Đối với việc mọi người đang lấy lòng, trong lòng Đại Tế Tự cực kỳ thoả mãn, khẽ gật gật đầu. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Nhị Tế tự, trong mắt tràn ngập vẻ nghiền ngẫm.
Trong mắt của Đại Tế Tự, sở sĩ tôn tử Lục Huyền của hắn có thể có được nhiều Ma Kiếm thạch như vậy, là vì Kiếm thị. Mà Lục Bắc Hoang đã không có được một khỏa, như vậy hai người từ ngoài tới kia cũng đừng mong có được!
Bằng vào Lục Bắc Hoang đã có thể đánh vào mặt mũi của Nhị Tế một lần. Nếu như có thể tiếp tục đánh một lần nữa mà nói, như vậy rất có thể sẽ khiến cho đối phương mất đi lòng tin. Khi đó Kiếm Linh cốc này sẽ một lần nữa biến thành nơi mà hắn muốn làm gì thì làm.
- Ngươi...
Sắc mặt của Nhị Tế tự Lục Vân Tử vô cùng khó coi, mở miệng muốn phản bác, thế nhưng lại không nói nên được lời nào.
Tuy rằng là tế tự, nhưng mà chuyện xảy ra bên trong cốc hắn vẫn không biết rõ được như trước. Lục Bắc Hoang mà hắn coi trọng ngay cả một quả cũng không có được. Như vậy hai người từ bên ngoài đến, cũng sẽ không có quá nhiều hi vọng. Lại nói, Lục Huyền đã có được tới bốn mươi sáu khỏa, đứng đầu trong ghi chép vạn năm qua, chỉ sợ sẽ không còn người nào có thể vượt qua được ghi chép này.
- Chúng ta là tử tôn của Kiếm Đạo Đại Đế Lục Hi, trời sinh đã có được lực lĩnh ngộ và năng lực học tập vô thượng đối với kiếm đạo. Đồng thời còn có huyết mạch cao quý nhất, nếu như trong Thần giới lần nữa xuất hiện một vị Kiếm Đạo Đại Đế. Như vậy không phải là người tộc ta tất sẽ không có ai có thể hơn. Lục Vân Tử thân là Nhị Tế tự, thế nhưng lại vẫn luôn dùng lời mê hoặc chúng nhân, làm cho nhân tâm của Kiếm Linh cốc chúng ta ta rã. Từ hôm nay trở đi, chấm dứt chức vị Nhị Tế tự của hắn, chư vị thấy thế nào?
Thấy hắn không nói nên được một lời. Hai mắt Đại Tế Tự phát lạnh, nhìn quanh một vòng rồi nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, Nhiếp Vân nhịn không được âm thầm gật đầu một phen.
Có thể lên làm Đại Tế Tự, quả thật không phải là người nhân từ nương tay gì. Đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất để gạt bỏ chức vị của Nhị Tế tự.
Lục Huyền đạt được bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù, danh vọng đang chính thịnh. Mà Lục Bắc Hoang bên này ngay cả một khỏa cũng không có được. Hai đại tế tự giao thủ, Nhị Tế tự thất bại thảm hại, chuyện này khiến cho người còn lại tụ tập nhân khí tới cực thịnh.
Nếu như lúc này mà không thừa cơ xóa bỏ chức vị của Nhị Tế tự, một khi trì hoãn nữa. Sau này chỉ sợ sẽ lại giống như trước đây, xuất hiện tình huống suốt ngày lo lắng, khi đó không biết hắn sẽ lại phải tốn bao nhiêu năm đi chuẩn bị.
- Lục Vân Tử... Thật ngại quá, ý kiến của ta và Đại Tế Tự giống nhau, xóa bỏ chức vị Nhị Tế tự của hắn!
- Tộc nhân chúng ta thiên mệnh sở hướng. Nếu như thật sự trở thành Đại Đế, như vậy cũng phải là tộc nhân của chúng ta, Nhị Tế tự hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này ta đã sớm cảm thấy không ổn, nhất định phải thu hồi tư cách Nhị Tế tự!
- Chuyện này... Không tốt lắm a, bất kể thế nào mà nói, Nhị Tế tự làm vậy cũng là vì cân nhắc cho tộc nhân. Nếu như trực tiếp cướp đoạt tư cách...
- Có cái gì mà không tốt chứ? Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải lập tức thanh trừ. Nếu không, càng ngày sẽ có càng nhiều hậu bối bị người này đầu độc. Sinh ra hoài nghi đối với kiếm đạo của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể trọng chấn hùng phong của Lục gia chúng ta chứ? Khi nào mới có khả năng rời khỏi nơi đây, tiến vào Thần giới tự do bay lượn chứ?
Lời nói của Đại Tế Tự giống như một viên đá tạo ra từng tầng sóng gió. Rất nhiều trưởng lão mỗi người đều phát biểu lên ý kiến của mình, liên tục nghị luận.
Rất nhiều trưởng lão vốn đầu nhập vào dưới trướng của Nhị Tế tự, thế nhưng khi nhìn thấy thế cục thế này cũng bắt đầu do dự.
- Ta là Nhị Tế tự, cho dù muốn phế ta thì cũng phải hoàn thành nghi thức tế tự trước a! Lại nói, Đại Tế Tự, ta không cho rằng quan điểm của ta là sai. Lần này Lục Huyền có thể có được bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù, như vậy chỉ có thể nói vận khí của hắn tốt hơn. Thế nhưng có thể đạt được truyền thừa của tổ tiên, trở thành Đại Đế hay không thì phải đợi tới sau này rồi hãy nói. Nếu như hắn thực sự có thể trở thành Đại Đế, như vậy không cần ngươi nói, ta sẽ tự động từ chức Nhị Tế tự. Sau đó lại tự mình xin lỗi ngươi.
Thấy vẻ mặt của mọi người, sắc mặt của Nhị Tế tự có chút khó coi, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói.
Bởi vì nếu như hắn không mở miệng, như vậy cục diện giằng co nhiều năm với đối phương như vậy sẽ triệt để bị phá vỡ. Hắn mất đi vị trí Nhị Tế tự cũng không sao cả. Nếu như thực sự như vậy mà khiến cho người Kiếm Linh cốc không có cơ hội rời đi thì hắn sẽ là tội nhân a.
- Xem ra ngươi không tới hoàng hà không biết hối cải a!
Đại Tế Tự quay đầu nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, sau đó lại lạnh lùng cười cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy... Hai người từ bên ngoài đến này có thể vượt qua thành thích bốn mươi sáu khỏa hay sao?
- Ha ha, chuyện này quá nực cười a!
Bên trong cốc tổng cộng có một trăm khỏa Kiếm Ý phù, bốn mươi sáu khỏa đã gần như một nửa. Nếu muốn vượt qua số lượng này, làm sao có thể cơ chứ?
- Bốn mươi sáu khỏa đã là đứng đầu vạn năm, nếu muốn vượt qua, như vậy phải thu thập tất cả Kiếm Ý phù còn lại vào tay... Trong cốc ức vạn năm qua bọn hắn còn chưa từng nghe nói qua có một vị Thí luyện giả nào có thể một lần tìm được toàn bộ Kiếm Ý phù còn lại!
- Chuyện này căn bản là chuyện không có khả năng a. Nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Chỉ là người từ bên ngoài đến mà thôi, có thể để cho bọn hắn tiến trong cốc cũng đã không tệ rồi. Ta không tin bọn hắn còn có thể vượt qua được thành tích của Lục Bắc Hoang...
Rất nhiều trưởng lão đi theo Đại Tế Tự đều cười nói một phen.
Trong mắt của bọn hắn hiện tại mà nói, Nhị Tế tự hiện tại chẳng khác nào con thú bị dồn vào đường cùng, đã hoàn toàn không có phần thắng.
Thành tích bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù của Lục Huyền, muốn vượt qua được thành tích này đương nhiên đã biến thành nhiệm vụ bất khả thi, không thể vượt qua được.
- Cho dù không vượt qua được bốn mươi sáu khỏa, thế nhưng nhất định bọn hắn cũng sẽ nhận được Kiếm Ý phù, đạt được trong cốc tán thành...
Nhị Tế tự nói.
Trong mắt của Đại Tế Tự, sở sĩ tôn tử Lục Huyền của hắn có thể có được nhiều Ma Kiếm thạch như vậy, là vì Kiếm thị. Mà Lục Bắc Hoang đã không có được một khỏa, như vậy hai người từ ngoài tới kia cũng đừng mong có được!
Bằng vào Lục Bắc Hoang đã có thể đánh vào mặt mũi của Nhị Tế một lần. Nếu như có thể tiếp tục đánh một lần nữa mà nói, như vậy rất có thể sẽ khiến cho đối phương mất đi lòng tin. Khi đó Kiếm Linh cốc này sẽ một lần nữa biến thành nơi mà hắn muốn làm gì thì làm.
- Ngươi...
Sắc mặt của Nhị Tế tự Lục Vân Tử vô cùng khó coi, mở miệng muốn phản bác, thế nhưng lại không nói nên được lời nào.
Tuy rằng là tế tự, nhưng mà chuyện xảy ra bên trong cốc hắn vẫn không biết rõ được như trước. Lục Bắc Hoang mà hắn coi trọng ngay cả một quả cũng không có được. Như vậy hai người từ bên ngoài đến, cũng sẽ không có quá nhiều hi vọng. Lại nói, Lục Huyền đã có được tới bốn mươi sáu khỏa, đứng đầu trong ghi chép vạn năm qua, chỉ sợ sẽ không còn người nào có thể vượt qua được ghi chép này.
- Chúng ta là tử tôn của Kiếm Đạo Đại Đế Lục Hi, trời sinh đã có được lực lĩnh ngộ và năng lực học tập vô thượng đối với kiếm đạo. Đồng thời còn có huyết mạch cao quý nhất, nếu như trong Thần giới lần nữa xuất hiện một vị Kiếm Đạo Đại Đế. Như vậy không phải là người tộc ta tất sẽ không có ai có thể hơn. Lục Vân Tử thân là Nhị Tế tự, thế nhưng lại vẫn luôn dùng lời mê hoặc chúng nhân, làm cho nhân tâm của Kiếm Linh cốc chúng ta ta rã. Từ hôm nay trở đi, chấm dứt chức vị Nhị Tế tự của hắn, chư vị thấy thế nào?
Thấy hắn không nói nên được một lời. Hai mắt Đại Tế Tự phát lạnh, nhìn quanh một vòng rồi nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, Nhiếp Vân nhịn không được âm thầm gật đầu một phen.
Có thể lên làm Đại Tế Tự, quả thật không phải là người nhân từ nương tay gì. Đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất để gạt bỏ chức vị của Nhị Tế tự.
Lục Huyền đạt được bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù, danh vọng đang chính thịnh. Mà Lục Bắc Hoang bên này ngay cả một khỏa cũng không có được. Hai đại tế tự giao thủ, Nhị Tế tự thất bại thảm hại, chuyện này khiến cho người còn lại tụ tập nhân khí tới cực thịnh.
Nếu như lúc này mà không thừa cơ xóa bỏ chức vị của Nhị Tế tự, một khi trì hoãn nữa. Sau này chỉ sợ sẽ lại giống như trước đây, xuất hiện tình huống suốt ngày lo lắng, khi đó không biết hắn sẽ lại phải tốn bao nhiêu năm đi chuẩn bị.
- Lục Vân Tử... Thật ngại quá, ý kiến của ta và Đại Tế Tự giống nhau, xóa bỏ chức vị Nhị Tế tự của hắn!
- Tộc nhân chúng ta thiên mệnh sở hướng. Nếu như thật sự trở thành Đại Đế, như vậy cũng phải là tộc nhân của chúng ta, Nhị Tế tự hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này ta đã sớm cảm thấy không ổn, nhất định phải thu hồi tư cách Nhị Tế tự!
- Chuyện này... Không tốt lắm a, bất kể thế nào mà nói, Nhị Tế tự làm vậy cũng là vì cân nhắc cho tộc nhân. Nếu như trực tiếp cướp đoạt tư cách...
- Có cái gì mà không tốt chứ? Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải lập tức thanh trừ. Nếu không, càng ngày sẽ có càng nhiều hậu bối bị người này đầu độc. Sinh ra hoài nghi đối với kiếm đạo của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể trọng chấn hùng phong của Lục gia chúng ta chứ? Khi nào mới có khả năng rời khỏi nơi đây, tiến vào Thần giới tự do bay lượn chứ?
Lời nói của Đại Tế Tự giống như một viên đá tạo ra từng tầng sóng gió. Rất nhiều trưởng lão mỗi người đều phát biểu lên ý kiến của mình, liên tục nghị luận.
Rất nhiều trưởng lão vốn đầu nhập vào dưới trướng của Nhị Tế tự, thế nhưng khi nhìn thấy thế cục thế này cũng bắt đầu do dự.
- Ta là Nhị Tế tự, cho dù muốn phế ta thì cũng phải hoàn thành nghi thức tế tự trước a! Lại nói, Đại Tế Tự, ta không cho rằng quan điểm của ta là sai. Lần này Lục Huyền có thể có được bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù, như vậy chỉ có thể nói vận khí của hắn tốt hơn. Thế nhưng có thể đạt được truyền thừa của tổ tiên, trở thành Đại Đế hay không thì phải đợi tới sau này rồi hãy nói. Nếu như hắn thực sự có thể trở thành Đại Đế, như vậy không cần ngươi nói, ta sẽ tự động từ chức Nhị Tế tự. Sau đó lại tự mình xin lỗi ngươi.
Thấy vẻ mặt của mọi người, sắc mặt của Nhị Tế tự có chút khó coi, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói.
Bởi vì nếu như hắn không mở miệng, như vậy cục diện giằng co nhiều năm với đối phương như vậy sẽ triệt để bị phá vỡ. Hắn mất đi vị trí Nhị Tế tự cũng không sao cả. Nếu như thực sự như vậy mà khiến cho người Kiếm Linh cốc không có cơ hội rời đi thì hắn sẽ là tội nhân a.
- Xem ra ngươi không tới hoàng hà không biết hối cải a!
Đại Tế Tự quay đầu nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, sau đó lại lạnh lùng cười cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy... Hai người từ bên ngoài đến này có thể vượt qua thành thích bốn mươi sáu khỏa hay sao?
- Ha ha, chuyện này quá nực cười a!
Bên trong cốc tổng cộng có một trăm khỏa Kiếm Ý phù, bốn mươi sáu khỏa đã gần như một nửa. Nếu muốn vượt qua số lượng này, làm sao có thể cơ chứ?
- Bốn mươi sáu khỏa đã là đứng đầu vạn năm, nếu muốn vượt qua, như vậy phải thu thập tất cả Kiếm Ý phù còn lại vào tay... Trong cốc ức vạn năm qua bọn hắn còn chưa từng nghe nói qua có một vị Thí luyện giả nào có thể một lần tìm được toàn bộ Kiếm Ý phù còn lại!
- Chuyện này căn bản là chuyện không có khả năng a. Nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Chỉ là người từ bên ngoài đến mà thôi, có thể để cho bọn hắn tiến trong cốc cũng đã không tệ rồi. Ta không tin bọn hắn còn có thể vượt qua được thành tích của Lục Bắc Hoang...
Rất nhiều trưởng lão đi theo Đại Tế Tự đều cười nói một phen.
Trong mắt của bọn hắn hiện tại mà nói, Nhị Tế tự hiện tại chẳng khác nào con thú bị dồn vào đường cùng, đã hoàn toàn không có phần thắng.
Thành tích bốn mươi sáu khỏa Kiếm Ý phù của Lục Huyền, muốn vượt qua được thành tích này đương nhiên đã biến thành nhiệm vụ bất khả thi, không thể vượt qua được.
- Cho dù không vượt qua được bốn mươi sáu khỏa, thế nhưng nhất định bọn hắn cũng sẽ nhận được Kiếm Ý phù, đạt được trong cốc tán thành...
Nhị Tế tự nói.
/3634
|