Càn Minh Võ nhẹ kéo Càn Minh Chân:
- Hoàng huynh!
Càn Minh Võ nói:
- Dù Dương Thạc tự mình giả tọa thì sao? Tầng thứ sáu, bảy Chân Võ Môn chúng ta dùng nham thạch đặc biệt chế tạo ra, dù Dương Thạc nắm giữ thần kiếm đẳng cấp chân võ kiếm cũng không thể mạnh mẽ phá vỡ hai tầng này đi vào trong. Hắn muốn đi vào tầng thứ sáu, tầng thứ bảy thì phải có người dẫn đường. Con đường vào ầng thứ sáu, tầng thứ bảy chỉ mình chưởng môn Trác Tử Dương biết. Nếu Dương Thạc giả tạo thanh âm vẫn không thể vào ầng thứ sáu, tầng thứ bảy được.
Càn Minh Chân gật đầu, không nói thêm.
Cùng lúc đó, Dương Thạc nghe thanh âm dưới lòng đất nói thì trong đầu chợt hiện ra một tuyến đường kỳ lạ, dường như là từ tầng năm lòng đất đi xuống tầng bảy. Trong đó ẩn chứa trận pháp Dương Thạc nghĩ một chút liền thấy nhức đầu, cực kỳ huyền diệu. Phỏng chừng cho Dương Địch đến phá giải cũng cần mấy tháng thậm chí là vài năm thời gian mới phá được. Hơn nữa nếu xảy ra chút sai sót thì sẽ bị nhốt trong trận pháp, vĩnh viễn khó có thể đi ra.
- Tiến vào tầng thứ bảy nhìn xem!
Bây giờ tuyến đường đã bày trước mắt Dương Thạc, dĩ nhiên hắn sẽ không khách sáo, dựa theo tuyến đường trong óc đi xuống tầng bảy.
Dương Thạc ở tầng thứ năm tới lui mấy chục bước, thân hình biến mất trước mắt hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ.
Ước chừng nửa canh giờ sau.
Dương Thạc cảm giác tầm mắt thay đổi, dường như từ tầng năm lòng đất đến một nơi khác.
- Chắc là tầng sau?
Dương Thạc thầm nghĩ, tiếp tục tiến lên.
Lại một canh giờ qua đi.
Trước mắt Dương Thạc xuất hiện một gian phòng nhỏ rất đơn sơ, chỉ có ba, bốn trượng, do loại đá đặc biệt chế thành.
Dù phòng đơn sơ nhưng chất liệu hình như cao cấp hơn cả ngân diệu tinh phách.
Dương Thạc nhìn sơ căn phòng, ánh mắt tập trung vào bóng người mặc đạo bào đưa lưng về phía hắn.
Bóng người không cao to, mặc đạo bào màu đen, tóc dài bạc phơ, trên người y toát ra hơi thở hư vô mờ mịt.
Dương Thạc liếc nhìn bóng dáng đạo nhân, người run lên, biến sắc mặt.
- Đạo nhân này ... Nhìn bóng dáng sao giống ... Pho tượng Chân Võ đại đế quá?
Chân Võ đại đế.
Dương Thạc sắc mặt âm trầm.
Siêu cấp cao thủ đẳng cấp hư không Võ Thánh ở lòng đất tầng thứ bảy Chân Võ Môn chỉ nhìn bóng dáng thì giống như đúc pho tượng Chân Võ đại đế đặt ở đại điện Chân Võ Môn. Quan trọng nhất là Dương Thạc cảm giác hơi thở võ đạo phát ra từ hư không Võ Thánh trước mặt cực kỳ giống Chân Võ đại đế.
Pho tượng Chân Võ đại đế dù chỉ là tượng đất nhưng tuyệt không bình thường.
Đồn rằng khi Chân Võ đại đế chưa phi thăng đến thế giới khác đã bắt đầu tạo ra pho tượng này, bên trong ẩn chứa hơi thở thần hồn, còn có ý niệm thần hồn Chân Võ đại đế để lại.
Võ đạo giới có một truyền thuyết.
Sau khi Chân Võ đại đế đi vào thế giới khác, các môn phái võ đạo đương thời phái cao thủ vây công Chân Võ Môn, ý đồ chèn ép Chân Võ Môn phát triển.
Nhưng khi cao thủ các môn phái vào trung tâm Chân Võ Môn, trông thấy pho tượng Chân Võ đại đế liền bị ý niệm còn sót lại trên pho tượng đè ép. Trong đó có nhiều cao thủ bị tiêu diệt thần hồn lập tức ngã xuống, số ít thực lực hơi mạnh đã bị ảnh hưởng, thần trí thác loạn, đần độn, trở thành phế nhân. Chỉ có hai, ba người miễn cưỡng chịu đựng khí thế từ đê giai võ kỹ. Dù vậy thì hai, ba cao thủ kia không dám gây chuyện, lập tức rời đi.
Từ nay về sau môn phái nào cũng không dám đè ép Chân Võ Môn nữa.
Bởi vậy Chân Võ Môn trong mấy năm nay nhanh chóng phát triển, hiện tại được xưng thiên hạ thứ nhất thánh địa võ đạo.
Trên pho tượng Chân Võ đại đế có hơi thở của Chân Võ đại đế.
Bây giờ Dương Thạc cảm nhận hơi thở tương tự trên người hư không Võ Thánh này.
Dù hư không Võ Thánh không phải Chân Võ đại đế thì cũng có quan hệ rất thân thiết với Chân Võ đại đế.
Dương Thạc đang suy nghĩ thì hư không Võ Thánh xoay người lại, mở miệng nói:
- Tiểu tử. Ngươi đã đến rồi!
Dương Thạc đứng thẳng, hành lễ với hư không Võ Thánh:
- Vãn bối Dương Thạc bái kiến tiền bối.
Dù lúc này Dương Thạc đánh vào Chân Võ Môn nhưng hắn và hư không Võ Thánh không có thù hận gì. Dương Thạc cảm giác hư không Võ Thánh không có chút sát ý với hắn, ở trước mặt hư không Võ Thánh, hắn là vãn bối nên đương nhiên phải hành lễ.
Hư không Võ Thánh gật đầu, nói:
- Ừm! Tiểu tử, coi như ngươi hiểu được cấp bậc lễ nghĩa!
Hư không Võ Thánh lạnh nhạt hỏi Dương Thạc:
- Ngươi tên Dương Thạc? Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng có quan hệ với ngươi?
Nghe hư không Võ Thánh hỏi, Dương Thạc kinh ngạc nói:
- Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng?
Dương Thạc là con trai của đương kim Trấn Quốc Công, Dương Thiên, lại tính lên trên, cao nhân tiền bối Dương gia là Dương Trần, Dương Nghiệp thực lực đều là siêu phàm thoát tục, đi vào ngũ trọng lôi âm Võ Thánh chi cảnh. Nhưng trong mạch Dương Thạc không có ai tên Dương Lăng.
Tên Dương Lăng, được gọi là Thiên Ba Thần Hầu, trong lịch sử võ đạo chỉ có một người, là bốn ngàn ba trăm năm trước, đệ nhất thần tướng của Đại Thành triều.
Dương Thạc và Dương Lăng cùng họ nhưng không liên quan gì nhiều. Dương Thạc nghe cái tên này kinh ngạc bởi vì thời đại Dương Lăng gần như cùng lúc với chưởng môn đời thứ nhất Chân Võ Môn, Chân Võ đại đế. Khi Chân Võ đại đế đi vào hư không Võ Thánh chi cảnh, tiến vào thế giới khác sáu mươi năm sau thì Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng cũng vào hư không Võ Thánh chi cảnh, phá vỡ hư không rời đi.
Bây giờ hư không Võ Thánh trước mặt Dương Thạc nhắc tới Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng, rõ ràng y là nhân vật siêu cường ở thời đại kia.
Không phải Chân Võ đại đế thì chính là đệ tử của Chân Võ đại đế.
Dương Thạc tỉ mỉ nói:
- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối tuy rằng họ Dương nhưng không liên quan đến Thiên Ba Thần Hầu.
Hư không Võ Thánh gật đầu, nói:
- Phải rồi.
Hư không Võ Thánh cảm thán rằng:
- Bốn ngàn năm qua đi, chắc đã thay đổi triều đại mấy lần, lúc trước mạch Dương gia Thiên Ba Thần Hầu chắc đã xuống dốc từ lâu.
Các triều đời đời đại gia tộc hào môn có thể kéo dài ngàn năm huy hoàng dù sao vẫn là số ít.
Hư không Võ Thánh lên tiếng:
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?
Hư không Võ Thánh xoay người đối mặt Dương Thạc.
Đó là một đạo nhân râu dài, khuôn mặt hiền lành, nhìn thẳng vào Dương Thạc nhưng không khiến hắn thấy áp lực gì, thậm chí cảm thấy như gió xuân phất vào mặt.
Nhưng khi Dương Thạc thấy rõ mặt mũi đạo nhân râu dài thì kiềm không được biến sắc mặt.
Dương Thạc kiềm không được bật thốt:
- Chân Võ đại đế, không ngờ thật sự là ...
Đạo nhân râu dài này diện mạo giống y hệt pho tượng Chân Võ đại đế, không chút khác biệt.
Dù lúc trước trong lòng Dương Thạc sớm chuẩn bị, nghĩ hư không Võ Thánh này rất có thể liên quan chặt chẽ đến Chân Võ đại đế, thậm chí có thể là Chân Võ đại đế. Nhưng khi hư không Võ Thánh xoay người lộ ra diện mạo Chân Võ đại đế vẫn khiến Dương Thạc vô cùng kinh ngạc.
Trong đầu Dương Thạc không ngừng toát lên suy nghĩ.
"Không lẽ Chân Võ đại đế không phá vỡ hư không đi vào thế giới khác? Hư không Võ Thánh trước mắt thật sự là Chân Võ đại đế sao? Nếu là Chân Võ đại đế thì tính ra đã sống bốn ngàn ba trăm năm, vượt xa cực hạn sinh mạng nhân loại, gần như trường sinh bất tử."
- Hoàng huynh!
Càn Minh Võ nói:
- Dù Dương Thạc tự mình giả tọa thì sao? Tầng thứ sáu, bảy Chân Võ Môn chúng ta dùng nham thạch đặc biệt chế tạo ra, dù Dương Thạc nắm giữ thần kiếm đẳng cấp chân võ kiếm cũng không thể mạnh mẽ phá vỡ hai tầng này đi vào trong. Hắn muốn đi vào tầng thứ sáu, tầng thứ bảy thì phải có người dẫn đường. Con đường vào ầng thứ sáu, tầng thứ bảy chỉ mình chưởng môn Trác Tử Dương biết. Nếu Dương Thạc giả tạo thanh âm vẫn không thể vào ầng thứ sáu, tầng thứ bảy được.
Càn Minh Chân gật đầu, không nói thêm.
Cùng lúc đó, Dương Thạc nghe thanh âm dưới lòng đất nói thì trong đầu chợt hiện ra một tuyến đường kỳ lạ, dường như là từ tầng năm lòng đất đi xuống tầng bảy. Trong đó ẩn chứa trận pháp Dương Thạc nghĩ một chút liền thấy nhức đầu, cực kỳ huyền diệu. Phỏng chừng cho Dương Địch đến phá giải cũng cần mấy tháng thậm chí là vài năm thời gian mới phá được. Hơn nữa nếu xảy ra chút sai sót thì sẽ bị nhốt trong trận pháp, vĩnh viễn khó có thể đi ra.
- Tiến vào tầng thứ bảy nhìn xem!
Bây giờ tuyến đường đã bày trước mắt Dương Thạc, dĩ nhiên hắn sẽ không khách sáo, dựa theo tuyến đường trong óc đi xuống tầng bảy.
Dương Thạc ở tầng thứ năm tới lui mấy chục bước, thân hình biến mất trước mắt hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ.
Ước chừng nửa canh giờ sau.
Dương Thạc cảm giác tầm mắt thay đổi, dường như từ tầng năm lòng đất đến một nơi khác.
- Chắc là tầng sau?
Dương Thạc thầm nghĩ, tiếp tục tiến lên.
Lại một canh giờ qua đi.
Trước mắt Dương Thạc xuất hiện một gian phòng nhỏ rất đơn sơ, chỉ có ba, bốn trượng, do loại đá đặc biệt chế thành.
Dù phòng đơn sơ nhưng chất liệu hình như cao cấp hơn cả ngân diệu tinh phách.
Dương Thạc nhìn sơ căn phòng, ánh mắt tập trung vào bóng người mặc đạo bào đưa lưng về phía hắn.
Bóng người không cao to, mặc đạo bào màu đen, tóc dài bạc phơ, trên người y toát ra hơi thở hư vô mờ mịt.
Dương Thạc liếc nhìn bóng dáng đạo nhân, người run lên, biến sắc mặt.
- Đạo nhân này ... Nhìn bóng dáng sao giống ... Pho tượng Chân Võ đại đế quá?
Chân Võ đại đế.
Dương Thạc sắc mặt âm trầm.
Siêu cấp cao thủ đẳng cấp hư không Võ Thánh ở lòng đất tầng thứ bảy Chân Võ Môn chỉ nhìn bóng dáng thì giống như đúc pho tượng Chân Võ đại đế đặt ở đại điện Chân Võ Môn. Quan trọng nhất là Dương Thạc cảm giác hơi thở võ đạo phát ra từ hư không Võ Thánh trước mặt cực kỳ giống Chân Võ đại đế.
Pho tượng Chân Võ đại đế dù chỉ là tượng đất nhưng tuyệt không bình thường.
Đồn rằng khi Chân Võ đại đế chưa phi thăng đến thế giới khác đã bắt đầu tạo ra pho tượng này, bên trong ẩn chứa hơi thở thần hồn, còn có ý niệm thần hồn Chân Võ đại đế để lại.
Võ đạo giới có một truyền thuyết.
Sau khi Chân Võ đại đế đi vào thế giới khác, các môn phái võ đạo đương thời phái cao thủ vây công Chân Võ Môn, ý đồ chèn ép Chân Võ Môn phát triển.
Nhưng khi cao thủ các môn phái vào trung tâm Chân Võ Môn, trông thấy pho tượng Chân Võ đại đế liền bị ý niệm còn sót lại trên pho tượng đè ép. Trong đó có nhiều cao thủ bị tiêu diệt thần hồn lập tức ngã xuống, số ít thực lực hơi mạnh đã bị ảnh hưởng, thần trí thác loạn, đần độn, trở thành phế nhân. Chỉ có hai, ba người miễn cưỡng chịu đựng khí thế từ đê giai võ kỹ. Dù vậy thì hai, ba cao thủ kia không dám gây chuyện, lập tức rời đi.
Từ nay về sau môn phái nào cũng không dám đè ép Chân Võ Môn nữa.
Bởi vậy Chân Võ Môn trong mấy năm nay nhanh chóng phát triển, hiện tại được xưng thiên hạ thứ nhất thánh địa võ đạo.
Trên pho tượng Chân Võ đại đế có hơi thở của Chân Võ đại đế.
Bây giờ Dương Thạc cảm nhận hơi thở tương tự trên người hư không Võ Thánh này.
Dù hư không Võ Thánh không phải Chân Võ đại đế thì cũng có quan hệ rất thân thiết với Chân Võ đại đế.
Dương Thạc đang suy nghĩ thì hư không Võ Thánh xoay người lại, mở miệng nói:
- Tiểu tử. Ngươi đã đến rồi!
Dương Thạc đứng thẳng, hành lễ với hư không Võ Thánh:
- Vãn bối Dương Thạc bái kiến tiền bối.
Dù lúc này Dương Thạc đánh vào Chân Võ Môn nhưng hắn và hư không Võ Thánh không có thù hận gì. Dương Thạc cảm giác hư không Võ Thánh không có chút sát ý với hắn, ở trước mặt hư không Võ Thánh, hắn là vãn bối nên đương nhiên phải hành lễ.
Hư không Võ Thánh gật đầu, nói:
- Ừm! Tiểu tử, coi như ngươi hiểu được cấp bậc lễ nghĩa!
Hư không Võ Thánh lạnh nhạt hỏi Dương Thạc:
- Ngươi tên Dương Thạc? Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng có quan hệ với ngươi?
Nghe hư không Võ Thánh hỏi, Dương Thạc kinh ngạc nói:
- Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng?
Dương Thạc là con trai của đương kim Trấn Quốc Công, Dương Thiên, lại tính lên trên, cao nhân tiền bối Dương gia là Dương Trần, Dương Nghiệp thực lực đều là siêu phàm thoát tục, đi vào ngũ trọng lôi âm Võ Thánh chi cảnh. Nhưng trong mạch Dương Thạc không có ai tên Dương Lăng.
Tên Dương Lăng, được gọi là Thiên Ba Thần Hầu, trong lịch sử võ đạo chỉ có một người, là bốn ngàn ba trăm năm trước, đệ nhất thần tướng của Đại Thành triều.
Dương Thạc và Dương Lăng cùng họ nhưng không liên quan gì nhiều. Dương Thạc nghe cái tên này kinh ngạc bởi vì thời đại Dương Lăng gần như cùng lúc với chưởng môn đời thứ nhất Chân Võ Môn, Chân Võ đại đế. Khi Chân Võ đại đế đi vào hư không Võ Thánh chi cảnh, tiến vào thế giới khác sáu mươi năm sau thì Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng cũng vào hư không Võ Thánh chi cảnh, phá vỡ hư không rời đi.
Bây giờ hư không Võ Thánh trước mặt Dương Thạc nhắc tới Thiên Ba Thần Hầu, Dương Lăng, rõ ràng y là nhân vật siêu cường ở thời đại kia.
Không phải Chân Võ đại đế thì chính là đệ tử của Chân Võ đại đế.
Dương Thạc tỉ mỉ nói:
- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối tuy rằng họ Dương nhưng không liên quan đến Thiên Ba Thần Hầu.
Hư không Võ Thánh gật đầu, nói:
- Phải rồi.
Hư không Võ Thánh cảm thán rằng:
- Bốn ngàn năm qua đi, chắc đã thay đổi triều đại mấy lần, lúc trước mạch Dương gia Thiên Ba Thần Hầu chắc đã xuống dốc từ lâu.
Các triều đời đời đại gia tộc hào môn có thể kéo dài ngàn năm huy hoàng dù sao vẫn là số ít.
Hư không Võ Thánh lên tiếng:
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?
Hư không Võ Thánh xoay người đối mặt Dương Thạc.
Đó là một đạo nhân râu dài, khuôn mặt hiền lành, nhìn thẳng vào Dương Thạc nhưng không khiến hắn thấy áp lực gì, thậm chí cảm thấy như gió xuân phất vào mặt.
Nhưng khi Dương Thạc thấy rõ mặt mũi đạo nhân râu dài thì kiềm không được biến sắc mặt.
Dương Thạc kiềm không được bật thốt:
- Chân Võ đại đế, không ngờ thật sự là ...
Đạo nhân râu dài này diện mạo giống y hệt pho tượng Chân Võ đại đế, không chút khác biệt.
Dù lúc trước trong lòng Dương Thạc sớm chuẩn bị, nghĩ hư không Võ Thánh này rất có thể liên quan chặt chẽ đến Chân Võ đại đế, thậm chí có thể là Chân Võ đại đế. Nhưng khi hư không Võ Thánh xoay người lộ ra diện mạo Chân Võ đại đế vẫn khiến Dương Thạc vô cùng kinh ngạc.
Trong đầu Dương Thạc không ngừng toát lên suy nghĩ.
"Không lẽ Chân Võ đại đế không phá vỡ hư không đi vào thế giới khác? Hư không Võ Thánh trước mắt thật sự là Chân Võ đại đế sao? Nếu là Chân Võ đại đế thì tính ra đã sống bốn ngàn ba trăm năm, vượt xa cực hạn sinh mạng nhân loại, gần như trường sinh bất tử."
/776
|