Lúc này, Dương Thạc mặc một bộ quần áo bằng da rắn, phía sau có hai thị nữ xinh đẹp là Hồng Phi cùng Lục Thuý đi theo, lại còn đeo một ba lô cực lớn. Vì thế ba người đứng giữa chốn phồn hoa nơi kinh thành, trước cửa Ngọc Mạt lâu lại tạo cho người ta cảm giác lạc lõng với cảnh vật xung quanh.
Chẳng qua bởi vì không đến một tháng nữa sẽ diễn ra Đại Chu Vũ Cử nên trong kinh thành Đại Chu có đủ loại người. Bởi vậy, tuy mấy người Dương Thạc ăn mặc hơi khác người nhưng cũng không quá gây chú ý.
- Đi thôi, đến gần khu quảng trường Thiên Vũ Môn, tìm cửa hàng lớn nhất, bán đi những con mồi mà chúng ta bắt được trong Yến Sơn.
Dương Thạc nhìn Ngọc Mạt lâu một lát rồi lập tức dẫn Hồng Phi và Lục Thuý đến khu vực gần quảng trường Thiên Vũ Môn.
Nơi phồn hoa nhất kinh thành chính khu vực gần quảng trường Thiên Vũ Môn.
Tính ra, Ngọc Mạt lâu cách Thiên Vũ Môn cũng không quá xa, chỉ cần đi bộ nửa khắc đồng hồ là tới nơi.
Gần quảng trường Thiên Vũ Môn, các cửa hàng mọc lên san sát như rừng, bán đủ các loại vật phẩm. Trong đó, có rất nhiều cửa hàng bán công pháp, binh khí, áo giáp. Tất nhiên, những cửa hàng này mua bán công pháp thường là loại cấp thấp hoặc trung giai mà thôi, còn công pháp đẳng cấp cao thì rất hiếm, chứ đừng nói là loại thần công bí điển rồi.
Còn về binh khí, áo giáp thì tối đa cũng chỉ có cấp độ như loại đao ngắn Cúc Văn thôi. Không những thế, mỗi một chiếc đều có giá trị trăm lượng vàng.
Người bình thường căn bản là không mua nổi.
Ngoài ra, những cửa hàng này cũng thu mua các loại tài liệu, da thú, khoáng thạch, mà giá cả họ đưa ra cũng rất hợp lý. Chính vì như thế, nên các cửa hàng này mới vô cùng phồn hoa.
Đám người Dương Thạc đang định đi về phía Thiên Vũ Môn thì bất chợt xuất hiện mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ, quý giá đi tới trước mặt.
Một công tử mặc quần áo đẹp đẽ cưỡi ngựa đi trước xe. Hắn vừa cưỡi ngựa đi về phía Dương Thạc, vừa nói chuyện với người ngồi trong xe.
- Công chúa Lâm Nhi, ngày hôm qua, chúng ta về tới kinh thành đã là giờ Tuất, lại đợi đến khi mở cửa thành mới về phủ chắc cũng tới giờ Hợi rồi. Đêm qua về muộn như vậy, công chúa nghỉ ngơi tốt chứ?
Tên công tử phong lưu này không phải ai khác mà chính là người mà Dương Thạc đã nhìn thấy khi ở ngoài hang động của mãng xà màu xanh, Trình Tử Dương.
Còn người trong xe ngựa, tất nhiên là công chú Đại Lâm Nhi rồi.
Trình Tử Dương nói chuyện với Đại Lâm Nhi nên Đại Lâm Nhi không thể thất lễ, đành để thị nữ của mình kéo một góc màn xe lên.
- Tối hôm qua, ta về phủ nghỉ ngơi rất tốt. Tiểu Hầu gia lại quan tâm quá rồi, sáng sớm hôm nay đã mời chúng ta đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn. Nghe nói, tiếng đàn của cô nương Thiên Hương ở Ngọc Mạt lâu có tác dụng tĩnh tâm, an thần. Tuy lần này chúng ta bình an trở về, nhưng mỗi lần Lâm Nhi nghĩ đến uy áp của vị Võ Thánh Thú Tộc kia liền sợ hãi. Có lẽ, nghe tiếng đàn của cô nương Thiên Hương một chút thì sẽ khá hơn.
Đại Lâm Nhi mỉm cười, nói.
- A!
Đại Lâm Nhi đang nói, chợt nhìn thấy ba người Dương Thạc, Hồng Phi, Lục Thuý đi về phía này. Lập tức, Đại Lâm Nhi nhận ra Dương Thạc, người mà nàng mới chỉ gặp một lần.
- Dừng xe.
Đại Lâm Nhi chợt ra lệnh dừng xe lại.
- Tiểu Hầu gia, Lâm Nhi vừa mới thấy một người bạn cũ, muốn nói với hắn vài lời. Xem ra phải để lần sau ta mới có thể thưởng thức tài đánh đàn của cô nương Thiên Hương rồi. Bây giờ, Tiểu Hầu gia nên chuyên tâm đi an ủi công chúa Chí Thuý đi.
Đại Lâm Nhi nói xong, liền vén rèm xe lên, trực tiếp xuống xe, đi về phía đám người Dương Thạc.
- Công chúa, việc này…
Trình Tử Dương thấy Đại Lâm Nhi đột nhiên xuống xe, không khỏi nhíu mày.
Lần này, hắn mời Đại Lâm Nhi cùng Lữ Chí Thuý đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn nhưng chủ yếu là muốn mời Đại Lâm Nhi.
Tuy Hoả La quốc xưng thần với Đại Chu nhưng đất đai Hoả La quốc mênh mông rộng lớn, kéo dài đến vài vạn dặm trên thảo nguyên, dân số cũng có mấy trăm triệu dân, quốc lực hùng mạnh. Trên danh nghĩa, Hoả La quốc xưng thần với Đại Chu nhưng đó cũng là một quốc gia độc lập. Vậy nên địa vị của Đại Lâm Nhi, công chúa Hoả La quốc cũng rất cao.
Còn về Nam Sa Quốc, mấy trăm năm trước vẫn là man di ăn tươi nuốt sống. Tuy bây giờ họ đã thành lập đất nước nhưng cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ. Lữ Chí Thuý, công chúa Nam Sa Quốc cũng chỉ là kẻ làm nền cho Đại Lâm Nhi mà thôi.
Bây giờ, Đại Lâm Nhi phải rời đi, chẳng lẽ Trình Tử Dương lại muốn đi nghe hát cùng Lữ Chí Thuý hay sao?
Vậy nên, Trình Tử Dương cũng thúc ngựa đi tới.
- Gì thế? Đại Lâm Nhi cùng Trình Tử Dương đều đi tới đây hả?
Đại Lâm Nhi xuống xe, đi về phía Dương Thạc, làm cho Dương Thạc nhíu mày.
Chẳng qua, Dương Thạc không hề sợ hãi mà tránh né. Nếu Đại Lâm Nhi muốn tới tìm hắn thì hắn liền đi nhanh tới.
- Công chúa Lâm Nhi, chúng ta lại gặp nhau.
Khi đi đến trước mặt Đại Lâm Nhi, Dương Thạc tuỳ ý thi lễ theo kiểu của một võ giả.
- Công tử Dương Thạc, từ vòng thi Sơ Bạt trước trong cuộc thi võ đạo của Đại Chu, chúng ta đã không gặp nhau được năm tháng rồi. Lần lễ cuối năm vừa rồi, ta có đến phủ Trấn Quốc Công thăm Trình phu nhân, còn hỏi bà về công tử Dương Thạc nữa, nhưng nghe nói công tử đã đi vào trong Yến Sơn tiềm tu, chỉ gặp được công tử Dương Thành một lần. Lần này, chúng ta lại vô tình gặp nhau trong kinh thành, cũng coi như là có duyên rồi.
Đại Lâm Nhi thản nhiên cười, nói với Dương Thạc.
- Gì cơ? Công chúa Lâm Nhi đến phủ Trấn Quốc Công rồi à?
Dương Thạc nhẹ nhíu lông mày, hỏi tin tức của mình từ chỗ Trình phu nhân thì liệu có kết quả sao?
Chẳng qua, nàng thông qua Trình phu nhân đã biết Dương Thạc đi vào Yến Sơn, nên thảo nào suýt chút nữa thì nàng nhận ra giọng nói của Dương Thạc khi ở trước hang động đá vôi của mãng xà màu xanh rồi.
- Lúc hết năm, ta tiềm tu ở trong Yến Sơn. Hôm qua, ta mới ra khỏi Yến Sơn. Bởi vì khi ở Yến Sơn, ta đã săn được một ít mãnh thú, lấy được một ít tài liệu nên muốn đến kinh thành bán đi.
Dương Thạc thuận miệng nói với Đại Lâm Nhi.
- Cái gì? Công tử muốn bán tài liệu sao? Vừa may, ta rất quen thuộc với các cửa hàng ở kinh thành, hay là ta cùng công tử đi bán nhé.
Hai mắt Đại Lâm Nhi sáng ngời, nói.
Dương Thạc nghe Đại Lâm Nhi nói vậy liền nhíu mày. Hắn và Đại Lâm Nhi chỉ như bèo nước gặp nhau, còn chưa tính là bạn bè, vậy mà Đại Lâm Nhi lại nhiệt tình như vậy, nên theo bản năng, Dương Thạc muốn từ chối.
- Công chúa Lâm Nhi, chúng ta đã nói lần này muốn đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn. Cô nương Thiên Hương cũng muốn làm quen với công chúa mà.
Lại đúng lúc này, Trình Tử Dương đột nhiên lên tiếng, nói.
- Gì vậy? Trình Tử Dương hẹn Đại Lâm Nhi sao?
Dương Thạc nghe Trình Tử Dương nói vậy, bỗng nhiên thay đổi ý định.
Trình Tử Dương là cháu trai của Trình phu nhân, nên tất nhiên Dương Thạc không có ấn tượng tốt với hắn.
- Vừa may, ta lại không quen với các cửa hàng ở kinh thành, không biết cửa hàng nào mới đưa ra giá hợp lý. Ngoài ra, ta còn muốn mua một số công pháp vũ kỹ để chuẩn bị cho Đại Chu Vũ Cử trong tháng sau. Nếu công chúa Lâm Nhi quen thuộc các cửa hàng ở kinh thành, vậy liền làm phiền công chúa Lâm Nhi làm người dẫn đường một lần rồi.
Trình Tử Dương vừa nói xong, chợt nghe thấy Dương Thạc nói như vậy.
Hiện tại, điều Dương Thạc muốn làm nhất chính là làm cho Trình Tử Dương mất mặt, tát mạnh vào mặt Trình Tử Dương.
Dương Thạc mơ hồ đoán ra, lúc diễn ra vòng Sơ Bạt trong cuộc thi võ đạo của Đại Chu, kẻ đứng trên cổng thành Thiên Vũ Môn toả ra sát ý với mình chính là Trình Tử Dương.
Trình Tử Dương chỉ phát ra sát ý, còn Trình Ngọc lại trực tiếp ra tay với mình. Hai cha con bọn chúng đã làm đến mức này, vậy thì Dương Thạc cũng không cần nể mặt bọn chúng.
- Sau này còn nhiều cơ hội nghe đàn. Nhưng công tử Dương Thạc muốn mua công pháp vũ kỹ để chuẩn bị cho Vũ Cử mới là việc lớn.
Đại Lâm Nhi mỉm cười.
- Tiểu Hầu gia, lúc này ta muốn đi với công tử Dương Thạc một chuyến.
Đại Lâm Nhi vừa nói xong câu này, sắc mặt Trình Tử Dương liền trầm xuống, cực kỳ khó coi.
Chẳng qua bởi vì không đến một tháng nữa sẽ diễn ra Đại Chu Vũ Cử nên trong kinh thành Đại Chu có đủ loại người. Bởi vậy, tuy mấy người Dương Thạc ăn mặc hơi khác người nhưng cũng không quá gây chú ý.
- Đi thôi, đến gần khu quảng trường Thiên Vũ Môn, tìm cửa hàng lớn nhất, bán đi những con mồi mà chúng ta bắt được trong Yến Sơn.
Dương Thạc nhìn Ngọc Mạt lâu một lát rồi lập tức dẫn Hồng Phi và Lục Thuý đến khu vực gần quảng trường Thiên Vũ Môn.
Nơi phồn hoa nhất kinh thành chính khu vực gần quảng trường Thiên Vũ Môn.
Tính ra, Ngọc Mạt lâu cách Thiên Vũ Môn cũng không quá xa, chỉ cần đi bộ nửa khắc đồng hồ là tới nơi.
Gần quảng trường Thiên Vũ Môn, các cửa hàng mọc lên san sát như rừng, bán đủ các loại vật phẩm. Trong đó, có rất nhiều cửa hàng bán công pháp, binh khí, áo giáp. Tất nhiên, những cửa hàng này mua bán công pháp thường là loại cấp thấp hoặc trung giai mà thôi, còn công pháp đẳng cấp cao thì rất hiếm, chứ đừng nói là loại thần công bí điển rồi.
Còn về binh khí, áo giáp thì tối đa cũng chỉ có cấp độ như loại đao ngắn Cúc Văn thôi. Không những thế, mỗi một chiếc đều có giá trị trăm lượng vàng.
Người bình thường căn bản là không mua nổi.
Ngoài ra, những cửa hàng này cũng thu mua các loại tài liệu, da thú, khoáng thạch, mà giá cả họ đưa ra cũng rất hợp lý. Chính vì như thế, nên các cửa hàng này mới vô cùng phồn hoa.
Đám người Dương Thạc đang định đi về phía Thiên Vũ Môn thì bất chợt xuất hiện mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ, quý giá đi tới trước mặt.
Một công tử mặc quần áo đẹp đẽ cưỡi ngựa đi trước xe. Hắn vừa cưỡi ngựa đi về phía Dương Thạc, vừa nói chuyện với người ngồi trong xe.
- Công chúa Lâm Nhi, ngày hôm qua, chúng ta về tới kinh thành đã là giờ Tuất, lại đợi đến khi mở cửa thành mới về phủ chắc cũng tới giờ Hợi rồi. Đêm qua về muộn như vậy, công chúa nghỉ ngơi tốt chứ?
Tên công tử phong lưu này không phải ai khác mà chính là người mà Dương Thạc đã nhìn thấy khi ở ngoài hang động của mãng xà màu xanh, Trình Tử Dương.
Còn người trong xe ngựa, tất nhiên là công chú Đại Lâm Nhi rồi.
Trình Tử Dương nói chuyện với Đại Lâm Nhi nên Đại Lâm Nhi không thể thất lễ, đành để thị nữ của mình kéo một góc màn xe lên.
- Tối hôm qua, ta về phủ nghỉ ngơi rất tốt. Tiểu Hầu gia lại quan tâm quá rồi, sáng sớm hôm nay đã mời chúng ta đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn. Nghe nói, tiếng đàn của cô nương Thiên Hương ở Ngọc Mạt lâu có tác dụng tĩnh tâm, an thần. Tuy lần này chúng ta bình an trở về, nhưng mỗi lần Lâm Nhi nghĩ đến uy áp của vị Võ Thánh Thú Tộc kia liền sợ hãi. Có lẽ, nghe tiếng đàn của cô nương Thiên Hương một chút thì sẽ khá hơn.
Đại Lâm Nhi mỉm cười, nói.
- A!
Đại Lâm Nhi đang nói, chợt nhìn thấy ba người Dương Thạc, Hồng Phi, Lục Thuý đi về phía này. Lập tức, Đại Lâm Nhi nhận ra Dương Thạc, người mà nàng mới chỉ gặp một lần.
- Dừng xe.
Đại Lâm Nhi chợt ra lệnh dừng xe lại.
- Tiểu Hầu gia, Lâm Nhi vừa mới thấy một người bạn cũ, muốn nói với hắn vài lời. Xem ra phải để lần sau ta mới có thể thưởng thức tài đánh đàn của cô nương Thiên Hương rồi. Bây giờ, Tiểu Hầu gia nên chuyên tâm đi an ủi công chúa Chí Thuý đi.
Đại Lâm Nhi nói xong, liền vén rèm xe lên, trực tiếp xuống xe, đi về phía đám người Dương Thạc.
- Công chúa, việc này…
Trình Tử Dương thấy Đại Lâm Nhi đột nhiên xuống xe, không khỏi nhíu mày.
Lần này, hắn mời Đại Lâm Nhi cùng Lữ Chí Thuý đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn nhưng chủ yếu là muốn mời Đại Lâm Nhi.
Tuy Hoả La quốc xưng thần với Đại Chu nhưng đất đai Hoả La quốc mênh mông rộng lớn, kéo dài đến vài vạn dặm trên thảo nguyên, dân số cũng có mấy trăm triệu dân, quốc lực hùng mạnh. Trên danh nghĩa, Hoả La quốc xưng thần với Đại Chu nhưng đó cũng là một quốc gia độc lập. Vậy nên địa vị của Đại Lâm Nhi, công chúa Hoả La quốc cũng rất cao.
Còn về Nam Sa Quốc, mấy trăm năm trước vẫn là man di ăn tươi nuốt sống. Tuy bây giờ họ đã thành lập đất nước nhưng cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ. Lữ Chí Thuý, công chúa Nam Sa Quốc cũng chỉ là kẻ làm nền cho Đại Lâm Nhi mà thôi.
Bây giờ, Đại Lâm Nhi phải rời đi, chẳng lẽ Trình Tử Dương lại muốn đi nghe hát cùng Lữ Chí Thuý hay sao?
Vậy nên, Trình Tử Dương cũng thúc ngựa đi tới.
- Gì thế? Đại Lâm Nhi cùng Trình Tử Dương đều đi tới đây hả?
Đại Lâm Nhi xuống xe, đi về phía Dương Thạc, làm cho Dương Thạc nhíu mày.
Chẳng qua, Dương Thạc không hề sợ hãi mà tránh né. Nếu Đại Lâm Nhi muốn tới tìm hắn thì hắn liền đi nhanh tới.
- Công chúa Lâm Nhi, chúng ta lại gặp nhau.
Khi đi đến trước mặt Đại Lâm Nhi, Dương Thạc tuỳ ý thi lễ theo kiểu của một võ giả.
- Công tử Dương Thạc, từ vòng thi Sơ Bạt trước trong cuộc thi võ đạo của Đại Chu, chúng ta đã không gặp nhau được năm tháng rồi. Lần lễ cuối năm vừa rồi, ta có đến phủ Trấn Quốc Công thăm Trình phu nhân, còn hỏi bà về công tử Dương Thạc nữa, nhưng nghe nói công tử đã đi vào trong Yến Sơn tiềm tu, chỉ gặp được công tử Dương Thành một lần. Lần này, chúng ta lại vô tình gặp nhau trong kinh thành, cũng coi như là có duyên rồi.
Đại Lâm Nhi thản nhiên cười, nói với Dương Thạc.
- Gì cơ? Công chúa Lâm Nhi đến phủ Trấn Quốc Công rồi à?
Dương Thạc nhẹ nhíu lông mày, hỏi tin tức của mình từ chỗ Trình phu nhân thì liệu có kết quả sao?
Chẳng qua, nàng thông qua Trình phu nhân đã biết Dương Thạc đi vào Yến Sơn, nên thảo nào suýt chút nữa thì nàng nhận ra giọng nói của Dương Thạc khi ở trước hang động đá vôi của mãng xà màu xanh rồi.
- Lúc hết năm, ta tiềm tu ở trong Yến Sơn. Hôm qua, ta mới ra khỏi Yến Sơn. Bởi vì khi ở Yến Sơn, ta đã săn được một ít mãnh thú, lấy được một ít tài liệu nên muốn đến kinh thành bán đi.
Dương Thạc thuận miệng nói với Đại Lâm Nhi.
- Cái gì? Công tử muốn bán tài liệu sao? Vừa may, ta rất quen thuộc với các cửa hàng ở kinh thành, hay là ta cùng công tử đi bán nhé.
Hai mắt Đại Lâm Nhi sáng ngời, nói.
Dương Thạc nghe Đại Lâm Nhi nói vậy liền nhíu mày. Hắn và Đại Lâm Nhi chỉ như bèo nước gặp nhau, còn chưa tính là bạn bè, vậy mà Đại Lâm Nhi lại nhiệt tình như vậy, nên theo bản năng, Dương Thạc muốn từ chối.
- Công chúa Lâm Nhi, chúng ta đã nói lần này muốn đến Ngọc Mạt lâu nghe đàn. Cô nương Thiên Hương cũng muốn làm quen với công chúa mà.
Lại đúng lúc này, Trình Tử Dương đột nhiên lên tiếng, nói.
- Gì vậy? Trình Tử Dương hẹn Đại Lâm Nhi sao?
Dương Thạc nghe Trình Tử Dương nói vậy, bỗng nhiên thay đổi ý định.
Trình Tử Dương là cháu trai của Trình phu nhân, nên tất nhiên Dương Thạc không có ấn tượng tốt với hắn.
- Vừa may, ta lại không quen với các cửa hàng ở kinh thành, không biết cửa hàng nào mới đưa ra giá hợp lý. Ngoài ra, ta còn muốn mua một số công pháp vũ kỹ để chuẩn bị cho Đại Chu Vũ Cử trong tháng sau. Nếu công chúa Lâm Nhi quen thuộc các cửa hàng ở kinh thành, vậy liền làm phiền công chúa Lâm Nhi làm người dẫn đường một lần rồi.
Trình Tử Dương vừa nói xong, chợt nghe thấy Dương Thạc nói như vậy.
Hiện tại, điều Dương Thạc muốn làm nhất chính là làm cho Trình Tử Dương mất mặt, tát mạnh vào mặt Trình Tử Dương.
Dương Thạc mơ hồ đoán ra, lúc diễn ra vòng Sơ Bạt trong cuộc thi võ đạo của Đại Chu, kẻ đứng trên cổng thành Thiên Vũ Môn toả ra sát ý với mình chính là Trình Tử Dương.
Trình Tử Dương chỉ phát ra sát ý, còn Trình Ngọc lại trực tiếp ra tay với mình. Hai cha con bọn chúng đã làm đến mức này, vậy thì Dương Thạc cũng không cần nể mặt bọn chúng.
- Sau này còn nhiều cơ hội nghe đàn. Nhưng công tử Dương Thạc muốn mua công pháp vũ kỹ để chuẩn bị cho Vũ Cử mới là việc lớn.
Đại Lâm Nhi mỉm cười.
- Tiểu Hầu gia, lúc này ta muốn đi với công tử Dương Thạc một chuyến.
Đại Lâm Nhi vừa nói xong câu này, sắc mặt Trình Tử Dương liền trầm xuống, cực kỳ khó coi.
/776
|