Đi đến quầy có một người đàn ông trung niên đang ngồi gảy bàn tính, nàng hỏi: “Xin hỏi ngài là lão bản(chủ tiệm) quán tửu lâu này sao?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, mở một nụ cười chyên nghiệp nói: “Đúng là tiểu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?” Trên mặt tươi cười nhưng trong lòng thì xem thường, Chu Vũ Hàm cảm thấy hắn như vậy thật giả dối, có lẽ người ở đây không biết, nhưng ở hiện đại nàng gặp qua loại người như vậy rất nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thực sự cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm. Không phủ nhận người như vậy rất biết làm ăn buôn bán.
Bên này nam nhân trung niên cũng đang quan sát nàng từ trên xuống dưới, nữ nhân này cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng có một đôi mắt trong suốt, từ ánh mắt nàng cảm thấy có thể nhìn thấu hết thảy những điều dối trá, làm cho tươi cười của hắn bỗng chốc có chút cứng ngắc. Nhìn người trung niên đi cùng, có lẽ là cha nàng, chưa từng tới qua nơi như vậy đang có chút không được tự nhiên.
Chu Vũ Hàm cũng không cùng hắn nói vô nghĩa: “ Tôi muốn cùng ông bàn bạc một chuyện làm ăn, không biết ông có thể làm chủ hay không? Nếu không thì tìm một chỗ khác nói chuyện.”
Người đàn ông trung niên giật mình nhìn nàng, không nghĩ đến có nữ nhân trực tiếp như vậy, tức thời cũng không nói vô nghĩa: “ Tiểu nhân họ Triệu, không phải lão bản nơi này, nhưng mà có một số việc cũng có thể tự mình làm chủ, mời lên lầu 3. Các vị cứ để gánh hành lí ở đây, xin hỏi vị cô nương xưng hô thế nào?”
Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem gánh hang để xuống, lén lút nói: “Cha, không có việc gì. Người yên tâm đi. Không có người trộm đâu, chúng ta lên trên đi. Chúng ta không mắc nợ ông ta, không cần phải sợ hãi. Một lát nữa con sẽ giúp cha và mẹ mỗi ngày đều có cơm ăn.”
Chu Đại Phúc biết nữ nhi nói cho hắn vui vẻ , nghe xong trong lòng thật sảng khoái, tinh thần bỗng chốc tăng cao.
Đi đến trong phòng Chu Vũ Hàm nói: “Cha ta gánh hàng vừa mới bỏ xuống chính là sinh ý tôi muốn bàn với ông.” Nói xong nàng lấy ra một ít hạt dẻ khi nãy thuận tiện mang theo, nói tiếp “Chính là cái này, tôi có thể giao cho quán ông cách làm món ăn, nhưng các ông phải mua hạt dẻ của nhà chúng tôi, ông cảm thấy thế nào?”
Triệu chưởng quầy cầm hạt dẻ nhìn thoáng qua nói: “Có thể, cô trước vào phòng bếp làm cho tôi nếm thử, nếu tôi cảm thấy ăn ngon thì có thể mua hạt dẻ nhà cô, hơn nữa chỉ mua một mình nhà cô mà thôi, giá cả đợi chút nữa thương lượng, được không?”
Chu Vũ Hàm nghĩ tới Triệu chưởng quầy này quả nhiên là người buôn bán, hắn căn bản đây là cái gì trừ bỏ cùng nàng mua thì còn có thể mua của ai, nói như vậy làm cho nàng thiếu hắn một chút nhân tình để một lát thương lượng giá cả.
Một lát sau, hai người đến phòng bếp, Chu Vũ Hàm sau khi chuẩn bị tốt, bảo đầu bếp ở bên cạnh nhìn xem thì tốt rồi. Gà hạt dẻ làm rất đơn giản, chỉ cần ăn qua là có thể chính mình làm, chỉ cần đem gà bỏ hết máu dư bất quá gà cổ đại rất tự nhiên, tẩy sạch là được rồi (Kim: ý chị là gà công nghiệp không hợp vệ sinh á), tự như gà nướng bình thường chẳng qua là phía trên cho thêm một ít hạt dẻ nấu thêm một chút là xong. Chờ nấu xong hết rồi, Chu Vũ Hàm mời ông ta ăn thử.
Triệu chưởng quầy ăn một viên hạt dẻ cảm thấy hương vị thật mềm, rất thơm. Nếu mua về bán chắc chắn sẽ có lợi nhuận, hơn nữa có thể phối hợp thêm các thứ khác nữa, nhưng đương nhiên ông ta không thể mở miệng trước được.
Chu Vũ Hàm xem biểu cảm trên mặt ông ta cảm thấy thành công một nửa, nhìn ông ta thật lâu không mở miệng, biết rằng ông ta muốn bắt quyền chủ động. Mà Chu Vũ Hàm không có thời gian tiêu hao cùng ông ta, bây giờ là hơn 9 giờ rồi. Mẹ nàng còn ở nhà chờ mọi người về nhà bà ngoại.
“Triệu chưởng quầy, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy được liền nói chuyện giá cả, nếu không thành công chúng ta sẽ tìm nhà khác .”
“Không sai, chúng ta có thể mua, sau này các ngươi là nguồn cung cấp, các ngươi mỗi ngày đưa tới là đến nơi. Giá mua là 10 văn tiền đi! Là đồ ăn tiền gấp hai lần.”
Chu Vũ Hàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta: “Triệu chưởng quầy nếu như không có thành ý sẽ không cần làm buôn bán , ở trên chợ còn mua 30 văn 1 cân, ngươi thế nào cũng phải 25 văn 1 cân đi. Đừng làm khó người khác như vậy
Hai người giằng co thật lâu cuối cùng quyết định một bên đều thối lui một bước 18 văn cùng thịt heo giá giống nhau, Chu Vũ Hàm suy nghĩ ở hiện đại hạt dẻ quý có thể sánh bằng thịt heo a. Chu Vũ Hàm cũng cho ông ta một chỗ tốt là về sau chỉ bán cho nhà ông. Nghe được Triệu chưởng quầy trong lòng suy nghĩ thật sự là thức thời a! Chu Vũ Hàm đem 30 cân thừa lại cho Triệu chưởng quầy lấy tiền liền bước đi .
Trước khi đi Triệu chưởng quầy đối Chu Vũ Hàm nói: “Về sau nhà ngươi có trứng gà, hay món ăn thôn quê cái gì có thể trực tiếp đưa đi lại, không cần chạy đi bán, đương nhiên cùng bên ngoài giá giống nhau.”
Chu Vũ Hàm cũng hồi đáp: “Đa tạ Triệu chưởng quầy hỗ trợ, qua vài ngày ta ở cùng ông làm sinh ý tiếp thế nào.”
Triệu chưởng quầy liên tục gật đầu đáp ứng. Chu Đại Phúc choáng váng hồ đồ ra ngoài cửa tửu lâu, gió thổi qua đem một chút thanh tỉnh . Cầm trong tay 600 văn tiền thật kích động.
Chu Vũ Hàm vốn nghĩ kỳ kèo thêm mấy chục văn tiền nữa, không tính 600 văn a. Nhưng thấy cha nàng tâm trạng mơ màng lại cảm thấy tốt lắm. Quay sang cha nàng nói: “Cha, chúng ta mua chút gì cho mẹ mang về nhà bà ngoại đi! Cho mẹ thêm chút mặt mũi.”
Chu Đại Phúc cũng cảm thấy là bọn họ thành thân hơn 20 năm , Vương thị trên cơ bản luyến tiếc bỏ một phân tiền càng không mua được cái gì cho nhà mẹ đẻ bà, liền đối Chu Vũ Hàm nói: “Chúng ta mua một ít quần áo cho mẹ con mang về đi. Cũng mua cho con một ít, con thành hôn cũng phải dùng”.
Chu Vũ Hàm lại nói: “Cha, người mua cho người nữa, nam nhân đi ra ngoài quần áo sơ sài sao được! Tiểu Hải cũng cho đi học đường đọc sách cũng phải mua quần áo mới. Về sau mỗi ngày đều có tiền thêm”. Nói xong lôi kéo Chu Đại Phúc vào bố trang (cửa hàng quần áo).
Rất quý đương nhiên mua không nổi , chỉ có thể mua phổ thông, mua 6 bộ quần áo gần 400 văn, tiền bỗng chốc bay đi. Cổ đại tiền cũng xài thật mau a. (Kim: ta cũng đang kiệt quệ a, ôi tiền ơi T_T, Tiếu :Muội cũng đang cháy túi huhu )
Về nhà Vương thị đã chuẩn bị tốt , chỉ chờ Chu Vũ Hàm trở về. Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem quần áo lấy ra cho mẹ nàng xem. Vương thị thấy kia quần áo khóe miệng đã không ngừng cao lên , còn là trách cứ Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc loạn tiêu tiền, không biết tiết kiệm…
Chu Vũ Hàm đi vào thay quần áo, Chu Đại Phúc liền cùng Vương thị nói sự tình ở tửu lâu cùng mỗi ngày đưa hàng hóa, Vương thị nghe xong trong lòng kiêu ngạo nói không hổ là nữ nhi của bà, lại lo lắng nhà không có người bà lại đi đến nhà mẹ đẻ, thời điểm bình thường vào trấn làm sao đi?
Chu Đại Phúc nói: “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy rất đơn giản, tôi đi vào thành rồi quay lại nhanh thôi. Tôi đã gửi thư cho nhà bà, mau đi thôi”.
Chờ Chu Vũ Hàm thu thập xong Vương thị còn đang băn khoăn, Chu Vũ Hàm lôi kéo Vương thị bước đi “Mẹ, đi thôi, không đi không còn kịp rồi.” Vương thị thấy thế vội vội vàng vàng cầm này nọ lôi kéo Tiểu Hải đi. Trước khi đi còn dặn dò Chu Đại Phúc đừng quên khi đưa hàng hóa phải chú ý chỗ nào. Đều nghe không thấy còn tiếp tục nói.
Tiểu Hải nói: “Mẹ, cha đã nghe không thấy . Chúng ta chạy nhanh đi.”
Vương thị lúc này mới dừng lại, ở trên đường đem Chu Vũ Hàm khen ngợi một chút, miệng Chu Vũ Hàm đều có điểm ngượng ngùng, Vương thị mới dừng lại đến. Ba người đứng ở một cái thôn khác chờ ngưu xe (xe do trâu bò kéo ấy), một người 2 văn tiền, Tiểu Hải chỉ cần 1 văn là được rồi. Lung lay nửa ngày, đến chạng vạng mới đến nhà bà ngoại ở Vương gia thôn. Thôn này đại đa số đều mang họ Vương, cho nên kêu Vương gia thôn.
——— —————— —————— —————— —————— ————–Ngoài truyện:
Lời tác giả: Chương sau nam nhân vật chính xuất hiện …
Kim: Ai hóng không? *mắt chớp chớp*
Tiếu :’ Muội hóng * giơ tay *
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, mở một nụ cười chyên nghiệp nói: “Đúng là tiểu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?” Trên mặt tươi cười nhưng trong lòng thì xem thường, Chu Vũ Hàm cảm thấy hắn như vậy thật giả dối, có lẽ người ở đây không biết, nhưng ở hiện đại nàng gặp qua loại người như vậy rất nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thực sự cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm. Không phủ nhận người như vậy rất biết làm ăn buôn bán.
Bên này nam nhân trung niên cũng đang quan sát nàng từ trên xuống dưới, nữ nhân này cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng có một đôi mắt trong suốt, từ ánh mắt nàng cảm thấy có thể nhìn thấu hết thảy những điều dối trá, làm cho tươi cười của hắn bỗng chốc có chút cứng ngắc. Nhìn người trung niên đi cùng, có lẽ là cha nàng, chưa từng tới qua nơi như vậy đang có chút không được tự nhiên.
Chu Vũ Hàm cũng không cùng hắn nói vô nghĩa: “ Tôi muốn cùng ông bàn bạc một chuyện làm ăn, không biết ông có thể làm chủ hay không? Nếu không thì tìm một chỗ khác nói chuyện.”
Người đàn ông trung niên giật mình nhìn nàng, không nghĩ đến có nữ nhân trực tiếp như vậy, tức thời cũng không nói vô nghĩa: “ Tiểu nhân họ Triệu, không phải lão bản nơi này, nhưng mà có một số việc cũng có thể tự mình làm chủ, mời lên lầu 3. Các vị cứ để gánh hành lí ở đây, xin hỏi vị cô nương xưng hô thế nào?”
Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem gánh hang để xuống, lén lút nói: “Cha, không có việc gì. Người yên tâm đi. Không có người trộm đâu, chúng ta lên trên đi. Chúng ta không mắc nợ ông ta, không cần phải sợ hãi. Một lát nữa con sẽ giúp cha và mẹ mỗi ngày đều có cơm ăn.”
Chu Đại Phúc biết nữ nhi nói cho hắn vui vẻ , nghe xong trong lòng thật sảng khoái, tinh thần bỗng chốc tăng cao.
Đi đến trong phòng Chu Vũ Hàm nói: “Cha ta gánh hàng vừa mới bỏ xuống chính là sinh ý tôi muốn bàn với ông.” Nói xong nàng lấy ra một ít hạt dẻ khi nãy thuận tiện mang theo, nói tiếp “Chính là cái này, tôi có thể giao cho quán ông cách làm món ăn, nhưng các ông phải mua hạt dẻ của nhà chúng tôi, ông cảm thấy thế nào?”
Triệu chưởng quầy cầm hạt dẻ nhìn thoáng qua nói: “Có thể, cô trước vào phòng bếp làm cho tôi nếm thử, nếu tôi cảm thấy ăn ngon thì có thể mua hạt dẻ nhà cô, hơn nữa chỉ mua một mình nhà cô mà thôi, giá cả đợi chút nữa thương lượng, được không?”
Chu Vũ Hàm nghĩ tới Triệu chưởng quầy này quả nhiên là người buôn bán, hắn căn bản đây là cái gì trừ bỏ cùng nàng mua thì còn có thể mua của ai, nói như vậy làm cho nàng thiếu hắn một chút nhân tình để một lát thương lượng giá cả.
Một lát sau, hai người đến phòng bếp, Chu Vũ Hàm sau khi chuẩn bị tốt, bảo đầu bếp ở bên cạnh nhìn xem thì tốt rồi. Gà hạt dẻ làm rất đơn giản, chỉ cần ăn qua là có thể chính mình làm, chỉ cần đem gà bỏ hết máu dư bất quá gà cổ đại rất tự nhiên, tẩy sạch là được rồi (Kim: ý chị là gà công nghiệp không hợp vệ sinh á), tự như gà nướng bình thường chẳng qua là phía trên cho thêm một ít hạt dẻ nấu thêm một chút là xong. Chờ nấu xong hết rồi, Chu Vũ Hàm mời ông ta ăn thử.
Triệu chưởng quầy ăn một viên hạt dẻ cảm thấy hương vị thật mềm, rất thơm. Nếu mua về bán chắc chắn sẽ có lợi nhuận, hơn nữa có thể phối hợp thêm các thứ khác nữa, nhưng đương nhiên ông ta không thể mở miệng trước được.
Chu Vũ Hàm xem biểu cảm trên mặt ông ta cảm thấy thành công một nửa, nhìn ông ta thật lâu không mở miệng, biết rằng ông ta muốn bắt quyền chủ động. Mà Chu Vũ Hàm không có thời gian tiêu hao cùng ông ta, bây giờ là hơn 9 giờ rồi. Mẹ nàng còn ở nhà chờ mọi người về nhà bà ngoại.
“Triệu chưởng quầy, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy được liền nói chuyện giá cả, nếu không thành công chúng ta sẽ tìm nhà khác .”
“Không sai, chúng ta có thể mua, sau này các ngươi là nguồn cung cấp, các ngươi mỗi ngày đưa tới là đến nơi. Giá mua là 10 văn tiền đi! Là đồ ăn tiền gấp hai lần.”
Chu Vũ Hàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta: “Triệu chưởng quầy nếu như không có thành ý sẽ không cần làm buôn bán , ở trên chợ còn mua 30 văn 1 cân, ngươi thế nào cũng phải 25 văn 1 cân đi. Đừng làm khó người khác như vậy
Hai người giằng co thật lâu cuối cùng quyết định một bên đều thối lui một bước 18 văn cùng thịt heo giá giống nhau, Chu Vũ Hàm suy nghĩ ở hiện đại hạt dẻ quý có thể sánh bằng thịt heo a. Chu Vũ Hàm cũng cho ông ta một chỗ tốt là về sau chỉ bán cho nhà ông. Nghe được Triệu chưởng quầy trong lòng suy nghĩ thật sự là thức thời a! Chu Vũ Hàm đem 30 cân thừa lại cho Triệu chưởng quầy lấy tiền liền bước đi .
Trước khi đi Triệu chưởng quầy đối Chu Vũ Hàm nói: “Về sau nhà ngươi có trứng gà, hay món ăn thôn quê cái gì có thể trực tiếp đưa đi lại, không cần chạy đi bán, đương nhiên cùng bên ngoài giá giống nhau.”
Chu Vũ Hàm cũng hồi đáp: “Đa tạ Triệu chưởng quầy hỗ trợ, qua vài ngày ta ở cùng ông làm sinh ý tiếp thế nào.”
Triệu chưởng quầy liên tục gật đầu đáp ứng. Chu Đại Phúc choáng váng hồ đồ ra ngoài cửa tửu lâu, gió thổi qua đem một chút thanh tỉnh . Cầm trong tay 600 văn tiền thật kích động.
Chu Vũ Hàm vốn nghĩ kỳ kèo thêm mấy chục văn tiền nữa, không tính 600 văn a. Nhưng thấy cha nàng tâm trạng mơ màng lại cảm thấy tốt lắm. Quay sang cha nàng nói: “Cha, chúng ta mua chút gì cho mẹ mang về nhà bà ngoại đi! Cho mẹ thêm chút mặt mũi.”
Chu Đại Phúc cũng cảm thấy là bọn họ thành thân hơn 20 năm , Vương thị trên cơ bản luyến tiếc bỏ một phân tiền càng không mua được cái gì cho nhà mẹ đẻ bà, liền đối Chu Vũ Hàm nói: “Chúng ta mua một ít quần áo cho mẹ con mang về đi. Cũng mua cho con một ít, con thành hôn cũng phải dùng”.
Chu Vũ Hàm lại nói: “Cha, người mua cho người nữa, nam nhân đi ra ngoài quần áo sơ sài sao được! Tiểu Hải cũng cho đi học đường đọc sách cũng phải mua quần áo mới. Về sau mỗi ngày đều có tiền thêm”. Nói xong lôi kéo Chu Đại Phúc vào bố trang (cửa hàng quần áo).
Rất quý đương nhiên mua không nổi , chỉ có thể mua phổ thông, mua 6 bộ quần áo gần 400 văn, tiền bỗng chốc bay đi. Cổ đại tiền cũng xài thật mau a. (Kim: ta cũng đang kiệt quệ a, ôi tiền ơi T_T, Tiếu :Muội cũng đang cháy túi huhu )
Về nhà Vương thị đã chuẩn bị tốt , chỉ chờ Chu Vũ Hàm trở về. Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem quần áo lấy ra cho mẹ nàng xem. Vương thị thấy kia quần áo khóe miệng đã không ngừng cao lên , còn là trách cứ Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc loạn tiêu tiền, không biết tiết kiệm…
Chu Vũ Hàm đi vào thay quần áo, Chu Đại Phúc liền cùng Vương thị nói sự tình ở tửu lâu cùng mỗi ngày đưa hàng hóa, Vương thị nghe xong trong lòng kiêu ngạo nói không hổ là nữ nhi của bà, lại lo lắng nhà không có người bà lại đi đến nhà mẹ đẻ, thời điểm bình thường vào trấn làm sao đi?
Chu Đại Phúc nói: “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy rất đơn giản, tôi đi vào thành rồi quay lại nhanh thôi. Tôi đã gửi thư cho nhà bà, mau đi thôi”.
Chờ Chu Vũ Hàm thu thập xong Vương thị còn đang băn khoăn, Chu Vũ Hàm lôi kéo Vương thị bước đi “Mẹ, đi thôi, không đi không còn kịp rồi.” Vương thị thấy thế vội vội vàng vàng cầm này nọ lôi kéo Tiểu Hải đi. Trước khi đi còn dặn dò Chu Đại Phúc đừng quên khi đưa hàng hóa phải chú ý chỗ nào. Đều nghe không thấy còn tiếp tục nói.
Tiểu Hải nói: “Mẹ, cha đã nghe không thấy . Chúng ta chạy nhanh đi.”
Vương thị lúc này mới dừng lại, ở trên đường đem Chu Vũ Hàm khen ngợi một chút, miệng Chu Vũ Hàm đều có điểm ngượng ngùng, Vương thị mới dừng lại đến. Ba người đứng ở một cái thôn khác chờ ngưu xe (xe do trâu bò kéo ấy), một người 2 văn tiền, Tiểu Hải chỉ cần 1 văn là được rồi. Lung lay nửa ngày, đến chạng vạng mới đến nhà bà ngoại ở Vương gia thôn. Thôn này đại đa số đều mang họ Vương, cho nên kêu Vương gia thôn.
——— —————— —————— —————— —————— ————–Ngoài truyện:
Lời tác giả: Chương sau nam nhân vật chính xuất hiện …
Kim: Ai hóng không? *mắt chớp chớp*
Tiếu :’ Muội hóng * giơ tay *
/32
|