chứ?
Vẫn không nghe thấy tiếng Đông Kiếm trả lời.
Chính lúc Hoàng Bác định cất tiếng hỏi tiếp thì Tiểu Bình cắt ngang :
- Chớ hoảng, lão ta có lẽ đã bị sóng cuốn đi xa rồi!
Hoàng Bác “A” lên một tiếng, phẫn khí nói :
- Hừ! Lũ sóng biển hung dữ này thật không kể a... i...
Lời nói chưa dứt một cơn sóng như giận dữ trước thái độ của chàng ập đến một các hung hãn cuốn bọn họ vào giữa luồng sóng, rồi đẩy ra thật xa.
Hoàng Bác tay ôm chắc cây cột một tay ôm chắc Tiểu Bình, vận hết sức bình sinh chống lại con sóng nghiệt ngã này. Đây có thể là con sóng lớn nhất từ đầu đến giờ, cuộn bọn họ vào trong rồi nâng lên, hất mạnh về trước xa dễ đến ba mươi trượng, thật là đáng sợ làm sao.
Hoàng Bác ôm chắc Tiểu Bình la lên giọng khản đặc :
- Tiểu Bình! Tiểu Bình! Ráng sức lên, chúng ta cũng sắp vào đến bờ!
Tiểu Bình sau đợt sóng ấy, uống mấy ngụm nước biển mặn chát cả cổ họng, người mềm ra, mặt trắng bệt thất thần nói như trong cơn sau :
- Bác ca ca, chàng không nên dối thiếp, thiếp biết...
Hoàng Bác áp mặt hà hơi ấm qua người Tiểu Bình, chàng cố khích lệ người yêu mà thôi. Thực ra lúc này chàng đang cố đưa mắt vận nhãn lực nhìn bốn phía, chỉ thấy một màu đen im ỉm sau làn mưa, tuyệt không hề có dấu hiệu gì là có đất liền, chàng trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Hoàng Bác cố nén lại tiếng thở dài từ sâu trong lòng, khích lệ người yêu :
- Không, nàng hãy nghe ta nói, khi thuyền ra khỏi cửa sông để vào biển thì trời đã tối, lúc gặp bão chỉ vừa mới nửa đêm. Như vậy thuyền cũng chỉ vừa đi được men theo đất liền là cùng, nàng nghĩ xem có đúng không chứ?
- Ừ... m... - Tiểu Bình chỉ ậm ừ trong cổ họng.
- Cứ theo lời lão thuyền chủ nói thì cơn bão này là cơn bão nghịch từ bắc phương tràn về, như vậy chúng tất phải bị đây dạt vào lại đất liền chứ không thể ra xa hơn.
- Ừm...
- Cơn sóng vừa rồi rất hung hãn khác thường rất giống những cơn sóng dâng lên ngày càng cao khi tiếp cận vào bờ.
- Ừ... Nhưng thiếp đã quá mệt, quá sức...
Tiểu Bình không nói hết câu, nước mắt lại chảy ra hòa vào nước biển.
Hoàng Bác vội an ủi :
- Tiểu Bình hãy cố gắng lên, nàng nói nàng yêu thương ta chẳng lẽ lại bỏ ta sao, sắp đến bờ rồi đó.
Tiểu Bình nghe chàng nói vậy cố gượng cười, liền hỏi ngây thơ :
- Thế sao chân thiếp chẳng chạm đất.
- Cẩn thận, một cơn sóng dữ nữa đó!
Hoàng Bác la lớn lên, rồi tiếp :
- Tiểu Bình, ôm chắc vào.
“Ầm... ầm...” chẳng khác gì con sóng lúc nãy, cơn sóng này nâng bọn họ lên cao có đến bảy, tám trượng rồi tống văng về phía trước, chẳng rõ là phương hướng nào nữa.
Hoàng Bác cố hết sức bình sinh giữ lấy người Tiểu Bình và cây cột, quả thật nếu như chàng là một người công lực thấp kém thì dù có yêu thương nàng đến đâu lúc này hẳn cũng đã theo nhau về thủy cung từ lâu rồi.
Thử hỏi, bằng vào kinh nghiệm đi biển chuyên nghiệp lâu năm như đám thủy thủ và thuyền lão đại mà lúc này dễ gì còn sống sót, cho dù bọn họ man mắn ôm được một cây như vậy.
Nếu nói đến đây là những cơn sóng thần thì cũng chưa hẳn, nhưng cũng là anh em họ hàng với chúng vậy! Há người bình thường lại có thể chịu nổi đến giờ phút này sao?
Hoàng Bác lúc trong lòng đau thương nghĩ: trời ơi, sao lại đoạt nàng của ta...
Chính lúc chàng đang suy nghĩ thương tâm như vậy thì cây cột hình như va chạm vào vật gì, đột nhiên dựng thẳng lên kéo theo luôn cả bọn họ lên cao khỏi mặt biển, rồi lại theo sóng biển chiếc cột từ từ đập xuống.
Hoàng Bác lúc ấy nhanh trí nghĩ nếu không buông cây cột ra thì khi đập xuống nó sẽ đè bẹp lên người ngay. Tiểu Bình lúc ấy thần tán lực kiệt, hai tay chỉ còn ôm hờ vào cây cột tịnh không một tí sức, Hoàng Bác nghĩ vậy lập tức đưa chân tống mạnh vào cây cột nhảy phắt ra ngoài mang theo Tiểu Bình.
Khi hai người vừa chạm xuống lại mặt nước thì một cơn sóng dữ tiếp theo đẩy phăng họ ra xa nơi đây cột vừa rơi xuống, Hoàng Bác ôm ghì lấy thân hình mềm nhũng của Tiểu Bình nhắm mắt phó cho số mệnh.
Nào ngờ chính lúc cơn sóng dữ qua đi, bọn họ theo mặt nước chìm xuống, thì chân Hoàng Bác chạm vào cái gì...?
Chạm vào cái gì? Không phải cát dưới đáy biển sao?
Đúng vậy, chân chàng vừa chạm vào đáy cát.
Hoàng Bác sung sướng, mở mắt ra nhìn thấy một khối đen lớn in trên màn trời tợ chừng như một hòn đảo.
Hoàng Bác vui mừng khôn xiết, nổi mệt mỏi bi thương tan biến trong chốc lát, reo to lên :
- Tiểu Bình! Tiểu Bình! Chúng ta thoát rồi! Chúng ta thoát rồi!
Tiểu Bình không có một phản ứng, người nàng mềm nhũn, đầu ngoẽo vào vai chàng hai tay buông thỏng vô lực, mê man.
Lại một cơn sóng tấp mạnh vào bờ kéo theo bọn họ hai người lên hẳn bờ cát.
Hoàng Bác nhanh nhẹn bế Tiểu Bình đặt lên một phiến đá, đầu chúc xuống dưới rồi dùng tay ấn từng đợt nhẹ vào bụng nàng làm nước biển trong người nàng thoát ra ngoài.
Tiểu Bình thở yếu ớt, chỉ bất tỉnh nhưng không đến nỗi trầm trọng. Hoàng Bác sau khi đã sổ bớt nước biển trong bụng nàng ra, đỡ nàng ngồi dậy rồi vận khí điều tức đặt tay vào huyệt Linh Đài truyền chân khí sang giúp nàng điều hòa lại khí huyết.
Một lúc sau, thần sắc Tiểu Bình đã hơi hồng trở lại, nàng “ử... ử...” mấy tiếng, thở hắc ra một cái mạnh, giọng vẫn còn mê man chưa tỉnh hẳn :
- Bác ca ca, Bác ca ca...
Hoàng Bác thâu chưởng lại, giọng bấy giờ mới lộ vẻ mệt mỏi :
- Tiểu Bình, ta ở đây!
Tiểu Bình thở một hơi thật sâu bấy giờ mới sực tỉnh lại, quay người về sau, ôm chầm lấy chàng, thần sắc hốt hoảng, khóc lên tức tưởi.
Hiển nhiên nổi ám ảnh về cơn phẩn nộ của biển cả vẫn còn y nguyên trong đầu nàng lúc này nàng còn chưa dám tin đã sống sót và đang ở bên người yêu.
Tiểu Bình khóc một lúc thật lâu, giọng còn như trong cơn mê :
- Có phải chúng ta còn sống không? Hay đang ở bên nhau dưới thủy cung.
Hoàng Bác biết trong lòng nàng đang bị xúc động mạnh nên cứ để cho nàng khóc thật hết, khi ấy nghe nàng nói vậy liền vỗ về nàng bằng giọng ấm áp :
- Tiểu Bình, nàng không chết, ta cũng không chết! Chúng ta không thể chết mà phải ở cùng nhau trên thế gian này.
Những lời âu yếm rót vào tai Tiểu Bình như những làn hơi ấm làm ấm lòng nàng, nước mắt sung sướng lại trào trên đôi má đã gầy đi vì đói khát và sóng biển.
Hoàng Bác vuốt lại mái tóc ướt sũng cho nàng nói :
- Tiểu Bình hãy mở mắt ra nhìn, thực sự chúng ta đang sống.
Nàng vẫn như còn chưa tin, nói :
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy, chúng ta đã bị sóng đẩy vào hòn đảo này.
Tiểu Bình từ từ mở mắt ra nhìn quanh một lượt thấy đúng là mình đang còn sống, vừa thẹn vừa sung sướng nàng vùi đầu vào lòng chàng tìm hơi ấm, nhắm mắt lại, miệng thốt lên :
- Đúng vậy, chúng ta thật sự đã sống!
Hoàng Bác áp mặt lên suối tóc của nàng cọ nhẹ biểu đạt một tình thương vô hạn mà không thể dùng lời để nói.
Đột nhiên, Hoàng Bác nghĩ ra điều gì nén lê tiếng :
- Tiểu Bình, áo quần chúng ta ướt hết, phải cởi ra phơi khô thôi.
Tiểu Bình nghe vây nhảy dựng lên, lắc đầu nguầy nguậy :
- Không, muội không...
Nàng lại thay đổi cách xưng hô.
Hoàng Bác đỏ mặt lên, cúi đầu nói :
- Điều này can hệ gì chứ, chúng ta đã trở thành phu thê rồi mà.
Tiểu Bình giậm chân :
- Không, muội không biết!
Hoàng Bác ngớ cả người ra, giọng kinh ngạc :
- Muội định thay lòng...
- Không phải vậy, lúc trên biển chỉ vì muội nghĩ chúng ta sẽ chết nên mới đề ra chuyện bái thiên địa trước. Hiện tại đã không chết thì phải chờ sau khi Hoàng Sơn võ hội.
Hoàng Bác hiểu ra, cười lớn nói :
- Chuyện hôn nhân há lại coi như một vở kịch sao chứ?
- Muội không biết! Nhất định phải là sau khi Hoàng Sơn võ hội làm lễ bái thiên địa một lần nữa mới có thể coi là phu thê...
Lúc ở trên biển nàng nói ra những lời này không thấy thẹn, nhưng khi này đây câu nói chưa dứt, chỉ vừa đến hai tiếng “phu thê” mặt thẹn đỏ ửng lên vội quay người đi nơi khác.
Hoàng Bác so vai nói :
- Thôi, như vậy cũng được, nhưng lúc này cứ để áo quần ướt như vậy rất dễ nhiểm lạnh. Chưa phải là phu thê, thì cởi quần áo phơi khô ta không lén nhìn muội thì đâu có gì chứ?
Tiểu Bình lại càng thẹn đỏ mặt lên, nhưng lời chàng là sự thật đành nói lí nhí trong miệng :
- Hảo! Vậy huynh đi nơi khác đi.
/94
|