Ba ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua.
Mới sáng sớm, trước quảng trường Thiên Vũ Môn ở kinh thành Đại Chu, người ta đã tấp nập qua lại. Rất nhiều con dân kinh thành Đại Chu cùng võ giả từ các nơi đều tụ tập về đây.
Đa số các võ giả này đều là người tới tham gia Đại Chu Vũ Cử.
Mặc dù Đại Chu Vũ Cử đã kết thúc được ba ngày rồi, và rất nhiều võ giả ở đây cũng không đỗ vòng Đại Chu Vũ Cử, nhưng bọn họ vẫn chưa rời đi kinh thành. Mà bọn họ chờ ở đây để được xem trận quyết đấu hôm nay giữa Già La Minh, cao thủ Kim Phật Tự của Ni La Quốc, khiêu chiến với người đoạt giải nhất trong Đại Chu Vũ Cử, Dương Thạc.
Trận thi đấu diễn ra ngay hôm nay.
Trên quảng trường Thiên Vũ Môn, một võ đài rất lớn đã được dựng lên. Trận đấu giữa Già La Minh và Dương Thạc sẽ được diễn ra ở đó.
Bên cạnh võ đài, một lương đình lớn được dựng lên tạm thời. Bên trong đình đặt ba cái ghế dựa lớn làm bằng gỗ mun. Trận quyết đấu này không chỉ vì cao thủ Ni La Quốc khiêu chiến Dương Thạc mà còn quyết định người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử nữa. Ba người An võ hầu Trình Ngọc, Tây Dương Hầu và binh bộ thượng thư Mã đại nhân đều là quan giám khảo trong cuộc thi tuyển chọn võ giả Đại Chu nên phải đích thân tới tham gia.
Ngoài ra, lúc này, trên cổng thành Thiên Vũ Môn cũng có rất nhiều người tụ tập.
Trong đó, người đến sớm nhất không ai khác chính là Đại Lâm Nhi.
Vẻ mặt Đại Lâm Nhi hơi lo lắng. Mặc dù Dương Thạc nói rất tin tưởng vào trận đấu này, nhưng dù sao Già La Minh cũng là đệ tử của thánh địa võ đạo Kim Phật Tự. Thực lực của hắn còn cao hơn Dương Thạc một cấp. Với tình huống như vậy, không ai dám cam đoan, Dương Thạc có thể trăm phần trăm đánh thắng được Già La Minh.
- Lúc này, hy vọng Dương Thạc có thể đánh bại Già La Minh một cách thuận lợi.
Đại Lâm Nhi hơi rũ mắt xuống, nghĩ thầm trong lòng.
- Công chúa Lâm Nhi đến sớm vậy?
Mà đúng lúc Đại Lâm Nhi đang âm thầm cầu nguyện thì phía sau nàng có một giọng nói vang lên.
- Là Trình Tử Dương sao?
Người tới không phải ai khác mà chính là tiểu An võ hầu Trình Tử Dương.
- Công chúa Lâm Nhi cũng có hứng thú với trận tỷ thí này à? Đúng rồi. Hình như công chúa tặng Hoả La Phiên Sơn Thú cho Dương Thạc mà. Nhờ có Hoả La Phiên Sơn Thú mà Dương Thạc mới trở thành người đứng đầu trong Đại Chu Vũ Cử. Nhưng thật không ngờ, dù cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ, khiến cho tên Già La Minh kia ghen ghét, khiêu chiến với Dương Thạc. Xem ra, Già La Minh bắt buộc phải chiến thắng trong trận đấu này rồi. Hy vọng Dương Thạc có thể ngăn cản được hai chiêu của hắn, chứ đừng làm cho võ đạo Đại Chu ta mất mặt.
Trình Tử Dương cười lạnh, nói.
Đại Lâm Nhi nhíu mày. Nàng đang định nói gì nhưng lại nghe tiếng người huyên náo ồn ào. Tiếp đó, một ông già khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mặc áo gấm xuất hiện trên cổng thành.
- Là Trương Chu Chính, Trương đại nhân sao?
Ông già này chính là Đại học sĩ đương triều, là người đứng đầu phủ nội các Đại Chu ba năm trước, Tể Tướng, Trương Chu Chính.
Tuy Trương Chu Chính nghỉ ở nhà, chuyên tâm nghiên cứu học vấn, nhưng ông vẫn còn là Đại học sĩ, và chủ trì tu sửa điển tịch Nho đạo ‘chu thiên đại điển’. Cho nên, người đời vẫn gọi Trương Chu Chính là Trương đại nhân.
- A, Tiểu công chúa Lâm Nhi và Tiểu Hầu gia Tử Dương đã đến rồi à?
Khi Trương Chu Chính lên đến cổng thành, nhìn thấy Đại Lâm Nhi và Trình Tử Dương thì nhẹ vuốt cằm, chào hỏi.
- Lão phu thật không ngờ, anh bạn trẻ Dương Thạc này lại có thể trở thành người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử. Trong phủ Trấn Quốc Công, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trước đây thì có Dương Thành. Chẳng qua, Dương Thạc này… Dù sao Dương Thạc cũng là người Đại Chu, đại biểu cho thể diện của Đại Chu. Hy vọng hắn có thể đánh thắng được Già La Minh.
Trương Chu Chính nói.
Đại Lâm Nhi cùng Trình Tử Dương nhường một vị trí để Trương Chu Chính đứng ở phía trước, còn hai người cung kính đứng hầu ở phía sau.
- Hắc hắc, Trương đại nhân, lúc trước không phải ông nói con vợ kế nổi bật chưa phải là chuyện may mắn sao? Sao lúc này ông lại ủng hộ tên Dương Thạc này vậy?
Lại đúng lúc này, giọng nói của một ông già khác vang lên.
Một ông già mặc áo bào màu xám xuất hiện trên cổng thành.
- Là Âu Tử Hồng à?
Trương Chu Chính khẽ nhíu mày, chợt lại hừ lạnh một tiếng:
- Xa rời kinh thư, trái với đạo lý không phải là chính thống. Âu Tử Hồng, ngươi là chưởng môn của chính đạo Huyền Môn mà lại nói ra lời nói như vậy hả?
- Hừ, Trương Chu Chính, ngươi không cần phải giáo huấn ta. Đại Chu chúng ta cũng không cấm tự do ngôn luận, ngươi quản ta làm gì? Trong trận đấu này, Tô cô nương cho rằng Già La Minh có nhiều phần thắng hơn. Ngươi có bản lĩnh thì ngươi đi giáo huấn nàng đi.
Âu Tử Hồng hừ lạnh một tiếng, nói.
- Đồ hạ lưu kia cũng tới hả?
Trương Chu Chính nhíu chặt lông mày.
- Nàng ta là kỹ nữ, là kẻ ti tiện, không đến được nơi thanh nhã, không có tư cách làm bạn với Trương đại nhân ngươi. Hiện tại, chắc tại hạ cũng đến trong đám người xem trận đấu này thôi.
Âu Tử Hồng nói.
Trương Chu Chính đang định nói gì nữa thì thấy Âu Tử Hồng nghiêm mặt lại.
- Ồ, An võ hầu, Tây Dương Hầu cùng Mã đại nhân đã đến rồi.
- Chắc trận đấu này sắp bắt đầu rồi.
Ánh mắt của mọi người ở xung quanh đều đã nhìn về phía trên quảng trường.
- Đến rồi.
- Là Già La Minh.
An võ hầu, Tây Dương Hầu, binh bộ thượng thư vừa mới vào chỗ ngồi, đã thấy trên võ đài đá xuất hiện một bóng người. Người thanh niên này không cao lớn, mặc một bộ ngân lân giáp, sắc mặt âm trầm, trên người toả ra sát ý nồng đậm. Người này không phải ai khác mà chính là võ giả của Ni La Quốc, cao thủ Luyện Khí hậu kỳ của Kim Phật Tự, Già La Minh.
- Là Già La Minh phải không? Trên người hắn toả ra khí tức băng hàn, chắc là do bộ Băng Phách ngân lân giáp trên người hắn rồi. Giỏi cho tên Già La Minh kia. Hắn biết Dương Thạc có Phần Chước chân khí nên liền mặc Băng Phách ngân lân giáp. Dương Thạc dùng Phần Chước chân khí đốt cháy cánh tay của huynh trưởng, lấy thứ áp trưởng, làm trái với lẽ thường. Chỉ sợ hôm nay, hắn sẽ gặp phải báo ứng rồi.
Trương Chu Chính than nhỏ, lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Đại Lâm Nhi thấy Già La Minh, trong lòng cũng khẩn trương, lo lắng cho Dương Thạc.
- Hừ, Dương Thạc, trận đấu đã bắt đầu mà ngươi không dám đến sao? Ha ha ha ha, người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử cũng chỉ như vậy mà thôi. Hay là, võ đạo Đại Chu không có ai nên ngươi mới trở thành người đứng đầu Vũ Cử hả?
Già La Minh đứng ở giữa võ đài bằng đá, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Dương Thạc, liền hừ lạnh một tiếng, quát to lên. Tiếng quát của hắn cuồn cuộn, truyền khắp quảng trường Thiên Vũ Môn. Các võ giả Đại Chu gần quảng trường nghe được lời này của hắn, cực kỳ phẫn nộ.
- Hừ.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ong ong! Ong ong!
Tiếng quát của Già La Minh gặp được tiếng hừ lạnh này liền chấn động ong ong, đột nhiên im bặt.
Cách đó không xa, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, không nhanh không chậm, đi về hướng võ đài bằng đá.
- Già La Minh, ngươi đừng khoe miệng lưỡi lợi hại.
- Võ đạo Đại Chu không có người hả? Ngươi đừng quên, trong Đại Chu Vũ Cử, ngươi đã thua bởi ta. Cho dù võ đạo Đại Chu ta không người thì vẫn có thể áp chế được võ đạo Ni La Quốc ngươi dễ dàng. Dù thực lực Dương Thạc ta kém cỏi thì vẫn có thể đánh bại Già La Minh ngươi. Ba ngày trước, trong Đại Chu Vũ Cử, ta có thể thắng ngươi, thì trong trận đấu hôm nay, ta vẫn có thể thắng ngươi như cũ.
- Ngươi mặc Băng Phách ngân lân giáp, chứng tỏ ngươi sợ Phần Chước chân khí của ta.
- Chưa chiến mà đã sợ. Hoá ra, võ đạo Ni La Quốc cũng chỉ như vậy thôi. Được rồi, Đại Chu ta là thượng quốc, vậy liền nhường cho võ giả Ni La Quốc ngươi đi. Hôm nay, Dương Thạc ta đứng ở chỗ này, cho ngươi tấn công ba chiêu trước, để thể hiện khí phách của võ đạo Đại Chu ta.
Tiếng nói của Dương Thạc càng lúc càng lớn. Khi hắn vừa nói xong lời cuối cùng, từng chữ đều vang lên như sấm. Khi nói xong mấy câu này, Dương Thạc đã sớm lên trên võ đài, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ mà đứng thẳng ở đó.
Mới sáng sớm, trước quảng trường Thiên Vũ Môn ở kinh thành Đại Chu, người ta đã tấp nập qua lại. Rất nhiều con dân kinh thành Đại Chu cùng võ giả từ các nơi đều tụ tập về đây.
Đa số các võ giả này đều là người tới tham gia Đại Chu Vũ Cử.
Mặc dù Đại Chu Vũ Cử đã kết thúc được ba ngày rồi, và rất nhiều võ giả ở đây cũng không đỗ vòng Đại Chu Vũ Cử, nhưng bọn họ vẫn chưa rời đi kinh thành. Mà bọn họ chờ ở đây để được xem trận quyết đấu hôm nay giữa Già La Minh, cao thủ Kim Phật Tự của Ni La Quốc, khiêu chiến với người đoạt giải nhất trong Đại Chu Vũ Cử, Dương Thạc.
Trận thi đấu diễn ra ngay hôm nay.
Trên quảng trường Thiên Vũ Môn, một võ đài rất lớn đã được dựng lên. Trận đấu giữa Già La Minh và Dương Thạc sẽ được diễn ra ở đó.
Bên cạnh võ đài, một lương đình lớn được dựng lên tạm thời. Bên trong đình đặt ba cái ghế dựa lớn làm bằng gỗ mun. Trận quyết đấu này không chỉ vì cao thủ Ni La Quốc khiêu chiến Dương Thạc mà còn quyết định người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử nữa. Ba người An võ hầu Trình Ngọc, Tây Dương Hầu và binh bộ thượng thư Mã đại nhân đều là quan giám khảo trong cuộc thi tuyển chọn võ giả Đại Chu nên phải đích thân tới tham gia.
Ngoài ra, lúc này, trên cổng thành Thiên Vũ Môn cũng có rất nhiều người tụ tập.
Trong đó, người đến sớm nhất không ai khác chính là Đại Lâm Nhi.
Vẻ mặt Đại Lâm Nhi hơi lo lắng. Mặc dù Dương Thạc nói rất tin tưởng vào trận đấu này, nhưng dù sao Già La Minh cũng là đệ tử của thánh địa võ đạo Kim Phật Tự. Thực lực của hắn còn cao hơn Dương Thạc một cấp. Với tình huống như vậy, không ai dám cam đoan, Dương Thạc có thể trăm phần trăm đánh thắng được Già La Minh.
- Lúc này, hy vọng Dương Thạc có thể đánh bại Già La Minh một cách thuận lợi.
Đại Lâm Nhi hơi rũ mắt xuống, nghĩ thầm trong lòng.
- Công chúa Lâm Nhi đến sớm vậy?
Mà đúng lúc Đại Lâm Nhi đang âm thầm cầu nguyện thì phía sau nàng có một giọng nói vang lên.
- Là Trình Tử Dương sao?
Người tới không phải ai khác mà chính là tiểu An võ hầu Trình Tử Dương.
- Công chúa Lâm Nhi cũng có hứng thú với trận tỷ thí này à? Đúng rồi. Hình như công chúa tặng Hoả La Phiên Sơn Thú cho Dương Thạc mà. Nhờ có Hoả La Phiên Sơn Thú mà Dương Thạc mới trở thành người đứng đầu trong Đại Chu Vũ Cử. Nhưng thật không ngờ, dù cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ, khiến cho tên Già La Minh kia ghen ghét, khiêu chiến với Dương Thạc. Xem ra, Già La Minh bắt buộc phải chiến thắng trong trận đấu này rồi. Hy vọng Dương Thạc có thể ngăn cản được hai chiêu của hắn, chứ đừng làm cho võ đạo Đại Chu ta mất mặt.
Trình Tử Dương cười lạnh, nói.
Đại Lâm Nhi nhíu mày. Nàng đang định nói gì nhưng lại nghe tiếng người huyên náo ồn ào. Tiếp đó, một ông già khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mặc áo gấm xuất hiện trên cổng thành.
- Là Trương Chu Chính, Trương đại nhân sao?
Ông già này chính là Đại học sĩ đương triều, là người đứng đầu phủ nội các Đại Chu ba năm trước, Tể Tướng, Trương Chu Chính.
Tuy Trương Chu Chính nghỉ ở nhà, chuyên tâm nghiên cứu học vấn, nhưng ông vẫn còn là Đại học sĩ, và chủ trì tu sửa điển tịch Nho đạo ‘chu thiên đại điển’. Cho nên, người đời vẫn gọi Trương Chu Chính là Trương đại nhân.
- A, Tiểu công chúa Lâm Nhi và Tiểu Hầu gia Tử Dương đã đến rồi à?
Khi Trương Chu Chính lên đến cổng thành, nhìn thấy Đại Lâm Nhi và Trình Tử Dương thì nhẹ vuốt cằm, chào hỏi.
- Lão phu thật không ngờ, anh bạn trẻ Dương Thạc này lại có thể trở thành người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử. Trong phủ Trấn Quốc Công, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trước đây thì có Dương Thành. Chẳng qua, Dương Thạc này… Dù sao Dương Thạc cũng là người Đại Chu, đại biểu cho thể diện của Đại Chu. Hy vọng hắn có thể đánh thắng được Già La Minh.
Trương Chu Chính nói.
Đại Lâm Nhi cùng Trình Tử Dương nhường một vị trí để Trương Chu Chính đứng ở phía trước, còn hai người cung kính đứng hầu ở phía sau.
- Hắc hắc, Trương đại nhân, lúc trước không phải ông nói con vợ kế nổi bật chưa phải là chuyện may mắn sao? Sao lúc này ông lại ủng hộ tên Dương Thạc này vậy?
Lại đúng lúc này, giọng nói của một ông già khác vang lên.
Một ông già mặc áo bào màu xám xuất hiện trên cổng thành.
- Là Âu Tử Hồng à?
Trương Chu Chính khẽ nhíu mày, chợt lại hừ lạnh một tiếng:
- Xa rời kinh thư, trái với đạo lý không phải là chính thống. Âu Tử Hồng, ngươi là chưởng môn của chính đạo Huyền Môn mà lại nói ra lời nói như vậy hả?
- Hừ, Trương Chu Chính, ngươi không cần phải giáo huấn ta. Đại Chu chúng ta cũng không cấm tự do ngôn luận, ngươi quản ta làm gì? Trong trận đấu này, Tô cô nương cho rằng Già La Minh có nhiều phần thắng hơn. Ngươi có bản lĩnh thì ngươi đi giáo huấn nàng đi.
Âu Tử Hồng hừ lạnh một tiếng, nói.
- Đồ hạ lưu kia cũng tới hả?
Trương Chu Chính nhíu chặt lông mày.
- Nàng ta là kỹ nữ, là kẻ ti tiện, không đến được nơi thanh nhã, không có tư cách làm bạn với Trương đại nhân ngươi. Hiện tại, chắc tại hạ cũng đến trong đám người xem trận đấu này thôi.
Âu Tử Hồng nói.
Trương Chu Chính đang định nói gì nữa thì thấy Âu Tử Hồng nghiêm mặt lại.
- Ồ, An võ hầu, Tây Dương Hầu cùng Mã đại nhân đã đến rồi.
- Chắc trận đấu này sắp bắt đầu rồi.
Ánh mắt của mọi người ở xung quanh đều đã nhìn về phía trên quảng trường.
- Đến rồi.
- Là Già La Minh.
An võ hầu, Tây Dương Hầu, binh bộ thượng thư vừa mới vào chỗ ngồi, đã thấy trên võ đài đá xuất hiện một bóng người. Người thanh niên này không cao lớn, mặc một bộ ngân lân giáp, sắc mặt âm trầm, trên người toả ra sát ý nồng đậm. Người này không phải ai khác mà chính là võ giả của Ni La Quốc, cao thủ Luyện Khí hậu kỳ của Kim Phật Tự, Già La Minh.
- Là Già La Minh phải không? Trên người hắn toả ra khí tức băng hàn, chắc là do bộ Băng Phách ngân lân giáp trên người hắn rồi. Giỏi cho tên Già La Minh kia. Hắn biết Dương Thạc có Phần Chước chân khí nên liền mặc Băng Phách ngân lân giáp. Dương Thạc dùng Phần Chước chân khí đốt cháy cánh tay của huynh trưởng, lấy thứ áp trưởng, làm trái với lẽ thường. Chỉ sợ hôm nay, hắn sẽ gặp phải báo ứng rồi.
Trương Chu Chính than nhỏ, lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Đại Lâm Nhi thấy Già La Minh, trong lòng cũng khẩn trương, lo lắng cho Dương Thạc.
- Hừ, Dương Thạc, trận đấu đã bắt đầu mà ngươi không dám đến sao? Ha ha ha ha, người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử cũng chỉ như vậy mà thôi. Hay là, võ đạo Đại Chu không có ai nên ngươi mới trở thành người đứng đầu Vũ Cử hả?
Già La Minh đứng ở giữa võ đài bằng đá, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Dương Thạc, liền hừ lạnh một tiếng, quát to lên. Tiếng quát của hắn cuồn cuộn, truyền khắp quảng trường Thiên Vũ Môn. Các võ giả Đại Chu gần quảng trường nghe được lời này của hắn, cực kỳ phẫn nộ.
- Hừ.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ong ong! Ong ong!
Tiếng quát của Già La Minh gặp được tiếng hừ lạnh này liền chấn động ong ong, đột nhiên im bặt.
Cách đó không xa, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, không nhanh không chậm, đi về hướng võ đài bằng đá.
- Già La Minh, ngươi đừng khoe miệng lưỡi lợi hại.
- Võ đạo Đại Chu không có người hả? Ngươi đừng quên, trong Đại Chu Vũ Cử, ngươi đã thua bởi ta. Cho dù võ đạo Đại Chu ta không người thì vẫn có thể áp chế được võ đạo Ni La Quốc ngươi dễ dàng. Dù thực lực Dương Thạc ta kém cỏi thì vẫn có thể đánh bại Già La Minh ngươi. Ba ngày trước, trong Đại Chu Vũ Cử, ta có thể thắng ngươi, thì trong trận đấu hôm nay, ta vẫn có thể thắng ngươi như cũ.
- Ngươi mặc Băng Phách ngân lân giáp, chứng tỏ ngươi sợ Phần Chước chân khí của ta.
- Chưa chiến mà đã sợ. Hoá ra, võ đạo Ni La Quốc cũng chỉ như vậy thôi. Được rồi, Đại Chu ta là thượng quốc, vậy liền nhường cho võ giả Ni La Quốc ngươi đi. Hôm nay, Dương Thạc ta đứng ở chỗ này, cho ngươi tấn công ba chiêu trước, để thể hiện khí phách của võ đạo Đại Chu ta.
Tiếng nói của Dương Thạc càng lúc càng lớn. Khi hắn vừa nói xong lời cuối cùng, từng chữ đều vang lên như sấm. Khi nói xong mấy câu này, Dương Thạc đã sớm lên trên võ đài, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ mà đứng thẳng ở đó.
/776
|