Nhưng khiến tất cả mọi người thật không ngờ là công kích mạnh mẽ như vậy cùng nện vào màn sáng nhưng nó vẫn lù lù bất động, căn bản không có chút dấu hiệu vỡ ra.
Giờ phút này, Dương Thạc há hốc mồm:
- Sao có thể?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc cắn răng, khiến Cửu Dương chân thân dán màn sáng, tự bảo.
Vù vù vù vù vù!
Dương Địch rung đại thần âm linh đang, phát ra thần âm công kích.
Nhưng màn sáng vẫn không có dấu hiệu vỡ ra.
- Cái này ... Cũng quá cứng đi.
Trong lòng Dương Thạc trừ kinh sợ ra còn có cười khổ, hắn thật sự không ngờ đợt công kích này không khiến màn sáng sứt mẻ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh lao ra khỏi không gian thập phương cà sa phát động công kích, răng nhanh, vuốt nhọn vượt qua ngũ câp thần bình nện vào màn sáng cũng không làm màn sáng nhúc nhích chút nào.
Cứ thế xem ra dù Dương Thiên tự mình đến, cầm thần binh đẳng cấp cỡ chân võ kiếm cũng chưa chắc mở màn sáng được.
Có lẽ lực công kích của Dương Thiên cao hơn mấy người Dương Thạc liên hợp lại. Nhưng nên biết Dương Thạc công kích mà màn sáng không có chút dấu hiệu nứt vỡ.
Không có chút dấu hiệu vỡ chứng minh dù Dương Thạc tăng công kích lên gấp mấy lần chưa chắc đánh nát màn sáng được.
Giờ phút này, Dương Thạc hoàn toàn hết hy vọng:
- Cái này ... Thật là cứng quá.
Lòng Dương Thạc kinh sợ, Võ Thánh bình thường xung quanh, thậm chí Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc cực kỳ kinh hãi. Không phải khiếp sợ màn sáng cứng cỏi mà cũng sợ hãi lực lượng mạnh mẽ của Dương Thạc.
Trong chớp mắt không gian thập phương cà sa có bốn mãnh thú mạnh mẽ lao ra, mãnh thú có được khí huyết đẳng cấp hư không Võ Thánh, Huyết Phi, Ngưng Thúy, Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long. Ngoài ra có hai vị siêu cấp cường giả thú tộc Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh, chúng nó cũng đầu vào dưới tay Dương Thạc.
Vốn Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc cảm thấy ba người Dương Thạc, Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long liên hợp lại đã là sức chiến đấu mạnh nhất của phe Dương Thạc.
Cộng thêm Dương Địch, Huyết Phi, Ngưng Thúy, còn có Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh, tính sức chiến đấu không chỉ tăng cường gấp đôi. Dù là Xích Viêm Cùng Kỳ Tiểu Hỏa lúc trước Viêm Thú yêu thánh coi trọng xếp vào phe Dương Thạc thì không leo lên cao được.
Võ Thánh bình thường hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
- Tiểu tử này, quả nhiên là lợi hại vô cùng, hèn chi Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương chú trọng hắn như vậy. Hiện tại xem ra, thực lực của hắn cao hơn Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương rất nhiều.
- Đó hình như là Tử Thử yêu thánh, xếp hạng bốn trong thiên hạ mười đại yêu thánh, cao hơn Viêm Thú yêu thánh một bậc.
- Mấy mãnh thú kia khí huyết mạnh quá, chắc đã vượt qua đẳng cấp Võ Thánh.
Trong lòng Võ Thánh bình thường nổi lên suy nghĩ.
- Hừ! Có mạnh hơn thì sao? Vẫn không thể phá vỡ màn sáng này.
- Theo ta thấy chắc chỉ dùng trí chứ tuyệt đối không thể cường công, lực lượng cường thịnh hơn cũng vô dụng. Bọn họ không thể phá vỡ màn sáng này nhưng nói không chừng chúng ta có cách.
Một vài Võ Thánh trong lòng rất ganh tỵ Dương Thạc, nổi lên suy nghĩ tương tự.
Chỉ có thể dùng trí, không thể cường công?
Bọn họ có thể nghĩ như vậy thì Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh cũng nghĩ ra.
Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh nhíu mày tự hỏi, rốt cuộc phải dùng trí như thế nào mới phá vỡ màn sáng phòng ngự được.
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú, và tiểu tử kia nữa, các ngươi không thể phá màn sáng này, sao không làm cho chúng ta đến thí nghiệm một phen!
- Theo ta thấy truyền thừa của Nhân Hoàng không có duyên với các ngươi rồi, tốt nhất là mau tránh ra cho chúng ta thử xem. Nói không chừng truyền thừa của Nhân Hoàng là chuẩn bị cho chúng ta!
Một vài Võ Thánh bình thường lắc người vọt hướng màn sáng.
- A? Chỉ bằng các ngươi cũng muốn có được truyền thừa của Nhân Hoàng?
- Ai dám tới gần, chết!
Trông thấy những Võ Thánh bình thường dám xông đến, Viêm Thú yêu thánh sắc mặt âm trầm.
Vù vù vù vù vù!
Hơi thở hỏa diễm vô cùng mạnh mẽ phát ra từ người Viêm Thú yêu thánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hơi thở hỏa diễm dính vào người Võ Thánh bình thường lao tới.
- Nguy rồi!
- Viêm Thú, ngươi dám ra tay với chúng ta?
Những Võ Thánh bình thường biến sắc mặt, vội lùi ra sau, nhưng trên người bọn họ sớm dính hơi thở hỏa diễm, không thể dập tắt. Chốc lát sau hơi thở hỏa diễm đã đốt cháy toàn thân, miệng bọn họ phát ra tiếng gào thê thảm. Chỉ nửa khắc dã biến thành đống tro tàn.
Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng:
- Không biết tự lượng sức mình!
Lúc trước Viêm Thú yêu thánh khách sáo với Dương Thạc, không tranh đấu, không ngăn cản hắn công kích màn sáng là vì hắn có thực lực nói chuyện ngang hàng với nó. Những Võ Thánh bình thường không có thực lực bình đẳng với Viêm Thú yêu thánh còn muốn chia một ly canh cuối cùng đành rơi vào kết cuộc thảm thương, thành mây khói.
Dương Thạc thản nhiên nhìn thoáng qua Võ Thánh bình thường xung quanh, không nói gì thêm.
Dù Dương Thạc không ra tay với Võ Thánh bình thường, nhưng bọn họ bị Viêm Thú yêu thánh giết chết, trong lòng hắn không chút đồng tình họ.
Võ Thánh bình thường rõ ràng đều bị truyền thừa của Nhân Hoàng hấp dẫn, lòng lạc lối, dám vào lúc này tới gần màn sáng.dù bây giờ Viêm Thú yêu thánh, Dương Thạc bất lực với màn sáng nhưng đó không có nghĩa là Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh từ bỏ báu vật Nhân Hoàng trong màn sáng.
Chỉ cần Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh không từ bỏ báu vật thì những Võ Thánh bình thường mưu toan nhúng chàm đều rơi vào kết cuộc ngã xuống.
Không đáng đồng tình!
Viêm Thú yêu thánh ra tay chấn nhiếp Võ Thánh bình thường.
Võ Thánh bình thường hoàn toàn biến sắc mặt, thân hình nhúc nhích liền khựng lại.
Võ Thánh bình thường không mở miệng quát mắng Viêm Thú yêu thánh, bọn họ biết ở trong Nhân Hoàng huyệt là thực lực vi tôn, thực lực của bọn họ không đủ mà muốn nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng thì chỉ có đường chết.
Viêm Thú yêu thánh liếc Võ Thánh bình thường còn lại, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Viêm Thú yêu thánh mặc kệ Võ Thánh bình thường, tập trung vào màn sáng, nghĩ phải dùng cách gì mới mở ra được, lấy báut vật truyền thừa của Nhân Hoàng bên trong.
Vù vù vù vù vù!
Chính lúc này, gần như không ai để ý thấy trong Võ Thánh bình thường, bốn người mạnh hơn chút, tức là bốn thị vệ bên cạnh Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, ngân giáp vệ có luồng sáng bạc như tia chớp bay vút qua, lao nhanh hướng màn sáng vàng.
- A? Còn có người dám hành động?
Tuy luồng sáng bạc mới bay ra không khiến ai chú ý nhưng khi nó tới gần màn sáng vàng thì Viêm Thú yêu thánh nhạy bén bắt giữ được ngay.
Viêm Thú yêu thánh hét to:
- Tốc độ cỡ này cùng lắm là tứ trọng lôi âm Võ Thánh. Ngươi là ai trong bốn ngân giáp vệ? Không ngờ thuộc hạ dưới tay Càn Ngọc Long không khôn ngoan như vậy. Nếu ngươi đã động thủ thì đừng trách bổn tọa không nói tình cảm, chết đi!
Viêm Thú yêu thánh động ý niệm, người toát ra hơi thở hỏa diễm trùng kích vào cái bóng bạc.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, đóng quân ở vùng Túc Châu, tây bắc, giáp giới với Hỏa La quốc. Hỏa La Vương Đới Lặc và Đại Chu triều xem như kết giao thân, Viêm Thú yêu thánh là người của Hỏa La Vương Đới Lặc không có xích mích gì với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Tuy nhiên bây giờ ngân giáp vệ ý định nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng trong màn sáng, Viêm Thú yêu thánh lập tức không khách sáo định ra tay giết chết ngân giáp vệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh lửa phút chốc tới trước mặt cái bóng bạc.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, bóng bạc tăng tốc độ, tránh thoát công kích hỏa diễm của Viêm Thú yêu thánh.
Từ luồng sáng bạc phát ra tiếng hét to:
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú tiền bối, lúc này không phải thuộc hạ của bổn vương muốn nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng mà là bổn vương muốn lấy nó. Viêm Thú tiền bối muốn ngăn cản bổn vương sẽ không dễ dàng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng bạc đã tới gần màn sáng vàng trong khi đám người Viêm Thú yêu thánh không kịp lấy lại tinh thần. Một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, thân hình to lớn, mặt lạnh lùng hiện ra, không phải ai khác, đó là Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, tứ trọng lôi âm Võ Thánh, siêu cấp cường giả sức chiến đấu đệ nhị giai tầng đương thời.
Viêm Thú yêu thánh nhíu mày nói:
- Càn Ngọc Long, không ngờ là ngươi.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là bổn vương!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười to bảo:
- Viêm Thú, bên các ngươi có rất nhiều cao thủ, nếu bổn vương không thi triển một chút thủ đoạn, muốn tới gần màn sáng này khó như lên trời! Bổn vương trước đó giấu trong pháp khí không gian của ngân giáp vệ, bây giờ xuất hiện vừa lúc tới trước màn sáng.
Nghe Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều giải thích, Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
- Cho dù tới trước màn sáng rồi sao? Chỉ bằng vào Càn Ngọc Long ngươi muốn đanh vỡ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng, lấy được truyền thừa của Nhân Hoàng bên trong sao? Đúng là mơ tưởng viễn vông! Bổn tọa khuyên ngươi mau mau rời đi, chỉ bằng vào một mình ngươi thì chưa đủ tư cách tranh đoạt truyền thừa của Nhân Hoàng với bổn hoàng!
Dù Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã tới trước vòng bảo hộ màn sáng màu vàng nhưng Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng, thân hình nhúc nhích vọt hướng gã. Hỏa La Vương Đới Lặc không nói tiếng nào, lắc người, cùng Viêm Thú yêu thánh tấn công Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Hỏa La Vương Đới Lặc và Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều xem như có chút giao tình, nhưng ở ích lợi tuyệt đối thì giao tình mognr manh kia tan vỡ ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai cao thủ cùng phogns ra, liên hợp đánh một kích, uy thế gần bằng công kích của ngũ trọng lôi âm Võ Thánh.
Đừng nói là Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, dù là Dương Thiên đích thân tới không chút đề phòng cứng rắn oanh kích với hai cao thủ này là chuyện không thể nào.
Nhưng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không thèm biết hai cao thủ công kích. Chẳng những Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không lùi lại né mà không làm cả động tác đỡ đòn, không thèm quan tâm.
Giờ phút này, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều biểu tình nghiêm túc nói:
- Hừ! Viêm Thú yêu thánh, ngươi không phá ra vòng phòng hộ, chưa chắc Càn Ngọc Long ta không thể.
- Để ta xem!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều mặc kệ hai cao thủ Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc công kích, tập trung ánh mắt vào vòng bảo hộ Nhân Hoàng phiên thiên quyết. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều khẽ quát, mạnh đánh ra một đấm vào vòng bảo hộ màu vàng.
- Nhân Hoàng phiên thiên quyết, phiên phiên phiên cho ta! Phiên phiên phiên!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều liên tục quát to.
Nhân Hoàng phiên thiên quyết, phiên thiên ấn pháp!
Trong phút chốc Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không chút giữ lại thi triển ra thủ đoạn mạnh mẽ hướng vòng bảo hộ màn sáng màu vàng. Huyền công bí điển của hoàng thất Đại Chu triều, phiên thiên ấn pháp trong Nhân Hoàng phiên thiên quyết, một vòng liên tục hiện ra từ tay Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Trong tiếng nổ ầm vang, mang theo khí thế quét thiên địa mạnh đập vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Cùng lúc đó, công kích của Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc gần tới sau lưng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.
Trong lúc chỉ mành tro chuông.
Két két két két két!
Phiên thiên ấn pháp của Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều trước tiên chạm vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Từ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng phát ra tiếng giòn vang.
vòng bảo hộ màn sáng màu vàng chịu một phiên thiên ấn pháp thế nhưng nứt ra một khe hở to. Vòng bảo hộ màn sáng màu vàng đảo lộn lại, quay cuồng, lật Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đứng trên vòng bảo hộ màn sáng màu vàng xuống.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã ở trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếp theo công kích của Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc vừa lúc đập vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng nhưng không dấy lên chút gợn sóng.
- Đây là....
- Càn Ngọc Long lại có thể tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng?
Ngay sau đó, Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc thậm chí Dương Thạc, Võ Thánh bình thường đứng gần đó đều trợn to mắt nhìn.
Không ai ngờ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng cứng cỏi đến cực hạn, vô số cao thủ liên hợp vẫn không thể đánh tan vậy mà Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều ra một phiên thiên ấn pháp đã đảo lộn nó lại. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều tiến vào trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Lòng Dương Thạc máy động, nổi lên suy nghĩ:
- Đúng rồi, trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng là truyền thừa của Nhân Hoàng, hai bộ công pháp kia rất có thể là phần khác của Nhân Hoàng tam quyết. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nắm giữ Nhân Hoàng phiên thiên quyết là một trong Nhân Hoàng tam quyết. Nhân Hoàng phiên thiên quyết này chắc là một cái chìa khóa tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Giải thích như vậy rất gần với sự thật.
Nhưng mặc kệ sự thật như thế nào, kết quả chỉ có một, đó là, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng, có thể tiếp xúc bốn báu vật. Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh dù có cường đại hơn cũng không thể đánh tan vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú tiền bối, bổn vương không khách sáo, bổn vương lấy hết Nhân Hoàng bệ hạ để lại truyền thừa!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều tiến vào 93, cười to cầm lên Nhân Hoàng Hiên Viên kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều vung tay, chộp Nhân Hoàng thần giáp vào tay.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nhỏ một giọt máu lên Nhân Hoàng thần giáp, thần giáp phát ra tiếng két két, nhanh chóng biến ảo, trong chớp mắt đã mặc lên người gã. Nhân Hoàng thần giáp đã bị Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều lấy máu nhận chủ, trở thành áo giáp của gã.
- Còn hai bộ công pháp này chắc là Nhân Hoàng thông thiên quyết, Nhân Hoàng chấn thiên quyết liễu!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười toe toét, không để ý Viêm Thú yêu thánh ở bên ngoài mặt xanh mét, cười càn rỡ một tay chộp hướng hai bộ công pháp, bí tịch.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nhưng khi Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều bắt lấy thì hai bộ công pháp bí tịch biến thành bột phấn.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều biến sắc mặt nói:
- Ủa? Vậy là sao?
Ngay sau đó, thạch đài để hai bộ công pháp bí tịch nổi lên một hàng chữ giữa không trung.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười to, tham lam nhìn chằm chằm hàng chứ này.
- Ra là vậy, Nhân Hoàng bệ hạ sợ ta có được hai bộ công pháp bí tịch bị người ghen tỵ cướp đoạt nên hủy diệt đi. Hàng chữ hiện ra tại đây, chỉ cần ta nhớ kỹ nó thì hai bộ công pháp bí tịch khắc vào lòng ta, ai muốn cướp cũng không được, ha ha ha ha ha ha!
Dương Địch đứng cạnh Dương Thạc, lên tiếng:
- Thiếu gia, chữ xa quá ta không xem thấy.
Hiển nhiên Dương Địch là thiên tài trí nhớ muốn nhìn chữ, nhớ kỹ nội dung, từ đó thu hoạch được hai bộ công pháp của Nhân Hoàng. Tiếc rằng chữ quá xa, xuyên thấu vòng bảo hộ màn sáng màu vàng gần như không thấy nửa chữ làm sao nhớ hết được?
E rằng chỉ có Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều ở trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng mới thấy rõ hàng chữ.
Nhưng không ai thấy Dương Thạc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào chữ trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Giờ phút này, Dương Thạc há hốc mồm:
- Sao có thể?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc cắn răng, khiến Cửu Dương chân thân dán màn sáng, tự bảo.
Vù vù vù vù vù!
Dương Địch rung đại thần âm linh đang, phát ra thần âm công kích.
Nhưng màn sáng vẫn không có dấu hiệu vỡ ra.
- Cái này ... Cũng quá cứng đi.
Trong lòng Dương Thạc trừ kinh sợ ra còn có cười khổ, hắn thật sự không ngờ đợt công kích này không khiến màn sáng sứt mẻ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh lao ra khỏi không gian thập phương cà sa phát động công kích, răng nhanh, vuốt nhọn vượt qua ngũ câp thần bình nện vào màn sáng cũng không làm màn sáng nhúc nhích chút nào.
Cứ thế xem ra dù Dương Thiên tự mình đến, cầm thần binh đẳng cấp cỡ chân võ kiếm cũng chưa chắc mở màn sáng được.
Có lẽ lực công kích của Dương Thiên cao hơn mấy người Dương Thạc liên hợp lại. Nhưng nên biết Dương Thạc công kích mà màn sáng không có chút dấu hiệu nứt vỡ.
Không có chút dấu hiệu vỡ chứng minh dù Dương Thạc tăng công kích lên gấp mấy lần chưa chắc đánh nát màn sáng được.
Giờ phút này, Dương Thạc hoàn toàn hết hy vọng:
- Cái này ... Thật là cứng quá.
Lòng Dương Thạc kinh sợ, Võ Thánh bình thường xung quanh, thậm chí Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc cực kỳ kinh hãi. Không phải khiếp sợ màn sáng cứng cỏi mà cũng sợ hãi lực lượng mạnh mẽ của Dương Thạc.
Trong chớp mắt không gian thập phương cà sa có bốn mãnh thú mạnh mẽ lao ra, mãnh thú có được khí huyết đẳng cấp hư không Võ Thánh, Huyết Phi, Ngưng Thúy, Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long. Ngoài ra có hai vị siêu cấp cường giả thú tộc Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh, chúng nó cũng đầu vào dưới tay Dương Thạc.
Vốn Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc cảm thấy ba người Dương Thạc, Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long liên hợp lại đã là sức chiến đấu mạnh nhất của phe Dương Thạc.
Cộng thêm Dương Địch, Huyết Phi, Ngưng Thúy, còn có Tử Thử yêu thánh, Ngân Diệu yêu thánh, tính sức chiến đấu không chỉ tăng cường gấp đôi. Dù là Xích Viêm Cùng Kỳ Tiểu Hỏa lúc trước Viêm Thú yêu thánh coi trọng xếp vào phe Dương Thạc thì không leo lên cao được.
Võ Thánh bình thường hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
- Tiểu tử này, quả nhiên là lợi hại vô cùng, hèn chi Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương chú trọng hắn như vậy. Hiện tại xem ra, thực lực của hắn cao hơn Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương rất nhiều.
- Đó hình như là Tử Thử yêu thánh, xếp hạng bốn trong thiên hạ mười đại yêu thánh, cao hơn Viêm Thú yêu thánh một bậc.
- Mấy mãnh thú kia khí huyết mạnh quá, chắc đã vượt qua đẳng cấp Võ Thánh.
Trong lòng Võ Thánh bình thường nổi lên suy nghĩ.
- Hừ! Có mạnh hơn thì sao? Vẫn không thể phá vỡ màn sáng này.
- Theo ta thấy chắc chỉ dùng trí chứ tuyệt đối không thể cường công, lực lượng cường thịnh hơn cũng vô dụng. Bọn họ không thể phá vỡ màn sáng này nhưng nói không chừng chúng ta có cách.
Một vài Võ Thánh trong lòng rất ganh tỵ Dương Thạc, nổi lên suy nghĩ tương tự.
Chỉ có thể dùng trí, không thể cường công?
Bọn họ có thể nghĩ như vậy thì Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh cũng nghĩ ra.
Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh nhíu mày tự hỏi, rốt cuộc phải dùng trí như thế nào mới phá vỡ màn sáng phòng ngự được.
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú, và tiểu tử kia nữa, các ngươi không thể phá màn sáng này, sao không làm cho chúng ta đến thí nghiệm một phen!
- Theo ta thấy truyền thừa của Nhân Hoàng không có duyên với các ngươi rồi, tốt nhất là mau tránh ra cho chúng ta thử xem. Nói không chừng truyền thừa của Nhân Hoàng là chuẩn bị cho chúng ta!
Một vài Võ Thánh bình thường lắc người vọt hướng màn sáng.
- A? Chỉ bằng các ngươi cũng muốn có được truyền thừa của Nhân Hoàng?
- Ai dám tới gần, chết!
Trông thấy những Võ Thánh bình thường dám xông đến, Viêm Thú yêu thánh sắc mặt âm trầm.
Vù vù vù vù vù!
Hơi thở hỏa diễm vô cùng mạnh mẽ phát ra từ người Viêm Thú yêu thánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hơi thở hỏa diễm dính vào người Võ Thánh bình thường lao tới.
- Nguy rồi!
- Viêm Thú, ngươi dám ra tay với chúng ta?
Những Võ Thánh bình thường biến sắc mặt, vội lùi ra sau, nhưng trên người bọn họ sớm dính hơi thở hỏa diễm, không thể dập tắt. Chốc lát sau hơi thở hỏa diễm đã đốt cháy toàn thân, miệng bọn họ phát ra tiếng gào thê thảm. Chỉ nửa khắc dã biến thành đống tro tàn.
Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng:
- Không biết tự lượng sức mình!
Lúc trước Viêm Thú yêu thánh khách sáo với Dương Thạc, không tranh đấu, không ngăn cản hắn công kích màn sáng là vì hắn có thực lực nói chuyện ngang hàng với nó. Những Võ Thánh bình thường không có thực lực bình đẳng với Viêm Thú yêu thánh còn muốn chia một ly canh cuối cùng đành rơi vào kết cuộc thảm thương, thành mây khói.
Dương Thạc thản nhiên nhìn thoáng qua Võ Thánh bình thường xung quanh, không nói gì thêm.
Dù Dương Thạc không ra tay với Võ Thánh bình thường, nhưng bọn họ bị Viêm Thú yêu thánh giết chết, trong lòng hắn không chút đồng tình họ.
Võ Thánh bình thường rõ ràng đều bị truyền thừa của Nhân Hoàng hấp dẫn, lòng lạc lối, dám vào lúc này tới gần màn sáng.dù bây giờ Viêm Thú yêu thánh, Dương Thạc bất lực với màn sáng nhưng đó không có nghĩa là Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh từ bỏ báu vật Nhân Hoàng trong màn sáng.
Chỉ cần Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh không từ bỏ báu vật thì những Võ Thánh bình thường mưu toan nhúng chàm đều rơi vào kết cuộc ngã xuống.
Không đáng đồng tình!
Viêm Thú yêu thánh ra tay chấn nhiếp Võ Thánh bình thường.
Võ Thánh bình thường hoàn toàn biến sắc mặt, thân hình nhúc nhích liền khựng lại.
Võ Thánh bình thường không mở miệng quát mắng Viêm Thú yêu thánh, bọn họ biết ở trong Nhân Hoàng huyệt là thực lực vi tôn, thực lực của bọn họ không đủ mà muốn nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng thì chỉ có đường chết.
Viêm Thú yêu thánh liếc Võ Thánh bình thường còn lại, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Viêm Thú yêu thánh mặc kệ Võ Thánh bình thường, tập trung vào màn sáng, nghĩ phải dùng cách gì mới mở ra được, lấy báut vật truyền thừa của Nhân Hoàng bên trong.
Vù vù vù vù vù!
Chính lúc này, gần như không ai để ý thấy trong Võ Thánh bình thường, bốn người mạnh hơn chút, tức là bốn thị vệ bên cạnh Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, ngân giáp vệ có luồng sáng bạc như tia chớp bay vút qua, lao nhanh hướng màn sáng vàng.
- A? Còn có người dám hành động?
Tuy luồng sáng bạc mới bay ra không khiến ai chú ý nhưng khi nó tới gần màn sáng vàng thì Viêm Thú yêu thánh nhạy bén bắt giữ được ngay.
Viêm Thú yêu thánh hét to:
- Tốc độ cỡ này cùng lắm là tứ trọng lôi âm Võ Thánh. Ngươi là ai trong bốn ngân giáp vệ? Không ngờ thuộc hạ dưới tay Càn Ngọc Long không khôn ngoan như vậy. Nếu ngươi đã động thủ thì đừng trách bổn tọa không nói tình cảm, chết đi!
Viêm Thú yêu thánh động ý niệm, người toát ra hơi thở hỏa diễm trùng kích vào cái bóng bạc.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, đóng quân ở vùng Túc Châu, tây bắc, giáp giới với Hỏa La quốc. Hỏa La Vương Đới Lặc và Đại Chu triều xem như kết giao thân, Viêm Thú yêu thánh là người của Hỏa La Vương Đới Lặc không có xích mích gì với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Tuy nhiên bây giờ ngân giáp vệ ý định nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng trong màn sáng, Viêm Thú yêu thánh lập tức không khách sáo định ra tay giết chết ngân giáp vệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh lửa phút chốc tới trước mặt cái bóng bạc.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, bóng bạc tăng tốc độ, tránh thoát công kích hỏa diễm của Viêm Thú yêu thánh.
Từ luồng sáng bạc phát ra tiếng hét to:
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú tiền bối, lúc này không phải thuộc hạ của bổn vương muốn nhúng chàm truyền thừa của Nhân Hoàng mà là bổn vương muốn lấy nó. Viêm Thú tiền bối muốn ngăn cản bổn vương sẽ không dễ dàng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng bạc đã tới gần màn sáng vàng trong khi đám người Viêm Thú yêu thánh không kịp lấy lại tinh thần. Một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, thân hình to lớn, mặt lạnh lùng hiện ra, không phải ai khác, đó là Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, tứ trọng lôi âm Võ Thánh, siêu cấp cường giả sức chiến đấu đệ nhị giai tầng đương thời.
Viêm Thú yêu thánh nhíu mày nói:
- Càn Ngọc Long, không ngờ là ngươi.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là bổn vương!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười to bảo:
- Viêm Thú, bên các ngươi có rất nhiều cao thủ, nếu bổn vương không thi triển một chút thủ đoạn, muốn tới gần màn sáng này khó như lên trời! Bổn vương trước đó giấu trong pháp khí không gian của ngân giáp vệ, bây giờ xuất hiện vừa lúc tới trước màn sáng.
Nghe Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều giải thích, Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
- Cho dù tới trước màn sáng rồi sao? Chỉ bằng vào Càn Ngọc Long ngươi muốn đanh vỡ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng, lấy được truyền thừa của Nhân Hoàng bên trong sao? Đúng là mơ tưởng viễn vông! Bổn tọa khuyên ngươi mau mau rời đi, chỉ bằng vào một mình ngươi thì chưa đủ tư cách tranh đoạt truyền thừa của Nhân Hoàng với bổn hoàng!
Dù Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã tới trước vòng bảo hộ màn sáng màu vàng nhưng Viêm Thú yêu thánh hừ lạnh một tiếng, thân hình nhúc nhích vọt hướng gã. Hỏa La Vương Đới Lặc không nói tiếng nào, lắc người, cùng Viêm Thú yêu thánh tấn công Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Hỏa La Vương Đới Lặc và Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều xem như có chút giao tình, nhưng ở ích lợi tuyệt đối thì giao tình mognr manh kia tan vỡ ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai cao thủ cùng phogns ra, liên hợp đánh một kích, uy thế gần bằng công kích của ngũ trọng lôi âm Võ Thánh.
Đừng nói là Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều, dù là Dương Thiên đích thân tới không chút đề phòng cứng rắn oanh kích với hai cao thủ này là chuyện không thể nào.
Nhưng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không thèm biết hai cao thủ công kích. Chẳng những Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không lùi lại né mà không làm cả động tác đỡ đòn, không thèm quan tâm.
Giờ phút này, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều biểu tình nghiêm túc nói:
- Hừ! Viêm Thú yêu thánh, ngươi không phá ra vòng phòng hộ, chưa chắc Càn Ngọc Long ta không thể.
- Để ta xem!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều mặc kệ hai cao thủ Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc công kích, tập trung ánh mắt vào vòng bảo hộ Nhân Hoàng phiên thiên quyết. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều khẽ quát, mạnh đánh ra một đấm vào vòng bảo hộ màu vàng.
- Nhân Hoàng phiên thiên quyết, phiên phiên phiên cho ta! Phiên phiên phiên!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều liên tục quát to.
Nhân Hoàng phiên thiên quyết, phiên thiên ấn pháp!
Trong phút chốc Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều không chút giữ lại thi triển ra thủ đoạn mạnh mẽ hướng vòng bảo hộ màn sáng màu vàng. Huyền công bí điển của hoàng thất Đại Chu triều, phiên thiên ấn pháp trong Nhân Hoàng phiên thiên quyết, một vòng liên tục hiện ra từ tay Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều. Trong tiếng nổ ầm vang, mang theo khí thế quét thiên địa mạnh đập vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Cùng lúc đó, công kích của Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc gần tới sau lưng Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều.
Trong lúc chỉ mành tro chuông.
Két két két két két!
Phiên thiên ấn pháp của Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều trước tiên chạm vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Từ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng phát ra tiếng giòn vang.
vòng bảo hộ màn sáng màu vàng chịu một phiên thiên ấn pháp thế nhưng nứt ra một khe hở to. Vòng bảo hộ màn sáng màu vàng đảo lộn lại, quay cuồng, lật Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đứng trên vòng bảo hộ màn sáng màu vàng xuống.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã ở trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếp theo công kích của Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc vừa lúc đập vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng nhưng không dấy lên chút gợn sóng.
- Đây là....
- Càn Ngọc Long lại có thể tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng?
Ngay sau đó, Viêm Thú yêu thánh, Hỏa La Vương Đới Lặc thậm chí Dương Thạc, Võ Thánh bình thường đứng gần đó đều trợn to mắt nhìn.
Không ai ngờ vòng bảo hộ màn sáng màu vàng cứng cỏi đến cực hạn, vô số cao thủ liên hợp vẫn không thể đánh tan vậy mà Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều ra một phiên thiên ấn pháp đã đảo lộn nó lại. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều tiến vào trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Lòng Dương Thạc máy động, nổi lên suy nghĩ:
- Đúng rồi, trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng là truyền thừa của Nhân Hoàng, hai bộ công pháp kia rất có thể là phần khác của Nhân Hoàng tam quyết. Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nắm giữ Nhân Hoàng phiên thiên quyết là một trong Nhân Hoàng tam quyết. Nhân Hoàng phiên thiên quyết này chắc là một cái chìa khóa tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
Giải thích như vậy rất gần với sự thật.
Nhưng mặc kệ sự thật như thế nào, kết quả chỉ có một, đó là, Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều đã tiến vào vòng bảo hộ màn sáng màu vàng, có thể tiếp xúc bốn báu vật. Dương Thạc, Viêm Thú yêu thánh dù có cường đại hơn cũng không thể đánh tan vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
- Ha ha ha ha ha ha! Viêm Thú tiền bối, bổn vương không khách sáo, bổn vương lấy hết Nhân Hoàng bệ hạ để lại truyền thừa!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều tiến vào 93, cười to cầm lên Nhân Hoàng Hiên Viên kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều vung tay, chộp Nhân Hoàng thần giáp vào tay.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều nhỏ một giọt máu lên Nhân Hoàng thần giáp, thần giáp phát ra tiếng két két, nhanh chóng biến ảo, trong chớp mắt đã mặc lên người gã. Nhân Hoàng thần giáp đã bị Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều lấy máu nhận chủ, trở thành áo giáp của gã.
- Còn hai bộ công pháp này chắc là Nhân Hoàng thông thiên quyết, Nhân Hoàng chấn thiên quyết liễu!
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười toe toét, không để ý Viêm Thú yêu thánh ở bên ngoài mặt xanh mét, cười càn rỡ một tay chộp hướng hai bộ công pháp, bí tịch.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nhưng khi Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều bắt lấy thì hai bộ công pháp bí tịch biến thành bột phấn.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều biến sắc mặt nói:
- Ủa? Vậy là sao?
Ngay sau đó, thạch đài để hai bộ công pháp bí tịch nổi lên một hàng chữ giữa không trung.
Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều cười to, tham lam nhìn chằm chằm hàng chứ này.
- Ra là vậy, Nhân Hoàng bệ hạ sợ ta có được hai bộ công pháp bí tịch bị người ghen tỵ cướp đoạt nên hủy diệt đi. Hàng chữ hiện ra tại đây, chỉ cần ta nhớ kỹ nó thì hai bộ công pháp bí tịch khắc vào lòng ta, ai muốn cướp cũng không được, ha ha ha ha ha ha!
Dương Địch đứng cạnh Dương Thạc, lên tiếng:
- Thiếu gia, chữ xa quá ta không xem thấy.
Hiển nhiên Dương Địch là thiên tài trí nhớ muốn nhìn chữ, nhớ kỹ nội dung, từ đó thu hoạch được hai bộ công pháp của Nhân Hoàng. Tiếc rằng chữ quá xa, xuyên thấu vòng bảo hộ màn sáng màu vàng gần như không thấy nửa chữ làm sao nhớ hết được?
E rằng chỉ có Thần Võ Vương Càn Ngọc Long của Đại Chu triều ở trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng mới thấy rõ hàng chữ.
Nhưng không ai thấy Dương Thạc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào chữ trong vòng bảo hộ màn sáng màu vàng.
/776
|