Diệp Bạch ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bầu trời lúc này cũng đã về khuya rồi.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi quan, Diệp Bạch phát hiện ra, toàn thân của mình hơi dính dính, lại còn có một đợt hôi thối truyền tới. Cũng là đột phá tới tầng cao nhất của Huyền khí tầng thứ tám, Diệp Bạch cười khổ một tiếng đẩy cửa đi ra ngoài, nhảy xuống hồ tắm rửa một lần, thay tất cả y phục, cả người lúc này mới cảm thấy thật sự sảng khoái, lâng lâng.
Đây chính là cái tốt do thực lực tăng lên, loại cảm giác này cả đời người chỉ có thể trải nghiệm vài lần, nhưng vài lần đó cũng đã cho thấy cuộc đời này sống không uổng phí.
Diệp Bạch đứng ở bên bờ hồ, cảm thụ thật tốt một lúc sau, cho từng cơn gió thổi qua, cảm thấy toàn thân đều vô cùng mát mẻ. Cơn gió trong đêm mang lại một cảm giác mát lạnh thanh bần, Diệp Lạnh vung tay áo, mỉm cười rồi đi trở về.
Một đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau khi vầng thái dương vừa nhô lên, ánh mặt trời chiếu vào trước mặt Diệp Bạch. Diệp Bạch tỉnh người lại khởi động thân hình, toàn thân xương cốt đếu phát ra từng thanh âm “cách cách” giống như tiếng sáo trúc vậy, mãi đến nửa khắc sau mới dừng lại, mười lăm ngày mệt nhọc trở thành hư không, giống như là chưa từng bị tổn thương, cả người giống như là một thanh lợi kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, tràn ngập sức sống.
- Hôm nay không thể tới Luyện Võ đường, mình vốn phải nghỉ ngơi vài ngày để thực lực tăng lên, thương thế cũng tốt hơn, tinh thần khôi phục đến trạng thái cao nhất. Không bằng tiếp tục vào núi săn thú hái thuốc, bổ sung cho đủ năm trăm điểm cống hiến kia.
Diệp Bạch lấy minh tạp ra nhìn vào con số trên đó: 385 điểm, khoảng cách so với một quyển công pháp năm trăm điểm thì còn thiếu một trăm mười lăm điểm nữa thôi. Nếu như dựa theo tốc độ thì mình cần phải có một năm thời gian mới có được từng đó.
- Tuy nhiên, hiện tại thực lực của mình đã tăng lên, có thể tiến vào trong những địa phương cao cấp, số điểm cống hiến gia tộc lấy được cũng sẽ tăng lên không ít, mà đại điển của gia tộc cũng chỉ còn có ba tháng nữa là sẽ diễn ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không kìm nổi thở dài một hơi, yên lặng suy nghĩ.
Ba tháng, một trăm mười lăm điểm, trước kia thì tuyệt đối không thể nhưng mà hiện tại…
- Thời gian không đợi người, nếu bỏ qua lần này, muốn tiến vào Huyền Vũ các thì phải chờ tiếp một năm nữa.
- Nhưng mà, cơ hội lần này ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Nếu cuối cùng không có cách nào, không thể…
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua chiếc giường gỗ đầy nước sơn kia. Ở đó có ba khối Hàn Quang Kỳ thiết, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn lắc lắc đầu:
- Không được, vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ba khối Hàn Quang Kỳ thiết này nhất định không thể lấy ra, một khi bại lộ, thì đừng nói là không lấy được bí kíp đê cấp, ngay cả chết cũng có thể có khả năng xảy ra.
- Cho nên lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình, không được lười biếng, ba tháng, nếu đổi lại trước kia thì không thể nhưng hiện tại ta đã đạt tới Huyền khí tầng thứ tám đỉnh phong, chỉ cần cố gắng một chút thì nhất định có thể làm được.
Nắm chặt tay lại Diệp bạch cảm thấy mình được tiếp thêm sinh lực, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định. Ý tưởng dừng Hàn Quang kỳ thiết lập tức được kìm xuống, hắn biết thời gian không đợi người, vì thế không do dự mà đẩy cửa ra, rời khỏi cửa, hắn bước trên mặt đất vô cùng cẩn thận. Bởi vì trên đó có một số sợi dây nhỏ, một khi có người xâm nhập vào trong phòng thì cái bẫy này lập tức được triển khai. Sau đó khi phát hiện mình không còn quên gì nữa, Diệp Bạch mới cười cười, hướng vào trong thành mà đi tới.
Hắn tiến vào một cửa tiệm ven đường mua quần áo, đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng, bánh bao…. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Diệp Bạch tùy ý cầm lấy một vài cái bánh bao, hai cái bánh quẩy, nghĩ nghĩ một chút rổi quay người lại, hướng về một dược điếm mà đi tới. Chưởng quỹ dược điếm là một lão nhân râu bạc, nhìn thấy Diệp Bạch đến đây y không kìm nổi mà nở ra một nụ cười, từ phía xa xa đã cất tiếng kêu:
- Diệp tiểu ca, tiểu ca lại tới đây mua thuốc phải không? Lần này tiểu ca muốn mua gì vậy, có phải là Điệt đả hồng và giải độc tán hai lọai đó phải không?
Diệp Bạch tiến lên, hiển nhiên hắn đã quen với sự nhiệt tình của lão giả, bàn tay của hắn lấy từ trong áo ra một thỏi bạc vụn, đưa về phía chưởng quỹ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Điệt Đả hồng và giải độc tán, mỗi thứ ba lượng.
Lão giả nhìn hắn hơi giận mình nói:
- Tại sao lại nhiều như vậy, lần này tiểu ca phải xa nhà sao?
Diệp Bạch gật gật đầu, lão giả nhìn hắn rồi nhanh chóng đem gói thuốc ra đưa cho hắn. Ba cái bình màu hồng, ba cái bình màu xanh, tổng cộng là sáu cái. Màu xanh chính là giải độc tán, màu đỏ là Điệt đả hồng. Diệp bạch đưa tất cả vào trong bọc, sau đó lập tức đi ra khỏi dược điếm trầm ngâm một lát rồi đi về phía Tây.
Lúc này hắn tính đi tới một nơi xa hơn một chút, những nơi gần Hỏa Vân thành hắn đã sớm thuộc lòng. Đông, Nam Bắc tuy rằng cũng có những chỗ tốt nhưng không thể có dược liệu tốt bằng phía Tây. Ở phía Tây Hỏa Vân thành có hai cấm địa, Thú Nguyệt hồ cùng với Liên Vân sơm mạch hai nơi này cũng là hai nơi vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên, nhờ vậy cho nên có thể kiếm được điểm cống hiến nhiều hơn.
Diệp lão nhân kia kích thích hắn khiến cho hiện tại Diệp Bạch làm việc cũng có một dũng khí nhiều hơn. Tất cả mọi việc hắn phải nắm chắc mới làm, nếu ba tháng sau bị đuổi ra khỏi ngoại tông thì đúng là vũ nhục lớn nhất, không bằng hiện tại bắt đầu đánh cuộc vậy.
Liên Vân sơn mạch tuy tạm thời Diệp Bạch biết là một địa phương rất nguy hiểm nhưng vì đại điển ba tháng sau mà liều mạng thì mọi chuyện cũng đáng. Cùng lắm thì mình cẩn thận một chút mà thôi, hơn nữa mình cũng đã có thực lực tầng thứ tám đỉnh phong, chỉ cần không tham công liều lĩnh thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch men theo dòng người đông đúc đi ra ngoài thành, sau khi phân biệt phương hướng, Diệp bạch bắt đầu tăng cước bộ, hướng về phía Tây Bắc mà đi đến, ở nơi đó có một tòa tùng bạt vân thiên, trùng trùng điệp điệp, không biết là lớn đến mức nào.
Nơi đó chính là bốn phía của Hỏa Vân thành, là một trong ba tam giai cấm địa, Liên Vân sơn mạch.
Một canh giờ sau, Diệp Bạch đã rời xa Hỏa Vân thành hơn mười dặm, đi tới bên ngoài Liên Vân sơn mạch, lúc này bắt đầu có một số mãnh thú đê giai xuất hiện, những lọai mãnh thú này, ngoại trừ Huyền Sĩ thì những người thường không ai dám tiến đến, Diệp Bạch lập tức cẩn thận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào Liên Vân Sơn mạch.
Mặc dù ở bên ngoài chỉ xuất hiện một số ít mãnh thú nhất gian trung cấp, với thực lực của Diệp Bạch hiện tại mà nói thì có thể nào đối phó được. Tuy nhiên, Diệp Bạch vẫn luôn cẩn thận, ai biết rằng ở trong đó có mãnh thú nhị giai trung cấp, thậm chí là mãnh thú cao cấp?
Ở trong này chỉ cần vô ý một chút là có thể bỏ mạng. Diệp Bạch hiện nay vẫn chưa phải là Huyền Sĩ cho nên cũng không muốn chết không minh bạch ở nơi này. Hắn lập tức điều động Huyền khí khắp cơ thể, bất cứ lúc nào cũng giữ cho tinh thần ở trạng thái tốt nhất, tiến vào Liên Vân sơn mạch từng bước từng bước.
Với thực lực hiện tại của hắn mà nói, bên ngoài này không có gì hấp dẫn, nếu muốn rút ngắn thời gian lấy điểm cống hiến thì chỉ còn cách tiến vào bên trong, nơi đó mới là nơi thường xuyên xuất hiện dược liệu cao cấp và các mãnh thú cao cấp.
Đi về con đường phía trước, Diệp Bạch may mắn không gặp mãnh thú cao cấp nào, phần lớn đều là mãnh thú cấp thấp hoặc là mãnh thú trung cấp. Thập chí ngay cả là mãnh thú nhất giai cao cấp cũng rất ít gặp. Diệp Bạch cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, tuy rằng Liên vân sơn mạch này không tính là nơi cao cấp gì nhưng ngay cả một mãnh thú nhị giai cao cấp cũng không gặp, quỷ dị biết mất trong ngày hôm nay sao? Chuyện này có vẻ không bình thường, chẳng lẽ có người nào đó ở đằng trường đã đem tất cả các mãnh thú cao cấp giết chết hết rồi sao?
Ở trên một ngọn núi có hai bóng chim bay trên đó. Bỗng nhiên có một thanh âm “Vù” một tiếng vang lên, ở dưới sơn cốc bỗng nhiên lao ra một con cự điểu màu đỏ sậm, hai cánh của nó mở ra dài đến mười mấy trượng, thân hình giống như chim khổng tước. Mỏ nhọn mang câu, hai cánh vươn dài, bay ở trên trời khiến cho cả thiên địa đều tối sầm lại.
- Xích Hỏa điểu, tuy là nhị giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa điểu nhưng thật không tốt…
Nhìn con cự điểu màu đỏ sậm phía trên, Diệp Bạch liền biến sắc, hắn định rời đi bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng người ồn ào. Lúc con Xích Hỏa điểu bay vào trong sơn cốc có một đám người đuổi theo, những quả băng đạn hỏa cầu bắt đầu đùng đùng bắn lên trên không trung. Cầm đầu nhóm người này chính là một thanh niên cầm một thanh kiếm ba thước, mỗi thanh kiếm chém ra đều giống như hình bán nguyện, đánh trúng vào người xích hảo điểu. Trong màn kiếm quang, có huyết vũ bay xuống, còn lại ba bốn thanh niên nam nữ kia cũng vô cùng bất phàm, một người sử song đao, một người sử ngân cung, trong đó có một nữ tử mặc áo màu lam, bàn tay phất ra vô số băng đạn, vừa rồi băng đạn hỏa cầu bắn về phía Xích Hỏa điểu chính là do bọn họ phóng ra.
Diệp Bạch ngẩn cả người, hắn nhìn kỹ mới phát hiện Xích Hỏa điểu kia đã bị trọng thương, trên người bắt đầu có những lỗ tròn màu đen, tựa như là bị Huyền kỹ lợi hại nào đó đánh trúng làm cho bị thương nặng.
- Hóa ra là bọn họ…
Nhìn thấy vậy, Diệp Bạch cuối cùng cũng nhận ra những người tới. Nhưng hắn không vội ra mặt mà đứng lặng yên tại chỗ quan sát, hóa ra năm người này cũng giống như hắn, đều là ngoại tông đệ tử, người cầm đầu chính là thanh niên tên là Diệp Phá, Huyền Khí tầng thứ tám, là một trong những đệ tử ngoại tông xuất sắc. Mặc khác người sử dụng song đao chính là Diệp Tang, Huyền Khí tầng thứ bảy, người sử dụng ngân cung là Diệp Bất Phàm, huyền khí tầng thứ tám, mà thanh niên nam nữ còn lại chính là một đôi huynh muội, ca ca chính là Diệp Thực, Huyền Khí tầng thứ bảy, muội muội là Diệp Lan, tu vi cũng là Huyền Khí tầng thứ bảy.
Bọn họ khác với Diệp Bạch là gia cảnh bọn họ đều thịnh vượng giàu có, tuy rằng không có Huyền quyết trân quý nhưng vẫn có những Huyền kỹ đê cấp, năm người này đều có được những Huyền Kỹ độc đáo của riêng mình. Ví dụ như thanh niên cầm đầu Diệp Phá sử dụng Huyền Kỹ kiếm quyết. Mà đôi huynh muội kia thì biết dùng Hỏa Cầu thuật cùng với Băng đạn thuật, đây là hai Huyền kỹ đê cấp, là một trong ngũ hành bí thuật. Người sử song đao chính là dùng Liệt Diễm đao quyết, sử ngân cung chính là Xạ Nhật Tiễn thuật. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Trên thế giới này, có thể dùng cung sử dụng đã gọi là nhất giai Huyền Kỹ, nhất giai Huyền Kỹ lại phân thành thấp trung cao, đỉnh tổng cộng bốn cấp. Phụ thân Diệp Phá vì hắn mà đã kiếm được một bộ trung cấp Huyền Kỹ, cực kỳ khó có, mà bốn người còn lại đều là nhất giai đê cấp.
Năm người có được Huyền Kỹ vây công một mãnh thú cấp thấp, kết quả đã quá rõ ràng.
Chỉ là một lúc lâu sau, Xích Hỏa điểu ở trên không trung bắt đầu loạng choạng muốn rớt xuống. Tuy rằng nó đã dốc toàn lực để phản kháng nhưng vẫn không có cách nào. Nhìn thấy tình cảnh này, mấy người kia liền hoan hô một tiếng, lập tức công kích của bọn họ trở nên mãnh liệt hơn, không ngừng công kích Xích Hỏa điểu. Chỉ trong chốc lát sau, Xích Hỏa điểu nhị giai cấp thấp càng thêm nguy cấp, Diệp Thực cuối cùng cũng đã tung thêm một quả hỏa cầu lên trên, muội muội Diệp lan cuối cùng cũng vung thêm một đống băng đạn lên trời, nện xuống người Xích Hỏa điểu. Xích Hỏa điểu ở trên trời vô lực kêu lên một tiếng thê lượng, rớt ầm xuống đất. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nhìn thấy Xích Hỏa điểu rớt xuống, năm người liền hoan ho dậy đất, đồng loạt phóng tới.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi quan, Diệp Bạch phát hiện ra, toàn thân của mình hơi dính dính, lại còn có một đợt hôi thối truyền tới. Cũng là đột phá tới tầng cao nhất của Huyền khí tầng thứ tám, Diệp Bạch cười khổ một tiếng đẩy cửa đi ra ngoài, nhảy xuống hồ tắm rửa một lần, thay tất cả y phục, cả người lúc này mới cảm thấy thật sự sảng khoái, lâng lâng.
Đây chính là cái tốt do thực lực tăng lên, loại cảm giác này cả đời người chỉ có thể trải nghiệm vài lần, nhưng vài lần đó cũng đã cho thấy cuộc đời này sống không uổng phí.
Diệp Bạch đứng ở bên bờ hồ, cảm thụ thật tốt một lúc sau, cho từng cơn gió thổi qua, cảm thấy toàn thân đều vô cùng mát mẻ. Cơn gió trong đêm mang lại một cảm giác mát lạnh thanh bần, Diệp Lạnh vung tay áo, mỉm cười rồi đi trở về.
Một đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau khi vầng thái dương vừa nhô lên, ánh mặt trời chiếu vào trước mặt Diệp Bạch. Diệp Bạch tỉnh người lại khởi động thân hình, toàn thân xương cốt đếu phát ra từng thanh âm “cách cách” giống như tiếng sáo trúc vậy, mãi đến nửa khắc sau mới dừng lại, mười lăm ngày mệt nhọc trở thành hư không, giống như là chưa từng bị tổn thương, cả người giống như là một thanh lợi kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, tràn ngập sức sống.
- Hôm nay không thể tới Luyện Võ đường, mình vốn phải nghỉ ngơi vài ngày để thực lực tăng lên, thương thế cũng tốt hơn, tinh thần khôi phục đến trạng thái cao nhất. Không bằng tiếp tục vào núi săn thú hái thuốc, bổ sung cho đủ năm trăm điểm cống hiến kia.
Diệp Bạch lấy minh tạp ra nhìn vào con số trên đó: 385 điểm, khoảng cách so với một quyển công pháp năm trăm điểm thì còn thiếu một trăm mười lăm điểm nữa thôi. Nếu như dựa theo tốc độ thì mình cần phải có một năm thời gian mới có được từng đó.
- Tuy nhiên, hiện tại thực lực của mình đã tăng lên, có thể tiến vào trong những địa phương cao cấp, số điểm cống hiến gia tộc lấy được cũng sẽ tăng lên không ít, mà đại điển của gia tộc cũng chỉ còn có ba tháng nữa là sẽ diễn ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không kìm nổi thở dài một hơi, yên lặng suy nghĩ.
Ba tháng, một trăm mười lăm điểm, trước kia thì tuyệt đối không thể nhưng mà hiện tại…
- Thời gian không đợi người, nếu bỏ qua lần này, muốn tiến vào Huyền Vũ các thì phải chờ tiếp một năm nữa.
- Nhưng mà, cơ hội lần này ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Nếu cuối cùng không có cách nào, không thể…
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua chiếc giường gỗ đầy nước sơn kia. Ở đó có ba khối Hàn Quang Kỳ thiết, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn lắc lắc đầu:
- Không được, vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ba khối Hàn Quang Kỳ thiết này nhất định không thể lấy ra, một khi bại lộ, thì đừng nói là không lấy được bí kíp đê cấp, ngay cả chết cũng có thể có khả năng xảy ra.
- Cho nên lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình, không được lười biếng, ba tháng, nếu đổi lại trước kia thì không thể nhưng hiện tại ta đã đạt tới Huyền khí tầng thứ tám đỉnh phong, chỉ cần cố gắng một chút thì nhất định có thể làm được.
Nắm chặt tay lại Diệp bạch cảm thấy mình được tiếp thêm sinh lực, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định. Ý tưởng dừng Hàn Quang kỳ thiết lập tức được kìm xuống, hắn biết thời gian không đợi người, vì thế không do dự mà đẩy cửa ra, rời khỏi cửa, hắn bước trên mặt đất vô cùng cẩn thận. Bởi vì trên đó có một số sợi dây nhỏ, một khi có người xâm nhập vào trong phòng thì cái bẫy này lập tức được triển khai. Sau đó khi phát hiện mình không còn quên gì nữa, Diệp Bạch mới cười cười, hướng vào trong thành mà đi tới.
Hắn tiến vào một cửa tiệm ven đường mua quần áo, đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng, bánh bao…. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Diệp Bạch tùy ý cầm lấy một vài cái bánh bao, hai cái bánh quẩy, nghĩ nghĩ một chút rổi quay người lại, hướng về một dược điếm mà đi tới. Chưởng quỹ dược điếm là một lão nhân râu bạc, nhìn thấy Diệp Bạch đến đây y không kìm nổi mà nở ra một nụ cười, từ phía xa xa đã cất tiếng kêu:
- Diệp tiểu ca, tiểu ca lại tới đây mua thuốc phải không? Lần này tiểu ca muốn mua gì vậy, có phải là Điệt đả hồng và giải độc tán hai lọai đó phải không?
Diệp Bạch tiến lên, hiển nhiên hắn đã quen với sự nhiệt tình của lão giả, bàn tay của hắn lấy từ trong áo ra một thỏi bạc vụn, đưa về phía chưởng quỹ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Điệt Đả hồng và giải độc tán, mỗi thứ ba lượng.
Lão giả nhìn hắn hơi giận mình nói:
- Tại sao lại nhiều như vậy, lần này tiểu ca phải xa nhà sao?
Diệp Bạch gật gật đầu, lão giả nhìn hắn rồi nhanh chóng đem gói thuốc ra đưa cho hắn. Ba cái bình màu hồng, ba cái bình màu xanh, tổng cộng là sáu cái. Màu xanh chính là giải độc tán, màu đỏ là Điệt đả hồng. Diệp bạch đưa tất cả vào trong bọc, sau đó lập tức đi ra khỏi dược điếm trầm ngâm một lát rồi đi về phía Tây.
Lúc này hắn tính đi tới một nơi xa hơn một chút, những nơi gần Hỏa Vân thành hắn đã sớm thuộc lòng. Đông, Nam Bắc tuy rằng cũng có những chỗ tốt nhưng không thể có dược liệu tốt bằng phía Tây. Ở phía Tây Hỏa Vân thành có hai cấm địa, Thú Nguyệt hồ cùng với Liên Vân sơm mạch hai nơi này cũng là hai nơi vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên, nhờ vậy cho nên có thể kiếm được điểm cống hiến nhiều hơn.
Diệp lão nhân kia kích thích hắn khiến cho hiện tại Diệp Bạch làm việc cũng có một dũng khí nhiều hơn. Tất cả mọi việc hắn phải nắm chắc mới làm, nếu ba tháng sau bị đuổi ra khỏi ngoại tông thì đúng là vũ nhục lớn nhất, không bằng hiện tại bắt đầu đánh cuộc vậy.
Liên Vân sơn mạch tuy tạm thời Diệp Bạch biết là một địa phương rất nguy hiểm nhưng vì đại điển ba tháng sau mà liều mạng thì mọi chuyện cũng đáng. Cùng lắm thì mình cẩn thận một chút mà thôi, hơn nữa mình cũng đã có thực lực tầng thứ tám đỉnh phong, chỉ cần không tham công liều lĩnh thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch men theo dòng người đông đúc đi ra ngoài thành, sau khi phân biệt phương hướng, Diệp bạch bắt đầu tăng cước bộ, hướng về phía Tây Bắc mà đi đến, ở nơi đó có một tòa tùng bạt vân thiên, trùng trùng điệp điệp, không biết là lớn đến mức nào.
Nơi đó chính là bốn phía của Hỏa Vân thành, là một trong ba tam giai cấm địa, Liên Vân sơn mạch.
Một canh giờ sau, Diệp Bạch đã rời xa Hỏa Vân thành hơn mười dặm, đi tới bên ngoài Liên Vân sơn mạch, lúc này bắt đầu có một số mãnh thú đê giai xuất hiện, những lọai mãnh thú này, ngoại trừ Huyền Sĩ thì những người thường không ai dám tiến đến, Diệp Bạch lập tức cẩn thận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào Liên Vân Sơn mạch.
Mặc dù ở bên ngoài chỉ xuất hiện một số ít mãnh thú nhất gian trung cấp, với thực lực của Diệp Bạch hiện tại mà nói thì có thể nào đối phó được. Tuy nhiên, Diệp Bạch vẫn luôn cẩn thận, ai biết rằng ở trong đó có mãnh thú nhị giai trung cấp, thậm chí là mãnh thú cao cấp?
Ở trong này chỉ cần vô ý một chút là có thể bỏ mạng. Diệp Bạch hiện nay vẫn chưa phải là Huyền Sĩ cho nên cũng không muốn chết không minh bạch ở nơi này. Hắn lập tức điều động Huyền khí khắp cơ thể, bất cứ lúc nào cũng giữ cho tinh thần ở trạng thái tốt nhất, tiến vào Liên Vân sơn mạch từng bước từng bước.
Với thực lực hiện tại của hắn mà nói, bên ngoài này không có gì hấp dẫn, nếu muốn rút ngắn thời gian lấy điểm cống hiến thì chỉ còn cách tiến vào bên trong, nơi đó mới là nơi thường xuyên xuất hiện dược liệu cao cấp và các mãnh thú cao cấp.
Đi về con đường phía trước, Diệp Bạch may mắn không gặp mãnh thú cao cấp nào, phần lớn đều là mãnh thú cấp thấp hoặc là mãnh thú trung cấp. Thập chí ngay cả là mãnh thú nhất giai cao cấp cũng rất ít gặp. Diệp Bạch cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, tuy rằng Liên vân sơn mạch này không tính là nơi cao cấp gì nhưng ngay cả một mãnh thú nhị giai cao cấp cũng không gặp, quỷ dị biết mất trong ngày hôm nay sao? Chuyện này có vẻ không bình thường, chẳng lẽ có người nào đó ở đằng trường đã đem tất cả các mãnh thú cao cấp giết chết hết rồi sao?
Ở trên một ngọn núi có hai bóng chim bay trên đó. Bỗng nhiên có một thanh âm “Vù” một tiếng vang lên, ở dưới sơn cốc bỗng nhiên lao ra một con cự điểu màu đỏ sậm, hai cánh của nó mở ra dài đến mười mấy trượng, thân hình giống như chim khổng tước. Mỏ nhọn mang câu, hai cánh vươn dài, bay ở trên trời khiến cho cả thiên địa đều tối sầm lại.
- Xích Hỏa điểu, tuy là nhị giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa điểu nhưng thật không tốt…
Nhìn con cự điểu màu đỏ sậm phía trên, Diệp Bạch liền biến sắc, hắn định rời đi bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng người ồn ào. Lúc con Xích Hỏa điểu bay vào trong sơn cốc có một đám người đuổi theo, những quả băng đạn hỏa cầu bắt đầu đùng đùng bắn lên trên không trung. Cầm đầu nhóm người này chính là một thanh niên cầm một thanh kiếm ba thước, mỗi thanh kiếm chém ra đều giống như hình bán nguyện, đánh trúng vào người xích hảo điểu. Trong màn kiếm quang, có huyết vũ bay xuống, còn lại ba bốn thanh niên nam nữ kia cũng vô cùng bất phàm, một người sử song đao, một người sử ngân cung, trong đó có một nữ tử mặc áo màu lam, bàn tay phất ra vô số băng đạn, vừa rồi băng đạn hỏa cầu bắn về phía Xích Hỏa điểu chính là do bọn họ phóng ra.
Diệp Bạch ngẩn cả người, hắn nhìn kỹ mới phát hiện Xích Hỏa điểu kia đã bị trọng thương, trên người bắt đầu có những lỗ tròn màu đen, tựa như là bị Huyền kỹ lợi hại nào đó đánh trúng làm cho bị thương nặng.
- Hóa ra là bọn họ…
Nhìn thấy vậy, Diệp Bạch cuối cùng cũng nhận ra những người tới. Nhưng hắn không vội ra mặt mà đứng lặng yên tại chỗ quan sát, hóa ra năm người này cũng giống như hắn, đều là ngoại tông đệ tử, người cầm đầu chính là thanh niên tên là Diệp Phá, Huyền Khí tầng thứ tám, là một trong những đệ tử ngoại tông xuất sắc. Mặc khác người sử dụng song đao chính là Diệp Tang, Huyền Khí tầng thứ bảy, người sử dụng ngân cung là Diệp Bất Phàm, huyền khí tầng thứ tám, mà thanh niên nam nữ còn lại chính là một đôi huynh muội, ca ca chính là Diệp Thực, Huyền Khí tầng thứ bảy, muội muội là Diệp Lan, tu vi cũng là Huyền Khí tầng thứ bảy.
Bọn họ khác với Diệp Bạch là gia cảnh bọn họ đều thịnh vượng giàu có, tuy rằng không có Huyền quyết trân quý nhưng vẫn có những Huyền kỹ đê cấp, năm người này đều có được những Huyền Kỹ độc đáo của riêng mình. Ví dụ như thanh niên cầm đầu Diệp Phá sử dụng Huyền Kỹ kiếm quyết. Mà đôi huynh muội kia thì biết dùng Hỏa Cầu thuật cùng với Băng đạn thuật, đây là hai Huyền kỹ đê cấp, là một trong ngũ hành bí thuật. Người sử song đao chính là dùng Liệt Diễm đao quyết, sử ngân cung chính là Xạ Nhật Tiễn thuật. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Trên thế giới này, có thể dùng cung sử dụng đã gọi là nhất giai Huyền Kỹ, nhất giai Huyền Kỹ lại phân thành thấp trung cao, đỉnh tổng cộng bốn cấp. Phụ thân Diệp Phá vì hắn mà đã kiếm được một bộ trung cấp Huyền Kỹ, cực kỳ khó có, mà bốn người còn lại đều là nhất giai đê cấp.
Năm người có được Huyền Kỹ vây công một mãnh thú cấp thấp, kết quả đã quá rõ ràng.
Chỉ là một lúc lâu sau, Xích Hỏa điểu ở trên không trung bắt đầu loạng choạng muốn rớt xuống. Tuy rằng nó đã dốc toàn lực để phản kháng nhưng vẫn không có cách nào. Nhìn thấy tình cảnh này, mấy người kia liền hoan hô một tiếng, lập tức công kích của bọn họ trở nên mãnh liệt hơn, không ngừng công kích Xích Hỏa điểu. Chỉ trong chốc lát sau, Xích Hỏa điểu nhị giai cấp thấp càng thêm nguy cấp, Diệp Thực cuối cùng cũng đã tung thêm một quả hỏa cầu lên trên, muội muội Diệp lan cuối cùng cũng vung thêm một đống băng đạn lên trời, nện xuống người Xích Hỏa điểu. Xích Hỏa điểu ở trên trời vô lực kêu lên một tiếng thê lượng, rớt ầm xuống đất. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nhìn thấy Xích Hỏa điểu rớt xuống, năm người liền hoan ho dậy đất, đồng loạt phóng tới.
/936
|