Vô Song

Chương 6 - Chương 145

/191


Cường địch bao vây, ai nấy đều nhìn trừng trừng, mũi tên sắt lóe lên ánh sáng lạnh, sống chết chỉ trong một cái chớp mắt.

Thôi Bất Khứ chỉ có thời gian nói đôi câu.

Thật ra hắn cũng chỉ nói hai câu.

Câu nói đầu tiên là: Ngươi đã qua xem đại lao huyện nha chưa?

Câu nói thứ hai là: Trước khi ngươi ra ngoài, chắc chắn đã để lại đủ nhân thủ trong thư phòng chứ?

Câu nói đầu tiên khiến Dương Vân nhíu mày, câu nói thứ hai lại khiến Dương Vân biến sắc.

Hắn nâng tay lên, nhưng lại chậm chạp không rơi xuống.

“Sứ quân!” Vũ Nghĩa ở phía sau thúc giục.

“Ngươi làm gì rồi?” Dương Vân cũng biết hẳn nên chẳng quan tâm gì mà hạ tay xuống, bắn Thôi Bất Khứ thành con nhím, nhưng không biết tại sao hắn lại do dự.

“Sứ quân!” Vũ Nghĩa gấp đến độ dậm chân, hắn hận không thể bẻ tay Dương Vân xuống.

“Thôi Bất Khứ!” Dương Vân hét lên.

Thôi Bất Khứ cười: “Ngươi chột dạ, Dương quận trưởng.”

Người có dã tâm sẽ không chột dạ, bọn họ lấy quyền lực là mục đích duy nhất, dù đặt lên trên tài sản tính mạng cũng không tiếc, ví dụ tốt nhất chính là Lưu Bang nhà Hán bị Hạng Vũ trói cha và vợ con, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tính mạng, mà ông ta còn có thể ổn định như thường, mời Hạng Vũ nấu xong thì để phần cho mình một bát canh.

Ban đầu Thôi Bất Khứ cho rằng Dương Vân cũng là người như vậy, dưới gối hắn không có con gái, quan hệ với vợ cũng không tốt là để cố hết sức giảm bớt nhược điểm của mình, miễn bị người ta gây khó dễ uy hiếp, nhưng vừa rồi hai người đối mặt, hắn cũng biết mình đã đánh giá cao Dương Vân rồi, có lẽ đối phương không quan tâm đến con cháu hương khói, nhưng lại hết sức yêu quý mình.

Dương Vân tuổi đã hơn ba mươi, trên môi dưới hàm đều để râu ngắn, cắt tỉa gọn gàng, vào cái đêm phong vân biến ảo thế này mà búi tóc xiêm áo cũng không loạn chút nào, cũng không có chút chật vật nào. Chỗ đứng của hắn cũng rất vi diệu, bên trái bên phải đằng trước đều có một tên thị vệ, phía sau lại không có ai, một khi xảy ra chuyện thì hắn sẽ có thể nhanh chóng lui vào vòng vây của thị vệ để bảo toàn tính mạng.

Đây là một kẻ yêu mạng lại chú trọng vẻ ngoài.

Hắn yêu mình hơn yêu những người khác, cho nên có vợ con hay không cũng không cần, chỉ cần chính hắn tốt là được.

“Dương quận trưởng, ta đoán ban đầu ngươi chỉ muốn tham ô chút lương thực, đổi bán lương thực thành tài vật, căn bản không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện ngày hôm nay đúng không?” Thôi Bất Khứ nói.

Lúc Dương Vân còn chưa hạ cái tay kia xuống, hắn đã thấy rõ nhược điểm của Dương Vân, càng có thể chuyển bại thành thắng nhiều hơn.

“Nếu chỉ là tham ô lương thực thì hãy sám hối thật tốt với Bệ hạ, cùng lắm chỉ bị cách chức quất roi mà thôi, nhưng tạo phản thì không giống vậy, ngươi hợp tác với Vân Hải Thập Tam Lâu, nào ngờ bọn chúng cũng đang lợi dụng ngươi, từng bước một dẫn ngươi tới cạm bẫy, để cho chuyện này mở rộng thêm một bước, ép ngươi đến vách đá, không thể không bị bọn chúng nắm mũi dẫn đi.”

“Giết hắn!” Vũ Nghĩa hét lên, “Giết tên bệnh quỷ này đi! Hắn toàn há miệng nói bậy nói bạ, có gì đáng sợ!”

Hắn xách đao dẫn đầu xông lên trước, lưỡi đao nâng cao bổ về phía Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ quát ngắn: “Bùi Kinh Chập!”

Gần như cùng lúc thanh âm vang lên, Bùi Kinh Chập từ trong nhà lao ra!

Tốc độ của Vũ Nghĩa chậm hơn mũi tên nhiều, rất nhanh đã bị đè xuống đất, Bùi Kinh Chập thuận thế bắt được hắn, gác đao ở trên cổ hắn.

Cung tiễn thủ trên tường rào vốn nên bắn tên vào lúc Vũ Nghĩa vọt ra chỗ Thôi Bất Khứ, nhưng bọn họ lại không.

Rất nhiều người rối rít quay đầu nhìn về một chỗ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đội hình đã loạn.

Chỗ tối đó chẳng biết lúc nào đã sáng lên nhiều ánh lửa, càng ngày càng lớn, càng ngày càng sáng, từ tán loạn ngưng tụ thành một vùng lửa lớn, tiếng gọi ầm ĩ từ xa đến gần, liên tục ập đến giống như tiếng sấm!

Động tĩnh kia không xa không gần, tuy không hướng về phía nơi này nhưng sắc mặt Dương Vân chỉ một thoáng đã tái nhợt như tuyết, hắn biết những tiếng hô như dời sông lấp biển kia đến từ đâu!

Phủ quận trưởng!

“Hai năm liên tục ngươi lấy cách quyên lương miễn thuế để lừa gạt triều đình, cấu kết với đại hộ chia của, lấy được không ít lợi, nếu ngươi chịu ghìm ngựa vách đá, dừng bước ở nơi này thì vốn sẽ không gây ra đại họa, nhưng lòng người chưa đủ, năm nay bỗng nhiên mưa như thác đổ, không kịp chuẩn bị nên triều đình mới gửi tai lương, ngươi lại tham lam tất cả, giữ lại hết tai lương khiến mấy chục ngàn nạn dân phải sống lang thang, rất nhiều người đi vào đường cùng mới kéo nhau đến huyện thành, suýt nữa gây ra dân biến, vừa vặn lúc này triều đình phái Ngự sử tuần tra, ngươi sợ đêm dài lắm mộng nên dứt khoát một không làm hai không nghỉ, giết người cho xong việc, chẳng qua là loạn dân quá nhiều, nhất thời giết không hết, ngươi không thể làm gì khác hơn là nhốt một số người vào đại lao, chờ Ngự sử đi sẽ quyết định sau, đến lúc đó chỉ bị coi là do đại thủy tới nên trăm họ không kịp chạy khỏi, đại đa số đều bị nước ngập chết, cũng không cần nôn ra tai lương bị tham ô nữa, vẹn cả đôi đường, thiên hạ thái bình.”

Tốc độ nói của Thôi Bất Khứ cực nhanh, mấy câu đã nói rõ ra ý định của Dương Vân tựa như tận mắt nhìn thấy.

Nhưng càng khiến Dương Vân kinh hãi là Thôi Bất Khứ lại có thể ra được bước cờ hiểm, cho người thả toàn bộ những nạn dân và phạm nhân trong ngục ra, mặc cho bọn họ đánh vào phủ quận trưởng!

Hắn ở đây đưa người tới giết Thôi Bất Khứ, hang ổ cũng bị người ta diệt!

Có thể tưởng tượng ra những tử tù cùng dân bị tai nạn đi vào đường cùng kia khi có người thả bọn họ ra, hô cao khẩu hiệu, thậm chí nói với bọn họ rằng phủ quận trưởng có lương thực, xảy ra chuyện gì sẽ có Ngự sử khâm sai gánh vác, những người đó nhất định sẽ xông về phủ quận trưởng như điên, bới tung nơi đó lên, người của Thôi Bất Khứ sẽ trộn lẫn trong đó, tìm được trong thư phòng của hắn…

Động tĩnh nơi xa càng ngày càng lớn.

Dân chúng vốn ở trong nhà không dám đi ra, có người không nhịn được len lén mở cửa sổ ra bên ngoài dòm ngó.

Huyên náo nổi lên bốn phía, kêu giết ngất trời.

Dương Vân thậm chí nghe thấy tiếng đao thương va chạm trong đó.

Chắc chắn binh lính trông coi đại lao đã bị bọn họ đoạt mất, mình đưa gần hết người ra ngoài, ở phủ quận trưởng chỉ còn lẻ tẻ vài người, hắn không nghĩ tới Thôi Bất Khứ lại ác độc như vậy, biết dùng cách vây Ngụy cứu Triệu để phá giải khốn cảnh.

Phủ quận trưởng bị phá hủy thì bí mật mà hắn giấu trong phủ quận trưởng cũng bị phá hủy!

Vành mắt của Dương Vân sắp nứt, đôi mắt đỏ bừng, hung tợn nhìn Thôi Bất Khứ chằm chằm giống như thấy kẻ thù giết cha không đội trời chung vậy.

“Ngươi có biết những nạn dân kia được thả ra sẽ có hậu quả gì không! Toàn bộ huyện Quang Thiên đều sẽ bị hủy, Thôi Bất Khứ, ngươi vì lợi ích của bản thân mà phải làm tội nhân thiên cổ gieo họa Quang Thiên sao?”  

Lời nói trắng điên lẫn lộn khiến người ta phải bật cười này, hắn lại nói như có lý chẳng sợ.

Trong lòng các binh lính bàng hoàng, châu đầu ghé tai, căn bản không để ý đến những thứ của đường đường chính chính của Dương Vân.

Cách đó không xa càng ngày càng loạn, ánh lửa bỗng nhiên từ bốc lên phủ quận trưởng, rất nhanh một luồng khói dày đặc đã bốc lên.

Dương Vân biết không thể tiếp tục như vậy được nữa, dù trong tay Thôi Bất Khứ đã nắm được bí mật của hắn thì chỉ cần những người này chết, bí mật sẽ vĩnh viễn là bí mật.

“Cung tiển thủ! Bắn —— “

Chữ tên còn chưa nói ra, hắn trợn to mắt giống như một con gà trống bị bóp cổ, trong nháy mắt đã biến thành kẻ câm.

Một cây đao dứt khoát để trên cổ hắn.

Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía xung quanh, lấy Dương Vân và người hành hung làm trung tâm, mọi người rối rít lui về phía sau.

Binh lính mặc trang phục của phủ quận trưởng hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt dưới khôi giáp.

Là Quan Sơn Hải.

Lúc động tĩnh hỗn loạn trong thành truyền tới, người xung quanh Dương Vân bất tri bất giác bị ảnh hưởng, Quan Sơn Hải vốn đứng ở vòng ngoài nhân cơ hội luồn lên trước, lúc mọi người đều lo lắng loạn dân chiếm phủ quận trưởng, gần như không có ai để ý thấy Quan Sơn Hải đã lặng lẽ đến gần Dương Vân, đứng tại vị trí có thể uy hiếp hắn.

Cổ truyền tới đau nhức, Dương Vân tin chắc đối phương quả thật nổi lên sát tâm, trong nháy mắt đó dục niệm muốn sống chiếm thế thượng phong, hắn kêu lớn lên: “Dừng tay!”

Hai chữ ngắn ngủi đã để lộ tâm tư của hắn, khiến Thôi Bất Khứ càng chắc mình làm không sai.

Không sợ kẻ địch sợ chết, chỉ sợ kẻ địch không sợ chết.

Thôi Bất Khứ nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Buông vũ khí xuống đầu hàng, đầu sỏ phải bị điều tra, không hỏi tòng phạm!”

Binh lính xung quanh bị hỗn loạn trong thành ảnh hưởng, không tránh khỏi cũng hoang mang theo.

Trừ tâm phúc của Dương Vân, những người còn lại căn bản không muốn chết cùng Dương quận trưởng.

Mà thân binh của Dương Vân thấy hắn bị bắt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kiều Tiên đứng ở cửa vừa chậm một bước, không giành trước bắt được Vũ Nghĩa.

Bởi vì Thôi Bất Khứ gọi tên Bùi Kinh Chập, mà không phải là nàng.

Nàng cũng nhìn thấy Quan Sơn Hải vốn nên đi phường trà Triệu thị tìm chứng cứ, nhưng lại giả trang thành binh lính phủ quận trưởng lẻn vào.

Lúc nàng u mê mờ mịt, rất nhiều người đều cho rằng lần này Thôi Bất Khứ sẽ bó tay chịu trói thì hắn đã từng bước một bày ra quân cờ bí mật, thu quân của cả bàn cờ.

Lúc này, rốt cuộc Dung Khanh đã có đất dụng võ.

Hô lớn lời lẽ chính nghĩa lên án Dương Vân mạnh mẽ, bảo đảm không truy cứu những người không liên quan, sau một phen khẳng khái sôi sục, cung tiễn thủ cuối cùng cũng buông vũ khí trong tay xuống, tiếp theo là binh lính vòng ngoài, từng tầng một, cuối cùng chỉ còn lại thân binh ở gần vây quanh Dương Vân, nhưng thế lực cũng đã mỏng đi nhiều.

Kiều Tiên vốn tưởng rằng mình đã biết hết bản lĩnh của Thôi Bất Khứ, nhưng lúc đến đây nàng mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp hắn.

Mấy lần gần đây, Thôi Bất Khứ thường xuyên hợp tác cùng Phượng Tiêu, Phượng Nhị phủ chủ nói phách lối khoe khoang hay xuất hiện bên cạnh hắn, điều này làm cho rất nhiều người sinh ra ảo giác, cho là mặc dù bọn họ có thể hợp tác thành công nhưng lại vì ỷ vào võ công của Phượng Tiêu nhiều hơn, dẫu sao ai cũng không thể khinh thường sự chói mắt của Phượng Tiêu được.

Thậm chí người của Vân Hải Thập Tam Lâu cũng đặt sự chú ý lên người Phượng Tiêu, nhưng bọn chúng cũng sai rồi, Thôi Bất Khứ tuy không biết võ công, nhưng bệnh yếu cũng có thể trở thành tấm bình phong của hắn.

Lúc Dương Vân ý thức được mình cũng xem thường kẻ địch thì đã muộn.

Thôi Bất Khứ tựa như có cảm giác, hắn quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Kiều Tiên.

“Từ lúc nào ngài đã phái người đến chiếm đại lao huyện nha?” Kiều Tiên khó khăn nói ra nửa câu sau, “Vì sao không nói cho chúng ta biết?”

“Thực thì hư chi, hư thì thực chi(*).” Vẻ mặt Thôi Bất Khứ có chút cao thâm khó lường.

(*) Tạm dịch: chỗ đầy đủ thì thực tế không có gì, chỗ trống không lại rất đầy đủ. Đây là một kế sách trong binh chiến, khi tình thế bất lợi thì ngụy trang thành binh lực hùng hậu để kẻ địch không dám tấn công.

Không có ai để ý đến việc hai tên Tả Nguyệt Vệ biến mất, võ công của bọn họ bình thường, lại không giúp được gì, chỉ có thể làm chân chạy một chút, hai ba ngày đầu không thấy bóng dáng là bình thường, ngay cả Kiều Tiên cũng không để ý, nhưng khi Dương Vân khí thế hung hăng đến giết, công đánh lén chiếm đại lao huyện nha, thả tử tù và nạn dân, hai người kia đã đủ rồi.

Kiều Tiên vốn nên là người đầu tiên nhận được tin, nhưng nàng lại chẳng hay biết gì, lưu lạc không khác gì Dung Khanh.

Nghĩ đến đây, hô hấp của nàng hơi chậm lại, ánh mắt đụng vào đôi mắt băng tuyết thanh minh của đối phương, nhất thời như rớt vào hầm băng.

“Tôn sứ…” Ngài biết hết rồi?

Thôi Bất Khứ không trả lời vấn đề này, thậm chí không nhìn nàng thêm nữa, hắn quay người lại, áo khoác ngoài bay lên, nhưng lại kiên quyết vung tay xuống, làm tiếp hành động mà tối nay Dương Vân không thể làm.

“Hoàng mệnh ở đây, bắt toàn bộ thân binh của Dương Vân lại!”

Không phí nhiều sức.

Dương Vân mặt xám như tro tàn, lảo đảo muốn ngã, nhìn thân binh của mình bị đao cắm trong ngực, kêu thảm thiết ngã xuống đất.

Thất bại lây lan như bệnh hiểm nghèo, trong nháy mắt khiến tinh thần tiêu tán, huống chi đối tượng bọn họ thần phục vẫn còn ở trong tay kẻ địch.

Mắt thấy đại cuộc đã định, Bùi Kinh Chập trói gô Vũ Nghĩa, lại lên trước trợ giúp Quan Sơn Hải bắt Dương Vân, hắn thấy Thôi Bất Khứ cưỡi ngựa của Dương Vân, lệnh cho mọi người đến phủ quận trưởng thu dọn cục diện, cũng vội vàng tìm một con ngựa đuổi theo.

“Chúng ta đi phủ quận trưởng, đi cùng không?” Hắn đi ngang qua chỗ Kiều Tiên, khom người đưa tay ra.

Kiều Tiên ngẩn ra: “Tôn sứ không bảo ta đi.”

Bùi Kinh Chập kỳ quái hỏi ngược lại: “Ngươi là người của Tả Nguyệt cục, ta cũng có thể đi, ngươi càng không cần phải nói chứ.”

Kiều Tiên do dự một chút, không cầm lấy tay Bùi Kinh Chập mà bật người nhảy một cái, ngồi phía sau Bùi Kinh Chập, đổi khách thành chủ nắm dây cương.

“Giá!”

Bùi Kinh Chập: …

Hắn nhất thời cảm thấy vị trí của mình và Kiều Tiên điên đảo, mình giống như bị giai nhân ôm vào trong lòng vậy.

Kiều Tiên không để ý hắn không tự nhiên, chỉ thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, cau mày nói: “Ngươi đang nhìn cái gì đấy, đừng có mà uốn éo tới lui.”

“Kỳ quái, lang quân đâu rồi?” Bùi Kinh Chập không tìm được bóng dáng quen thuộc ở trong đám người.

Ở trong mắt hắn, quán rượu Phong Vân có khó dây dưa như thế nào thì Phượng Tiêu đã đi hơn nửa ngày, cũng nên trở lại rồi chứ?

Từ đầu tới đuôi biến cố này hoàn toàn không có vị trí của Phượng Tiêu.



Lúc Phượng Tiêu đi vào quán rượu Phong Vân, sắc trời vẫn còn là ánh chiều xanh tím đan xen.

Quán rượu chỉ có một tầng, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu thơm khắp nơi.

Người bên trong không nhiều, nhưng cũng không tính là ít, tổng cộng chừng mười người, chia ra ba bốn bàn ngồi tán gẫu, thấp giọng nói chuyện.

Phượng Tiêu đến cũng không có bất kì ái chú ý.

Không có ai nhìn y một cái, mọi người đều đang trò chuyện riêng, tựa như Phượng Tiêu không hề tồn tại.

Phượng Tiêu mất hứng, y đường đường phong hoa vô song tiêu sái hào phóng, tự xưng là phiên phiên công tử đứng thứ hai thì thiên không có ai dám đứng nhất, đã bao giờ bị khinh thường như vậy đâu?

Y ngồi xếp bằng xuống, vỗ bàn lớn tiếng nói: “Ông chủ đâu? Tiểu nhị đâu? Chết sạch rồi à? Mang rượu lên đây!”

Có lẽ thái độ của y quá đường đột, cuối cùng những khách khác cũng nhìn về phía y.

Phượng Tiêu có chút đắc ý, người khác sợ nổi tiếng nhưng y thích nhất là nổi tiếng, được người ta chú ý không chỉ không buồn mà còn cười một chút với những người đó.

Tiểu nhị rốt cuộc xách bầu rượu vội vã chạy tới.

“Lang quân muốn uống rượu gì?”

“Rượu Lan Lăng!”

Tiểu nhị lộ vẻ khó xử: “Lan Lăng cách đây mà quá xa, xin lang quân thứ tội, chỗ chúng ta không có rượu Lan Lăng.”

Phượng Tiêu: “Vậy các ngươi có rượu gì, chỉ cần mang rượu ngon lên, những thứ khác thì ta không có chứ tiền thì không thiếu!”

Tiểu nhị giơ bầu rượu trong tay mình lên: “Rượu tốt nhất ở chỗ chúng ta là Hổ Phách Quang. Lang quân có muốn nếm thử một chút không?”

Phượng Tiêu cười nói: “Ta không muốn uống Hổ Phách Quang, ta muốn uống rượu Lan Lăng, nếu là không có rượu Lan Lăng rượu thì đưa rượu phạt cho ta.”

Tiểu nhị lộ vẻ mặt cổ quái, không phải lần đầu hắn thấy một vị khách làm loạn, nhưng lần đầu thấy một vị khách nói muốn uống rượu phạt đấy

Phượng Tiêu: “Ngươi sẽ không nói ngay cả rượu phạt cũng không có chứ?”

Tiểu nhị giật khóe miệng một cái: “…Lang quân thứ tội, đúng là chúng ta không có.”

Lại thấy sắc mặt Phượng Tiêu nói thay đổi liền thay đổi ngay, chớp mắt chuyển vui thành giận, trực tiếp giơ tay lên lật ngược bàn rượu trước mặt!

Chén bát bên trên rơi vỡ loảng xoảng đầy đất.

“Rượu gì cũng không có thì mở quán rượu làm gì!”

Y đưa tay bắt lấy cổ họng tiểu nhị, vẻ mặt người sau hoảng loạn, ném bầu rượu trong tay về phía Phượng Tiêu, uốn người tránh thế công.

Cùng lúc đó, mấy bàn khách vốn ngồi đầy quán rượu đột nhiên không hẹn mà cùng phóng người lên, hoặc tay không, hoặc tay cầm binh khí, tất cả đều tấn công tới chỗ Phượng Tiêu!

Phượng Tiêu cao giọng cười một tiếng, thân hình đột nhiên giương cao, nhanh như tia chớp, tránh khỏi công kích của mọi người, lại lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai túm lấy tiểu nhị, từ nhanh thành chậm, như mũi tên nhọn hóa thành lông vũ rơi nhẹ lên xà ngang, nhìn xuống phía dưới.

“Bày ra một tấm lưới lớn như vậy mà Tiêu Lý cũng không dám lộ mặt sao?” Y châm chọc nói.

“Đối phó với ngươi thì chỉ cần mười một nhất lưu cao thủ trên giang hồ là đủ rồi, không cần Lâu chủ ra mặt.” Thanh âm quen thuộc truyền tới, Nguyên Tam Tư chậm rãi đi ra từ phòng phía sau, đứng chắp tay.

Chẳng qua là Phượng Tiêu đứng quá cao, Nguyên Tam Tư nói chuyện với y còn phải ngửa đầu nhìn đối phương, tỏ ra không có chút khí thế nào, hắn cũng đành phải nhảy lên xà ngang.

Phượng Tiêu eo ơi một tiếng: “Người quen cũ nha, lão Nguyên! Từ biệt nhiều ngày mà ngươi lại gầy đi, chẳng lẽ Tiêu Lý bực bội vứt ngươi ở núi Thiên Nam, không cho ngươi ăn cơm sao?”

Cái hay không nói mà chỉ nói cái dở, y còn chưa dứt lời mà lửa giận của Nguyên Tam Tư đã bốc lên ba trượng. Một trận trên núi Thiên Nam, một kích phản bội của Phạm Vân, Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ trả thù sau chuyện này cũng đã khiến Vân Hải Thập Tam Lâu bị tổn thương một số thế lực, đương nhiên Nguyên Tam Tư cũng không thể duy trì cái chức quận trưởng khổ tâm nhiều năm nữa, chỉ có thể đổi thân phận âm thầm ẩn núp, nhưng đã quen sống dưới ánh sáng mặt trời, bỗng nhiên từ sáng đổi tối, há có thể bỏ được cẩm y ngọc thực?

“Phượng Tiêu, ngươi có tin hay không, Thôi Bất Khứ đã sớm biết nơi này có bẫy nên cố ý để cho ngươi tới trước?” Nguyên Tam Tư hừ lạnh nói.

“Ta tin chứ.” Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói, “Ta tin cái đầu má ngươi ấy!”

Lời còn chưa dứt y đã lao về phía Nguyên Tam Tư!

Dưới xà ngang, mười một tên cao thủ nhìn chằm chằm, chỉ chờ Phượng Tiêu không còn sức để lộ nhược điểm thì sẽ nhân cơ hội nhảy vào, một chiêu giết chết y!

/191

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status