Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh đồng quy vu tận?
Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi liếc nhau. Dù không cảm giác được khí huyết trên người Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh chảy nhưng Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi không vội chạy đi xem. Dù sao uy thế của Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh quá mạnh mẽ, dù là hồi quang phản chiếu, sắp chết tung một kích đủ khiến Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi trọng thương, thậm chí giết một người một ưng.
Đã tới nước này rồi, cẩn thận vẫn hơn.
Dù Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh chưa chết hẳn nhưng bản thân chúng nó bị trọng thương, khí huyết không ngừng xói mòn, tiếp theo qua một đoạn thời gian, chúng nó muốn hồi quang phản chiếu đều bất lực.
Trên người Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh có ít nhất mấy chục miệng vết thương.
Vết thương trí mạng của Đại Mãng màu xanh là miệng vết thương chỗ bảy tấc, bị chặt hai chân và mổ mù mắt. Nếu Đại Mãng màu xanh không chết nhưng bị giảm mạnh thực lực, Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi hợp sức giết nó không khó.
Còn Kim Linh Điêu, mặt ngoài không bị thương nặng bao nhiêu.
Nhưng Kim Linh Điêu bị Đại Mãng màu xanh cuốn lấy, nội tạng như bị bóp nát, miệng mũi chảy ra máu đậm đặc.
Hơn nữa Kim Linh Điêu trúng kịch độc của Đại Mãng màu xanh, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Nửa canh giờ qua đi, Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh vẫn không nhúc nhihcs.
- Xem ra thật sự đồng quy vu tận, đều chết hết.
Dương Thạc thở phào nhẹ nhõm.
- Đi qua nhìn thử.
Hai mãnh thú ác điểu đã chết nên Dương Thạc không sợ, lập tức cùng Huyền Ưng Huyết Phi xem xét xác của Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh.
Dù Đại Mãng màu xanh bị thương nặng nhưng vẫn quấn chết Kim Linh Điêu, bản thân kiệt sức, hơn nữa vết thương quá nặng, xói mòn nhiều khí huyết mới chết. Đại Mãng màu xanh cao giai đẳng cấp luyện khí lại giết chết Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư, dù nó vốn chiếm ưu thế lớn nhưng cũng chứng minh Đại Mãng màu xanh khủng bố tới mức nào.
Huyền Ưng Huyết Phi đập cánh tay tới xác Kim Linh Điêu, hưng phấn kêu to một tiếng:
- Gru! Gru! Gru!
Ngay sau đó, Huyền Ưng Huyết Phi vung vuốt nọn rạch mở bụng Kim Linh Điêu, từ bên trong môi ra hạt châu cỡ long nhãn màu xanh nhạt. Huyền Ưng Huyết Phi há mồm nuốt hạt châu vào bụng, nó là nội đan khí huyết của Kim Linh Điêu.
Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư trong bụng tồn tại nội đan là chuyện bình thường.
Nuốt vào nội đan của Kim Linh Điêu xong Huyền Ưng Huyết Phi bay tới xác Đại Mãng màu xanh, làm y như vậy, moi bụng nó lấy ra một viên mật rắn cực to, nuốt một hơi mật rắn là chỗ khí huyết của mãnh thú loài rắn, thường tương đương với nội đan khí huyết của mãnh thú ác điểu.
Dương Thạc thấy Huyền Ưng Huyết Phi nuốt nội đan của Kim Linh Điêu, mật rắn của Đại Mãng màu xanh thì lắc đầu cười khổ:
- Thứ tốt đều bị ngươi nuốt mất, không chừa cho ta một chút.
- Gru! Gru! Gru!
Huyền Ưng Huyết Phi kêu to, tiếp tục xé bụng Đại Mãng màu xanh đào ra trái tim, cắp đến trước mặt Dương Thạc.
Thân hình Đại Mãng màu xanh vô cùng khổng lồ, khoảng ba trượng, một trái tim cũng rất to, cỡ tim heo.
Dương Thạc tùy tay cầm tim rắn, nhìn:
- Một viên tim rắn xem như là báu vật sao?
Khi Dương Thạc cầm tim rắn thì cảm giác bên trong có lực lượng khí huyết cuồn cuộn.
Thình thịch thình thịch!
Tiếng đập như nhịp tim nhảy lên, dù nhỏ bé nhưng Dương Thạc nghe ra.
Dương Thạc kinh ngạc há hốc mồm:
- Đại Mãng màu xanh đã chết nửa canh giờ mà trái tim chưa hoàn toàn mất sự sống, cái này ... Cũng quá khủng bố đi?
Mãnh thú loài rắn bị moi tim ra, bởi vì khí huyết quá mức cường đại, trái tim có thể nhảy thêm mười phút.
Nhưng dù khí huyết có mạch đến đâu, trái tim bị đào không thể luôn luôn đập được. Trái tim Đại Mãng màu xanh trong tay Dương Thạc là sau khi Đại Mãng màu xanh chết một canh giờ vẫn có khí huyết nhảy, đã rất khủng bố. Dương Thạc cảm giác theo năng lượng khí huyết trong trái tim này cứ giữ trạng thái đập nhẹ thế này thì ba, bốn canh giờ chưa mất sự sống.
Khí huyết bắt đầu khởi động, sinh cơ không ngừng, còn có khả năng vô hạn!
Có thể nói là nếu mới rồi đút cho Đại Mãng màu xanh mười, hai mươi viên Đại Hồi Thiên Đan, che lại huyết mạch, không cho máu xói mòn thì không chừng nó thật sự khởi tử hồi sinh, lần nữa sống lại! Thậm chí cho nó nuốt Huyết Tinh Thạch Nhũ, tứ chi đứt, mắt mù có thể hồi phục.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Hèn chi có thể vượt hai cấp giết Kim Linh Điêu, chỉ tính khí huyết thì Đại Mãng màu xanh không kém hơn Kim Linh Điêu.
Dương Thạc không biết rằng Đại Mãng màu xanh vốn là mãnh thú sinh ra cùng Huyết Tinh Thạch Nhũ, khí huyết cực kỳ khổng lồ.
Chỗ nào có Huyết Tinh Thạch Nhũ thì rắn bình thường sẽ tiến hóa thành Đại Mãng màu xanh, trong Đại Mãng màu xanh sẽ có một mãng vuốt cắn nuốt Huyết Tinh Thạch Nhũ, không ngừng biến đổi.
Một tháng đi vào luyện khí đẳng cấp, ba tháng có thể từ luyện khí đẳng cấp đi vào võ sư đẳng cấp, một năm bước vào tôn giả đẳng cấp. Lúc này Huyết Tinh Thạch Nhũ đã bị mãng vương hao hết, mãng vương có thể sinh ra tứ chi, tiến hóa trở thành giao long.
Dù chỉ có thực lực tôn giả võ đạo nhưng khí huyết của giao long có thể so với đại tông sư!
Mười năm tiếp theo giao long đẳng cấp tôn giả sẽ không ngừng tăng lên, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, có thể thoải mái bước vào cảnh giới đại tông sư, nếu may mắn gặp kỳ ngộ thì cuối cùng còn có thể đi vào Đẳng cấp Võ Thánh. Giao long Đẳng cấp Võ Thánh mới là long thật sự.
Tiếc rằng mãng vương này quá xui, mấy tháng trước khi tới đẳng cấp võ sư cũng không chờ được.
- Ủa, trong trái tim rắn dường như có tinh huyết của Đại Mãng màu xanh.
Trên trái tim rắn có tổng cộng bốn tâm khiếu liên thông bốn huyết mạch, bây giờ bốn khiếu đều đóng kín, trong tim rắn tồn tại chút tinh huyết.
Mở ra một tâm khiếu, hơi thở khí huyết đậm đặc tràn ra. Tinh huyết lưu trữ trong tim rắn độ đậm đặc vượt qua Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Những tinh huyết này mới là thiên tài địa bảo thật sự, không kém gì nội đan của Kim Linh Điêu, mật rắn Đại Mãng màu xanh.
Lòng Dương Thạc vui vẻ.
Xem ra Huyền Ưng Huyết Phi không tệ, dù nó nuốt nội đan, mật rắn nhưng để lại tinh huyết cho Dương Thạc.
- Tinh huyết Đại Mãng màu xanh chắc có thể so với long huyết, không biết ăn vào rồi sẽ có hiệu quả gì.
Dương Thạc thầm nhĩ, lập tức đưa tim rắn đến bê môi, uống tinh huyết. Tim rắn không lớn, tinh huyết chỉ có một hớp.
Dương Thạc nuốt vào tinh huyết của Đại Mãng màu xanh, lập tức cảm giác tinh huyết biến thành lực lượng khí huyết cường đại hùng hồn, nhanh chóng hòa vào các cơ, xương cốt, huyết mạch, kinh mạch khắp người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khí huyết khổng lồ kích thích, bảy mươi hai âm khiếu trong người Dương Thạc nổ ầm vang.
Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi liếc nhau. Dù không cảm giác được khí huyết trên người Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh chảy nhưng Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi không vội chạy đi xem. Dù sao uy thế của Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh quá mạnh mẽ, dù là hồi quang phản chiếu, sắp chết tung một kích đủ khiến Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi trọng thương, thậm chí giết một người một ưng.
Đã tới nước này rồi, cẩn thận vẫn hơn.
Dù Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh chưa chết hẳn nhưng bản thân chúng nó bị trọng thương, khí huyết không ngừng xói mòn, tiếp theo qua một đoạn thời gian, chúng nó muốn hồi quang phản chiếu đều bất lực.
Trên người Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh có ít nhất mấy chục miệng vết thương.
Vết thương trí mạng của Đại Mãng màu xanh là miệng vết thương chỗ bảy tấc, bị chặt hai chân và mổ mù mắt. Nếu Đại Mãng màu xanh không chết nhưng bị giảm mạnh thực lực, Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi hợp sức giết nó không khó.
Còn Kim Linh Điêu, mặt ngoài không bị thương nặng bao nhiêu.
Nhưng Kim Linh Điêu bị Đại Mãng màu xanh cuốn lấy, nội tạng như bị bóp nát, miệng mũi chảy ra máu đậm đặc.
Hơn nữa Kim Linh Điêu trúng kịch độc của Đại Mãng màu xanh, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Nửa canh giờ qua đi, Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh vẫn không nhúc nhihcs.
- Xem ra thật sự đồng quy vu tận, đều chết hết.
Dương Thạc thở phào nhẹ nhõm.
- Đi qua nhìn thử.
Hai mãnh thú ác điểu đã chết nên Dương Thạc không sợ, lập tức cùng Huyền Ưng Huyết Phi xem xét xác của Kim Linh Điêu, Đại Mãng màu xanh.
Dù Đại Mãng màu xanh bị thương nặng nhưng vẫn quấn chết Kim Linh Điêu, bản thân kiệt sức, hơn nữa vết thương quá nặng, xói mòn nhiều khí huyết mới chết. Đại Mãng màu xanh cao giai đẳng cấp luyện khí lại giết chết Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư, dù nó vốn chiếm ưu thế lớn nhưng cũng chứng minh Đại Mãng màu xanh khủng bố tới mức nào.
Huyền Ưng Huyết Phi đập cánh tay tới xác Kim Linh Điêu, hưng phấn kêu to một tiếng:
- Gru! Gru! Gru!
Ngay sau đó, Huyền Ưng Huyết Phi vung vuốt nọn rạch mở bụng Kim Linh Điêu, từ bên trong môi ra hạt châu cỡ long nhãn màu xanh nhạt. Huyền Ưng Huyết Phi há mồm nuốt hạt châu vào bụng, nó là nội đan khí huyết của Kim Linh Điêu.
Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư trong bụng tồn tại nội đan là chuyện bình thường.
Nuốt vào nội đan của Kim Linh Điêu xong Huyền Ưng Huyết Phi bay tới xác Đại Mãng màu xanh, làm y như vậy, moi bụng nó lấy ra một viên mật rắn cực to, nuốt một hơi mật rắn là chỗ khí huyết của mãnh thú loài rắn, thường tương đương với nội đan khí huyết của mãnh thú ác điểu.
Dương Thạc thấy Huyền Ưng Huyết Phi nuốt nội đan của Kim Linh Điêu, mật rắn của Đại Mãng màu xanh thì lắc đầu cười khổ:
- Thứ tốt đều bị ngươi nuốt mất, không chừa cho ta một chút.
- Gru! Gru! Gru!
Huyền Ưng Huyết Phi kêu to, tiếp tục xé bụng Đại Mãng màu xanh đào ra trái tim, cắp đến trước mặt Dương Thạc.
Thân hình Đại Mãng màu xanh vô cùng khổng lồ, khoảng ba trượng, một trái tim cũng rất to, cỡ tim heo.
Dương Thạc tùy tay cầm tim rắn, nhìn:
- Một viên tim rắn xem như là báu vật sao?
Khi Dương Thạc cầm tim rắn thì cảm giác bên trong có lực lượng khí huyết cuồn cuộn.
Thình thịch thình thịch!
Tiếng đập như nhịp tim nhảy lên, dù nhỏ bé nhưng Dương Thạc nghe ra.
Dương Thạc kinh ngạc há hốc mồm:
- Đại Mãng màu xanh đã chết nửa canh giờ mà trái tim chưa hoàn toàn mất sự sống, cái này ... Cũng quá khủng bố đi?
Mãnh thú loài rắn bị moi tim ra, bởi vì khí huyết quá mức cường đại, trái tim có thể nhảy thêm mười phút.
Nhưng dù khí huyết có mạch đến đâu, trái tim bị đào không thể luôn luôn đập được. Trái tim Đại Mãng màu xanh trong tay Dương Thạc là sau khi Đại Mãng màu xanh chết một canh giờ vẫn có khí huyết nhảy, đã rất khủng bố. Dương Thạc cảm giác theo năng lượng khí huyết trong trái tim này cứ giữ trạng thái đập nhẹ thế này thì ba, bốn canh giờ chưa mất sự sống.
Khí huyết bắt đầu khởi động, sinh cơ không ngừng, còn có khả năng vô hạn!
Có thể nói là nếu mới rồi đút cho Đại Mãng màu xanh mười, hai mươi viên Đại Hồi Thiên Đan, che lại huyết mạch, không cho máu xói mòn thì không chừng nó thật sự khởi tử hồi sinh, lần nữa sống lại! Thậm chí cho nó nuốt Huyết Tinh Thạch Nhũ, tứ chi đứt, mắt mù có thể hồi phục.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Hèn chi có thể vượt hai cấp giết Kim Linh Điêu, chỉ tính khí huyết thì Đại Mãng màu xanh không kém hơn Kim Linh Điêu.
Dương Thạc không biết rằng Đại Mãng màu xanh vốn là mãnh thú sinh ra cùng Huyết Tinh Thạch Nhũ, khí huyết cực kỳ khổng lồ.
Chỗ nào có Huyết Tinh Thạch Nhũ thì rắn bình thường sẽ tiến hóa thành Đại Mãng màu xanh, trong Đại Mãng màu xanh sẽ có một mãng vuốt cắn nuốt Huyết Tinh Thạch Nhũ, không ngừng biến đổi.
Một tháng đi vào luyện khí đẳng cấp, ba tháng có thể từ luyện khí đẳng cấp đi vào võ sư đẳng cấp, một năm bước vào tôn giả đẳng cấp. Lúc này Huyết Tinh Thạch Nhũ đã bị mãng vương hao hết, mãng vương có thể sinh ra tứ chi, tiến hóa trở thành giao long.
Dù chỉ có thực lực tôn giả võ đạo nhưng khí huyết của giao long có thể so với đại tông sư!
Mười năm tiếp theo giao long đẳng cấp tôn giả sẽ không ngừng tăng lên, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, có thể thoải mái bước vào cảnh giới đại tông sư, nếu may mắn gặp kỳ ngộ thì cuối cùng còn có thể đi vào Đẳng cấp Võ Thánh. Giao long Đẳng cấp Võ Thánh mới là long thật sự.
Tiếc rằng mãng vương này quá xui, mấy tháng trước khi tới đẳng cấp võ sư cũng không chờ được.
- Ủa, trong trái tim rắn dường như có tinh huyết của Đại Mãng màu xanh.
Trên trái tim rắn có tổng cộng bốn tâm khiếu liên thông bốn huyết mạch, bây giờ bốn khiếu đều đóng kín, trong tim rắn tồn tại chút tinh huyết.
Mở ra một tâm khiếu, hơi thở khí huyết đậm đặc tràn ra. Tinh huyết lưu trữ trong tim rắn độ đậm đặc vượt qua Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Những tinh huyết này mới là thiên tài địa bảo thật sự, không kém gì nội đan của Kim Linh Điêu, mật rắn Đại Mãng màu xanh.
Lòng Dương Thạc vui vẻ.
Xem ra Huyền Ưng Huyết Phi không tệ, dù nó nuốt nội đan, mật rắn nhưng để lại tinh huyết cho Dương Thạc.
- Tinh huyết Đại Mãng màu xanh chắc có thể so với long huyết, không biết ăn vào rồi sẽ có hiệu quả gì.
Dương Thạc thầm nhĩ, lập tức đưa tim rắn đến bê môi, uống tinh huyết. Tim rắn không lớn, tinh huyết chỉ có một hớp.
Dương Thạc nuốt vào tinh huyết của Đại Mãng màu xanh, lập tức cảm giác tinh huyết biến thành lực lượng khí huyết cường đại hùng hồn, nhanh chóng hòa vào các cơ, xương cốt, huyết mạch, kinh mạch khắp người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khí huyết khổng lồ kích thích, bảy mươi hai âm khiếu trong người Dương Thạc nổ ầm vang.
/776
|