Liên Vân sơn mạch, cây cối rậm rạp, dày đặc che kín cả mặt trời, liên miên không dứt, dài đến mấy ngàn vạn dặm. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Lên Vân sơn mạch là một mảnh rừng rậm rạp, cánh rừng này hình thành từ thời viễn cổ, lúc này đây có một đoàn đội mạo hiểm gồm sáu người tuổi trẻ thân ảnh thoăn thoắt rất nhanh đi qua, lúc này đám người đang nín thở ngưng thần, vô cùng cẩn thận, cơ hồ ngay cả bụi cỏ cũng không nửa phần va chạm.
Bỗng nhiên, trong đám người đó có một thanh niên lỗ tai vừa động, nhưng hắn cũng quay đầu nhìn lại mọi người, nhưng cũng không có mở miệng nhắc nhở cái gì, một lúc lâu sau, người thanh niên kia mới đột nhiên dừng lại, dường như hắn phát giác ra cái gì đó. Cánh tay của hắn nhẹ nhàng vung lên, mọi người lúc này đều đồng loạt dừng lại, chỉ thấy ánh mắt của người thanh niên kia lộ ra thần sắc cẩn thận, nói:
- Chờ một chút, ta tựa hồ có cảm giác được có một đầu cao giai mãnh thú đang tới gần, không tốt, nó hướng về phía chúng ta, tất cả đều chuẩn bị, để phòng ngừa vạn nhất, tất cả đều phải che dấu hành tung.
Lời nói của người thanh niên vừa dứt, thân hình của người thanh niên này nhảy lên mấy chục thước cao, sau đó hạ xuống một gốc cây đại thụ, ngay sau đó che dấu thân hình, trong lúc đó năm người kia cũng hư không tiêu thất, đều tự mình xuất hiện ở sau một gốc cây đại thụ, che dấu thân hình của mình, mơ hồ hình thành một vòng vây.
Trong rừng rậm nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, không nghe thấy tiếng hô hấp, chỉ có gió thổi lá cây, phát ra từng tiếng "sàn sạt" tiếng vang.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên từ chỗ cây cối rậm rạp phía trước truyền đến một tiếng chà sạt rất nhỏ, không lâu sau, có một con quái thú hình như cự phong, hình thể mập mạp, toàn thân lóng lánh hồng quang từ bên trong đám cây cối đi ra, con quái thú này có một đôi mắt màu vàng, ánh mắt của nó lúc này cẩn thận đánh giá bốn phía, nó sau khi nhìn thấy không có động tĩnh gì, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau đó từ trong bụi cỏ đi ra.
- Di, là nhị giai đê cấp mãnh thú Hồng Phong Thú, con quái thú này giá trị không dưới Xích Hỏa Điểu kia, chư vị, chuẩn bị động thủ.
Một đạo thanh âm "Di" trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng truyền vào trong tai năm người, ngay lập tức, người thanh niên cầm đầu nhảy ra, thân hình đang ở giữa không trung, trường kiếm trong tay đã phóng ra một đạo tinh mịn hàn quang, giống như một đạo loan nguyệt hình cung, bay thẳng về phía Cự hồng quái thú chém xuống, kiếm khí sau khi bay tới, có vô số cây cối, ầm ầm bẻ gãy, hóa thành bột mịn.
Mắt nhìn thấy người thanh niên cầm đầu kia đã xuất thủ, năm người còn lại liếc mắt nhìn nhau, lập tức, hỏa cầu, băng đạn, ngân tên, đao mang, nháy mắt đều xuất hiện, trong đó còn hỗn loạn một đạo kiếm khí vô cùng đơn giản.
- Ô…
Con cự hồng quái thú không kịp đề phòng, gặp phải đám nhân loại mai phục nhất thời trúng chiêu, kiếm khí, đao trảm, nháy mắt bắn tới, sau lưng của nó lập tức xuất hiện vết máu. Lập tức, băng đạn, hỏa cầu đánh thẳng vào thân thể của nó, lúc trước nó vốn đã bị thương ở lưng nay lại bị thương nặng thêm, trên lưng của nó có chỗ bị đông lạnh tạo ra khối băng mỏng manh, có địa chỗ lại bị đốt thành từng mảng cháy đen, làm cho không khí xuất hiện mùi thịt nướng…
Cự hồng quái thú lúc này vô cùng nổi giận, chỉ thấy hai mắt nó mở trừng trừng, đột nhiên thân thể lao đến, phía sau lưng của nó có vô số móng vuốt, đều bắn ra, giống như một hồi hồng vũ, đúng là phong thứ, tuy rằng phong thứ này không chứa độc tính, nhưng có hiệu quả gây tê, một khi trúng chiêu, hành động lập biến thành chậm chạp, mấy trăm mai màu đỏ phong thứ đều xuất hiện, một khi đâm trúng, ngay cả không có độc, mà bị đánh trúng, cũng đủ để đem thân thể một người biến thành vô số lỗ thủng.
Tất cả mọi người, đều không khỏi một trận tay chân luống cuống, may mắn "Ba ba ba ba..." một tiếng, sau khi hỗn loạn qua đi, hồng vũ đầy trời rơi xuống đất, tất cả phong thứ, bị mọi người hợp lực chống đõ.
Cự hồng quái thú, mắt thấy không tốt, vội vàng chạy trốn, nhưng là đã muốn mất rồi.
- Kiếm Khí Trảm.
- Hỏa Cầu Vẫn.
- Băng Đạn Thuật.
- Liệt Hỏa Đao.
- Xạ Nhật Tiễn.
- Trụ cột kiếm thuật.
. . .
Sáu đạo thanh âm phẫn nộ vang lên, vô số công kích liên tiếp lao tới, đầu tiên là một đạo kiếm khí thật dài, ở giữa không trung hình thành một hình cung thật lớn, đạo kiếm khí này trảm thằng vào thân thể của Hồng Phong thú, tiếp theo là một đống hỏa cầu, băng đạn, xạ tiễn trực tiếp bắn thẳng vào thân thể đang bị trọng thương của Hồng Phong thú, đánh cho nó hấp hối, té nằm trên mặt đất, cuối cùng, chính là hai đạo lửa cháy giống như ánh đao, nhằm vào hai mắt của Hồng Phong thú, một đạo xích hồng sắc ảnh tiễn, tự bên trong rừng rậm bắn ra, giống như một đạo thiểm điện, chuẩn xác bắn vào hậu tâm của Hồng Phong thú.
"Oanh" một tiếng nổ lớn, Hồng Phong thú giống như một toà núi nhỏ bình thường "Phanh" một tiếng, nó đột nhiên đổ xuống đất, tạo ra tro bụi đầy trời.
Sáu người đồng loạt xuất thủ, bất quá chỉ có hai người đối mặt, đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú này rất nhanh bị giải quyết, thấy thế, mấy người không khỏi nhìn nhau cười, rồi đi lên.
Một đoàn đội sáu người, tự nhiên đúng là tính toán đi đến lãnh địa của nhị giai trung cấp Sư Thứu lĩnh, tất cả mọi người đi đến đó để săn giết Hồng Thứu đó là đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch… Sư thứu lĩnh nằm ở giữa trung tâm Liên Vân sơn mạch, mấy người muốn đi tới đó, phải trải qua một đoạn đường rừng rậm khoảng hơn mười dặm, bọn họ phải đi qua vài cái hiểm địa, cho nên mấy người rất là cẩn thận, Diệp Phá dẫn đường, Diệp Bạch chốt chặn ở phía sau, Diệp Bất Phàm ở giữa phối hợp tác chiến, bảo hộ Diệp Chân, Diệp Lan, Diệp Tang ba người, rất nhanh hướng về phía Sư thứu lĩnh tiến đến. Bọn họ muốn đến đó sớm một chút, dù sao, tại đây bên trong Liên Vân sơn mạch, tùy thời đều gặp phải nguy hiểm, ở bên ngoài đã xuất hiện nhị giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa Điểu, tiến vào bên trong, xuất hiện càng nhiều nhị giai trung cấp mãnh thú, thậm chí là nhị giai cao cấp mãnh thú đều cũng có thể xuất hiện, cho nên sáu người không thể không cẩn thận được. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bọn họ cũng thật không ngờ, lần đầu tiên đã gặp được nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú, đầu Hồng Phong thú này toàn thân đều là bảo vật, sáu người tự nhiên không có buông tha, đồng loạt xuất thủ, chỉ một lát sau, liền đem đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú này chém giết.
Đây là do bọn họ phối hợp rất tốt, nếu chỉ có một mình Diệp Bạch, chỉ sợ là không dám một mình xuất thủ công kích đầu nhị giai cấp thấp Hồng Phong thú này, nếu có gặp được cũng chỉ ở đằng xa quấy nhiễu, tránh né mà thôi. Nhưng đoàn đội gồm Diệp Phá, Diệp Bất Phàm có thực lực Huyền Khí bát tầng, hơn nữa huynh muội Diệp Chân, Diệp Lan cùng với "Song đao" Diệp Tang ba Huyền Khí thất tầng, hơn nữa còn có Diệp Bạch Huyền Khí bát tầng đỉnh phong đối phó nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú này, thì dễ dàng như đang uống một chén nước mà thôi.
Thậm chí Diệp Bạch căn bản không có tốn nhiều khí lực, Hồng Phong thú cũng dễ dàng bị giết, dù sao, trụ cột kiếm thuật của hắn, so sánh với đám Diệp Phá, có trang bị Huyền Kỹ, uy lực căn bản không cùng một tầng thứ, mà hắn, cũng không có sử dung thực lực chân chính.
Tiến lên, con Hồng Phong thú này đã chết không thể chết lại, cổ tay Diệp Phá vừa động, một thanh kiếm màu xanh xuất hiện, hắn quen thuộc phân giải Hồng Phong thú, răng của Hồng Phong thú có ba mươi sáu chiếc, con Hồng Phong thú này thức ăn của nó là thực vật 'Chu Diệp' , mà ăn loại thực vật này, răng nanh của nó được dung để nghiền nát thức ăn. Răng của nó là nguyên liệu để chế thành 'Xích Diễm Tán ', là một loại dược vật hỏa thuộc tính, nhưng giá trị không cao, đem phân chia mỗi người sáu cái. Sau đó, chính là phong thứ sau lưng Hồng Phong thú, lúc trước đã bẳn ra không ít bây giờ cũng không thu lượm lại được, nhưng sau lưng nó còn thừa hơn một trăm cây, đây là đồ vật quý trọng nhất ở trên người Hồng Phong thú, có tác dụng luyện chế một ít tiêu hao vật phẩm, tỷ như một ít tài liệu thượng giai chế tạo đê giai Huyền binh. Lúc này mọi người thu hoạch được 120 cái, sáu người, mỗi người 20 cái. Một điểm cống hiến một cái, tính ra, sáu người lúc này thu được 26 điểm cống hiến, lần này xem ra là một lần thu hoạch lớn.
Tại thời điểm phân chia, Diệp Tang vấn như trước có chút bất mãn, cảm thấy Diệp Bạch cũng không có xuất nhiều lực lượng, cũng đồng dạng được chia một phần, Diệp Phá trừng mắt liếc nhìn một cái, chung quy Diệp Tang cũng không dám chống đối, tuy rằng hắn lẩm bẩm hai câu, nhưng cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa.
Sáu người rất nhanh thu hoạch, sau đố rất nhanh hướng về phía Liên Vân sơn mạch đi tiếp, Diệp Phá vẫn như trước dẫn đường đến hang ổ của nhị giai trung cấp mãnh thú Hồng Thứu - Sư Thứu lĩnh, khoảng cách đến nơi đó vẫn còn rất xa.
May mắn, dọc theo đường đi bọn họ cũng không gặp phải cái gì nguy hiểm, thẳng đến chỗ Sư Thứu lĩnh không xa, đám người Diệp Bạch mới dừng lại, ngay lập tức bọn họ gặp được một đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Thổ Lang, sáu người cũng dễ dàng đánh chết, bất quá đầu Thổ lang này lại không thể so sánh với Xích Hỏa Điểu cùng với Hồng Phong thú được, tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc răng lanh da sói là có giá trị, giá trị khoảng 30 đến 40 điểm cống hiếm, được Diệp Phá dùng phong châm đổi, cho sáu người một người 6 chiếc phong châm. Mấy người cũng không có để ý, lập tức, liền hướng Sư Thứu lĩnh đi đến.
Nửa canh giờ qua đi, một tòa núi non giống như Sư thứu, bên trong đều ẩn ẩn mây trắng bay lượn chung quanh. Phía trên tòa sơn lĩnh tràn đầy nham thạch đã bị phong hoá một mầu xám trắng, cùng một vài cây cổ thụ đang đứng lẻ loi một mình.
Nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt Diệp Phá ngưng trọng, phất tay gọi mọi người lại, sau đó nói:
- Đến nơi rồi, nơi này chính là Sư Thứu lĩnh, ở đây nguy hiểm dị thường, các vị ngàn vạn lần không được khinh suất, không được tự ý xuất thủ, chúng ta trước hết nhằm vào những con đơn độc, giết chết xong rồi rất nhanh chạy trốn. Bằng không, nếu một khi chúng đến liền rất nguy hiểm. Nơi này dù sao cũng là hang ổ của nhị giai trung cấp mãnh thú, không thể so sánh với bên ngoài được. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Cho nên, chúng ta nhất định phải vạn phần cẩn thận, ta không nghĩ đến lúc đó, vì tham công liều lĩnh, liên lụy đến mọi người, cho nên mọi người phải nhớ kỹ.
Mấy người sắc mặt cũng đều ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ biết nơi này rất nguy hiểm, Diệp Phá thấy vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, nói:
- Thế nào, mọi người đều đã chuẩn bị tốt chưa?
Mấy người kiểm tra một lần Huyền Binh, đan dược trên người, xác định là không có gì quên, sau đó mới đồng loạt nói:
- Chuẩn bị tốt rồi.
Diệp Phá gật đầu một cái, cố ý nhìn Diệp Bạch một cái, nói:
- Tốt lắm, chúng ta xuất phát. Tận lực cẩn thận, không tạo ra thanh âm, tất cả đi theo ta…
Nói xong, Diệp Phá đi đầu, thật cẩn thận hướng về phía trên quái sơn lĩnh, tất cả mọi người đều ép sát xuống mặt đất dần dần bò lên.
Đám người Diệp Bạch theo sau, cũng đều tự mình cẩn thận, không có một tia khinh suất. Một lát sau, mọi người đi qua một mảnh rừng rậm, hiện ra phía sau ngọn núi, dựa thân vào một khối nham thạch thật lớn, nhìn về phía bên trong sơn cốc.
Lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy hơn mười con sư thứu thân thể thật lớn, lông vũ thâm đen, mỏ trông như móc câu, đỉnh đầu có mào mầu hồng, cổ dài màu lam, mặt mầu nâu trắng. Những con Sư Thứu này rất lớn thi thoảng lại bay quanh sơn cốc, thanh âm của nó vang tận mây xanh. Ở cách đó không xa, còn có vài gốc cây cổ thụ to lớn, có khoảng bốn đến năm con Hồng Thứu rất lớn đậu ở trên cây. Mà bắt mắt nhất, chính là một tảng thạch bích ở phía đối diện. Phía trên tảng thạch bích này có vô số lỗ thủng, ở bên trên rơi vãi một ít lông chim, thỉnh thoảng lại có Sư Thứu ra vào bên trong. Hiển nhiên, nơi đó chính là sào huyệt của bọn chúng
.
Sào huyệt của Sư Thứu có chỗ cao chỗ thấp, đặc biệt cấp bậc của Sư Thứu rất là sâm nghiêm. Chỗ cao nhất, có ba cái động đen thui, nhìn lại thấy nó sâu không thấy đáy, ở bên cạnh, phạm vi vài dặm thạch bích không ngờ không có một lỗ nhỏ tồn tại, tựa hồ Sư Thứu vương giả sống ở nơi đó, nhưng lúc này cũng không thấy nó xuất hiện
Lên Vân sơn mạch là một mảnh rừng rậm rạp, cánh rừng này hình thành từ thời viễn cổ, lúc này đây có một đoàn đội mạo hiểm gồm sáu người tuổi trẻ thân ảnh thoăn thoắt rất nhanh đi qua, lúc này đám người đang nín thở ngưng thần, vô cùng cẩn thận, cơ hồ ngay cả bụi cỏ cũng không nửa phần va chạm.
Bỗng nhiên, trong đám người đó có một thanh niên lỗ tai vừa động, nhưng hắn cũng quay đầu nhìn lại mọi người, nhưng cũng không có mở miệng nhắc nhở cái gì, một lúc lâu sau, người thanh niên kia mới đột nhiên dừng lại, dường như hắn phát giác ra cái gì đó. Cánh tay của hắn nhẹ nhàng vung lên, mọi người lúc này đều đồng loạt dừng lại, chỉ thấy ánh mắt của người thanh niên kia lộ ra thần sắc cẩn thận, nói:
- Chờ một chút, ta tựa hồ có cảm giác được có một đầu cao giai mãnh thú đang tới gần, không tốt, nó hướng về phía chúng ta, tất cả đều chuẩn bị, để phòng ngừa vạn nhất, tất cả đều phải che dấu hành tung.
Lời nói của người thanh niên vừa dứt, thân hình của người thanh niên này nhảy lên mấy chục thước cao, sau đó hạ xuống một gốc cây đại thụ, ngay sau đó che dấu thân hình, trong lúc đó năm người kia cũng hư không tiêu thất, đều tự mình xuất hiện ở sau một gốc cây đại thụ, che dấu thân hình của mình, mơ hồ hình thành một vòng vây.
Trong rừng rậm nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, không nghe thấy tiếng hô hấp, chỉ có gió thổi lá cây, phát ra từng tiếng "sàn sạt" tiếng vang.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên từ chỗ cây cối rậm rạp phía trước truyền đến một tiếng chà sạt rất nhỏ, không lâu sau, có một con quái thú hình như cự phong, hình thể mập mạp, toàn thân lóng lánh hồng quang từ bên trong đám cây cối đi ra, con quái thú này có một đôi mắt màu vàng, ánh mắt của nó lúc này cẩn thận đánh giá bốn phía, nó sau khi nhìn thấy không có động tĩnh gì, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau đó từ trong bụi cỏ đi ra.
- Di, là nhị giai đê cấp mãnh thú Hồng Phong Thú, con quái thú này giá trị không dưới Xích Hỏa Điểu kia, chư vị, chuẩn bị động thủ.
Một đạo thanh âm "Di" trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng truyền vào trong tai năm người, ngay lập tức, người thanh niên cầm đầu nhảy ra, thân hình đang ở giữa không trung, trường kiếm trong tay đã phóng ra một đạo tinh mịn hàn quang, giống như một đạo loan nguyệt hình cung, bay thẳng về phía Cự hồng quái thú chém xuống, kiếm khí sau khi bay tới, có vô số cây cối, ầm ầm bẻ gãy, hóa thành bột mịn.
Mắt nhìn thấy người thanh niên cầm đầu kia đã xuất thủ, năm người còn lại liếc mắt nhìn nhau, lập tức, hỏa cầu, băng đạn, ngân tên, đao mang, nháy mắt đều xuất hiện, trong đó còn hỗn loạn một đạo kiếm khí vô cùng đơn giản.
- Ô…
Con cự hồng quái thú không kịp đề phòng, gặp phải đám nhân loại mai phục nhất thời trúng chiêu, kiếm khí, đao trảm, nháy mắt bắn tới, sau lưng của nó lập tức xuất hiện vết máu. Lập tức, băng đạn, hỏa cầu đánh thẳng vào thân thể của nó, lúc trước nó vốn đã bị thương ở lưng nay lại bị thương nặng thêm, trên lưng của nó có chỗ bị đông lạnh tạo ra khối băng mỏng manh, có địa chỗ lại bị đốt thành từng mảng cháy đen, làm cho không khí xuất hiện mùi thịt nướng…
Cự hồng quái thú lúc này vô cùng nổi giận, chỉ thấy hai mắt nó mở trừng trừng, đột nhiên thân thể lao đến, phía sau lưng của nó có vô số móng vuốt, đều bắn ra, giống như một hồi hồng vũ, đúng là phong thứ, tuy rằng phong thứ này không chứa độc tính, nhưng có hiệu quả gây tê, một khi trúng chiêu, hành động lập biến thành chậm chạp, mấy trăm mai màu đỏ phong thứ đều xuất hiện, một khi đâm trúng, ngay cả không có độc, mà bị đánh trúng, cũng đủ để đem thân thể một người biến thành vô số lỗ thủng.
Tất cả mọi người, đều không khỏi một trận tay chân luống cuống, may mắn "Ba ba ba ba..." một tiếng, sau khi hỗn loạn qua đi, hồng vũ đầy trời rơi xuống đất, tất cả phong thứ, bị mọi người hợp lực chống đõ.
Cự hồng quái thú, mắt thấy không tốt, vội vàng chạy trốn, nhưng là đã muốn mất rồi.
- Kiếm Khí Trảm.
- Hỏa Cầu Vẫn.
- Băng Đạn Thuật.
- Liệt Hỏa Đao.
- Xạ Nhật Tiễn.
- Trụ cột kiếm thuật.
. . .
Sáu đạo thanh âm phẫn nộ vang lên, vô số công kích liên tiếp lao tới, đầu tiên là một đạo kiếm khí thật dài, ở giữa không trung hình thành một hình cung thật lớn, đạo kiếm khí này trảm thằng vào thân thể của Hồng Phong thú, tiếp theo là một đống hỏa cầu, băng đạn, xạ tiễn trực tiếp bắn thẳng vào thân thể đang bị trọng thương của Hồng Phong thú, đánh cho nó hấp hối, té nằm trên mặt đất, cuối cùng, chính là hai đạo lửa cháy giống như ánh đao, nhằm vào hai mắt của Hồng Phong thú, một đạo xích hồng sắc ảnh tiễn, tự bên trong rừng rậm bắn ra, giống như một đạo thiểm điện, chuẩn xác bắn vào hậu tâm của Hồng Phong thú.
"Oanh" một tiếng nổ lớn, Hồng Phong thú giống như một toà núi nhỏ bình thường "Phanh" một tiếng, nó đột nhiên đổ xuống đất, tạo ra tro bụi đầy trời.
Sáu người đồng loạt xuất thủ, bất quá chỉ có hai người đối mặt, đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú này rất nhanh bị giải quyết, thấy thế, mấy người không khỏi nhìn nhau cười, rồi đi lên.
Một đoàn đội sáu người, tự nhiên đúng là tính toán đi đến lãnh địa của nhị giai trung cấp Sư Thứu lĩnh, tất cả mọi người đi đến đó để săn giết Hồng Thứu đó là đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch… Sư thứu lĩnh nằm ở giữa trung tâm Liên Vân sơn mạch, mấy người muốn đi tới đó, phải trải qua một đoạn đường rừng rậm khoảng hơn mười dặm, bọn họ phải đi qua vài cái hiểm địa, cho nên mấy người rất là cẩn thận, Diệp Phá dẫn đường, Diệp Bạch chốt chặn ở phía sau, Diệp Bất Phàm ở giữa phối hợp tác chiến, bảo hộ Diệp Chân, Diệp Lan, Diệp Tang ba người, rất nhanh hướng về phía Sư thứu lĩnh tiến đến. Bọn họ muốn đến đó sớm một chút, dù sao, tại đây bên trong Liên Vân sơn mạch, tùy thời đều gặp phải nguy hiểm, ở bên ngoài đã xuất hiện nhị giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa Điểu, tiến vào bên trong, xuất hiện càng nhiều nhị giai trung cấp mãnh thú, thậm chí là nhị giai cao cấp mãnh thú đều cũng có thể xuất hiện, cho nên sáu người không thể không cẩn thận được. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bọn họ cũng thật không ngờ, lần đầu tiên đã gặp được nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú, đầu Hồng Phong thú này toàn thân đều là bảo vật, sáu người tự nhiên không có buông tha, đồng loạt xuất thủ, chỉ một lát sau, liền đem đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú này chém giết.
Đây là do bọn họ phối hợp rất tốt, nếu chỉ có một mình Diệp Bạch, chỉ sợ là không dám một mình xuất thủ công kích đầu nhị giai cấp thấp Hồng Phong thú này, nếu có gặp được cũng chỉ ở đằng xa quấy nhiễu, tránh né mà thôi. Nhưng đoàn đội gồm Diệp Phá, Diệp Bất Phàm có thực lực Huyền Khí bát tầng, hơn nữa huynh muội Diệp Chân, Diệp Lan cùng với "Song đao" Diệp Tang ba Huyền Khí thất tầng, hơn nữa còn có Diệp Bạch Huyền Khí bát tầng đỉnh phong đối phó nhị giai cấp thấp mãnh thú Hồng Phong thú này, thì dễ dàng như đang uống một chén nước mà thôi.
Thậm chí Diệp Bạch căn bản không có tốn nhiều khí lực, Hồng Phong thú cũng dễ dàng bị giết, dù sao, trụ cột kiếm thuật của hắn, so sánh với đám Diệp Phá, có trang bị Huyền Kỹ, uy lực căn bản không cùng một tầng thứ, mà hắn, cũng không có sử dung thực lực chân chính.
Tiến lên, con Hồng Phong thú này đã chết không thể chết lại, cổ tay Diệp Phá vừa động, một thanh kiếm màu xanh xuất hiện, hắn quen thuộc phân giải Hồng Phong thú, răng của Hồng Phong thú có ba mươi sáu chiếc, con Hồng Phong thú này thức ăn của nó là thực vật 'Chu Diệp' , mà ăn loại thực vật này, răng nanh của nó được dung để nghiền nát thức ăn. Răng của nó là nguyên liệu để chế thành 'Xích Diễm Tán ', là một loại dược vật hỏa thuộc tính, nhưng giá trị không cao, đem phân chia mỗi người sáu cái. Sau đó, chính là phong thứ sau lưng Hồng Phong thú, lúc trước đã bẳn ra không ít bây giờ cũng không thu lượm lại được, nhưng sau lưng nó còn thừa hơn một trăm cây, đây là đồ vật quý trọng nhất ở trên người Hồng Phong thú, có tác dụng luyện chế một ít tiêu hao vật phẩm, tỷ như một ít tài liệu thượng giai chế tạo đê giai Huyền binh. Lúc này mọi người thu hoạch được 120 cái, sáu người, mỗi người 20 cái. Một điểm cống hiến một cái, tính ra, sáu người lúc này thu được 26 điểm cống hiến, lần này xem ra là một lần thu hoạch lớn.
Tại thời điểm phân chia, Diệp Tang vấn như trước có chút bất mãn, cảm thấy Diệp Bạch cũng không có xuất nhiều lực lượng, cũng đồng dạng được chia một phần, Diệp Phá trừng mắt liếc nhìn một cái, chung quy Diệp Tang cũng không dám chống đối, tuy rằng hắn lẩm bẩm hai câu, nhưng cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa.
Sáu người rất nhanh thu hoạch, sau đố rất nhanh hướng về phía Liên Vân sơn mạch đi tiếp, Diệp Phá vẫn như trước dẫn đường đến hang ổ của nhị giai trung cấp mãnh thú Hồng Thứu - Sư Thứu lĩnh, khoảng cách đến nơi đó vẫn còn rất xa.
May mắn, dọc theo đường đi bọn họ cũng không gặp phải cái gì nguy hiểm, thẳng đến chỗ Sư Thứu lĩnh không xa, đám người Diệp Bạch mới dừng lại, ngay lập tức bọn họ gặp được một đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Thổ Lang, sáu người cũng dễ dàng đánh chết, bất quá đầu Thổ lang này lại không thể so sánh với Xích Hỏa Điểu cùng với Hồng Phong thú được, tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc răng lanh da sói là có giá trị, giá trị khoảng 30 đến 40 điểm cống hiếm, được Diệp Phá dùng phong châm đổi, cho sáu người một người 6 chiếc phong châm. Mấy người cũng không có để ý, lập tức, liền hướng Sư Thứu lĩnh đi đến.
Nửa canh giờ qua đi, một tòa núi non giống như Sư thứu, bên trong đều ẩn ẩn mây trắng bay lượn chung quanh. Phía trên tòa sơn lĩnh tràn đầy nham thạch đã bị phong hoá một mầu xám trắng, cùng một vài cây cổ thụ đang đứng lẻ loi một mình.
Nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt Diệp Phá ngưng trọng, phất tay gọi mọi người lại, sau đó nói:
- Đến nơi rồi, nơi này chính là Sư Thứu lĩnh, ở đây nguy hiểm dị thường, các vị ngàn vạn lần không được khinh suất, không được tự ý xuất thủ, chúng ta trước hết nhằm vào những con đơn độc, giết chết xong rồi rất nhanh chạy trốn. Bằng không, nếu một khi chúng đến liền rất nguy hiểm. Nơi này dù sao cũng là hang ổ của nhị giai trung cấp mãnh thú, không thể so sánh với bên ngoài được. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Cho nên, chúng ta nhất định phải vạn phần cẩn thận, ta không nghĩ đến lúc đó, vì tham công liều lĩnh, liên lụy đến mọi người, cho nên mọi người phải nhớ kỹ.
Mấy người sắc mặt cũng đều ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ biết nơi này rất nguy hiểm, Diệp Phá thấy vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, nói:
- Thế nào, mọi người đều đã chuẩn bị tốt chưa?
Mấy người kiểm tra một lần Huyền Binh, đan dược trên người, xác định là không có gì quên, sau đó mới đồng loạt nói:
- Chuẩn bị tốt rồi.
Diệp Phá gật đầu một cái, cố ý nhìn Diệp Bạch một cái, nói:
- Tốt lắm, chúng ta xuất phát. Tận lực cẩn thận, không tạo ra thanh âm, tất cả đi theo ta…
Nói xong, Diệp Phá đi đầu, thật cẩn thận hướng về phía trên quái sơn lĩnh, tất cả mọi người đều ép sát xuống mặt đất dần dần bò lên.
Đám người Diệp Bạch theo sau, cũng đều tự mình cẩn thận, không có một tia khinh suất. Một lát sau, mọi người đi qua một mảnh rừng rậm, hiện ra phía sau ngọn núi, dựa thân vào một khối nham thạch thật lớn, nhìn về phía bên trong sơn cốc.
Lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy hơn mười con sư thứu thân thể thật lớn, lông vũ thâm đen, mỏ trông như móc câu, đỉnh đầu có mào mầu hồng, cổ dài màu lam, mặt mầu nâu trắng. Những con Sư Thứu này rất lớn thi thoảng lại bay quanh sơn cốc, thanh âm của nó vang tận mây xanh. Ở cách đó không xa, còn có vài gốc cây cổ thụ to lớn, có khoảng bốn đến năm con Hồng Thứu rất lớn đậu ở trên cây. Mà bắt mắt nhất, chính là một tảng thạch bích ở phía đối diện. Phía trên tảng thạch bích này có vô số lỗ thủng, ở bên trên rơi vãi một ít lông chim, thỉnh thoảng lại có Sư Thứu ra vào bên trong. Hiển nhiên, nơi đó chính là sào huyệt của bọn chúng
.
Sào huyệt của Sư Thứu có chỗ cao chỗ thấp, đặc biệt cấp bậc của Sư Thứu rất là sâm nghiêm. Chỗ cao nhất, có ba cái động đen thui, nhìn lại thấy nó sâu không thấy đáy, ở bên cạnh, phạm vi vài dặm thạch bích không ngờ không có một lỗ nhỏ tồn tại, tựa hồ Sư Thứu vương giả sống ở nơi đó, nhưng lúc này cũng không thấy nó xuất hiện
/936
|