Nhìn thấy Đỗ Phong sắp bỏ mạng dưới phi đao, Chu Bính vội vàng kêu lên:
- Vị tiểu ca kính xin hạ thủ lưu tình!
Phi đao đang tiếp tục ấn xuống yết hầu Đỗ Phong chợt dừng lại, Đỗ Phong đang sợ hãi vô cùng, không nhịn được thở phào một hơi.
Chu Bính nói thế nào cũng là phụ thân của hai huynh muội Chu Chính, hắn mở miệng muốn nhờ vả, Đường Phong thế nào cũng phải nể mặt, mặc dù hận không thể trực tiếp giết chết tên tiểu nhân xấu xa Đỗ Phong ngay tại chỗ, nhưng Đường Phong vẫn không xuống tay.
Nheo mắt liếc nhìn Đỗ Phong, Đường Phong lạnh lùng cười nói:
- Tha cho ngươi thì có thể, nhưng không nện cho ngươi một trận thì cơn tức trong lòng thiếu gia khó mà tiêu tan.
Đỗ Phong vội vàng gật đầu như trống bội:
- Ngươi cứ nện đi, chỉ cần ra tay đừng quá hung ác là được.
Những lời này lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt, xem thường vạn phần.
Lời nói mới vang lên, một đấm của Đường Phong đã nện lên lông mày hắn, khung mày bạo liệt, Đỗ Phong còn chưa kịp kêu lên, một đấm khác đã nện xuống một con mắt khác của hắn.
Hai quyền vừa xuống, đầu Đỗ Phong thiếu chút nữa lún xuống đất bùn, cả đầu vang lên tiếng "ông ông", trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Vui rồi!
Đường Phong đứng dậy, phủi bụi trên người.
Toàn bộ Chu gia rơi vào yên lặng, ngay cả những người đang vội vàng cứu hoả cũng bê thùng nước đứng yên tại chỗ, để mặc cho thế lửa lan tràn.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, người khách Chu Chính này, bề ngoài thoạt nhìn tướng mạo khí phách, kỳ thật trong nội tâm rất bạo lực.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không có chuyện gì thì mau đi cứu lửa đi!
Chu Bính dù gì cũng là nửa gia chủ, nhanh chóng phản ứng, quát to đám người Chu gia.
Những người kia lúc này mới lấy lại tinh thần, tiếp tục dập tắt thế lửa.
Chu Bính quay đầu nhìn thoáng Chu Chính, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy ngưỡng mộ nhìn Đường Phong, dáng vẻ giống như hận không thể quỳ xuống bái lạy Đường Phong, không khỏi thở dài lắc đầu.
Đồng dạng là người trẻ tuổi, tiểu ca này còn trẻ hơn con trai mình rất nhiều, nhưng thực lực đã cường hãn như vậy, Chu Bính không trách con trai mình vô dụng, chỉ có thể thầm hận Chu gia suy thoái, căn bản không có công pháp tu luyện gì tốt.
Chu Bính sửa sang lại quần áo, khẽ ho một tiếng, tiến tới trước mặt Đường Phong ôm quyền nói:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của vị tiểu ca này? Lần này xuất thủ cứu giúp, Chu Bính vô cùng cảm kích.
Đường Phong đáp lễ nói:
- Vãn bối Đường Phong, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
Chu Bính nói:
- Mấy ngày nay ta chú tâm chữa thương, mặc dù nghe khuyển tử nói có khách đến thăm, nhưng vẫn chưa ra nghênh đón, kính xin tiểu ca chớ trách.
Đường Phong cười nói:
- Theo lý vãn bối phải tới bái kiến trước, bá phụ nghiêm trọng rồi.
Chỉ qua mấy câu, Chu Bính đã cảm giác thể diện của mình được nâng cao, càng nhìn Đường Phong càng thuận mắt, bây giờ người trẻ tuổi có thực lực lại khiêm tốn như hắn không còn nhiều, loại hơi có thực lực như Đỗ Phong lại không đặt tiểu gia tộc nhỏ như Chu gia trong mắt, chạy đến nơi này tùy ý làm bậy, lại nhìn Đường Phong, Chu Bính thổn thức một hồi không thôi, chênh lệch giữa người và người thật sự lớn như vậy sao.
- Tiểu ca kính xin trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho Chu gia ta xử lý là được.
Chu Bính mỉm cười, nháy mắt ra dấu với con trai mình.
Chu Chính vội vàng nói:
- Đường huynh mời.
Chuyện còn lại Đường Phong xác thực cũng không muốn xen vào, lần này ra tay đối phó với Đỗ Phong chẳng qua cũng là tình thế bắt buộc, sau khi nghe Chu Chính nói xong liền cùng hắn rời khỏi chỗ đó.
Trước khi đi, hắn còn mỉm cười liếc nhìn về một hướng.
Phương hướng đó chính là chỗ lão gia tử Chu gia bí mật ẩn nấp quan sát Đường Phong, tròng mắt quay tròn, dáng vẻ cáo già.
- Gia gia, người ở đây làm gì vậy?
Chu Tiểu Điệp đi đến sau lưng lão gia tử hỏi.
- Xem kịch vui.
Lão gia tử đứng thẳng người dậy, thò tay vuốt vuốt hàm râu của mình, nhìn theo hướng Đường Phong rời đi, lại cúi đầu liếc nhìn Chu Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp có chút kỳ quái nói:
- Gia gia ngươi đang nhìn gì vậy?
Lão gia tử giống như mới phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên nói:
- Hắc, Tiểu Điệp năm nay con cũng đã mười lăm tuổi rồi sao?
- Gia gia người mới biết à!
Chu Tiểu Điệp giận dỗi nói:
- Người không quan tâm đến con một chút nào cả!
Lão gia tử ngoảnh mặt làm ngơ, hơi suy nghĩ nói:
- Năm đó khi bà con được gả cho ta cũng mới mười lăm tuổi. Thời gian trôi qua thật nhanh….
Lão gia tử lại hỏi:
- Tiểu Điệp, con cảm thấy người trẻ tuổi tên Đường Phong này như thế nào?
- Hắn?
Chu Tiểu Điệp nhíu mày trầm tư, trong đầu không khỏi hiện ra ánh mắt mê đắm Đường Phong nhìn nàng lúc trước, lại nhớ tới đôi bàn tay nhỏ bé của mình còn bị hắn siết chặt, dậm chân nói:
- Con không quen hắn!
- Ha ha, không quen cũng không sao…!
Lão gia tử nhớ năm đó ta và bà con được chỉ định hôn ước, trước khi thành thân còn chưa từng nhìn thấy mặt nhau.
- Gia gia, hôm nay người thật kỳ quái.
Chu Tiểu Điệp vô cùng mê man.
- Không nói chuyện này nữa, con đi với ta giáo huấn những kẻ lòng lang dạ sói kia một trận, lão già này giả vờ bị thương mấy ngày, bọn chúng đã lộ bộ mặt thật, nếu lão tử này chết thật, cái nhà này không biết còn biến thành như thế nào nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lão gia tử hăng hái, vung tay lên, dẫn theo Chu Tiểu Điệp đi về phía đám người Chu gia đang tập trung.
Ở trong phòng Đường Phong chỉ nghe được lão gia tử Chu gia tức giận mắng chửi mấy thúc bá của Chu Chính một trận, miệng lưỡi lưu loát, mắng mấy người kia đến nỗi không ngẩng đầu lên được, càng không dám phản bác lại một câu.
Cuối cùng lão gia tử mắng chửi cả hai cha con Chu Bính và Chu Chính, khiến hai người ủy khuất vô cùng.
- Hừ, các ngươi nhớ kỹ cho lão tử, trước khi lão tử còn chưa chết, Chu gia không phải các ngươi muốn như thế nào thì thành thế ấy, Tiểu Điệp không phải các ngươi muốn gả cho ai thì gả! Mẹ kiếp, một đám súc vật vong ân phụ nghĩa, tại sao lão tử lại sinh ra bọn hèn nhát các ngươi!
Lão gia tử thậm chí văng cả tục, hiển nhiên cơn tức giận không nhẹ.
Khó khăn lắm dưới sự khuyên bảo của hai cha con Chu Chính mới kêu được lão gia tử đi nghỉ ngơi.
Mặc dù đã giải quyết xong phiền toái của Đỗ Phong, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nói cho cùng Đỗ Phong chẳng qua là một đệ tử Đỗ gia, Chu gia giữ hắn lại, đả thương hắn, nếu Đỗ gia biết được tin tức này sẽ xử lý như thế nào? Huống hồ căn do của chuyện lần này lại là một bản công pháp của Đỗ gia.
Có thể nói, căn nguyên này chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Chu gia cầm bản công pháp này, cho dù không xem cũng là một đại phiền toái.
- Vị tiểu ca kính xin hạ thủ lưu tình!
Phi đao đang tiếp tục ấn xuống yết hầu Đỗ Phong chợt dừng lại, Đỗ Phong đang sợ hãi vô cùng, không nhịn được thở phào một hơi.
Chu Bính nói thế nào cũng là phụ thân của hai huynh muội Chu Chính, hắn mở miệng muốn nhờ vả, Đường Phong thế nào cũng phải nể mặt, mặc dù hận không thể trực tiếp giết chết tên tiểu nhân xấu xa Đỗ Phong ngay tại chỗ, nhưng Đường Phong vẫn không xuống tay.
Nheo mắt liếc nhìn Đỗ Phong, Đường Phong lạnh lùng cười nói:
- Tha cho ngươi thì có thể, nhưng không nện cho ngươi một trận thì cơn tức trong lòng thiếu gia khó mà tiêu tan.
Đỗ Phong vội vàng gật đầu như trống bội:
- Ngươi cứ nện đi, chỉ cần ra tay đừng quá hung ác là được.
Những lời này lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt, xem thường vạn phần.
Lời nói mới vang lên, một đấm của Đường Phong đã nện lên lông mày hắn, khung mày bạo liệt, Đỗ Phong còn chưa kịp kêu lên, một đấm khác đã nện xuống một con mắt khác của hắn.
Hai quyền vừa xuống, đầu Đỗ Phong thiếu chút nữa lún xuống đất bùn, cả đầu vang lên tiếng "ông ông", trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Vui rồi!
Đường Phong đứng dậy, phủi bụi trên người.
Toàn bộ Chu gia rơi vào yên lặng, ngay cả những người đang vội vàng cứu hoả cũng bê thùng nước đứng yên tại chỗ, để mặc cho thế lửa lan tràn.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, người khách Chu Chính này, bề ngoài thoạt nhìn tướng mạo khí phách, kỳ thật trong nội tâm rất bạo lực.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không có chuyện gì thì mau đi cứu lửa đi!
Chu Bính dù gì cũng là nửa gia chủ, nhanh chóng phản ứng, quát to đám người Chu gia.
Những người kia lúc này mới lấy lại tinh thần, tiếp tục dập tắt thế lửa.
Chu Bính quay đầu nhìn thoáng Chu Chính, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy ngưỡng mộ nhìn Đường Phong, dáng vẻ giống như hận không thể quỳ xuống bái lạy Đường Phong, không khỏi thở dài lắc đầu.
Đồng dạng là người trẻ tuổi, tiểu ca này còn trẻ hơn con trai mình rất nhiều, nhưng thực lực đã cường hãn như vậy, Chu Bính không trách con trai mình vô dụng, chỉ có thể thầm hận Chu gia suy thoái, căn bản không có công pháp tu luyện gì tốt.
Chu Bính sửa sang lại quần áo, khẽ ho một tiếng, tiến tới trước mặt Đường Phong ôm quyền nói:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của vị tiểu ca này? Lần này xuất thủ cứu giúp, Chu Bính vô cùng cảm kích.
Đường Phong đáp lễ nói:
- Vãn bối Đường Phong, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
Chu Bính nói:
- Mấy ngày nay ta chú tâm chữa thương, mặc dù nghe khuyển tử nói có khách đến thăm, nhưng vẫn chưa ra nghênh đón, kính xin tiểu ca chớ trách.
Đường Phong cười nói:
- Theo lý vãn bối phải tới bái kiến trước, bá phụ nghiêm trọng rồi.
Chỉ qua mấy câu, Chu Bính đã cảm giác thể diện của mình được nâng cao, càng nhìn Đường Phong càng thuận mắt, bây giờ người trẻ tuổi có thực lực lại khiêm tốn như hắn không còn nhiều, loại hơi có thực lực như Đỗ Phong lại không đặt tiểu gia tộc nhỏ như Chu gia trong mắt, chạy đến nơi này tùy ý làm bậy, lại nhìn Đường Phong, Chu Bính thổn thức một hồi không thôi, chênh lệch giữa người và người thật sự lớn như vậy sao.
- Tiểu ca kính xin trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho Chu gia ta xử lý là được.
Chu Bính mỉm cười, nháy mắt ra dấu với con trai mình.
Chu Chính vội vàng nói:
- Đường huynh mời.
Chuyện còn lại Đường Phong xác thực cũng không muốn xen vào, lần này ra tay đối phó với Đỗ Phong chẳng qua cũng là tình thế bắt buộc, sau khi nghe Chu Chính nói xong liền cùng hắn rời khỏi chỗ đó.
Trước khi đi, hắn còn mỉm cười liếc nhìn về một hướng.
Phương hướng đó chính là chỗ lão gia tử Chu gia bí mật ẩn nấp quan sát Đường Phong, tròng mắt quay tròn, dáng vẻ cáo già.
- Gia gia, người ở đây làm gì vậy?
Chu Tiểu Điệp đi đến sau lưng lão gia tử hỏi.
- Xem kịch vui.
Lão gia tử đứng thẳng người dậy, thò tay vuốt vuốt hàm râu của mình, nhìn theo hướng Đường Phong rời đi, lại cúi đầu liếc nhìn Chu Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp có chút kỳ quái nói:
- Gia gia ngươi đang nhìn gì vậy?
Lão gia tử giống như mới phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên nói:
- Hắc, Tiểu Điệp năm nay con cũng đã mười lăm tuổi rồi sao?
- Gia gia người mới biết à!
Chu Tiểu Điệp giận dỗi nói:
- Người không quan tâm đến con một chút nào cả!
Lão gia tử ngoảnh mặt làm ngơ, hơi suy nghĩ nói:
- Năm đó khi bà con được gả cho ta cũng mới mười lăm tuổi. Thời gian trôi qua thật nhanh….
Lão gia tử lại hỏi:
- Tiểu Điệp, con cảm thấy người trẻ tuổi tên Đường Phong này như thế nào?
- Hắn?
Chu Tiểu Điệp nhíu mày trầm tư, trong đầu không khỏi hiện ra ánh mắt mê đắm Đường Phong nhìn nàng lúc trước, lại nhớ tới đôi bàn tay nhỏ bé của mình còn bị hắn siết chặt, dậm chân nói:
- Con không quen hắn!
- Ha ha, không quen cũng không sao…!
Lão gia tử nhớ năm đó ta và bà con được chỉ định hôn ước, trước khi thành thân còn chưa từng nhìn thấy mặt nhau.
- Gia gia, hôm nay người thật kỳ quái.
Chu Tiểu Điệp vô cùng mê man.
- Không nói chuyện này nữa, con đi với ta giáo huấn những kẻ lòng lang dạ sói kia một trận, lão già này giả vờ bị thương mấy ngày, bọn chúng đã lộ bộ mặt thật, nếu lão tử này chết thật, cái nhà này không biết còn biến thành như thế nào nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lão gia tử hăng hái, vung tay lên, dẫn theo Chu Tiểu Điệp đi về phía đám người Chu gia đang tập trung.
Ở trong phòng Đường Phong chỉ nghe được lão gia tử Chu gia tức giận mắng chửi mấy thúc bá của Chu Chính một trận, miệng lưỡi lưu loát, mắng mấy người kia đến nỗi không ngẩng đầu lên được, càng không dám phản bác lại một câu.
Cuối cùng lão gia tử mắng chửi cả hai cha con Chu Bính và Chu Chính, khiến hai người ủy khuất vô cùng.
- Hừ, các ngươi nhớ kỹ cho lão tử, trước khi lão tử còn chưa chết, Chu gia không phải các ngươi muốn như thế nào thì thành thế ấy, Tiểu Điệp không phải các ngươi muốn gả cho ai thì gả! Mẹ kiếp, một đám súc vật vong ân phụ nghĩa, tại sao lão tử lại sinh ra bọn hèn nhát các ngươi!
Lão gia tử thậm chí văng cả tục, hiển nhiên cơn tức giận không nhẹ.
Khó khăn lắm dưới sự khuyên bảo của hai cha con Chu Chính mới kêu được lão gia tử đi nghỉ ngơi.
Mặc dù đã giải quyết xong phiền toái của Đỗ Phong, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nói cho cùng Đỗ Phong chẳng qua là một đệ tử Đỗ gia, Chu gia giữ hắn lại, đả thương hắn, nếu Đỗ gia biết được tin tức này sẽ xử lý như thế nào? Huống hồ căn do của chuyện lần này lại là một bản công pháp của Đỗ gia.
Có thể nói, căn nguyên này chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Chu gia cầm bản công pháp này, cho dù không xem cũng là một đại phiền toái.
/1679
|