Vô Thượng Long Ấn

Chương 88: Thần Long Quyết tầng thứ hai

/149


Bên ngoài thành Tây Linh. Hai mươi vạn đại quân Thú Nhân đang dàn trận, bính lính đông nghìn nghịt, vô biên vô tận. Cuồng phong hòa cùng sát khí gào thét đầy trời, khiến cho ngươi ta lạnh thấu xương tủy. Bộ tộc Bỉ Mộc thuộc đại quân Thú Nhân đã tiến tới đây, chẳng qua lúc này tựa hồ cũng không có ý định công thành. Đội quân Thú Nhân này do mãnh tướng Bỉ Mông là Lạp Lý (Larry) thống lĩnh, thân hình y cao hơn một trượng, trên đầu có cái hai sừng, diện mạo vô cùng dữ tợn, trong tay cầm một thanh Khai Thiên Bảo Đao nặng ngàn cân, chiến lực tương đương với Chiến sĩ Địa Phẩm, rất mạnh mẽ.

- Đại Soái, vì sao không gióng trống đánh hạ thành Tây Linh, diệt tàn quân này của bộ tộc Độc Giác Tê?

Một gã Tướng Quân Giao Nhân lớn tiếng nói

- Thành Tây Linh dễ thủ khó công, nếu chúng ta cường công, dù có hạ được thì cũng phải hy sinh mấy vạn dũng sĩ, cái được không bằng cái mất.

Vẻ mặt Lạp Lý vô cùng dữ tợn nhưng tâm tư lại rất kín đáo. Tuy nói Thú Nhân tộc không thông minh được như con người, nhưng Thú Nhân cấp cao thì lại khác, họ giống như hồ ly vậy, vô cùng giảo hoạt.

- Vậy chúng ta cứ để mặc chúng sao? Nếu như quân chủ lực của bộ tộc Độc Giác Tê có thể phá vỡ thế phòng thủ của Đại Vương, khi đó chúng từ phía sau đánh tới thì chẳng phải chúng ta sẽ bị tiền hậu giáp công sao?

Tướng Quân Giao Nhân nói

- Sẽ không như vậy, quân đội chủ lực của bộ tộc Độc Tê Giác đang bị cầm chân tại thảo nguyên Phỉ Thúy, nếu như theo lời ngươi nói, đem hết quân đội chủ lực tới đây cứu viện thì đại bản doanh của bọn họ sẽ rất khó giữ. Bởi vậy, bộ tộc Độc Tê Giác chắc chắn sẽ phải chấp nhận hy sinh đám tàn quân này.

Giọng nói của Lạp Lý vô cùng rõ ràng, tràn đầy tự tin, gã nói tiếp:

- Do đó, chúng ta chỉ cần vây chặt thành Tây Linh, không cần đánh cũng có thể thắng lợi.

- Nhưng mà đại soái, bão tuyết cũng sắp tràn tới đây rồi, hiện tại chúng ta đóng quân ở ngoài thành thì khó có thể chống đỡ được với gió tuyết….

Tướng Quân Giao Nhân chần chờ một lát rồi nói, mặc dù vây thành Tây Linh là một biện pháp tốt, nhưng mà thời tiết, khí trời Tây Bắc cũng không có phân biệt địch ta.

- Chuyện này bổn soái đã biết, trong thành Tây Linh tồn tại nhiều thế lực lớn, có nhiều hạng người hỗn tạp, chỉ cần chúng ta vây chặt thành Tây Linh, thì bên trong thành tất sẽ loạn.

Lạp Lý cười ha ha nói.

- Đại soái anh minh.

Hai mắt Tướng Quân Giao Nhân sáng lên, vuốt mông ngựa nói. Có điều, cả Lạp Lý và với thủ lĩnh Sư Nhân là Khắc La đều phạm phải một sai lầm, chính là bọn họ cũng không biết rằng, Tề Bắc đã nắm giữ được toàn bộ thành Tây Linh, mà cánh tàn quân Thú Nhân kia cũng đã hợp vào thành Tây Linh, cho nên tuyệt đối không có khả năng phát sinh nội loạn. Tề Bắc đi lên trên tường thành Tây Linh thành, nhìn thấy phía bên ngoài thành, quân đội Thú Nhân đang bắt đầu đốt lửa lên, nói:

- Xem ra bọn chúng không có ý định công thành, không biết là chúng đang nghỉ ngơi dưỡng sức hay nghĩ rằng chỉ cần vây thành thì chúng ta tự sụp đổ đây.

- Thành chủ đại nhân, chắc là bọn chúng muốn vây thành, nhìn vào phương thức đóng quân cũng thấy được bọn họ tập trung vào phòng ngự.

Khắc La cung kính nói, y thân là Tướng Quân Thú Nhân tộc, tất nhiên hết sức quen thuộc đối với phương thức tác chiến của quân đội Thú Nhân.

- Ha ha, nhìn sắc trời như thế này thì trong vòng mấy ngày tới sẽ có bão tuyết, ta thấy bọn chúng đang tự mua dây buộc mình.

Trong lòng Tể Bắc thoải mái hơn rất nhiều, vây thành cũng đúng theo suy nghĩ của hắn. Khắc La nói:

- Thành chủ đại nhân, chắc hẳn bọn họ không biết rằng thành Tây Linh hiện tại đã nằm trong tay ngài, nếu giống như trước đây thì bên trong thành tất sẽ sinh nội loạn.

Tề Bắc khẽ gật đầu, chờ sau khi bảo tuyết ập tới, thì có muốn công thành cũng không dễ dàng như như trước nữa, hắn cũng không tin đại quân Thú Nhân sau khi bão tuyết đi qua sẽ không bị tổn hại. Mà tình hình bên trong thành thì tốt hơn, có phòng ốc để tránh bão, có lò than để sưởi ấm. Bão tuyết tới sớm hơn so với dự liệu, ban ngày thời tiết vẫn còn rất tốt, ánh nắng tươi sáng, đến buổi tối trời đất liền trở lên âm u, cuồng phong gào thét, tuyết bay đầy trời. Tại khu vực của dân nghèo trong thành Tây Linh, kiến trúc đã được sửa sang lại rất tốt, mười mấy vạn dân nghèo đi vào ở, hiện tại cũng không cần phải lo lắng gió lùa vào trong, nhà bị bão tuyết đè sập nữa.

Trong phòng ngủ của Tề Bắc tại phủ thành chủ. Mái tóc dài của Huyễn Ảnh phủ xuống trước ngực, phía sau lưng nàng Tề Bắc đang dùng chưởng ép tới, muốn khơi thông nốt đạo kinh mạch cuối cùng còn bế tắc. Trên trán Huyễn Ảnh đổ ra từng giọt mồ hôi, sau đó theo khuôn mặt chảy xuống cổ, dần dần xuống tới ngực, lúc này đôi tiểu bạch thỏ của nàng đang được bảo vệ bằng một tấm áo lót có vẻ chật chội, khiến cho chúng nó rất bất mãn. Tấm áo lót đã ướt đẫm bởi mồ hôi, dính chặt lên người nàng, làm lộ ra những đường cong nóng bỏng trên thân thể, khiến cho con người ta khi nhìn thấy không khỏi huyết mạch sôi trào. Chẳng qua hiện tại Tề Bắc chẳng có tâm tình mà thưởng thức, trên đỉnh đâu hắn toát ra một làn kim vụ nhàn nhạt, đôi mày kiếm nhăn lại, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, để đả thông đạo kinh mạch cuối cùng này lại khó khăn đến như vậy. Thường thì cứ sau khi đả thông được hai tấc thì chỉ chốc lát sau lại bế tắc mất một tấc, điều này làm cho nội lực của hắn tiêu hao một cách nhanh chóng, nhưng đạo kinh mạch mới chỉ đả thông được phân nửa. Nếu như bỏ dở giữa chừng thì không cần nói cũng biết, một nửa đạo kinh mạch đã được đả thông sẽ rất nhanh bế tắc trở lại. Rốt cục, một tia nội lực cuối cùng của Tề Bắc cũng tiêu hao hết, nhưng mà đạo kinh mạch kia trong của Huyễn Ảnh mới chỉ đả thông được hai phần ba

“Tốn công vô ích rồi…” Tề Bắc thầm than một tiếng, ý thức có chút hỗn loạn, như vậy xem ra nội lực hiện tại của hắn còn xa mới có thể đả thông nốt đạo kinh mạch cuối cùng cho Huyễn Ảnh. Nhưng đúng lúc này, dương khí trong cơ thể Tề Bắc tựa hồ đã đạt tới cực hạn, bắt đầu trở lên sôi trào.

“Không phải chứ, lúc này lại sinh ra cực dương chi hỏa, đây chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao” Tề Bắc trong lòng vô cùng hoảng hốt, toàn thân nóng như phát hỏa, thân thể dần trở lên đỏ bừng. Đột nhiên, lúc này từ Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay trái của Tề Bắc xuất hiện một dòng khí kim sắc. Dòng khí này khác nội lực chí dương của Thần Long quyết, nó mang theo một cảm giác vô cùng mát mẻ tràn vào đan điền của Tề Bắc. Cực dương khí sắp trở thành cực dương chi hỏa bỗng dưng như bị dội lên một gáo nước lạnh, liền bình ổn lại. Bỗng kinh mạch toàn thân Tề Bắc phình lên, nhưng ngay sau đó, huyết nhục toàn thân hắn như bị xé rách ra, đau đớn kịch liệt, khiến cho gương mặt tuấn tú trở lên vặn vẹo, hàm răng cắn chặt, vang lên từng tiếng canh cách.

“ Đinh ” một tiếng, trong đầu hắn như vang lên một tiếng như tiếng nhạc, khiến cho ý thức của hắn nháy mắt trở lên vô cùng thanh tỉnh, Thần Long Đồ Án từ Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay hắn bay ra ngoài, lượn quanh thân thể hắn một vòng sau đó trở về. Lúc này, trong đan điền trống rỗng của Tề Bắc đột điên xuất hiện một tia nội lực kim sắc, hơn nữa còn không ngừng bành trướng. Luồng nội lực dần trở lên đậm đặc, rồi mỗi lúc một chân thật, chậm dãi ngưng tụ thành hình một con rồng. Nội lực chi long bên trong đan điền Tề Bắc hết sức chân thật, long trảo vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy từng chiếc vảy rồng trên thân thể nó, nhưng một vài bộ vị lại có chút mơ hồ.

- Thần Long Quyết tầng thứ hai

Tề Bắc rất nhanh hiểu được chuyện gì đang phát sinh trong cơ thể mình, thế nhưng trong lúc cực dương khí sắp hóa thành cực dương chi hỏa, hắn lại đột phá những ràng buộc của Thần Long Quyết tầng thứ nhất mà đột phá lên Thần Long Quyết tầng thứ hai. Bất ngờ đột phá tầng thứ hai Thần Long Quyết, mặc dù chưa hoàn toàn thích ứng với cảnh giới mới, nhưng luồng nội lực trong đan điền Tề Bắc lúc này còn mạnh hơn mấy lần so với trạng thái đỉnh phong tầng thứ nhất như trước đây, hiện tại hắn tất nhiên sẽ không bỏ quan cơ hội đả thông đạo kinh mạch cuối cùng cho Huyễn Ảnh. Lúc này, đạo kinh mạch kia của Huyễn Ảnh đã bế tắc lại một nửa, bất quá Tề Bắc cũng không quá lo lắng,với luồng nội lực hùng hậu trong đan điền hắn lúc này thì đả thông hoàn toàn đạo kinh mạch đó của nàng cũng không quá khó.

Một tấc lại một tấc, một phần ba, một phần năm….

Tề Bắc cắn chặt hàm răng, trong mắt cũng toát ra kim quang nhàn nhạt, toàn thân được bao phủ bởi một đạo khí hình rồng ẩn hiện. Rốt cục, đạo kinh mạch cuối cùng này cũng bị Tề Bắc dùng nội lực đả thông.

- Phụt!

Đột nhiên Huyễn Ảnh phun ra một ngụm máu màu xám tro.

/149

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status