Vô Tận Đan Điền

Chương 31: Tiền này của ai​

/3634


Chi nhánh Nhiếp Thiên năm đó bị buộc phải ly khai khỏi gia tộc, năm đó cái gì cũng không mang theo, có thể có cơ nghiệp hiện tại cũng đều là nhờ công lao mẫu thân Nhiếp Vân, toàn bộ gia sản cộng lại chỉ sợ cũng chỉ bảy tám ngàn lượng, vốn lưu động cũng không vượt qua hai ngàn lượng! 

Chính là bởi vì những tin tức này cũng không phải là bí mật gì, nên ngay sau khi Nhiếp Siêu đả thương Nhiếp Vân liền vận dụng quan hệ của mình chế định ra lệnh xử phạt một vạn lượng bạch ngân! 

Một vạn lượng chi nhánh bọn hắn khẳng định không cầm ra được, đến lúc đó chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra Lạc Thủy kim thuẫn... 

Mặc dù chuyện này Nhiếp Ngân trước đó không nói ra, nhưng cũng biết một ít, chỉ là nghĩ tới Nhiếp Siêu sau khi trở về liền chìm vào đời sống thực vật, Nhiếp Triêu Tinh giao tiền ra và nhận tội, khiến cho mình cũng có chút khó hiểu. 

Hôm qua sau khi Nhiếp Cương thiếu gia tự mình thẩm vấn, Nhiếp Triêu Tinh thừa nhận sai lầm, chính mình giờ mới xác định lại chi nhánh của Nhiếp Vân căn bản là một phân tiền cũng không có! 

Nếu như hắn có một vạn lượng sao còn mạo hiểm đắc tội với đội chấp pháp, trực tiếp động thủ đả thương nội môn đệ tử? 

Cũng bởi vì trong nội tâm có cái này dựa vào, Nhiếp ngấn nghe được thiếu niên nói như thế "Vô sỉ", mới nhịn không được giận tím mặt, lên tiếng rống to. 

"Ngươi nói cái gì? Ta có thể xuất ra năm ngàn lượng ngươi sẽ dập đầu trước ta?" 

Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, nhìn chằm chằm hỏi. 

"Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thể xuất ra năm ngàn lượng, chẳng những ta dập đầu mà còn tất cả người trong đội chấp pháp này đều dập đầu trước ngươi, hơn nữa lập tức rời đi, không làm khó ngươi nữa! Bất quá, nếu ngươi không cầm ra được, thì nhất định phải dập đầu trước chúng ta, hơn nữa ngoan ngoãn theo chúng ta về tiếp nhận trừng phạt!" 

Trong nội tâm đã nhận định rằng chi nhánh Nhiếp Thiên không có tiền, Nhiếp Ngân cho rằng đối phương nói như vậy, là cố ý giả vờ giả vịt, cười lạnh một tiếng. 

"Tốt, lời ngươi đã nói ra..., nhưng chẳng lẽ những người này cũng đồng ý với quan điểm này của hắn?” 

Nhiếp Vân dùng đá thủy tinh ghi lại toàn bộ lời nói và hình ảnh trước mặt 

"Chúng ta cùng tiến thối với đội phó Nhiếp Ngân!" 

"Quyết định của Đội phó tựu là của chúng ta, như thế nào, phải chăng người sợ hãi? Có bản lĩnh mượn ra năm ngàn lượng bạc trắng ah!" 

"Ha ha, nếu chỉ có chút ít tiền mà người cũng không thể cầm ra, vậy thì lời nói trước đó ngươi nói đã đưa ngân lượng cho Nhiếp Siêu, Nhiếp Triêu Tinh là nói láo, lúc đó không cần Thẩm Phán, ngươi chắc chắn đã phạm phải tội danh đả thương nội môn đệ tử và chấp pháp đệ tử.”

Mấy tên chấp pháp đệ tử đồng thời đứng lên, liên tiếp phát ra tiếng cười lạnh. 

Bọn hắn gặp Nhiếp Vân không lập tức lấy tiền, ngược lại hỏi bọn hắn lời nói, đều nhận định lòng hắn hư rồi, lập tức hào không che đậy lối ra châm chọc. 

"Tốt, một lời đã định..." Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy ống tay áo xiết chặt, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mẫu thân Nhiếp Linh sắc mặt tái nhợt nhìn về phía chính mình kéo kéo tay áo mình. 

"Vân nhi, mẹ thực xin lỗi ngươi..." 

"Làm sao vậy mẹ?" Bổng gặp vẻ mặt này của mẫu thân, Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ. 

Nhiếp Vân còn tưởng rằng mẫu thân bị thương, ngón tay điểm lên trên cổ tay nàng, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. 

"Ngươi đưa cho Tiểu Phượng một vạn năm ngàn lượng bạc trắng nhờ nàng đưa ta, ta... ta ngày hôm qua dùng toàn bộ cho cửa hàng và chi tiêu của chi nhánh... Hiện tại đã không có tiền!" Nhiếp Linh sắc mặt khó coi nói. 

Hiện tại mẫu thân hắn tưởng rằng hắn cùng đối phương đánh cuộc là dựa vào số ngân lượng hắn để lại cho Nhiếp Hiểu Linh mấy ngày hôm trước, nhưng ai ngờ hôm qua cửa hàng của chi nhánh xuất hiện khủng hoảng tài chính, tạm thời đã dùng tạm hết số ngân lượng đó, hiện tại đùng noia trong nhà có thể lấy ra năm ngàn mà ngay cả một ngàn cũng không có! 

Nhi tử sở dĩ vì vậy mà thua cược, chẳng phải chính mình hại hắn sao? 

"Ha ha, lộ chân tướng a, không đưa tiền ra được vậy coi như người nói láo a, nhanh lên theo chúng ta về điều tra! Đường đường là người thừa kế Lạc Thủy kim thuẫn, đừng nói là tiểu nhân nói không giữ lời a!" 

Nhiếp Ngân cất tiếng cười to. 

Vừa rồi Nhiếp Vân đưa Lạc Thủy kim thuẫn ra để cho vô cùng khó xử, hiện tại nói ra lời này, thật sự là quá sung sướng! 

“Mẹ.., ngươi quá lo lắng rồi..."
Chứng kiến mẫu thân như vậy, Nhiếp Vân mới nhớ tới sự tình trước đó, bất đắc dĩ nở một nụ cười. 

Tiện tay lừa gặt một tí tiền của Nhiếp Liễu, bản thân hắn cũng quên mất, không nghĩ tới mẫu thân hắn vẫn còn nhớ, lại còn tưởng rằng đó là số tài sản lớn.

"Không phải là số tiền ấy, ta có rất nhiều..." 

Nhiếp Vân nói xong liền thò tay vào trong ngực, tiện tay lấy ra từng thỏi vàng, chỉ chốc lát đã xuất ra năm thỏi vàng! 

Một thỏi vàng mười cân giá trị là một ngàn lượng bạc, tổng cộng xuất ra năm thỏi tức tổng giá trị là năm ngàn lượng bạc!

Nhiếp Vân lấy chúng ra từ đan điền, cố ý giả bộ lấy ra từ trong lòng ngực, chính là vì che dấu tai mắt người khác. 

“Thỏi ... vàng?" 

"Năm thỏi vàng, tức năm ngàn lượng bạc trắng..." 

"Điều đó không có khả năng, năm thỏi vàng tựu 50 cân, quần áo hắn như thế nào chịu đựng được, cái này nhất định là đồ giả..." 

Mọi người đội chấp pháp nguyên lai tưởng rằng Nhiếp Vân lần này hắn thua cược, không nghĩ tới hắn có thể xuất ra năm thỏi vàng, sắc mặc tất cả đều chuyển sang xám, oa oa gọi bây.

“Đồ giả? Ha ha, vậy cái này có phải thật hay không?" 

Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân tiện tay ném ra mấy tấm ngân phiếu. 

Những... ngân phiếu này từng cái đều có mệnh giá rất lớn a, một tấm một vạn lượng, rõ ràng có sáu tấm! 

Trọn vẹn sáu vạn lượng bạc!

“Những tấm ngân phiếu này đều là thật, nếu các ngươi không tin có thể đi tra, nếu như ngay cả ngân phiếu cũng hoài nghi, ta đây thực hoài nghi lời các ngươi nói trước đó, đều là nói láo : đánh rắm rồi!" 

Đem ngân phiếu thu lại, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói ra. 

Số ngân phiếu này là do hắn cướp từ trên tay Nhiếp Vũ và vàng thỏi này là số tiền còn dư lại sau khi hắn bán đấu giá thành công công pháp tại đấu giá hội.

"Vàng thỏi, sáu vạn lượng bạc, ngươi... Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy!" 

Nhìn thấy toàn bộ số thỏi vàng và ngân phiếu, Nhiếp Ngân cùng chấp pháp đệ tử tất cả đều choáng váng! 

Nói vàng thỏi có thể là giả, nhưng mấy cái ngân phiếu này đều có chữ ký và con dấu của Phúc Vận tiền trang chắc chắn không thể giả a!

Phải biết rằng ở bên trong Phúc Vận tiền trang cũng có không ít tài sản của Nhiếp gia, nếu như nói những...tờ ngân phiếu này là giả, há không phải nói tiền của gia tộc mình đều không nhận,chối bỏ rồi hả? 

"Nhiếp Vân, xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" 

Hít sâu một hơi, Nhiếp Ngân biết rõ chuyện ngày hôm nay, nhóm người mình đã bại, chỉ biết cắm mặt xuống mặt đất, lập tức hất tay lên bước nhanh ra ngoài. 

"Ai, không phải vừa rồi nói dập đầu tại đây a? Như thế nào đã quên?" 

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ngăn mọi người lại.

"Hừ, đời người chưa biết thế nào, 30 chưa gọi là tết, 60 chưa gọi là lành. Sao không tự biết thân biết phận mình ép người khác đến đường cùng như vậy!” Nhiếp Ngân hất tay lên, hàm răng cắn khanh khách rung động. 

“Biết thân biết phận? Ha ha, hình như là các ngươi nên nhìn lại chính mình đấy! Như thế nào, những lời trước đó đều là: đánh rắm a?" Nhiếp Vân không để ý tới sự uy hiếp của đối phương, nhàn nhạt nói ra. 

"Ngươi..."

Trên trán gân xanh nổi lên, Nhiếp Ngân niết nắm đấm kêu "Khanh khách!" 

"Vân nhi, ta thấy như vậy được rồi..."

Mẫu thân hắn Nhiếp Linh chứng kiến đối phương như vậy, sợ gây lớn chuyện hơn, lần nữa khẽ kéo nhẹ ống tay áo Nhiếp Vân một phát. 

"Tốt, mẫu thân ta đã lên tiếng, các ngươi đi đi, về sau có việc gì cũng đừng tới đây, không có việc gì càng đừng tới đây, ta sợ ta nhất thời nhịn không được bắt các ngươi quỳ xuống, vậy thì không thú vị a..." 

Gặp mẫu thân mở miệng, Nhiếp Vân tùy ý khoát tay áo. 

Kỳ thật nếu không phải sợ mẫu thân lo lắng, Nhiếp Thiên Căn bản sẽ không làm khó mấy tên chấp pháp đệ tử mà thôi, đổi lại với tính cách kiếp trước dám gây phiền toái cho hắn, hắn liền không ngại giết không chừa một mống! 

Đương nhiên, mẫu thân vi chi nhánh vất vả nhiều năm như vậy, chính mình không muốn nàng lại lo lắng hãi hùng, đành phải dùng cách này để xử lý nhẹ nhàng. 

"Đi!"

Nhiếp Ngân tuy hận đến tận xương tuỷ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, đành mang theo mọi người rất nhanh rời đi. 

"Vân nhi, những số tiền này là sao? Ngươi tại sao có thể có nhiều tiền như vậy, không phải làm cái gì vi phạm tộc quy, đạo nghĩa sự tình à nha..." 

Mọi người rời đi, mẫu thân nhìn về phía nhi tử, vẻ mặt lo lắng. 

Sợ nhi tử lạc lối gây ra điều xấu, đây mới là vấn đề nàng lo lắng nhất đấy. 

"Ha ha, yên tâm đi, những số tiền này đều là quang minh chính đại kiếm được..." Nhiếp Vân lần nữa đổ mồ hôi, nói khoác không biết ngượng miệng. 

Số tiền này không phải là lựa gạt thì cũng là đánh bất tỉnh Nhiếp Vũ đoạt lấy, những lời này làm sao có thể cho mẫu thân biết được, nếu nói ra chắc hù nàng chết mất... 

"Quang minh chính đại? Như thế nào quang minh chính đại kiếm được? Ta chưởng quản chi nhánh nhiều năm như vậy, đều không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ngươi kiếm được bằng cách nào?" 

Mẫu thân tựa hồ không có dễ bị gạt như vậy, tiếp tục hỏi. 

"Cái này..." Nhiếp Vân gãi gãi đầu, có chút không thể nói ra. 

Hôm trước công pháp thực lực bản thân mình tăng nhanh, che dấu mẫu thân rất dễ, hôm nay chỉ mới có một món tiền nhỏ, sao lại điều tra kỹ vậy?

Nhiếp Vân không biết, kỳ thật cái này là tâm ý của Từ mẫu, nhi tử có tiền đồ mẫu thân tự nhiên rất cao hứng, sẽ không miệt mài truy hỏi, Nhưng đột nhiên nhi tử có thể xuất ra một số tiền không rõ nguồn gốc, sợ hắn phạm sai lầm, tự nhiên muốn tra nhanh rồi! 

"Nhiếp Vân, vừa rồi ta thấy ngươi của chấp pháp gia tộc vừa đi ra, có phải ngươi vừa gặp phiền toái?" 

Chính ngay lúc không biết giải thích thế nào, đột nhiên trước đại sảnh vang lên một thanh âm quen thuộc, Nhiếp Vân quay đầu lại nhìn con mắt lập tức sáng ngời "Ah, mẹ, số tiền này kỳ thật không phải của ta đâu, là của Dương ngạn đấy, ngươi không tin có thể hỏi hắn…"

Người đến đúng là Dương ngạn, hắn lúc này đã đem Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh sơ kỳ cảnh giới củng cố triệt để, mọi cử động mang theo uy thế cường đại. 

Xem ra trước khi đến đây hắn chẳng những tu vị đột phá, tâm tình cũng có đột phá, loại tình huống này, chỉ sợ trong gian ngắn thời gian, thực lực có thể lần nữa tăng lên! 

"Ta sao? Cái gì là của ta..."

Dương ngạn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nhiếp Vân bán đứng, một mình đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Nhiếp Linh...

/3634

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status