Dù sao Giác Linh Hoa tốt hay xấu không có quan hệ gì tới hắn, hắn cũng nghĩ xong, một khi rời Loa Kế sơn, liền tách đám người Chí Hào tướng quân ra, một mình xông xáo!
- Cái này... Ngươi phát hiện cái gì?
Thấy bộ dáng này của Nhiếp Vân, biết hắn tuyệt không phải bắn tên không đích, Chí Hào tướng quân hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cây linh thảo này đã chết mà thôi!
Nhiếp Vân nói.
- Chết? Nói hưu nói vượn! Chết hay chưa chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra? Cây linh dược này linh khí mười phần, sức sống tràn trề, nói nó chết, đùa gì thế?
Vương Diệu quát lên.
- Chết?
Không chỉ Vương Diệu hoài nghi, Chí Hào tướng quân cũng cau mày.
Lần nữa nhìn Giác Linh Hoa trên vách đá, cười lắc đầu:
- Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?
- Có thể là vậy!
Nhiếp Vân biết giải thích nhiều vô dụng, dù sao rất nhanh thì có thể chứng thực, lúc này cười một tiếng, theo sau lưng mọi người, đi tới nham động.
Thấy hắn không nói, Chí Hào tướng quân cũng không hỏi thêm nữa, vô luận hắn nhìn như thế nào, buội dược liệu này cũng không giống như đã chết, còn tưởng rằng điện hạ nhìn lầm.
- Tướng quân, cái sơn động này là ta để binh lính mở ra, cũng cất kỹ vật phẩm cần thiết. Ngươi xem ở kia, ta để cho người an bài...
Không có Nhiếp Vân ngăn trở, mọi người rất nhanh tiến vào nham động, Vương Diệu lấy lòng nói.
Mặc dù là ở trên vách đá tạm thời mở ra sơn động, nhưng Vương Diệu vẫn rất dụng tâm, cắt nham động thành từng gian phòng nhỏ, bên trong chuẩn bị xong giường chăn nệm, làm thành chỗ ở tạm thời.
- Nhiếp Vân, ngươi ở cái nào?
Thấy nham động phân ra nhiều phòng như vậy, Chí Hào tướng quân hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn về phía “điện hạ” hỏi.
Mặc dù hắn là tướng quân, trên thực tế chỉ cầm binh mấy trăm người, chưa đủ một nghìn. Địa vị cùng hoàng tử trước mắt này, kém cách xa vạn dặm, chọn lựa căn phòng, cũng không dám chọn trước.
- Ta? Gian gần cửa này đi!
Không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, Nhiếp Vân biết nói càng nhiều càng phiền toái, nhìn chung quanh một cái, chỉ một gian phòng.
Gian phòng này đến gần cửa vào nham động, ban đêm gió rét rất dễ dàng tiến vào, không tính là vị trí tốt.
- Vậy cũng được...
Cảm thấy vị trí này không tốt, vốn còn muốn nói mấy câu, thấy thiếu niên kiên trì, Chí Hào tướng quân không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
- Cái này...
Vương Diệu đi theo một bên thấy một màn như vậy, dùng sức dụi mắt, như sợ nhìn lầm rồi, bị dọa đến sắc mặt có chút xám ngắt.
Thường ở bên ngoài, đã sớm học được sát ngôn quan sắc. Tướng quân luôn luôn lãnh ngạo, lúc này một mực chủ động cùng thiếu niên nói chuyện, thậm chí trong giọng nói động tác mang một tia thần phục!
Tướng quân thân phận gì, đại biểu là Phổ Thiên hoàng triều. Đi tới địa phương nào, cũng có người vây quanh, không ai phản bác, bây giờ lại lấy lòng một thiếu niên bình thường, cái này... làm sao có thể?
Chẳng lẽ người này, có thân phận không đơn giản?
Nếu quả thật như vậy, vì sao ăn mặc đơn giản như vậy, còn đi ở sau lưng mọi người?
Vương Diệu có chút mơ hồ, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, trực tiếp hỏi:
- Tướng quân, không biết vị này là...
- Ách...
Nghe được hỏi thăm, Chí Hào tướng quân nhìn Nhiếp Vân một cái, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn, có nên nói ra thân phận chân chính hay không.
Thấy ánh mắt này, trong lòng Vương Diệu rung một cái, xác nhận ý tưởng, ngay cả tướng quân cũng phải hỏi ý kiến, không dám tùy tiện tiết lộ thân phận, sợ rằng thiếu niên này không đơn giản!
Biết những thứ này, hắn thiếu chút nữa khóc, mới vừa rồi nghi ngờ đối phương, hắn nói là lớn nhất, hơn nữa khí thế nhất, vạn nhất thiếu niên này vì vậy ghi hận thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, trước tìm được Giác Linh Hoa mang tới vui mừng quét không còn, còn dư lại chỉ có sợ hãi.
- Ta chỉ là một tán tu bình thường, không có gì phải giới thiệu, tướng quân có thể giới thiệu vị thống lĩnh này cho ta nhận thức một chút!
Không biết một cái ánh mắt của Chí Hào tướng quân, để cho Vương Diệu bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nằm xuống, Nhiếp Vân tạm thời không muốn cùng người khác nói thân phận “hoàng tử”, thuận miệng nói.
- Ân, vị này là thống lĩnh phân đội thứ hai của Chí Hào doanh ta, Vương Diệu! Vương Diệu, vị này là một bằng hữu của ta, Nhiếp Vân!
Chí Hào tướng quân là người thông minh, biết Nhiếp Vân không muốn nói, cũng sẽ không tỏ rõ, nhưng sợ Vương Diệu lạnh nhạt, cố ý đề điểm một chút.
Nói thành bằng hữu của hắn, Vương Diệu ngu nữa cũng có thể hiểu một ít.
- Vâng... Tại hạ Vương Diệu, bái kiến Nhiếp Vân đại nhân!
Nghe nói như vậy, Vương Diệu lần nữa xác nhận suy đoán trong lòng, thái độ cung kính, không dám còn những ý nghĩ khác nữa.
- Ta nghỉ ngơi trước!
Song phương như vậy, cảm thấy có chút câu nệ, Nhiếp Vân cáo từ một tiếng, đi vào căn phòng an bài cho mình, khoanh chân ngồi ở trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tu luyện cần phải kiên trì bền bỉ, chưa bao giờ ăn một lần liền mập.
Đi tới Hoàn Vũ Thần giới nhiều ngày như vậy, hắn đối với toàn bộ Thần giới cũng có hơi thích ứng, lúc này tu luyện làm ít công to, tiến bộ rất rõ ràng.
Bất quá, vừa mới đột phá Phong Vương trung kỳ, còn muốn đột phá, khẳng định không có dễ dàng như vậy, tâm tính của hắn rất tốt, cũng không nóng nảy, biết từng bước một tu luyện, gom ít thành nhiều, sẽ có một ngày giống như trước, Nhất Phi Trùng Thiên.
Tu luyện không biết thời gian bao lâu, Nhiếp Vân cảm thấy Khí Hải dần dần đầy đặn, tinh khí thần đạt tới độ cao mới, không khỏi âm thầm cao hứng.
Mặc dù cách đột phá còn có chênh lệch rất lớn, nhưng ít nhất còn đang không ngừng tiến bộ!
Hô!
Đang muốn tiếp tục tu luyện, đột nhiên lông mày động một cái, bên ngoài phòng có người đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, hắn đã đoán là người nào, thân thể khẩn trương thanh tĩnh lại, mở mắt, nhìn về phía cửa.
Bóng người đi tới, thấy hắn phát hiện, cũng không bất ngờ, chẳng qua là sắc mặt ửng đỏ.
Chính là Bích Nhi.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã tối, một thiếu nữ tùy tiện tiến vào căn phòng của thiếu niên, bao nhiêu cũng có chút không quá thích ứng.
- Bích Nhi tiểu thư trễ như vậy tới, hẳn là có chuyện đi, cứ nói thẳng a!
Thật ra thì ban ngày Nhiếp Vân liền thấy nàng có chút không được tự nhiên, kể từ Chí Hào tướng quân thừa nhận thân phận “hoàng tử” của hắn, cô nương này một mực trầm tư, không biết nghĩ cái gì.
Nhiếp Vân cũng không cảm thấy nửa đêm qua tìm mình, là bởi vì thích hắn, còn không cho là mình có mị lực lớn như vậy.
- Ngươi... Thật là hoàng tử điện hạ?
Thấy thiếu niên nói trực tiếp, Bích Nhi tiểu thư vẫn còn có chút do dự.
- Cái này... Ngươi phát hiện cái gì?
Thấy bộ dáng này của Nhiếp Vân, biết hắn tuyệt không phải bắn tên không đích, Chí Hào tướng quân hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cây linh thảo này đã chết mà thôi!
Nhiếp Vân nói.
- Chết? Nói hưu nói vượn! Chết hay chưa chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra? Cây linh dược này linh khí mười phần, sức sống tràn trề, nói nó chết, đùa gì thế?
Vương Diệu quát lên.
- Chết?
Không chỉ Vương Diệu hoài nghi, Chí Hào tướng quân cũng cau mày.
Lần nữa nhìn Giác Linh Hoa trên vách đá, cười lắc đầu:
- Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?
- Có thể là vậy!
Nhiếp Vân biết giải thích nhiều vô dụng, dù sao rất nhanh thì có thể chứng thực, lúc này cười một tiếng, theo sau lưng mọi người, đi tới nham động.
Thấy hắn không nói, Chí Hào tướng quân cũng không hỏi thêm nữa, vô luận hắn nhìn như thế nào, buội dược liệu này cũng không giống như đã chết, còn tưởng rằng điện hạ nhìn lầm.
- Tướng quân, cái sơn động này là ta để binh lính mở ra, cũng cất kỹ vật phẩm cần thiết. Ngươi xem ở kia, ta để cho người an bài...
Không có Nhiếp Vân ngăn trở, mọi người rất nhanh tiến vào nham động, Vương Diệu lấy lòng nói.
Mặc dù là ở trên vách đá tạm thời mở ra sơn động, nhưng Vương Diệu vẫn rất dụng tâm, cắt nham động thành từng gian phòng nhỏ, bên trong chuẩn bị xong giường chăn nệm, làm thành chỗ ở tạm thời.
- Nhiếp Vân, ngươi ở cái nào?
Thấy nham động phân ra nhiều phòng như vậy, Chí Hào tướng quân hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn về phía “điện hạ” hỏi.
Mặc dù hắn là tướng quân, trên thực tế chỉ cầm binh mấy trăm người, chưa đủ một nghìn. Địa vị cùng hoàng tử trước mắt này, kém cách xa vạn dặm, chọn lựa căn phòng, cũng không dám chọn trước.
- Ta? Gian gần cửa này đi!
Không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, Nhiếp Vân biết nói càng nhiều càng phiền toái, nhìn chung quanh một cái, chỉ một gian phòng.
Gian phòng này đến gần cửa vào nham động, ban đêm gió rét rất dễ dàng tiến vào, không tính là vị trí tốt.
- Vậy cũng được...
Cảm thấy vị trí này không tốt, vốn còn muốn nói mấy câu, thấy thiếu niên kiên trì, Chí Hào tướng quân không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
- Cái này...
Vương Diệu đi theo một bên thấy một màn như vậy, dùng sức dụi mắt, như sợ nhìn lầm rồi, bị dọa đến sắc mặt có chút xám ngắt.
Thường ở bên ngoài, đã sớm học được sát ngôn quan sắc. Tướng quân luôn luôn lãnh ngạo, lúc này một mực chủ động cùng thiếu niên nói chuyện, thậm chí trong giọng nói động tác mang một tia thần phục!
Tướng quân thân phận gì, đại biểu là Phổ Thiên hoàng triều. Đi tới địa phương nào, cũng có người vây quanh, không ai phản bác, bây giờ lại lấy lòng một thiếu niên bình thường, cái này... làm sao có thể?
Chẳng lẽ người này, có thân phận không đơn giản?
Nếu quả thật như vậy, vì sao ăn mặc đơn giản như vậy, còn đi ở sau lưng mọi người?
Vương Diệu có chút mơ hồ, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, trực tiếp hỏi:
- Tướng quân, không biết vị này là...
- Ách...
Nghe được hỏi thăm, Chí Hào tướng quân nhìn Nhiếp Vân một cái, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn, có nên nói ra thân phận chân chính hay không.
Thấy ánh mắt này, trong lòng Vương Diệu rung một cái, xác nhận ý tưởng, ngay cả tướng quân cũng phải hỏi ý kiến, không dám tùy tiện tiết lộ thân phận, sợ rằng thiếu niên này không đơn giản!
Biết những thứ này, hắn thiếu chút nữa khóc, mới vừa rồi nghi ngờ đối phương, hắn nói là lớn nhất, hơn nữa khí thế nhất, vạn nhất thiếu niên này vì vậy ghi hận thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, trước tìm được Giác Linh Hoa mang tới vui mừng quét không còn, còn dư lại chỉ có sợ hãi.
- Ta chỉ là một tán tu bình thường, không có gì phải giới thiệu, tướng quân có thể giới thiệu vị thống lĩnh này cho ta nhận thức một chút!
Không biết một cái ánh mắt của Chí Hào tướng quân, để cho Vương Diệu bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nằm xuống, Nhiếp Vân tạm thời không muốn cùng người khác nói thân phận “hoàng tử”, thuận miệng nói.
- Ân, vị này là thống lĩnh phân đội thứ hai của Chí Hào doanh ta, Vương Diệu! Vương Diệu, vị này là một bằng hữu của ta, Nhiếp Vân!
Chí Hào tướng quân là người thông minh, biết Nhiếp Vân không muốn nói, cũng sẽ không tỏ rõ, nhưng sợ Vương Diệu lạnh nhạt, cố ý đề điểm một chút.
Nói thành bằng hữu của hắn, Vương Diệu ngu nữa cũng có thể hiểu một ít.
- Vâng... Tại hạ Vương Diệu, bái kiến Nhiếp Vân đại nhân!
Nghe nói như vậy, Vương Diệu lần nữa xác nhận suy đoán trong lòng, thái độ cung kính, không dám còn những ý nghĩ khác nữa.
- Ta nghỉ ngơi trước!
Song phương như vậy, cảm thấy có chút câu nệ, Nhiếp Vân cáo từ một tiếng, đi vào căn phòng an bài cho mình, khoanh chân ngồi ở trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tu luyện cần phải kiên trì bền bỉ, chưa bao giờ ăn một lần liền mập.
Đi tới Hoàn Vũ Thần giới nhiều ngày như vậy, hắn đối với toàn bộ Thần giới cũng có hơi thích ứng, lúc này tu luyện làm ít công to, tiến bộ rất rõ ràng.
Bất quá, vừa mới đột phá Phong Vương trung kỳ, còn muốn đột phá, khẳng định không có dễ dàng như vậy, tâm tính của hắn rất tốt, cũng không nóng nảy, biết từng bước một tu luyện, gom ít thành nhiều, sẽ có một ngày giống như trước, Nhất Phi Trùng Thiên.
Tu luyện không biết thời gian bao lâu, Nhiếp Vân cảm thấy Khí Hải dần dần đầy đặn, tinh khí thần đạt tới độ cao mới, không khỏi âm thầm cao hứng.
Mặc dù cách đột phá còn có chênh lệch rất lớn, nhưng ít nhất còn đang không ngừng tiến bộ!
Hô!
Đang muốn tiếp tục tu luyện, đột nhiên lông mày động một cái, bên ngoài phòng có người đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, hắn đã đoán là người nào, thân thể khẩn trương thanh tĩnh lại, mở mắt, nhìn về phía cửa.
Bóng người đi tới, thấy hắn phát hiện, cũng không bất ngờ, chẳng qua là sắc mặt ửng đỏ.
Chính là Bích Nhi.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã tối, một thiếu nữ tùy tiện tiến vào căn phòng của thiếu niên, bao nhiêu cũng có chút không quá thích ứng.
- Bích Nhi tiểu thư trễ như vậy tới, hẳn là có chuyện đi, cứ nói thẳng a!
Thật ra thì ban ngày Nhiếp Vân liền thấy nàng có chút không được tự nhiên, kể từ Chí Hào tướng quân thừa nhận thân phận “hoàng tử” của hắn, cô nương này một mực trầm tư, không biết nghĩ cái gì.
Nhiếp Vân cũng không cảm thấy nửa đêm qua tìm mình, là bởi vì thích hắn, còn không cho là mình có mị lực lớn như vậy.
- Ngươi... Thật là hoàng tử điện hạ?
Thấy thiếu niên nói trực tiếp, Bích Nhi tiểu thư vẫn còn có chút do dự.
/3634
|