Mà Ni La Quốc cũng không hy vọng Đại Thần nhất thống thiên hạ, để Đại Chu, Đại Thần bảo trì nội loạn, đối với Ni La Quốc cũng có chút ưu đãi.
Mà những chuyện tình chiến sự này, cường giả cấp bậc Võ Thánh đã rất ít tham dự vào, đều là những chiến sĩ bình thường tham gia chiến đấu mà thôi.
Dương Thành hiện tại, thực lực đã đứng vững ở cấp bậc Tứ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, tọa trấn ở Đại Thần, xem như là Quân chủ khai quốc của Đại Thần. Tuy rằng Đại Chu chưa diệt, nhưng mà Đại Thần do hắn sáng lập vẫn như trước có tử khí đông lai, xuyên vào cơ thể của hắn. Trong tương lai, Dương Thành cũng có cơ hội thật lớn, đánh sâu vào cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh.
Về phần cảnh giới Hư Không Võ Thánh, nhiều ít có chút hư vô mờ mịt…
Dương Thạc nói lời từ biệt với hắn. Sau khi tiến vào Thiên Thánh Giới, về sau chỉ sợ là khó có cơ hội gặp lại. Nhưng về phần Thiên Kiếm Môn Nam Cung Thương, tuy rằng vẫn còn chưa tích lũy thành công, nhưng mà tương lai tiến vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh vẫn là có vài phần chắc chắn. Lần này cáo biệt, vẫn còn cơ hội gặp lại…
- Đi thôi! Hiện tại phải chuẩn bị một chút!
Khẽ hít sâu một hơi, Dương Thạc nói.
Tuy rằng quyết định sẽ lập tức tiến vào Thiên Thánh Giới, nhưng mà một phen chuẩn bị cũng cần hao phí đến hơn mười ngày trời, thậm chí có thể đến hai tháng trời nữa.
Bên Thiên Âm Môn bên kia thật ra còn dễ đối phó.
Tuy rằng Dương Địch hiện tại vẫn như trước là Môn chủ Thiên Âm Môn, nhưng mà trong thời gian gần đây chuyên tâm tu luyện, sự vụ trong môn phái ít khi nào quản tới. Đám người Dương Địch rời đi, Thiên Âm Môn vẫn như trước hoạt động bình thường. Đương nhiên, đám người Dương Địch, Dương Thạc còn ở tại Thiên Âm Môn, có bốn năm cường giả Hư Không Võ Thánh tọa trấn, Thiên Âm Môn thật ra cũng không sợ bất cứ người nào đến quấy rầy. Hiện tại đám người Dương Thạc rời đi, khó tránh khỏi có kẻ đánh chủ ý với Thiên Âm Môn.
Cũng may, cường giả cấp bậc Võ Thánh của Thiên Âm Môn cũng có được bảy tám vị.
Cường giả Tứ Trọng Lôi Âm Võ Thánh cũng có một người!
Đám người quấy rối bình thường, căn bản hoàn toàn không cần lo lắng.
Cường giả cấp bậc Hư Không Võ Thánh, không đến mức tự hạ thân phận, chạy đi đối phó với Thiên Âm Môn. Duy nhất lo lắng, đó chính là những người cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh sẽ xuống tay với Thiên Âm Môn.
Cũng may, mặc dù đám người Dương Thạc rời đi, nhưng mà Nam Cung Thương cũng sẽ không rời đi.
Tư chất ngộ tính của Nam Cung Thương mặc dù kém hơn so với Dương Địch, thời gian tám năm vẫn còn xa chưa thể hoàn toàn tích lũy xong, ít nhất cũng cần thời gian thêm bảy tám năm nữa, mới có thể đạt đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng hoàn toàn có thể chiếu ứng cho Thiên Âm Môn. Cường giả Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh bình thường, vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn. Cho dù là cường giả Hư Không Võ Thánh, cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi.
Đợi đến khi Nam Cung Thương rời đi, các cường giả Võ Thánh của Thiên Âm Môn cũng đã từng bước trưởng thành.
Khi đó, mới chính là lúc Thiên Âm Môn tự mình gánh vác bản thân rồi. Dù sao ai cũng không có khả năng cả đời chiếu cố cho Thiên Âm Môn. Muốn trở thành Đệ nhất Thánh địa Võ Đạo chân chính, cần phải dựa vào chính bản thân mình!
- Đi thôi! Trước an bày công việc tại Thiên Âm Môn, sau đó sẽ đi Kinh thành Đại Thần!
Thân hình đám người Dương Thạc vừa động, đã rời đi.
o0o
Thời gian cực nhanh, chỉ thoáng trong nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng…
Thục Sơn, phụ cận Thiên Kiếm Môn, tại một địa điểm cực kỳ bí ẩn.
Đám người Dương Thạc, Dương Địch, Thần Long, Man Văn Thiên Tượng, Huyết Phi, Ngưng Thúy cùng với Nam Cung Thương, bảy người đang huyền phù bên trong không trung.
- Cái Thông đạo Hư không do Chân Võ Đại Đế lưu lại kia, ở phụ cận nơi này!
- Nam Cung Thương, bảo trọng! Chúng ta hẹn gặp lại tại Thiên Thánh Giới. Thiên Âm Môn trong mấy năm này, liền phiền toái ngươi chiếu cố rồi!
Dương Thạc đứng đối diện với Nam Cung Thương, nhàn nhạt nói với hắn.
- Đây là tự nhiên!
Nam Cung Thương khẽ gật đầu.
- Đúng rồi!
Bất chợt, nắm tay Nam Cung Thương vừa nhấc, một đạo quang mang đã phóng tới bên cạnh Dương Thạc.
Dương Thạc thoáng sửng sốt, giơ tay tiếp nhận, chính là ba khỏa Hư Không Thạch.
- Dương Thạc, một khi ngươi đã đem vị trí cái Thông đạo Hư không nói nói cho ta biết, ta lưu trữ mấy cái Hư Không Thạch này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, ngươi cứ cầm lấy đi!
Thanh âm Nam Cung Thương truyền đến.
- Mấy khỏa Hư Không Thạch này… Được rồi! Ta lấy!
Dương Thạc khẽ gật đầu. Hư Không Thạch, Dương Thạc cần dùng để ngưng tụ Thời Không Chi Tinh, đem Thần hồn của Tiểu Hỏa cứu trở về. Dù sao Nam Cung Thương cũng đã biết được vị trí của Thông đạo Hư không do Chân Võ Đại Đế lưu lại, mấy khỏa Hư Không Thạch này đối với Nam Cung Thương mà nói, quả thật không có tác dụng gì.
Vị trí của Thông đạo Hư không này, vì để phòng ngừa kẻ ác tâm phá hoại, tự nhiên càng ít người biết càng tốt. Dương Thạc cũng chỉ nói cho mình Nam Cung Thương biết mà thôi.
Mà Nam Cung Thương thì ngay cả Lâm Tử Quỳnh cũng đều không nói cho biết. Tọa độ vị trí của cái Thông đạo này, ở Thiên Âm Môn, Thiên Kiếm Môn chính là cực kỳ bí ẩn, trừ phi trong hai đại môn phái có người bước vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh, nếu không, cũng không có quyền biết được cái bí mật này.
- Được rồi! Nam Cung Thương, sau này gặp lại!
- Sau này gặp lại!
Hai người đều ôm quyền cáo biệt.
- Đi!
Sau khi liếc nhìn Nam Cung Thương lần cuối, Dương Thạc cũng không do dự nữa, thân hình vừa động, bay nhanh về phía thiên không.
Ngay khi tiếp cận tầng mây, nắm tay Dương Thạc đánh mạnh một quyền. Phốc một tiếng, tầng mây phá ra một cái động lớn. Một cái hắc động màu đen nhất thời ẩn hiện bên trong tầng mây.
Cái hắc động này hiển nhiên chính là lối vào Thông đạo Hư không kia.
Cái Thông đạo Hư không này chính là giấu ở bên trong tầng mây, khắp nơi xung quanh cũng đều là mây mù dày đặc. Nếu không phải từ bên dưới nhìn lên, căn bản là không nhìn ra chút manh mối nào. Thậm chí, cho dù là phá vỡ tầng mây, từ trên Thiên Ngoại Chi Địa nhìn xuống, vẫn như trước không nhìn ra được cái Thông đạo Hư không này.
Cho dù là cường giả Hư Không Võ Thánh có thực lực siêu phàm, ngẫu nhiên phát ra cái Thông đạo này, cũng không có gì cả. Dù sao, cường giả Hư Không Võ Thánh cũng chỉ sẽ lợi dụng cái Thông đạo này tiến vào Thiên Thánh Giới, chứ sẽ không phá hư cái Thông đạo này.
Vù vù vù vù vù vù!
Thân hình vừa động, sáu người bọn Dương Thạc liền hướng về phía tầng mây kia bay nhanh đi.
- Dương Thạc, chờ ta một chút!
Mà cơ hồ ngay tại thời điểm đám người Dương Thạc sắp tiến vào tầng mây, bay vào Thông đạo Hư không, đột nhiên, từ phía Tây Nam một cái thanh âm cấp tốc truyền đến.
Vù!
Một cái thân ảnh nhanh như tia chớp lao tới, chính là một gã thiếu niên.
Gã thiếu niên này ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình có chút gầy gò, thân trên xích lõa. Trên làn da màu cổ đồng có một vài hình xăm kỳ quái. Bên trên cổ tay, cổ chân, trên cổ cũng đều mang theo một vài vật trang sức bằng xương, ngà voi. Thậm chí ngay cả trên lỗ tai, trên cái mũi, cũng có một vài cái khoen tai, khoen mũi thập phần tinh xảo.
Hoàn toàn chính là cách ăn mặt của người Man Tộc!
Tuy rằng cách ăn mặc thoáng có chút quái dị, nhưng mà khuôn mặt của gã thiếu niên này phi thường tuấn mỹ, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
Khí độ của hắn cũng cực kỳ trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác, giống như hắn căn bản không phải là một gã thiếu niên, mà là một vị tiền bối Võ đạo đã sống hơn trăm năm vậy.
Mặt khác, thực lực của hắn, cũng tuyệt đối không giống như một gã thiếu niên bình thường!
Cảnh giới Hư Không Võ Thánh!
Mà những chuyện tình chiến sự này, cường giả cấp bậc Võ Thánh đã rất ít tham dự vào, đều là những chiến sĩ bình thường tham gia chiến đấu mà thôi.
Dương Thành hiện tại, thực lực đã đứng vững ở cấp bậc Tứ Trọng Lôi Âm Võ Thánh, tọa trấn ở Đại Thần, xem như là Quân chủ khai quốc của Đại Thần. Tuy rằng Đại Chu chưa diệt, nhưng mà Đại Thần do hắn sáng lập vẫn như trước có tử khí đông lai, xuyên vào cơ thể của hắn. Trong tương lai, Dương Thành cũng có cơ hội thật lớn, đánh sâu vào cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh.
Về phần cảnh giới Hư Không Võ Thánh, nhiều ít có chút hư vô mờ mịt…
Dương Thạc nói lời từ biệt với hắn. Sau khi tiến vào Thiên Thánh Giới, về sau chỉ sợ là khó có cơ hội gặp lại. Nhưng về phần Thiên Kiếm Môn Nam Cung Thương, tuy rằng vẫn còn chưa tích lũy thành công, nhưng mà tương lai tiến vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh vẫn là có vài phần chắc chắn. Lần này cáo biệt, vẫn còn cơ hội gặp lại…
- Đi thôi! Hiện tại phải chuẩn bị một chút!
Khẽ hít sâu một hơi, Dương Thạc nói.
Tuy rằng quyết định sẽ lập tức tiến vào Thiên Thánh Giới, nhưng mà một phen chuẩn bị cũng cần hao phí đến hơn mười ngày trời, thậm chí có thể đến hai tháng trời nữa.
Bên Thiên Âm Môn bên kia thật ra còn dễ đối phó.
Tuy rằng Dương Địch hiện tại vẫn như trước là Môn chủ Thiên Âm Môn, nhưng mà trong thời gian gần đây chuyên tâm tu luyện, sự vụ trong môn phái ít khi nào quản tới. Đám người Dương Địch rời đi, Thiên Âm Môn vẫn như trước hoạt động bình thường. Đương nhiên, đám người Dương Địch, Dương Thạc còn ở tại Thiên Âm Môn, có bốn năm cường giả Hư Không Võ Thánh tọa trấn, Thiên Âm Môn thật ra cũng không sợ bất cứ người nào đến quấy rầy. Hiện tại đám người Dương Thạc rời đi, khó tránh khỏi có kẻ đánh chủ ý với Thiên Âm Môn.
Cũng may, cường giả cấp bậc Võ Thánh của Thiên Âm Môn cũng có được bảy tám vị.
Cường giả Tứ Trọng Lôi Âm Võ Thánh cũng có một người!
Đám người quấy rối bình thường, căn bản hoàn toàn không cần lo lắng.
Cường giả cấp bậc Hư Không Võ Thánh, không đến mức tự hạ thân phận, chạy đi đối phó với Thiên Âm Môn. Duy nhất lo lắng, đó chính là những người cấp bậc Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh sẽ xuống tay với Thiên Âm Môn.
Cũng may, mặc dù đám người Dương Thạc rời đi, nhưng mà Nam Cung Thương cũng sẽ không rời đi.
Tư chất ngộ tính của Nam Cung Thương mặc dù kém hơn so với Dương Địch, thời gian tám năm vẫn còn xa chưa thể hoàn toàn tích lũy xong, ít nhất cũng cần thời gian thêm bảy tám năm nữa, mới có thể đạt đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng hoàn toàn có thể chiếu ứng cho Thiên Âm Môn. Cường giả Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh bình thường, vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn. Cho dù là cường giả Hư Không Võ Thánh, cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi.
Đợi đến khi Nam Cung Thương rời đi, các cường giả Võ Thánh của Thiên Âm Môn cũng đã từng bước trưởng thành.
Khi đó, mới chính là lúc Thiên Âm Môn tự mình gánh vác bản thân rồi. Dù sao ai cũng không có khả năng cả đời chiếu cố cho Thiên Âm Môn. Muốn trở thành Đệ nhất Thánh địa Võ Đạo chân chính, cần phải dựa vào chính bản thân mình!
- Đi thôi! Trước an bày công việc tại Thiên Âm Môn, sau đó sẽ đi Kinh thành Đại Thần!
Thân hình đám người Dương Thạc vừa động, đã rời đi.
o0o
Thời gian cực nhanh, chỉ thoáng trong nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng…
Thục Sơn, phụ cận Thiên Kiếm Môn, tại một địa điểm cực kỳ bí ẩn.
Đám người Dương Thạc, Dương Địch, Thần Long, Man Văn Thiên Tượng, Huyết Phi, Ngưng Thúy cùng với Nam Cung Thương, bảy người đang huyền phù bên trong không trung.
- Cái Thông đạo Hư không do Chân Võ Đại Đế lưu lại kia, ở phụ cận nơi này!
- Nam Cung Thương, bảo trọng! Chúng ta hẹn gặp lại tại Thiên Thánh Giới. Thiên Âm Môn trong mấy năm này, liền phiền toái ngươi chiếu cố rồi!
Dương Thạc đứng đối diện với Nam Cung Thương, nhàn nhạt nói với hắn.
- Đây là tự nhiên!
Nam Cung Thương khẽ gật đầu.
- Đúng rồi!
Bất chợt, nắm tay Nam Cung Thương vừa nhấc, một đạo quang mang đã phóng tới bên cạnh Dương Thạc.
Dương Thạc thoáng sửng sốt, giơ tay tiếp nhận, chính là ba khỏa Hư Không Thạch.
- Dương Thạc, một khi ngươi đã đem vị trí cái Thông đạo Hư không nói nói cho ta biết, ta lưu trữ mấy cái Hư Không Thạch này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, ngươi cứ cầm lấy đi!
Thanh âm Nam Cung Thương truyền đến.
- Mấy khỏa Hư Không Thạch này… Được rồi! Ta lấy!
Dương Thạc khẽ gật đầu. Hư Không Thạch, Dương Thạc cần dùng để ngưng tụ Thời Không Chi Tinh, đem Thần hồn của Tiểu Hỏa cứu trở về. Dù sao Nam Cung Thương cũng đã biết được vị trí của Thông đạo Hư không do Chân Võ Đại Đế lưu lại, mấy khỏa Hư Không Thạch này đối với Nam Cung Thương mà nói, quả thật không có tác dụng gì.
Vị trí của Thông đạo Hư không này, vì để phòng ngừa kẻ ác tâm phá hoại, tự nhiên càng ít người biết càng tốt. Dương Thạc cũng chỉ nói cho mình Nam Cung Thương biết mà thôi.
Mà Nam Cung Thương thì ngay cả Lâm Tử Quỳnh cũng đều không nói cho biết. Tọa độ vị trí của cái Thông đạo này, ở Thiên Âm Môn, Thiên Kiếm Môn chính là cực kỳ bí ẩn, trừ phi trong hai đại môn phái có người bước vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh, nếu không, cũng không có quyền biết được cái bí mật này.
- Được rồi! Nam Cung Thương, sau này gặp lại!
- Sau này gặp lại!
Hai người đều ôm quyền cáo biệt.
- Đi!
Sau khi liếc nhìn Nam Cung Thương lần cuối, Dương Thạc cũng không do dự nữa, thân hình vừa động, bay nhanh về phía thiên không.
Ngay khi tiếp cận tầng mây, nắm tay Dương Thạc đánh mạnh một quyền. Phốc một tiếng, tầng mây phá ra một cái động lớn. Một cái hắc động màu đen nhất thời ẩn hiện bên trong tầng mây.
Cái hắc động này hiển nhiên chính là lối vào Thông đạo Hư không kia.
Cái Thông đạo Hư không này chính là giấu ở bên trong tầng mây, khắp nơi xung quanh cũng đều là mây mù dày đặc. Nếu không phải từ bên dưới nhìn lên, căn bản là không nhìn ra chút manh mối nào. Thậm chí, cho dù là phá vỡ tầng mây, từ trên Thiên Ngoại Chi Địa nhìn xuống, vẫn như trước không nhìn ra được cái Thông đạo Hư không này.
Cho dù là cường giả Hư Không Võ Thánh có thực lực siêu phàm, ngẫu nhiên phát ra cái Thông đạo này, cũng không có gì cả. Dù sao, cường giả Hư Không Võ Thánh cũng chỉ sẽ lợi dụng cái Thông đạo này tiến vào Thiên Thánh Giới, chứ sẽ không phá hư cái Thông đạo này.
Vù vù vù vù vù vù!
Thân hình vừa động, sáu người bọn Dương Thạc liền hướng về phía tầng mây kia bay nhanh đi.
- Dương Thạc, chờ ta một chút!
Mà cơ hồ ngay tại thời điểm đám người Dương Thạc sắp tiến vào tầng mây, bay vào Thông đạo Hư không, đột nhiên, từ phía Tây Nam một cái thanh âm cấp tốc truyền đến.
Vù!
Một cái thân ảnh nhanh như tia chớp lao tới, chính là một gã thiếu niên.
Gã thiếu niên này ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình có chút gầy gò, thân trên xích lõa. Trên làn da màu cổ đồng có một vài hình xăm kỳ quái. Bên trên cổ tay, cổ chân, trên cổ cũng đều mang theo một vài vật trang sức bằng xương, ngà voi. Thậm chí ngay cả trên lỗ tai, trên cái mũi, cũng có một vài cái khoen tai, khoen mũi thập phần tinh xảo.
Hoàn toàn chính là cách ăn mặt của người Man Tộc!
Tuy rằng cách ăn mặc thoáng có chút quái dị, nhưng mà khuôn mặt của gã thiếu niên này phi thường tuấn mỹ, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
Khí độ của hắn cũng cực kỳ trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác, giống như hắn căn bản không phải là một gã thiếu niên, mà là một vị tiền bối Võ đạo đã sống hơn trăm năm vậy.
Mặt khác, thực lực của hắn, cũng tuyệt đối không giống như một gã thiếu niên bình thường!
Cảnh giới Hư Không Võ Thánh!
/776
|