Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng với tiếng quát khẽ, Dương Thạc đánh ra nắm đấm trái, nhanh hơn cả lợi nhận của ba tên Hắc Y Vệ, phát sau mà đến trước, trong phút chốc đã tới trước mặt một tên Hắc Y Vệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy lực nắm đấm như sấm đánh ầm ầm hướng tới Hắc Y Vệ này.
- Còn có thể phản kháng? Nguy rồi!
Hắc Y Vệ này vốn tưởng Dương Thạc bị Dương Tử Hi đánh thương, trong năm sáu ngày không thể hồi phục lại. Giờ phút này, Dương Thạc đối mặt ba Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí công kích không có chút sức phản kháng, nhưng mới giao đấu hắn đánh ra cú đấm thể hiện thực lực siêu mạnh. Hắc Y Vệ kinh sợ biến chiêu, chém ngang lợi nhận muốn dùng lưỡi dao ngăn cản cú đấm từ Dương Thạc.
Keng!
Cú đấm trái của Dương Thạc đập mạnh vào thân đao của Hắc Y Vệ.
Một tiếng trong trẻo vang lên, Hắc Y Vệ cảm thấy lợ nhận trong tay tràn ngập sức mạnh cường đại, thân hình Hắc Y Vệ lảo đảo liên tục lùi bốn, năm bước mới giảm bớt lực lượng.
- Tiểu súc sinh khá lắm, cánh tay phải trọng thương, chỉ trông vào một tay trái mà đã có uy lực như vậy?
- Công kích mặt phải của hắn.
Ba người cùng đánh, thế nhưng bị cú đấm tay trái của Dương Thạc phá vỡ, thủ lĩnh Hắc Y Vệ biểu tình nghiêm túc.
Chỉ dựa vào một tay trái đã có uy lực như vậy? Nếu thế thì tấn công bên phải của ngươi, không tin cánh tay phải đã bị Dương Tử Hi đánh gãy có thể hoạt động được!
- Giết!
- Giết!
Hai tên Hắc Y Vệ bỗng chuyển tới bên phải Dương Thạc, quát một tiếng, đao phong tấn công vai phải.
- Muốn tấn công mặt phải của ta? Tốt, để các ngươi kiến thức uy thế tay phải của ta!
Hai Hắc Y Vệ vòng sang bên phải nhưng Dương Thạc không có vẻ gì bối rối, ngay khi hai đao phong sắc bén sắp chạm vào vai phải thì hắn mạnh vung tay phải lên.
Két két két!
Cánh tay phải nâng lên, cơ xương ma sát kịch liệt phát ra tiếng lốp bốp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Toàn ưng tam kích!
Ba tầng lực lượng gần như cùng lúc đánh ra từ tay phải của Dương Thạc, tiếng sấm nổ ầm ầm nổi lên, tiếng ác điểu bén nhọn hét to ập tới trước mặt hai Hắc Y Vệ.
Thúc đẩy bí pháp thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, tinh thần hai Hắc Y Vệ run lên, cảm thấy một ác điểu Huyền Ưng thân hình to đến cực điểm từ cửu thiên lao xuống dưới, trong phút chốc đã tới trước mặt hai người.
- Đây là công pháp đê giai trong Trấn Quốc Công phủ, Huyền Ưng Kình? Tại sao có thể? Sao hắn có thể đánh ra uy lực như vậy?
Hai Hắc Y Vệ ở trong hổ báo lôi âm chân thật cảm nhận uy thế cường đại đến cực điểm của nó.
Hai Hắc Y Vệ biến sắc mặt, bản năng giơ ngang lợi nhận trước mặt.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, Dương Thạc đánh ra toàn ưng tam kích chân khí xoay tít.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chùm ngọn lửa bốc lên từ chân khí xoay tròn.
Hai Hắc Y Vệ cảm thấy con Huyền Ưng to lớn tấn công đến trước mặt mình hóa thành một con hỏa phượng hoàn toàn bao phủ hai người, trong tiếng vang bùm bùm, quần áo của hai Hắc Y Vệ bị cắt nát thành vải rách, rồi bị đốt thành tro bụi.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ quát to:
- Lui!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ vội lùi ra sau, lăn lộn cách ra xa bảy, tám trượng.
Một tên Hắc Y Vệ khác né không kịp bị đốt cháy chân khí của Dương Thạc bao phủ. Hắc Y Vệ sợ quá bản năng toát ra chân khí muốn chống cự với đốt cháy chân khí, nhưng không ngờ chân khí của mình vừa tiếp xúc đốt cháy chân khí thì như bó củi dính dầu lửa, đốt cháy hừng hực. Đốt cháy chân khí xuyên thấu lỗ chân lông toàn thân Hắc Y Vệ chui vào cơ thể của gã.
Hắc Y Vệ phát ra tiếng hét thê lương:
- A!
Giây tiếp theo tiếng hét ngừng bặt, vèo một tiếng, đốt cháy chân khí đốt Hắc Y Vệ thành tro.
Uy lực một đấm, đốt cháy chân khí bùng nổ, một Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí bị tiêu diệt.
Bên phải Dương Thạc, phạm vi hai, ba trượng cháy đen, cỏ dại bị đốt sạch, đất đá khô vàng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhìn chằm chằm cánh tay phải của Dương Thạc, vẻ mặt khó tin:
- Sao có thể như vậy? Tại sao cánh tay phải của ngươi hồi phục nhanh như vậy?
- Không lẽ ... Nhị thiếu gia không hề làm ngươi bị thương? Nguy, đã bị tiểu súc sinh nhà ngươi tính kế, mau lùi lại!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ liên tục biến sắc mặt, không dám tấn công Dương Thạc nữa, gã khẽ quát một tiếng, nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc trước Hắc Y Vệ bị Dương Thạc đánh lùi cùng với hai Hắc Y Vệ khác muốn khống chế hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục đều làm vẻ mặt sợ hãi muốn rút đi.
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Nếu đã đến đây còn muốn đi được sao?
- Trình phu nhân phái các ngươi giết ta là đã xé rách da mặt, nếu vậy thì giữ lại sinh mạng các ngươi có ích lợi gì? Tất cả ở lại đây cho ta!
Dương Thạc lắc người, tốc độ nhanh hơn đám Hắc Y Vệ vài lần, tia chớp tới trước mặt gã.
- Ở lại đi!
Trảo trái vung ra, thẳng hướng mặt Hắc Y Vệ.
Tiếng sấm đánh ưng kêu chợt phát ra, hoàn toàn bao phủ Hắc Y Vệ. Hắc Y Vệ biến sắc mặt, tinh thần chấn động, không chút phản kháng bị một trảo của Dương Thạc cào túng ngực, phụt phụt vài cái cắt đứt tâm mạch của gã. Hắc Y Vệ hộc búng máu, sự sống trong mắt nhanh chóng vụt tắt.
Dương Thạc một trảo đánh gục Hắc Y Vệ chỉ tốn hai, ba giây. Trong thời gian này ba Hắc Y Vệ khác đã lùi ra hai mươi trượng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ chạy ra hai mươi mấy trượng, cho rằng Dương Thạc không thể đuổi kịp, lòng thả lỏng, mặt vặn vẹo nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi giết Hắc Y Vệ chúng ta, thống lĩnh Hắc Y Vệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đại công tử cũng không tha ngươi. Hôm nay ta có thể trốn thoát, sau này chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro!
- Sau khi ngươi trốn ra ngoài sau này sẽ nghiền xương ta thành tro?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Tiếc rằng ngươi không có cơ hội. Bởi vì hôm nay, các ngươi căn bản không thể trốn thoát!
- Gru! Gru! Gru!
Dương Thạc vừa dứt lời, trong hang động sau lưng hắn có một bóng đen lẫn màu đỏ bắn ra nhanh như tia chớp, đập cánh bay lên cao, giây lát đã tới trước mặt thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
Đó đúng là Huyền Ưng Huyết Phi!
Cùng với tiếng quát khẽ, Dương Thạc đánh ra nắm đấm trái, nhanh hơn cả lợi nhận của ba tên Hắc Y Vệ, phát sau mà đến trước, trong phút chốc đã tới trước mặt một tên Hắc Y Vệ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy lực nắm đấm như sấm đánh ầm ầm hướng tới Hắc Y Vệ này.
- Còn có thể phản kháng? Nguy rồi!
Hắc Y Vệ này vốn tưởng Dương Thạc bị Dương Tử Hi đánh thương, trong năm sáu ngày không thể hồi phục lại. Giờ phút này, Dương Thạc đối mặt ba Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí công kích không có chút sức phản kháng, nhưng mới giao đấu hắn đánh ra cú đấm thể hiện thực lực siêu mạnh. Hắc Y Vệ kinh sợ biến chiêu, chém ngang lợi nhận muốn dùng lưỡi dao ngăn cản cú đấm từ Dương Thạc.
Keng!
Cú đấm trái của Dương Thạc đập mạnh vào thân đao của Hắc Y Vệ.
Một tiếng trong trẻo vang lên, Hắc Y Vệ cảm thấy lợ nhận trong tay tràn ngập sức mạnh cường đại, thân hình Hắc Y Vệ lảo đảo liên tục lùi bốn, năm bước mới giảm bớt lực lượng.
- Tiểu súc sinh khá lắm, cánh tay phải trọng thương, chỉ trông vào một tay trái mà đã có uy lực như vậy?
- Công kích mặt phải của hắn.
Ba người cùng đánh, thế nhưng bị cú đấm tay trái của Dương Thạc phá vỡ, thủ lĩnh Hắc Y Vệ biểu tình nghiêm túc.
Chỉ dựa vào một tay trái đã có uy lực như vậy? Nếu thế thì tấn công bên phải của ngươi, không tin cánh tay phải đã bị Dương Tử Hi đánh gãy có thể hoạt động được!
- Giết!
- Giết!
Hai tên Hắc Y Vệ bỗng chuyển tới bên phải Dương Thạc, quát một tiếng, đao phong tấn công vai phải.
- Muốn tấn công mặt phải của ta? Tốt, để các ngươi kiến thức uy thế tay phải của ta!
Hai Hắc Y Vệ vòng sang bên phải nhưng Dương Thạc không có vẻ gì bối rối, ngay khi hai đao phong sắc bén sắp chạm vào vai phải thì hắn mạnh vung tay phải lên.
Két két két!
Cánh tay phải nâng lên, cơ xương ma sát kịch liệt phát ra tiếng lốp bốp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Toàn ưng tam kích!
Ba tầng lực lượng gần như cùng lúc đánh ra từ tay phải của Dương Thạc, tiếng sấm nổ ầm ầm nổi lên, tiếng ác điểu bén nhọn hét to ập tới trước mặt hai Hắc Y Vệ.
Thúc đẩy bí pháp thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, tinh thần hai Hắc Y Vệ run lên, cảm thấy một ác điểu Huyền Ưng thân hình to đến cực điểm từ cửu thiên lao xuống dưới, trong phút chốc đã tới trước mặt hai người.
- Đây là công pháp đê giai trong Trấn Quốc Công phủ, Huyền Ưng Kình? Tại sao có thể? Sao hắn có thể đánh ra uy lực như vậy?
Hai Hắc Y Vệ ở trong hổ báo lôi âm chân thật cảm nhận uy thế cường đại đến cực điểm của nó.
Hai Hắc Y Vệ biến sắc mặt, bản năng giơ ngang lợi nhận trước mặt.
Vù vù vù vù vù!
Ngay sau đó, Dương Thạc đánh ra toàn ưng tam kích chân khí xoay tít.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chùm ngọn lửa bốc lên từ chân khí xoay tròn.
Hai Hắc Y Vệ cảm thấy con Huyền Ưng to lớn tấn công đến trước mặt mình hóa thành một con hỏa phượng hoàn toàn bao phủ hai người, trong tiếng vang bùm bùm, quần áo của hai Hắc Y Vệ bị cắt nát thành vải rách, rồi bị đốt thành tro bụi.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ quát to:
- Lui!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ vội lùi ra sau, lăn lộn cách ra xa bảy, tám trượng.
Một tên Hắc Y Vệ khác né không kịp bị đốt cháy chân khí của Dương Thạc bao phủ. Hắc Y Vệ sợ quá bản năng toát ra chân khí muốn chống cự với đốt cháy chân khí, nhưng không ngờ chân khí của mình vừa tiếp xúc đốt cháy chân khí thì như bó củi dính dầu lửa, đốt cháy hừng hực. Đốt cháy chân khí xuyên thấu lỗ chân lông toàn thân Hắc Y Vệ chui vào cơ thể của gã.
Hắc Y Vệ phát ra tiếng hét thê lương:
- A!
Giây tiếp theo tiếng hét ngừng bặt, vèo một tiếng, đốt cháy chân khí đốt Hắc Y Vệ thành tro.
Uy lực một đấm, đốt cháy chân khí bùng nổ, một Hắc Y Vệ sơ giai luyện khí bị tiêu diệt.
Bên phải Dương Thạc, phạm vi hai, ba trượng cháy đen, cỏ dại bị đốt sạch, đất đá khô vàng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ nhìn chằm chằm cánh tay phải của Dương Thạc, vẻ mặt khó tin:
- Sao có thể như vậy? Tại sao cánh tay phải của ngươi hồi phục nhanh như vậy?
- Không lẽ ... Nhị thiếu gia không hề làm ngươi bị thương? Nguy, đã bị tiểu súc sinh nhà ngươi tính kế, mau lùi lại!
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ liên tục biến sắc mặt, không dám tấn công Dương Thạc nữa, gã khẽ quát một tiếng, nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc trước Hắc Y Vệ bị Dương Thạc đánh lùi cùng với hai Hắc Y Vệ khác muốn khống chế hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục đều làm vẻ mặt sợ hãi muốn rút đi.
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Nếu đã đến đây còn muốn đi được sao?
- Trình phu nhân phái các ngươi giết ta là đã xé rách da mặt, nếu vậy thì giữ lại sinh mạng các ngươi có ích lợi gì? Tất cả ở lại đây cho ta!
Dương Thạc lắc người, tốc độ nhanh hơn đám Hắc Y Vệ vài lần, tia chớp tới trước mặt gã.
- Ở lại đi!
Trảo trái vung ra, thẳng hướng mặt Hắc Y Vệ.
Tiếng sấm đánh ưng kêu chợt phát ra, hoàn toàn bao phủ Hắc Y Vệ. Hắc Y Vệ biến sắc mặt, tinh thần chấn động, không chút phản kháng bị một trảo của Dương Thạc cào túng ngực, phụt phụt vài cái cắt đứt tâm mạch của gã. Hắc Y Vệ hộc búng máu, sự sống trong mắt nhanh chóng vụt tắt.
Dương Thạc một trảo đánh gục Hắc Y Vệ chỉ tốn hai, ba giây. Trong thời gian này ba Hắc Y Vệ khác đã lùi ra hai mươi trượng.
Thủ lĩnh Hắc Y Vệ chạy ra hai mươi mấy trượng, cho rằng Dương Thạc không thể đuổi kịp, lòng thả lỏng, mặt vặn vẹo nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi giết Hắc Y Vệ chúng ta, thống lĩnh Hắc Y Vệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đại công tử cũng không tha ngươi. Hôm nay ta có thể trốn thoát, sau này chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro!
- Sau khi ngươi trốn ra ngoài sau này sẽ nghiền xương ta thành tro?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Tiếc rằng ngươi không có cơ hội. Bởi vì hôm nay, các ngươi căn bản không thể trốn thoát!
- Gru! Gru! Gru!
Dương Thạc vừa dứt lời, trong hang động sau lưng hắn có một bóng đen lẫn màu đỏ bắn ra nhanh như tia chớp, đập cánh bay lên cao, giây lát đã tới trước mặt thủ lĩnh Hắc Y Vệ.
Đó đúng là Huyền Ưng Huyết Phi!
/776
|