Diệp Đào là hắn mời, bây giờ đối phương bị bức bách như thế nói rõ không cho hắn mặt mũi.
- Ngươi... Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?
Diệp Tân cười lạnh lên tiếng:
- Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, lão gia tử không cho phép hắn tới tham gia thọ yến, ngươi có tư cách gì dẫn hắn tới?
- Ta có tư cách gì? Chỉ bằng thiếp mời này!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, ánh mắt như là lợi kiếm nhìn chằm chằm vào đối phương, bàn tay của hắn cầm một tấm thiếp mời.
- Có thiếp mời thì sao? Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, không phải thuộc hạ của ngươi!
Diệp Tân cau mày phản bác.
- Còn không lập tức trở về!
Lão gia tử Diệp Huyền quát lớn một tiếng.
- Ta...
Diệp Đào xiết chặc nắm đấm, ánh mắt mang theo không cam lòng nồng đậm.
Lão gia tử không mang theo hắn tới cũng bỏ đi, Nhiếp Vân mang hắn tới nơi này như vậy còn không được, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn tràn ngập lửa giận.
- Như thế nào? Ta nói chuyện không dùng được? Còn không lập tức cút!
Thấy biểu lộ của hắn như thế lão gia tử quát lạnh một tiếng, gương mặt âm trầm như nước.
- Cút? Diệp Đào, hôm nay ở tại chỗ này, ta xem hôm nay ai dám đuổi ngươi rời đi? Cái gì lão gia tử, cho ngươi mặt mũi thì thế nào? Tôn kính ngươi gọi ngươi một tiếng lão gia tử, không tôn kính thì ngươi chỉ là một lão gia hỏa sắp chết mà thôi, diễu võ dương oai trước mặt ta, ngươi có gì ưu việt chứ?
Không nghĩ tới lão gia tử này không nói đạo lý như thế, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, cũng không quản thân phận của đối phương, hắn trực tiếp quát mắng.
Đối với lão gia tử, Nhiếp Vân không có chút hảo cảm nào.
Thiên nghe thiên tín, tính cách đa nghi, chỉ bằng vào điểm này hắn cực kỳ chán ghét đối phương.
Chính bởi vì như thế, Diệp Đào cầu hắn nhiều lần đi trị liệu nhưng hắn không đáp ứng.
Đương nhiên, nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, người không phạm ta ta không phạm người, đối phương hiện tại muốn dùng mình làm viên gạch đạp lên để lập uy, Nhiếp Vân làm sao có thể để hắn được như ước nguyện.
Mười hai công tước thì như thế nào? Tuy ngươi khống chế thực quyền nhưng không có khả năng một tay che trời.
Đổi lại trước kia, Nhiếp Vân ngược lại còn có thể nén giận, nhưng hiện tại... Đ! mẹ mày!
Cùng lắm cứ sử dụng quan hệ với Duẫn Duyên!
Cho dù không muốn phiền toái Duẫn Duyên, những quan viên quyền quý hắn trị liệu những ngày qua cũng có mạng lưới quan hệ nhất định, những người này cho dù có địa vị kém mười hai công nhưng ngăn cản kẻ cầm lái Diệp phủ sắp chết vẫn có thể làm được.
Cho nên đối mặt với đối phương khiêu khích, Nhiếp Vân không khách khí mà quát lớn.
Hắn xem mình là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao? Nằm mơ!
- Ngươi nói cái gì?
Nghe nói như thế, không riêng lão gia tử Diệp Huyền sửng sốt, ngay cả Diệp Tân cũng ngây người tại chỗ, đầu óc không linh hoạt.
Lão gia tử có địa vị gì?
Một trong mười hai công tước, hơn nữa bài danh cũng cao, cho dù trong đám quan to đương triều Phổ Thiên hoàng triều cũng không có kẻ nào dám quát hắn, một tên lang băm không biết từ nơi này xuất hiện lại dám nói hắn như thế...
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt tái xanh, lão gia tử tức nổ phổi.
- Xem ra ta bệnh nhiều năm không ra khỏi cửa cho nên tên của ta đã bị người ta quên rồi.
Hắn xiết chặc nắm đấm, trên người hắn sinh ra khí tức cường đại giống như sóng biển ngập trời.
- Diệp lão gia tử, ngươi muốn làm gì? Nhiếp huynh là bằng hữu của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ trước phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân hay sao?
- Nhiếp huynh có được thiệp mời của Đế Quân đại nhân, ngươi dám động thủ với hắn, một khi Đế Quân bệ hạ hỏi, ngươi chịu được sao?
Nhìn thấy lão gia tử Diệp Huyền tức giận, hai người Phùng Miểu, Trác Dương lập tức tiến lên phía trước.
Kỳ thật không cần bọn họ nói, lão gia tử cũng biết chuyện này.
Thiếu niên trước mắt có thiệp mời của Nguyên Dương Đế Quân, hắn thật muốn ra tay, chẳng khác nào quét mặt mũi của Đế Quân.
Tuy hắn là một trong mười hai công tước nhưng đó là công tước thừa kế, hắn cũng không phải duy nhất, chọc giận Đế Quân, tiện tay có thể diệt sát hắn.
- Hậu ý của mấy vị huynh đệ ta xin tâm lĩnh.
Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, hắn cũng ôm quyền với đám người Trác Dương, lúc này nhìn về phía Diệp Huyền.
- Ta có tìm chết hay không còn không cần nói nhảm với ngươi.
- Có bản lĩnh ngươi động thủ, không có can đảm thì cút đi, Diệp Đào là ta mang đến nơi đây, nếu như ngươi mất hứng, có thể tự mình rời đi... Dù sao ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!
- Ngươi... Rất tốt!
- Ta sẽ đi xin lỗi Nguyên Dương Đế Quân, hiện tại ngươi nên lưu lại nơi này đi!
Lão gia tử hô hấp dồn dập, đôi mắt hắn đỏ lên, hắn vung tay đánh thẳng về phía trước.
Đường đường một trong mười hai công tước, hắn chưa từng tức giận như thế, lửa giận thiêu đốt cho nên hắn không nghĩ nhiều, lúc này đã động sát tâm.
Hắn đánh một chưởng này từ trên trời giáng xuống, hình thành bàn tay cực lớn xé nát không khí, một chưởng này phong tỏa tất cả đường lui của Nhiếp Vân.
- Gia hỏa này...
Nhìn thấy đối phương thật sự dám động thủ với mình, cổ tay Nhiếp Vân lật một cái, đang muốn đem ném thiên địa cục ra ngăn cản công kích, chợt nghe một giọng nói vang lên như sấm bên tai.
Ầm ầm!
Một đạo điện quang xuất hiện và đánh thẳng vào chưởng ấn, lúc này ngăn cản một chưởng của Diệp Huyền lão gia tử.
Hai bên đối kháng với nhau đã cho thấy mạnh yếu, lôi điện đánh tới từ phía sau nhìn như vội vàng lại mang theo thế lôi đình vạn quân,
Oanh!
Ngay sau đó một chưởng của lão gia tử không ngăn cản nổi nửa giây đã tan thành mây khói.
Bành!
Đánh nát một chưởng của lão gia tử, lôi điện bay tới và đánh thẳng vào ngực của Diệp lão gia tử.
PHỐC!
Hắn phun máu tươi như suối, Diệp lão gia tử bay ra ngoài, hắn lăn lộn trên mặt đất vài vòng.
Hô!
Một bóng người xuất hiện cách Nhiếp Vân không xa, đó là một lão giả, hắn đứng tại chỗ giống như cột chống trời, thần sắc lạnh nhạt.
- Phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân, ai dám gây chuyện, giết không tha!
Tuy lão giả này không lộ sát cơ, ngữ khí bình thản nhưng tất cả ngời nghe thấy đều biết, nếu thật dám nháo sự tại nơi này, hắn tuyệt đối sẽ ra tay chém giết, mặc kệ đối phương là ai, là công tước hay cái gì.
- Là quản gia Đế Quân phủ đệ, Kiếp Ma lão nhân!
- Nơi này còn không tính là Đế Quân phủ đệ a, cho dù Kiếp Ma lão nhân bá đạo cũng không nên ra tay độc ác như thế.
- Đối phương là một trong mười hai công tước, Diệp quốc công, bệ hạ cũng phải nể tình, một chưởng đánh bay, hơn nữa nghe ngữ khí hắn còn dám động thủ sẽ trực tiếp diệt sát, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ngươi... Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?
Diệp Tân cười lạnh lên tiếng:
- Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, lão gia tử không cho phép hắn tới tham gia thọ yến, ngươi có tư cách gì dẫn hắn tới?
- Ta có tư cách gì? Chỉ bằng thiếp mời này!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, ánh mắt như là lợi kiếm nhìn chằm chằm vào đối phương, bàn tay của hắn cầm một tấm thiếp mời.
- Có thiếp mời thì sao? Diệp Đào là người Diệp phủ chúng ta, không phải thuộc hạ của ngươi!
Diệp Tân cau mày phản bác.
- Còn không lập tức trở về!
Lão gia tử Diệp Huyền quát lớn một tiếng.
- Ta...
Diệp Đào xiết chặc nắm đấm, ánh mắt mang theo không cam lòng nồng đậm.
Lão gia tử không mang theo hắn tới cũng bỏ đi, Nhiếp Vân mang hắn tới nơi này như vậy còn không được, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn tràn ngập lửa giận.
- Như thế nào? Ta nói chuyện không dùng được? Còn không lập tức cút!
Thấy biểu lộ của hắn như thế lão gia tử quát lạnh một tiếng, gương mặt âm trầm như nước.
- Cút? Diệp Đào, hôm nay ở tại chỗ này, ta xem hôm nay ai dám đuổi ngươi rời đi? Cái gì lão gia tử, cho ngươi mặt mũi thì thế nào? Tôn kính ngươi gọi ngươi một tiếng lão gia tử, không tôn kính thì ngươi chỉ là một lão gia hỏa sắp chết mà thôi, diễu võ dương oai trước mặt ta, ngươi có gì ưu việt chứ?
Không nghĩ tới lão gia tử này không nói đạo lý như thế, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, cũng không quản thân phận của đối phương, hắn trực tiếp quát mắng.
Đối với lão gia tử, Nhiếp Vân không có chút hảo cảm nào.
Thiên nghe thiên tín, tính cách đa nghi, chỉ bằng vào điểm này hắn cực kỳ chán ghét đối phương.
Chính bởi vì như thế, Diệp Đào cầu hắn nhiều lần đi trị liệu nhưng hắn không đáp ứng.
Đương nhiên, nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, người không phạm ta ta không phạm người, đối phương hiện tại muốn dùng mình làm viên gạch đạp lên để lập uy, Nhiếp Vân làm sao có thể để hắn được như ước nguyện.
Mười hai công tước thì như thế nào? Tuy ngươi khống chế thực quyền nhưng không có khả năng một tay che trời.
Đổi lại trước kia, Nhiếp Vân ngược lại còn có thể nén giận, nhưng hiện tại... Đ! mẹ mày!
Cùng lắm cứ sử dụng quan hệ với Duẫn Duyên!
Cho dù không muốn phiền toái Duẫn Duyên, những quan viên quyền quý hắn trị liệu những ngày qua cũng có mạng lưới quan hệ nhất định, những người này cho dù có địa vị kém mười hai công nhưng ngăn cản kẻ cầm lái Diệp phủ sắp chết vẫn có thể làm được.
Cho nên đối mặt với đối phương khiêu khích, Nhiếp Vân không khách khí mà quát lớn.
Hắn xem mình là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao? Nằm mơ!
- Ngươi nói cái gì?
Nghe nói như thế, không riêng lão gia tử Diệp Huyền sửng sốt, ngay cả Diệp Tân cũng ngây người tại chỗ, đầu óc không linh hoạt.
Lão gia tử có địa vị gì?
Một trong mười hai công tước, hơn nữa bài danh cũng cao, cho dù trong đám quan to đương triều Phổ Thiên hoàng triều cũng không có kẻ nào dám quát hắn, một tên lang băm không biết từ nơi này xuất hiện lại dám nói hắn như thế...
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt tái xanh, lão gia tử tức nổ phổi.
- Xem ra ta bệnh nhiều năm không ra khỏi cửa cho nên tên của ta đã bị người ta quên rồi.
Hắn xiết chặc nắm đấm, trên người hắn sinh ra khí tức cường đại giống như sóng biển ngập trời.
- Diệp lão gia tử, ngươi muốn làm gì? Nhiếp huynh là bằng hữu của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ trước phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân hay sao?
- Nhiếp huynh có được thiệp mời của Đế Quân đại nhân, ngươi dám động thủ với hắn, một khi Đế Quân bệ hạ hỏi, ngươi chịu được sao?
Nhìn thấy lão gia tử Diệp Huyền tức giận, hai người Phùng Miểu, Trác Dương lập tức tiến lên phía trước.
Kỳ thật không cần bọn họ nói, lão gia tử cũng biết chuyện này.
Thiếu niên trước mắt có thiệp mời của Nguyên Dương Đế Quân, hắn thật muốn ra tay, chẳng khác nào quét mặt mũi của Đế Quân.
Tuy hắn là một trong mười hai công tước nhưng đó là công tước thừa kế, hắn cũng không phải duy nhất, chọc giận Đế Quân, tiện tay có thể diệt sát hắn.
- Hậu ý của mấy vị huynh đệ ta xin tâm lĩnh.
Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, hắn cũng ôm quyền với đám người Trác Dương, lúc này nhìn về phía Diệp Huyền.
- Ta có tìm chết hay không còn không cần nói nhảm với ngươi.
- Có bản lĩnh ngươi động thủ, không có can đảm thì cút đi, Diệp Đào là ta mang đến nơi đây, nếu như ngươi mất hứng, có thể tự mình rời đi... Dù sao ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!
- Ngươi... Rất tốt!
- Ta sẽ đi xin lỗi Nguyên Dương Đế Quân, hiện tại ngươi nên lưu lại nơi này đi!
Lão gia tử hô hấp dồn dập, đôi mắt hắn đỏ lên, hắn vung tay đánh thẳng về phía trước.
Đường đường một trong mười hai công tước, hắn chưa từng tức giận như thế, lửa giận thiêu đốt cho nên hắn không nghĩ nhiều, lúc này đã động sát tâm.
Hắn đánh một chưởng này từ trên trời giáng xuống, hình thành bàn tay cực lớn xé nát không khí, một chưởng này phong tỏa tất cả đường lui của Nhiếp Vân.
- Gia hỏa này...
Nhìn thấy đối phương thật sự dám động thủ với mình, cổ tay Nhiếp Vân lật một cái, đang muốn đem ném thiên địa cục ra ngăn cản công kích, chợt nghe một giọng nói vang lên như sấm bên tai.
Ầm ầm!
Một đạo điện quang xuất hiện và đánh thẳng vào chưởng ấn, lúc này ngăn cản một chưởng của Diệp Huyền lão gia tử.
Hai bên đối kháng với nhau đã cho thấy mạnh yếu, lôi điện đánh tới từ phía sau nhìn như vội vàng lại mang theo thế lôi đình vạn quân,
Oanh!
Ngay sau đó một chưởng của lão gia tử không ngăn cản nổi nửa giây đã tan thành mây khói.
Bành!
Đánh nát một chưởng của lão gia tử, lôi điện bay tới và đánh thẳng vào ngực của Diệp lão gia tử.
PHỐC!
Hắn phun máu tươi như suối, Diệp lão gia tử bay ra ngoài, hắn lăn lộn trên mặt đất vài vòng.
Hô!
Một bóng người xuất hiện cách Nhiếp Vân không xa, đó là một lão giả, hắn đứng tại chỗ giống như cột chống trời, thần sắc lạnh nhạt.
- Phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân, ai dám gây chuyện, giết không tha!
Tuy lão giả này không lộ sát cơ, ngữ khí bình thản nhưng tất cả ngời nghe thấy đều biết, nếu thật dám nháo sự tại nơi này, hắn tuyệt đối sẽ ra tay chém giết, mặc kệ đối phương là ai, là công tước hay cái gì.
- Là quản gia Đế Quân phủ đệ, Kiếp Ma lão nhân!
- Nơi này còn không tính là Đế Quân phủ đệ a, cho dù Kiếp Ma lão nhân bá đạo cũng không nên ra tay độc ác như thế.
- Đối phương là một trong mười hai công tước, Diệp quốc công, bệ hạ cũng phải nể tình, một chưởng đánh bay, hơn nữa nghe ngữ khí hắn còn dám động thủ sẽ trực tiếp diệt sát, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
/3634
|