Vô Tận Kiếm Trang

Chương 343: Tê phong chỉ

/936


Diệp Bạch dừng bước chỉnh sửa lại y phục để tỏ sự tôn kính rồi mới chậm rãi đi tới.

Vừa bước lên bậc tam cấp bằng đá, trong lòng Diệp Bạch có một cảm giác kỳ quái truyền vào, dường như là một đoạn ký ức truyền thừa từ thời viễn cổ được mở ra vậy.

Diệp Bạch đưa tay ra khẽ sờ vào hai chiếc vòng đồng màu đỏ, một cảm giác lạnh buốt truyền thấu đến cả tâm can hắn, cảm giác này hoàn toàn khác biệt với chất liệu đồng thông thường.

“Đây là vòng đồng Xích băng?” Diệp Bạch thầm kinh ngạc, rốt cuộc thì ai là chủ nhân của cái động phủ này mà hai cái vòng cửa bằng đồng cũng dùng bằng vật liệu cực phẩmbậc ba. Theo truyền thuyết, Xích luyện băng đồng này có bề ngoài đỏ rực như lửa nhưng khi sờ vào lại lạnh giá như băng tuyết, cực kỳ quái dị. Nó được rất nhiều người dùng làm vật liệu để rèn bảo kiếm hay bảo vật, nhất là các huyền sĩ thuộc Hỏa hệ hay Băng hệ lại càng ưa chuộng vì sẽ làm tăng thực lực. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Bí cảnh này chỉ một đôi vòng cửa thôi đã cũng dùng Xích luyện băng đồng giá trị không nhỏ đúc thành, nên khó trách Diệp Bạch giật mình như vậy.

Diệp Bạch đưa ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa đá. Chỉ nghe tiếng “Coong, coong” trầm đục phát ra nghe rất rõ trong không gian tĩnh mịch, hiển nhiên cánh cửa đá này cũng không phải là thứ rẻ tiền.

Diệp Bạch nhíu mày, kéo chiếc vòng đồng kia thì thấy nó vẫn bất động. Hắn cúi xuống nhìn thì thấy nó đã được gắn chặt vào cánh cửa đá không một khe hở. Hơn nữa đã rất lâu ngày nên đã rỉ sét bám cứng vào đó nên không thể nhấc lên.

Diệp Bạch mỉm cười lui ra phía sau mấy bước, hơi cúi người khẽ nói: “Đắc tội.”

Năm thanh huyền binh xuất hiện, kiếm quang chớp động rồi kết thành trong không trung một cái đồ án hình chữ thập rất lớn. Sau một khắc, từ cánh cửa đá phát ra một tiếng kêu rung chuyển rồi vỡ ra thành vô số những tảng đá to nhỏ.

Một luồng ánh sáng âm u chiếu vào trước mặt Diệp Bạch. Hắn đừng chờ ở trước cửa một hồi lâu cũng không thấy các loại cơ quan ám khí xuất động. Có lẽ là động phủ này không hề có các loại cấm chế, ẩn sâu trong chỗ này đã là chướng ngại lớn nhất của nó rồi.

Cũng có thể là đã trải qua thời gian quá lâu, có cấm chế nào thì đã sớm bị phá hủy nên lúc này Diệp Bạch mới ung dung tiến vào như vậy.

Đợi thêm chút nữa vẫn không thấy gì, Diệp Bạch tiện tay nhặt một hòn đá ném vào thấy vẫn bình thường. Lúc này hắn mới thực sự bước vào.

Đây là một sơn động nhỏ hình tròn có diện tích không quá mười trượng. Nhìn hết xung quanh thì thấy trong một góc có hai cái ao to nhỏ khác nhau không quá một vòng tay người ôm. Trong đó một ao thì bốc lên khí lạnh buốt xương, một ao thì bốc lên khí nóng ngùn ngụt, trông hết sức kỳ lạ.

Diệp Bạch biết phía dưới Băng vụ đại hạp cốc này có thể là có sông ngầm hay núi lửa hoạt động nên cũng không quá kỳ lạ. Chỉ có là ở một chỗ mà vừa có nóng vừa có lạnh như vậy thì đúng là hiếm thấy, hơn nữa lại đọng lại thành ao nhỏ như vậy thì quả thực người nào đó lúc đầu không dễ để phát hiện.

Có lẽ là vị chủ nhân nào đó cũng vì hai cái ao một nóng một lạnh này mà để động phủ ở đây. Hoàn cảnh như vậy đúng là chỉ có thê ngộ mà không thể cầu.

Diệp Bạch đến gần nhìn xuống. Nước ở dòng suối lạnh trong vắt trông như một khối thủy tinh đang không ngừng phát ra khí lạnh màu hổ phách, ở giữa lờ mờ thấy có ánh sáng năm màu chuyển động, dưới đáy chỉ thuần một loại đá đen tuyền. Còn ở bên dòng suối nóng thì không ngừng bốc lên khói trắng, nước sôi lên sùng sục, dưới đáy là một loại đá màu đỏ sậm, xem ra phải có lưu huỳnh mới tạo thành hiện tượng như vậy.

Ngoại trừ hai dòng suối đó ra thì trong thạch động trống không không có một vật dụng như bàn hay ghế nào khác. Chỉ có một tấm bồ đoàn mục nát, bên trên có một bộ xương trắng trong suốt ngồi xếp bằng ngay ngắn. Trên đầu gối bộ xương là một thanh cổ kiếm màu vàng gác ngang qua, bên cạnh có một quyển sách bằng da dê phủ đầy bụi bặm.

Diệp Bạch nhìn xuống thanh trường kiếm màu vàng gác ngang qua đầu gối bộ xương kia. Nhìn nó đang phủ đầy bụi nhưng toát lên vẻ cổ xưa khác thường, mang theo một khí tức cực kỳ cường đại và sắc bén có thể cắt được vạn vật.

Bản kiếm rộng không quá hai ngón tay, trên thân cũng không có hoa văn trang sức gì trông chất phác tự nhiên. Chuôi kiếm bằng đồng đã hơi mòn, hiển nhiên đã trải qua năm tháng dằng dặc mà vẫn có thể bảo trì như vậy đã hết sức quý giá rồi. Kiếm chưa xuất ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí đã bốc lên hừng hực, thực làm cho người ta sợ hãi.

Sau đó Diệp Bạch nhìn sang quyển sách bằng da dê màu xanh biếc bên cạnh chiếc đầu lâu. Hắn khẽ nhấc tay, quyển sách bay lên rơi vào trong tay. Tuy nhiên hắn cũng không dám khinh thường, vận sẵn một tầng cương khí ra tay. Chỉ cần có bất cứ khác lạ gì thì quyển sách này không thể tiếp xúc với tay hắn mà sẽ hóa thành tro bụi.

May mắn cũng không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy quyển sách dường như đã chịu chút tàn phá của thời gian nhưng chữ viết bên trong vẫn hết sức rõ ràng. Diệp Bạch khẽ phủi lớp bụi bám bên ngoài thì hàng chữ ngoài bìa hiện ra.

Vừa nhìn qua chỉ hai lần, Diệp Bạch đã lộ ra vẻ mừng rỡ, đây là Tê phong chỉ, là một loại huyền kĩ công kích lục giai cao cấp.

Thứ mà hiện giờ Diệp Bạch cần nhất chính là huyền kỹ công kích. “Tê phong chỉ ” này tới tay thật kịp thời, một khi luyện thành thì thực lực của hắn sẽ gia tăng gấp bội.

Hắn cũng không xem kĩ cách thức tu luyện, ngược lại quay đầu cung kính hành lễ với chiếc đầu lâu kia, một lễ này là xuất phát từ thực tâm . Tuy rằng khi phát hiện ra bí cảnh thì đồ vật trong đó là tùy ý để mọi người lấy đi, thượng tầng Tử Cảnh cốc cũng chấp nhận chuyện này, nhưng theo đạo lý làm người cũng nên có một chút tôn kính.

Huống chi người được thụ ân cũng chỉ đơn giản là kính bái hài cốt tiền nhân .

“Vị tiền bối này chắc là tọa hóa ở đây, cũng không có con cháu mai táng. Mình được truyền thừa của người thì cũng phải mai táng cẩn thận để tránh sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch lập tức tiến lên, dự định sẽ thu dọn bộ hài cốt kia. Đầu tiên hắn thận trọng cầm lấy chuôi thanh trường kiếm, dùng sức kéo ra.

Kiếm quang vừa phát ra, khí lạnh bức người. Nhất thời cả trong thạch thất chịu một trận kiếm khí như mưa, sát khí giàn giụa. Thân kiếm mỏng như tờ giấy, dài chừng bốn thước trông rất quái dị.

Diệp Bạch vội vàng đút kiếm vào vỏ. Loại kiếm khí này ngay cả đến hắn cũng có chút chịu không được, chẳng biết khi công kích thực sự sẽ như thế nào. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Đồng thời vừa mới trong nháy mắt đó, hắn đã nhìn rõ ràng thân kiếm có khắc bốn chữ nhỏ “Kim phong tế vũ”, phía dưới có thêm bốn chữ khác là “Vãn hà lão nhân”.

“Vãn hà lão nhân? Kim phong tế vũ?”

Diệp Bạch ngẩn người, hiểu ngay đây là tên của chủ nhân động phủ này. Sau khi trở về Tử Cảnh cốc chỉ cần chịu khó tìm hiểu một chút về hai manh mối “Kim phong tế vũ” và “Vãn hà lão nhân” là sẽ có thể biết được.

Bảo kiếm bậc này tất sẽ không phải là thứ vô danh, chỉ cần xuất hiện trong lịch sử chắc chắn sẽ có ghi chép.

Đồng thời đây cũng là một huyền binh thuộc Kim hệ. Ngũ Hành kiếm trận của Diệp Bạch đã có đủ bốn kiếm, chỉ còn thiếu một thanh thuộc Thổ hệ.

Phẩm cấp của Kim phong tế vũ kiếm là bậc ba, là thanh bảo kiếm có phẩm cấp cao nhất mà Diệp Bạch đã từng thấy qua. Hơn nữa còn thuộc về thuộc tính mạnh, giá trị khó mà tưởng tượng được, cho dù là một thanh huyền binh bậc ba đỉnh cấp cũng khó mà ngăn chặn.

Từ trước đến giờ, Diệp Bạch ngay đến cả một thanh huyền binh bậc ba trung cấp cũng chưa từng nhìn thấy qua. Bây giờ đột nhiên có được một thanh bảo kiếm bậc ba đỉnh cấp giá trị không biết bao nhiêu điểm cống hiến, e là hắn có bôn ba trong Băng vụ đại hạp cốc mấy năm cũng chưa đủ, bảo sao không mừng như điên.?

Khó trách có người nói phát hiện bí cảnh chẳng khác nào là phát tài. Đã có vô số người hứng thú với con đường này, đáng tiếc chẳng mấy kẻ may mắn. Nhờ có nó mà uy lực của Tiểu Ngũ hành cấm pháp kiếm trận tăng thêm mấy lần.

Có một thanh bảo kiếm lợi hại như vậy làm chủ kiếm, uy lực của kiếm trận sẽ khác hẳn như lúc bình thường.

Đem thanh kiếm để qua một bên, Diệp Bạch lại thành tâm thành ý tế bái hài cốt lão nhân. Thu hoạch ngày hôm nay thật sự là rất lớn, cho dù là công pháp lục giai cao cấp “Tê phong chỉ” hay là bảo kiếm bậc ba bậc cao “Kim phong tế vũ kiếm” đều rất quan trọng đối với hắn.

Nếu cứ theo thông thường mà nói thì chỉ riêng một bộ huyền kỹ công kích lục giai cao cấp hay huyền binh Kim hệ bậc ba cao cấp thì Diệp Bạch cũng không biết đến bao giờ mới có thể có được.

Vì thế trong lòng hắn tràn ngập cảm kích đối với vị chủ nhân động phủ, càng thêm kiên định việc mai táng hài cốt lão nhân.

Sử dụng sáu thanh huyền binh, Diệp Bạch rất nhanh chóng đào xong một cái hố nhỏ bên ngoài huyệt động đủ để chôn cất một bộ hài cốt.

Sau đó hắn trở lại ôm bộ hài cốt của lão nhân đi ra ngoài. Lúc hắn vừa ôm bộ hài cốt lên thì phát hiện thấy từ trong đó rơi ra một thứ gì đó sáng lóe..

Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không dừng chân. Hắn đoán chừng là vật mà lão nhân đặt ở dưới thân nên vừa rồi không nhìn thấy. Tới chiếc hố vừa đào, hắn cẩn thận chôn bộ hài cốt xuống rồi lập một tấm bia đá. Bởi vì không biết được danh tính nên không khắc chữ, chờ sau này hỏi được sẽ lập lại một chiếc bia khác to đẹp hơn.

Vái ba lạy rồi chờ cho thời gian trôi qua chừng một nén nhang, Diệp Bạch mới quay lại trong động đi tới chỗ để bộ hài cốt lúc nãy để tìm vật lúc nãy rơi xuống kia


/936

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status