Vô Tận Thần Công
Chương 436: Đại Thần Âm Linh Đang, điều khiển Man Thần, trói buộc Thiên Tượng!
/776
|
Bình thường, loại thượng cổ hung thú như Man Văn Thiên Tượng đều hành động theo bản năng. Bây giờ, nó bị mộ của Nhân Hoàng hấp dẫn tới, chỉ sợ, sau khi nó đến sẽ lập tức muốn xông vào cột sáng hư không chín màu, chứ không phải như đám người Nam Cung Phá Thiên hay Hoả La vương có điều kiêng kị nên mới không dễ dàng ra tay.
Oanh! Oanh!
Nhưng đám người Trác Tử Dương không ngờ, khi Man Văn Thiên Tượng chạy tới trước cột sáng hư không chín màu thì đột nhiên thân hình khổng lồ của nó dừng lại.
Hai mắt to như chuông đồng quét qua xung quanh.
- Kẻ nào là đời sau của Đại Chu Trấn Quốc Công Dương Nghiệp? Mau mau đi ra.
Man Văn Thiên Tượng nhìn qua Dương Thạc, mấy người cường giả Trác Tử Dương, miệng lớn há ra, ồm ồm nói.
- Con Man Văn Thiên Tượng này đã mở ra linh trí rồi sao?
Sau khi Man Văn Thiên Tượng mở miệng nói chuyện, sắc mặt đám người Trác Tử Dương càng thay đổi lớn.
Man Văn Thiên Tượng mở ra linh trí, đám người Trác Tử Dương hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. Dù là Đại Bằng Kim Sí Vương cũng rất kiêng kị Man Văn Thiên Tượng đã mở ra linh trí, huống chi là đám người chỉ là cường giả cấp thứ hai đương thời như Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên, Hoả La vương.
Chẳng qua, cũng may Man Văn Thiên Tượng đã mở ra linh trí tức là đã có được trí tuệ như nhân loại, không đến nỗi chỉ biết hành động theo bản năng, cũng sẽ không lập tức xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng rồi.
Mà hình như so với hầm mộ của Nhân Hoàng thì con Man Văn Thiên Tượng này càng để ý đến tin tức về đời sau của Trấn Quốc Công Đại Chu Dương Nghiệp.
- Muốn tìm đời sau của Dương Nghiệp sao? Chắc Man Văn Thiên Tượng này còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước nó bị Dương Nghiệp đánh bại, nên bây giờ muốn tìm đời sau của Dương Nghiệp để lấy lại danh dự đây.
Theo bản năng, đám người Trác Tử Dương, Hoả La vương đều nhìn về phía Dương Thạc.
Ở đây, con cháu đời sau của Trấn Quốc Công Dương Nghiệp cũng chỉ có một mình Dương Thạc.
Nếu Dương Thạc có thể gây chú ý với con Man Văn Thiên Tượng này một chút thì áp lực của đám người Trác Tử Dương chắc chắn sẽ giảm đi một ít.
- Trấn Quốc Công Dương Nghiệp ư?
Lời nói kia của Man Văn Thiên Tượng đã truyền vào tai Dương Thạc.
Lúc nghe được hai chữ Dương Nghiệp, hai hàng lông mày Dương Thạc liền nhíu lại.
Trấn Quốc Công Dương Nghiệp chính là tổ tiên của Dương Thạc. Tuy Dương Thạc không có cảm tình với phủ Trấn Quốc Công và Trấn Quốc Công Dương Thiên hiện nay, nhưng dù gì Dương Thạc cũng là huyết mạch của Dương gia. Tuy Dương Thiên bạc tình bạc nghĩa, Dương Thạc không nhận người cha này, nhưng đa số các đời Trấn Quốc Công trước đều là người có tình có nghĩa, nên Dương Thạc cũng rất coi trọng những người tổ tiên này.
Bây giờ, Man Văn Thiên Tượng này nhắc đến tên của tổ tiên Dương Thạc thì tự nhiên Dương Thạc không thể thờ ơ được?
Dương Thạc bước mấy bước, đi về hướng Man Văn Thiên Tượng.
- Tại hạ chính là con cháu Dương gia. Không biết các hạ muốn tìm con cháu Dương gia là có chuyện gì?
Dương Thạc nhìn thẳng Man Văn Thiên Tượng, chậm rãi nói.
- Cái gì? Ngươi chính là con cháu của Dương Nghiệp sao?
Man Văn Thiên Tượng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc.
- Năm đó, Dương Nghiệp liên thủ cùng mười ba Võ Thánh Đại Chu, lại điều khiển thêm hai cái cơ quan Cự Thú làm ta bị thương, rồi đuổi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Ta vẫn luôn ghi nhớ mối hận này trong lòng. Bây giờ, ta đã mở ra linh trí, mối hận năm đó đã trở thành chướng ngại tâm cảnh của ta. Chỉ có đánh bại Dương Nghiệp hoặc con cháu đời sau của Dương Nghiệp thì tâm cảnh của ta mới thông suốt, mới có thể đi vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
- Ngươi là con cháu Dương Nghiệp, đánh bại ngươi thì tâm cảnh của ta mới thông suốt… Ra tay đi…
Man Văn Thiên Tượng vừa nói xong mấy lời này, cả thân hình bỗng nhiên hơi di chuyển, hung hăng đánh về phía Dương Thạc. Cái đầu cực lớn ngẩng lên, hai chân trước như cột đá bỗng nhiên nhấc lên, ầm ầm đè xuống đỉnh đầu Dương Thạc.
Vị cường giả tuyệt thế đương thời này vừa nói xong, không hề chần chừ, lập tức tấn công Dương Thạc.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Trong tích tắc này, lực lượng khí huyết khổng lồ hung hăng áp bách tới trước mặt Dương Thạc. Man Văn Thiên Tượng này làm việc căn bản không dây dưa dài dòng chút nào, sau khi biết rõ Dương Thạc là con cháu của Dươg Nghiệp, lập tức muốn công kích Dương Thạc, muốn lấy lại danh dự trên người Dương Thạc, mong tâm tình thoải mái.
Tuy tâm trí Man Văn Thiên Tượng này còn chưa được gọi là trưởng thành nhưng trí lực dĩ nhiên đã có thể so với võ giả nhân loại bình thường.
Tất nhiên nó cũng biết lúc trước, Dương Nghiệp và hơn mười Võ Thánh Đại Chu liên thủ vây giết nó, khiến nó phải chạy vào sâu trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn. Điều này đã trở thành khúc mắc trong lòng nó.
Không giải được khúc mắc này, giải quyết đoạn thù hận kia, tâm cảnh của nó cũng không thể nào tăng lên được, khó có thể tiến vào cảnh giới võ đạo chí cao.
Chính bởi vì như thế, Man Văn Thiên Tượng này muốn tìm con cháu của Trấn Quốc Công Dương Nghiệp năm đó rồi đánh chết, kết thúc hoàn toàn đoạn thù hận trăm năm trước!
- Hả? Man Văn Thiên Tượng này muốn kết thúc thù hận trăm năm với tổ tiên Dương gia ta trên người ta sao?
Hầu như đúng lúc Man Văn Thiên Tượng ra tay, đồng thời trong lòng Dương Thạc cũng run lên.
Trong chốc lát, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm nhanh chóng hiện lên từ đáy lòng Dương Thạc. Bị Man Văn Thiên Tượng công kích, thân thể Dương Thạc tự nhiên sinh ra phản ứng như vậy, lông tóc toàn thân dựng lên, lỗ chân lông lập tức co rút lại, giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi vậy, tốc độ huyết dịch đều chảy nhanh hơn vài phần.
- Lui lại!
Hầu như không có nửa phần do dự, thân hình Dương Thạc nhoáng lên, vội vàng lui ra sau.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Nháy mắt sau đó, hai bàn chân to của Man Văn Thiên Tượng liền hung hăng dẫm nát chỗ Dương Thạc đứng trước đó.
Âm thanh trầm đục vang lên. Mặt đất chấn động răng rắc, bị Man Văn Thiên Tượng giẫm mạnh xuống, trực tiếp run rẩy, nứt ra từng khe hở. Vô số đá vụn bay loạn khắp nơi, đập vào Ngân Diệu Uy Lực Khải trên người Dương Thạc cách đó không xa, phát ra tiếng vang cang cang trong trẻo.
- Lực lượng thật mạnh mẽ! Lui!
Gần đấy, Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên… những người này cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của Man Văn Thiên Tượng, đều không khỏi biến sắc, thân hình nhanh chóng hành động, lùi về phía sau hơn mười trượngnhanh như chớp , tránh gặp phải tai ương.
Rống rống!
Oanh kích thoáng một phát, Man Văn Thiên Tượng này không công kích được Dương Thạc, mạnh mẽ ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng. Tứ chi nó nhanh chóng di chuyển, trong tiếng vang rầm rầm liền đánh tới Dương Thạc.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Man Văn Thiên Tượng này chạy đến nhanh như điên. Bị thân hình nó va chạm vào, hư không phát ra tiếng vang rầm rầm, trực tiếp bị trùng kích sụp đổ vỡ vụn, giống như khu vực trung tâm loạn lưu Hàn Băng Bắc Vực, lôi vân phong bạo Đông Hải. Không gian vỡ vụn, Dương Thạc muốn dùng Thập Phương Ca Sa phá toái hư không rời đi cũng hầu như không có nửa phần khả năng.
- Đây chính là lực lượng cấp độ Hư Không Võ Thánh?
Kiến thức được lực lượng mạnh mẽ của Man Văn Thiên Tượng này, sắc mặt Dương Thạc vô cùng ngưng trọng.
Thân thể Man Văn Thiên Tượng dĩ nhiên đã có được lực lượng mạnh mẽ cấp độ Hư Không Võ Thánh!
Khi nó hành động, bị lực lượng khí huyết ảnh hưởng, hư không giống như sắp nứt vỡ ra.
Hư Không Võ Thánh chính thức có thể đạt được lực lượng mạnh mẽ bậc này. Như Dương Thạc là Võ Thánh bình thường, muốn xé mở hư không thì cần phải dựa vào pháp khí mạnh mẽ như Thập Phương Ca Sa. Mạnh mẽ như Dương Thiên, muốn xé mở hư không tiến lên thì cũng phải dựa vào Thiên Binh Chiến Xa. Còn Hư Không Võ Thánh chân chính, chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể, muốn xé mở hư không đều vô cùng đơn giản.
Một mảnh hư không đều bị nắm trong lòng bàn tay!
Có thể dễ dàng xé rách, nổ nát.
Lực lượng bậc này, lực lượng lĩnh vực Võ Thánh bình thường căn bản không thể nào bằng được!
Đối mặt với lực lượng cấp độ như vậy, hiện tại Dương Thạc chỉ có thể trốn!
Vút!!
Sau một khắc, thân hình Dương Thạc nhoáng lên, lợi dụng năng lực phi hành mới bổ sung của Thập Phương Ca Sa, trong chốc lát đã đến giữa không trung cao hơn mười trượng, trốn đến không trung, tránh né Man Văn Thiên Tượng này oanh kích.
Lực lượng Man Văn Thiên Tượng này mạnh mẽ đã đến cực hạn, thân hình vô cùng khổng lồ, tuy hành động không tính là nhanh nhẹn nhưng vừa sải bước một cái là hơn mười trượng. Với tốc độ của Dương Thạc, muốn trốn tránh Man Văn Thiên Tượng này oanh kích trên mặt đất hiển nhiên là vô cùng khó khăn. Hắn chỉ có thể lên không trung tránh né, dựa vào năng lực phi hành để quần nhau với Man Văn Thiên Tượng này.
Man Văn Thiên Tượng này rốt cục chưa tiến vào cấp độ Hư Không Võ Thánh, chưa có năng lực phi hành. Một khi Dương Thạc tiến lên không trung, lập tức đứng ở thế bất bại.
Rống rống!
Mà hầu như lúc thân hình Dương Thạc nhoáng lên, tiến tới không trung cao hơn mười trượng thì đồng thời, Man Văn Thiên Tượng cũng sớm vọt tới vị trí bên dưới Dương Thạc.
Nhìn thấy Dương Thạc phóng lên trời, cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng mạnh mẽ ngẩng lên, ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng. Cái mũi thật dài vung lên, giống như một cây roi khổng lồ, ầm ầm thoáng cái, đánh mạnh tới Dương Thạc ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến cực hạn.
- Không tốt!
Sắc mặt Dương Thạc hơi thay đổi. Hắn không ngờ bản thân đã ở giữa không trung, Man Văn Thiên Tượng này còn có thể phát động công kích hắn.
Thân hình Man Văn Thiên Tượng này cao khoảng chừng hơn mười trượng. Cái mũi thon dài kia cũng dài tám chín trượng, đứng thẳng là có thể trực tiếp chạm xuống mặt đất. Giờ phút này mạnh mẽ giơ lên, Dương Thạc chỉ ở độ cao hơn mười trượng, hoàn toàn nằm trong phạm vi công kích của Man Văn Thiên Tượng.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Dương Thạc không kịp tránh né, bị cái vòi dài của Man Văn Thiên Tượng hung hăng đánh trúng.
Hắn giống như bị một khối nham thạch cực lớn bay tới, hung hăng đụng vào người vậy!
Dương Thạc chỉ cảm thấy khí huyết ở ngực bụng chấn động một hồi, yết hầu ngòn ngọt, thậm chí muốn phun ra máu tươi.
Mà một khắc sau đó, sau khi Man Văn Thiên Tượng dùng vòi dài đánh trúng Dương Thạc, cũng không để thân thể Dương Thạc trực tiếp bay ngược ra ngoài, cái vòi nhẹ nhàng cuốn một cái. Xoẹt một cái, cái vòi dài này vô cùng linh hoạt như cánh tay võ giả nhân loại, quấn mạnh lấy thân thể Dương Thạc!
Răng rắc!
Lực lượng trên vòi Man Văn Thiên Tượng cực lớn, lần này quấn lấy Dương Thạc, dùng sức rất mạnh. Ngân Diệu Uy Lực Khải trên người Dương Thạc cũng phải phát ra âm thanh răng rắc, giống như hộp sắt mỏng bị người bình thường bóp lấy, gần như trực tiếp bẹp dí!
Rống rống!
Thoáng một phát quấn lấy Dương Thạc, trong cái vòi của Man Văn Thiên Tượng phát ra âm thanh gào rú hưng phấn.
- Tiểu tử, năm đó Trấn Quốc Công Đại Chu Dương Nghiệp đả thương ta. Hôm nay ta liền đánh chết ngươi, coi như là báo thù cho năm đó. Từ đó về sau, tâm cảnh minh bạch, cảnh giới võ đạo tất nhiên có thể tăng vọt…
Âm thanh ồm ồm của Man Văn Thiên Tượng lại truyền ra từ trong miệng lớn của hắn.
Cái vòi nhanh chóng thu lại, trong chốc lát đã đưa thân thể Dương Thạc tới trước mặt Man Văn Thiên Tượng.
Ngay nháy mắt sau đó, cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng mạnh mẽ ấn về phía trước
Hai bên miệng rộng của nó là hai ngà voi màu trắng cực lớn như đao kiếm, tỏa ra khí tức lăng lệ ác liệt như thần binh lợi khí, hung hăng đâm tới thân thể Dương Thạc!
Sát ý vô cùng lăng lệ ác liệt sắp đến trên người Dương Thạc.
- Dùng ngà voi này trực tiếp công kích chí tử sao?
Giờ khắc này, trong lòng Dương Thạc đã sớm căng lên, hai mắt đều trợn to theo bản năng.
Ngà voi Man Văn Thiên Tượng này gần như là vũ khí cấp độ Thần binh cấp năm, cũng không chênh lệch với Chân Vũ Kiếm nhiều lắm. Đừng nói là Dương Thạc mặc Ngân Diệu Uy Lực Khải, cho dù trên người Dương Thạc là Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, bị ngà voi Man Văn Thiên Tượng đâm vào một cái, chỉ sợ cũng như giấy mỏng, trực tiếp bị đâm thủng.
Trên thân thể này của Dương Thạc lập tức có thêm hai lỗ máu…
Phòng căn bản không phòng được!
Trốn cũng căn bản không giãy dụa được, trốn không thoát!
- Man Văn Thiên Tượng khá lắm! Ta và ngươi vốn không oán không cừu, không muốn tổn thương ngươi. Không thể tưởng tượng được ngươi lại ra tay, lập tức muốn tính mạng của ta… Ngươi muốn đối phó với con cháu của tổ tiên Dương Nghiệp để trả thù năm xưa, có bản lĩnh sao không đi công giết Trấn Quốc Công Dương Thiên, chỉ dám đến công giết ta… Chẳng lẽ thấy Dương Thạc ta dễ bị bắt nạt sao!
- Ngươi muốn giết ta, ta cũng không khách sáo nữa! Không ngừng phòng ngự sự công giết của ngươi… Ta cũng muốn thử xem ngươi có thể phòng ngự được sự công sát của không!
Cắn mạnh răng một cái, hai mắt Dương Thạc lóe lên, tiếng nói băng hàn đến cực điểm nhanh chóng vang lên trong miệng hắn.
Những lời này vừa mới truyền ra, còn chưa tan biến hết, tình thế đã đột nhiên biến hóa.
Xoẹt!
Xé mở hư không!
Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc vốn tiến vào không gian Thập Phương Ca Sa kia bỗng nhiên hiện ra.
Ầm ầm!
Hắn hung hăng va chạm vào cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng.
Bịch Bịch! Bịch bịch!
Hai tay Cửu Dương Chân Thân này cũng nhanh chóng hiện ra hai móng vuốt sắc bén, hóa thành hai luồng sáng sắc bén, đánh mạnh tới cái vòi thon dài của Man Văn Thiên Tượng.
- Hả? Đã xảy ra chuyện gì… tại sao lại có thể có khí tức của Man Văn Thiên Tượng nhất tộc ta?
Hầu như lúc Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc nhanh chóng lướt tới, đôi mắt khổng lồ của Man Văn Thiên Tượng cũng mạnh mẽ trừng lớn, trong mắt hiện ra thần sắc vô cùng nghi hoặc.
Trong chớp mắt này, nó mơ hồ cảm giác được có một con Man Văn Thiên Tượng vô cùng mạnh mẽ xuất hiện trước mặt nó. Con Man Văn Thiên Tượng này ầm ầm trực tiếp công giết nó, hai cái ngà voi khổng lồ sắc bén hung hăng đâm về phía nó.
Vút!!
Theo bản năng, cái mũi khổng lồ của Man Văn Thiên Tượng lập tức rụt lại, thân thể Dương Thạc rốt cục giãy dụa thoát ra.
Ầm ầm!
Tuy Cửu Dương Chân Thân không thể dùng Man Thần Thủ công kích cái vòi dài của Man Văn Thiên Tượng nhưng Cửu Dương Chân Thân vẫn đánh thẳng tới trước trán Man Văn Thiên Tượng, ầm ầm một tiếng, đập vào trán Man Văn Thiên Tượng.
Oanh! Oanh!
Nhưng đám người Trác Tử Dương không ngờ, khi Man Văn Thiên Tượng chạy tới trước cột sáng hư không chín màu thì đột nhiên thân hình khổng lồ của nó dừng lại.
Hai mắt to như chuông đồng quét qua xung quanh.
- Kẻ nào là đời sau của Đại Chu Trấn Quốc Công Dương Nghiệp? Mau mau đi ra.
Man Văn Thiên Tượng nhìn qua Dương Thạc, mấy người cường giả Trác Tử Dương, miệng lớn há ra, ồm ồm nói.
- Con Man Văn Thiên Tượng này đã mở ra linh trí rồi sao?
Sau khi Man Văn Thiên Tượng mở miệng nói chuyện, sắc mặt đám người Trác Tử Dương càng thay đổi lớn.
Man Văn Thiên Tượng mở ra linh trí, đám người Trác Tử Dương hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. Dù là Đại Bằng Kim Sí Vương cũng rất kiêng kị Man Văn Thiên Tượng đã mở ra linh trí, huống chi là đám người chỉ là cường giả cấp thứ hai đương thời như Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên, Hoả La vương.
Chẳng qua, cũng may Man Văn Thiên Tượng đã mở ra linh trí tức là đã có được trí tuệ như nhân loại, không đến nỗi chỉ biết hành động theo bản năng, cũng sẽ không lập tức xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng rồi.
Mà hình như so với hầm mộ của Nhân Hoàng thì con Man Văn Thiên Tượng này càng để ý đến tin tức về đời sau của Trấn Quốc Công Đại Chu Dương Nghiệp.
- Muốn tìm đời sau của Dương Nghiệp sao? Chắc Man Văn Thiên Tượng này còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước nó bị Dương Nghiệp đánh bại, nên bây giờ muốn tìm đời sau của Dương Nghiệp để lấy lại danh dự đây.
Theo bản năng, đám người Trác Tử Dương, Hoả La vương đều nhìn về phía Dương Thạc.
Ở đây, con cháu đời sau của Trấn Quốc Công Dương Nghiệp cũng chỉ có một mình Dương Thạc.
Nếu Dương Thạc có thể gây chú ý với con Man Văn Thiên Tượng này một chút thì áp lực của đám người Trác Tử Dương chắc chắn sẽ giảm đi một ít.
- Trấn Quốc Công Dương Nghiệp ư?
Lời nói kia của Man Văn Thiên Tượng đã truyền vào tai Dương Thạc.
Lúc nghe được hai chữ Dương Nghiệp, hai hàng lông mày Dương Thạc liền nhíu lại.
Trấn Quốc Công Dương Nghiệp chính là tổ tiên của Dương Thạc. Tuy Dương Thạc không có cảm tình với phủ Trấn Quốc Công và Trấn Quốc Công Dương Thiên hiện nay, nhưng dù gì Dương Thạc cũng là huyết mạch của Dương gia. Tuy Dương Thiên bạc tình bạc nghĩa, Dương Thạc không nhận người cha này, nhưng đa số các đời Trấn Quốc Công trước đều là người có tình có nghĩa, nên Dương Thạc cũng rất coi trọng những người tổ tiên này.
Bây giờ, Man Văn Thiên Tượng này nhắc đến tên của tổ tiên Dương Thạc thì tự nhiên Dương Thạc không thể thờ ơ được?
Dương Thạc bước mấy bước, đi về hướng Man Văn Thiên Tượng.
- Tại hạ chính là con cháu Dương gia. Không biết các hạ muốn tìm con cháu Dương gia là có chuyện gì?
Dương Thạc nhìn thẳng Man Văn Thiên Tượng, chậm rãi nói.
- Cái gì? Ngươi chính là con cháu của Dương Nghiệp sao?
Man Văn Thiên Tượng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc.
- Năm đó, Dương Nghiệp liên thủ cùng mười ba Võ Thánh Đại Chu, lại điều khiển thêm hai cái cơ quan Cự Thú làm ta bị thương, rồi đuổi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Ta vẫn luôn ghi nhớ mối hận này trong lòng. Bây giờ, ta đã mở ra linh trí, mối hận năm đó đã trở thành chướng ngại tâm cảnh của ta. Chỉ có đánh bại Dương Nghiệp hoặc con cháu đời sau của Dương Nghiệp thì tâm cảnh của ta mới thông suốt, mới có thể đi vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
- Ngươi là con cháu Dương Nghiệp, đánh bại ngươi thì tâm cảnh của ta mới thông suốt… Ra tay đi…
Man Văn Thiên Tượng vừa nói xong mấy lời này, cả thân hình bỗng nhiên hơi di chuyển, hung hăng đánh về phía Dương Thạc. Cái đầu cực lớn ngẩng lên, hai chân trước như cột đá bỗng nhiên nhấc lên, ầm ầm đè xuống đỉnh đầu Dương Thạc.
Vị cường giả tuyệt thế đương thời này vừa nói xong, không hề chần chừ, lập tức tấn công Dương Thạc.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Trong tích tắc này, lực lượng khí huyết khổng lồ hung hăng áp bách tới trước mặt Dương Thạc. Man Văn Thiên Tượng này làm việc căn bản không dây dưa dài dòng chút nào, sau khi biết rõ Dương Thạc là con cháu của Dươg Nghiệp, lập tức muốn công kích Dương Thạc, muốn lấy lại danh dự trên người Dương Thạc, mong tâm tình thoải mái.
Tuy tâm trí Man Văn Thiên Tượng này còn chưa được gọi là trưởng thành nhưng trí lực dĩ nhiên đã có thể so với võ giả nhân loại bình thường.
Tất nhiên nó cũng biết lúc trước, Dương Nghiệp và hơn mười Võ Thánh Đại Chu liên thủ vây giết nó, khiến nó phải chạy vào sâu trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn. Điều này đã trở thành khúc mắc trong lòng nó.
Không giải được khúc mắc này, giải quyết đoạn thù hận kia, tâm cảnh của nó cũng không thể nào tăng lên được, khó có thể tiến vào cảnh giới võ đạo chí cao.
Chính bởi vì như thế, Man Văn Thiên Tượng này muốn tìm con cháu của Trấn Quốc Công Dương Nghiệp năm đó rồi đánh chết, kết thúc hoàn toàn đoạn thù hận trăm năm trước!
- Hả? Man Văn Thiên Tượng này muốn kết thúc thù hận trăm năm với tổ tiên Dương gia ta trên người ta sao?
Hầu như đúng lúc Man Văn Thiên Tượng ra tay, đồng thời trong lòng Dương Thạc cũng run lên.
Trong chốc lát, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm nhanh chóng hiện lên từ đáy lòng Dương Thạc. Bị Man Văn Thiên Tượng công kích, thân thể Dương Thạc tự nhiên sinh ra phản ứng như vậy, lông tóc toàn thân dựng lên, lỗ chân lông lập tức co rút lại, giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi vậy, tốc độ huyết dịch đều chảy nhanh hơn vài phần.
- Lui lại!
Hầu như không có nửa phần do dự, thân hình Dương Thạc nhoáng lên, vội vàng lui ra sau.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Nháy mắt sau đó, hai bàn chân to của Man Văn Thiên Tượng liền hung hăng dẫm nát chỗ Dương Thạc đứng trước đó.
Âm thanh trầm đục vang lên. Mặt đất chấn động răng rắc, bị Man Văn Thiên Tượng giẫm mạnh xuống, trực tiếp run rẩy, nứt ra từng khe hở. Vô số đá vụn bay loạn khắp nơi, đập vào Ngân Diệu Uy Lực Khải trên người Dương Thạc cách đó không xa, phát ra tiếng vang cang cang trong trẻo.
- Lực lượng thật mạnh mẽ! Lui!
Gần đấy, Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên… những người này cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của Man Văn Thiên Tượng, đều không khỏi biến sắc, thân hình nhanh chóng hành động, lùi về phía sau hơn mười trượngnhanh như chớp , tránh gặp phải tai ương.
Rống rống!
Oanh kích thoáng một phát, Man Văn Thiên Tượng này không công kích được Dương Thạc, mạnh mẽ ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng. Tứ chi nó nhanh chóng di chuyển, trong tiếng vang rầm rầm liền đánh tới Dương Thạc.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Man Văn Thiên Tượng này chạy đến nhanh như điên. Bị thân hình nó va chạm vào, hư không phát ra tiếng vang rầm rầm, trực tiếp bị trùng kích sụp đổ vỡ vụn, giống như khu vực trung tâm loạn lưu Hàn Băng Bắc Vực, lôi vân phong bạo Đông Hải. Không gian vỡ vụn, Dương Thạc muốn dùng Thập Phương Ca Sa phá toái hư không rời đi cũng hầu như không có nửa phần khả năng.
- Đây chính là lực lượng cấp độ Hư Không Võ Thánh?
Kiến thức được lực lượng mạnh mẽ của Man Văn Thiên Tượng này, sắc mặt Dương Thạc vô cùng ngưng trọng.
Thân thể Man Văn Thiên Tượng dĩ nhiên đã có được lực lượng mạnh mẽ cấp độ Hư Không Võ Thánh!
Khi nó hành động, bị lực lượng khí huyết ảnh hưởng, hư không giống như sắp nứt vỡ ra.
Hư Không Võ Thánh chính thức có thể đạt được lực lượng mạnh mẽ bậc này. Như Dương Thạc là Võ Thánh bình thường, muốn xé mở hư không thì cần phải dựa vào pháp khí mạnh mẽ như Thập Phương Ca Sa. Mạnh mẽ như Dương Thiên, muốn xé mở hư không tiến lên thì cũng phải dựa vào Thiên Binh Chiến Xa. Còn Hư Không Võ Thánh chân chính, chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể, muốn xé mở hư không đều vô cùng đơn giản.
Một mảnh hư không đều bị nắm trong lòng bàn tay!
Có thể dễ dàng xé rách, nổ nát.
Lực lượng bậc này, lực lượng lĩnh vực Võ Thánh bình thường căn bản không thể nào bằng được!
Đối mặt với lực lượng cấp độ như vậy, hiện tại Dương Thạc chỉ có thể trốn!
Vút!!
Sau một khắc, thân hình Dương Thạc nhoáng lên, lợi dụng năng lực phi hành mới bổ sung của Thập Phương Ca Sa, trong chốc lát đã đến giữa không trung cao hơn mười trượng, trốn đến không trung, tránh né Man Văn Thiên Tượng này oanh kích.
Lực lượng Man Văn Thiên Tượng này mạnh mẽ đã đến cực hạn, thân hình vô cùng khổng lồ, tuy hành động không tính là nhanh nhẹn nhưng vừa sải bước một cái là hơn mười trượng. Với tốc độ của Dương Thạc, muốn trốn tránh Man Văn Thiên Tượng này oanh kích trên mặt đất hiển nhiên là vô cùng khó khăn. Hắn chỉ có thể lên không trung tránh né, dựa vào năng lực phi hành để quần nhau với Man Văn Thiên Tượng này.
Man Văn Thiên Tượng này rốt cục chưa tiến vào cấp độ Hư Không Võ Thánh, chưa có năng lực phi hành. Một khi Dương Thạc tiến lên không trung, lập tức đứng ở thế bất bại.
Rống rống!
Mà hầu như lúc thân hình Dương Thạc nhoáng lên, tiến tới không trung cao hơn mười trượng thì đồng thời, Man Văn Thiên Tượng cũng sớm vọt tới vị trí bên dưới Dương Thạc.
Nhìn thấy Dương Thạc phóng lên trời, cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng mạnh mẽ ngẩng lên, ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng. Cái mũi thật dài vung lên, giống như một cây roi khổng lồ, ầm ầm thoáng cái, đánh mạnh tới Dương Thạc ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến cực hạn.
- Không tốt!
Sắc mặt Dương Thạc hơi thay đổi. Hắn không ngờ bản thân đã ở giữa không trung, Man Văn Thiên Tượng này còn có thể phát động công kích hắn.
Thân hình Man Văn Thiên Tượng này cao khoảng chừng hơn mười trượng. Cái mũi thon dài kia cũng dài tám chín trượng, đứng thẳng là có thể trực tiếp chạm xuống mặt đất. Giờ phút này mạnh mẽ giơ lên, Dương Thạc chỉ ở độ cao hơn mười trượng, hoàn toàn nằm trong phạm vi công kích của Man Văn Thiên Tượng.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Dương Thạc không kịp tránh né, bị cái vòi dài của Man Văn Thiên Tượng hung hăng đánh trúng.
Hắn giống như bị một khối nham thạch cực lớn bay tới, hung hăng đụng vào người vậy!
Dương Thạc chỉ cảm thấy khí huyết ở ngực bụng chấn động một hồi, yết hầu ngòn ngọt, thậm chí muốn phun ra máu tươi.
Mà một khắc sau đó, sau khi Man Văn Thiên Tượng dùng vòi dài đánh trúng Dương Thạc, cũng không để thân thể Dương Thạc trực tiếp bay ngược ra ngoài, cái vòi nhẹ nhàng cuốn một cái. Xoẹt một cái, cái vòi dài này vô cùng linh hoạt như cánh tay võ giả nhân loại, quấn mạnh lấy thân thể Dương Thạc!
Răng rắc!
Lực lượng trên vòi Man Văn Thiên Tượng cực lớn, lần này quấn lấy Dương Thạc, dùng sức rất mạnh. Ngân Diệu Uy Lực Khải trên người Dương Thạc cũng phải phát ra âm thanh răng rắc, giống như hộp sắt mỏng bị người bình thường bóp lấy, gần như trực tiếp bẹp dí!
Rống rống!
Thoáng một phát quấn lấy Dương Thạc, trong cái vòi của Man Văn Thiên Tượng phát ra âm thanh gào rú hưng phấn.
- Tiểu tử, năm đó Trấn Quốc Công Đại Chu Dương Nghiệp đả thương ta. Hôm nay ta liền đánh chết ngươi, coi như là báo thù cho năm đó. Từ đó về sau, tâm cảnh minh bạch, cảnh giới võ đạo tất nhiên có thể tăng vọt…
Âm thanh ồm ồm của Man Văn Thiên Tượng lại truyền ra từ trong miệng lớn của hắn.
Cái vòi nhanh chóng thu lại, trong chốc lát đã đưa thân thể Dương Thạc tới trước mặt Man Văn Thiên Tượng.
Ngay nháy mắt sau đó, cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng mạnh mẽ ấn về phía trước
Hai bên miệng rộng của nó là hai ngà voi màu trắng cực lớn như đao kiếm, tỏa ra khí tức lăng lệ ác liệt như thần binh lợi khí, hung hăng đâm tới thân thể Dương Thạc!
Sát ý vô cùng lăng lệ ác liệt sắp đến trên người Dương Thạc.
- Dùng ngà voi này trực tiếp công kích chí tử sao?
Giờ khắc này, trong lòng Dương Thạc đã sớm căng lên, hai mắt đều trợn to theo bản năng.
Ngà voi Man Văn Thiên Tượng này gần như là vũ khí cấp độ Thần binh cấp năm, cũng không chênh lệch với Chân Vũ Kiếm nhiều lắm. Đừng nói là Dương Thạc mặc Ngân Diệu Uy Lực Khải, cho dù trên người Dương Thạc là Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, bị ngà voi Man Văn Thiên Tượng đâm vào một cái, chỉ sợ cũng như giấy mỏng, trực tiếp bị đâm thủng.
Trên thân thể này của Dương Thạc lập tức có thêm hai lỗ máu…
Phòng căn bản không phòng được!
Trốn cũng căn bản không giãy dụa được, trốn không thoát!
- Man Văn Thiên Tượng khá lắm! Ta và ngươi vốn không oán không cừu, không muốn tổn thương ngươi. Không thể tưởng tượng được ngươi lại ra tay, lập tức muốn tính mạng của ta… Ngươi muốn đối phó với con cháu của tổ tiên Dương Nghiệp để trả thù năm xưa, có bản lĩnh sao không đi công giết Trấn Quốc Công Dương Thiên, chỉ dám đến công giết ta… Chẳng lẽ thấy Dương Thạc ta dễ bị bắt nạt sao!
- Ngươi muốn giết ta, ta cũng không khách sáo nữa! Không ngừng phòng ngự sự công giết của ngươi… Ta cũng muốn thử xem ngươi có thể phòng ngự được sự công sát của không!
Cắn mạnh răng một cái, hai mắt Dương Thạc lóe lên, tiếng nói băng hàn đến cực điểm nhanh chóng vang lên trong miệng hắn.
Những lời này vừa mới truyền ra, còn chưa tan biến hết, tình thế đã đột nhiên biến hóa.
Xoẹt!
Xé mở hư không!
Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc vốn tiến vào không gian Thập Phương Ca Sa kia bỗng nhiên hiện ra.
Ầm ầm!
Hắn hung hăng va chạm vào cái đầu cực lớn của Man Văn Thiên Tượng.
Bịch Bịch! Bịch bịch!
Hai tay Cửu Dương Chân Thân này cũng nhanh chóng hiện ra hai móng vuốt sắc bén, hóa thành hai luồng sáng sắc bén, đánh mạnh tới cái vòi thon dài của Man Văn Thiên Tượng.
- Hả? Đã xảy ra chuyện gì… tại sao lại có thể có khí tức của Man Văn Thiên Tượng nhất tộc ta?
Hầu như lúc Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc nhanh chóng lướt tới, đôi mắt khổng lồ của Man Văn Thiên Tượng cũng mạnh mẽ trừng lớn, trong mắt hiện ra thần sắc vô cùng nghi hoặc.
Trong chớp mắt này, nó mơ hồ cảm giác được có một con Man Văn Thiên Tượng vô cùng mạnh mẽ xuất hiện trước mặt nó. Con Man Văn Thiên Tượng này ầm ầm trực tiếp công giết nó, hai cái ngà voi khổng lồ sắc bén hung hăng đâm về phía nó.
Vút!!
Theo bản năng, cái mũi khổng lồ của Man Văn Thiên Tượng lập tức rụt lại, thân thể Dương Thạc rốt cục giãy dụa thoát ra.
Ầm ầm!
Tuy Cửu Dương Chân Thân không thể dùng Man Thần Thủ công kích cái vòi dài của Man Văn Thiên Tượng nhưng Cửu Dương Chân Thân vẫn đánh thẳng tới trước trán Man Văn Thiên Tượng, ầm ầm một tiếng, đập vào trán Man Văn Thiên Tượng.
/776
|