Ân?
Đường Phong phất tay vung Độc Ảnh kiếm lên, liếc qua, thấy đầu Hung Ngạc này lập tức đứng lại, ngoan ngoãn phủ phục xuống, trong con mắt huyết hồng đã không còn thần sắc hung ác, mà chuyển biến thành vô tận ủy khuất và kiêng kỵ khi nó vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, thấy nó thật sự sợ hãi, lúc này Đường Phong mới rãnh tay tra xét biến hóa của Độc Ảnh kiếm, hắn dò xét, thấy chuôi Độc Ảnh kiếm lúc này rất tinh mỹ, nhìn qua không giống phàm vật mà nhân gian có thể có được.
Màu sắc ban đầu của Độc Ảnh kiếm là ngũ thải ban lan, vừa nhìn qua đã biết chuôi kiếm này có độc tính rất mạnh. Tuy màu sắc ban đầu làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp, nhưng có nhiều người nhìn vào sẽ có cảm giác quỷ dị. Độc Ảnh kiếm hiện tại lại bất đồng, sau khi nó hấp thu huyết dịch của Hung Ngạc, nó đã trở nên kiều diễm, toàn thân màu bích lục, cả chuôi kiếm sáng long lanh, giống như do ngọc bích chế tạo mà thành.
Huy động một cái, từ trên Độc Ảnh kiếm phát ra màu lục quang rất đẹp, đem không gian trước mặt Đường Phong trở nên lung linh! Đường Phong nhìn Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa, yêu thích không rời tay. Tuy trước kia chuôi kiếm này rất thuận tay, nhưng màu ngũ thải ban lan làm Đường Phong không thích, nhưng hiện tại màu bích lục của nó rất hợp với tâm ý Đường Phong, màu bích lục làm cho người ta có cảm giác ấm áp, mà bên trong sự ấm áp đó, lại ẩn chứa sát cơ vô tận.
Màu sắc biến đổi, chỉ sợ độc tính của Độc Ảnh kiếm đã được tăng cường không ít, Độc Ảnh kiếm hấp thu nhiều huyết dịch cực độc của Hung Ngạc như vậy, nếu không có tăng lên chút nào thì Đường Phong sẽ không tin, trước đây độc của Độc Ảnh kiếm rất khó làm gì được địch nhân, trước khi Đường Phong tìm được Thần binh thì Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa sẽ được Đường Phong sử dụng trong một thời gian dài.
Vốn Đường Phong muốn tới nơi này để giết con Thất giai thượng phẩm linh thú này, tránh hậu họa sau này cho Bạch Đế thành, nhưng không nghĩ đến nhờ nó mà Đường Phong mới kiếm được nhiều chỗ tốt.
Sau khi xem xét Độc Ảnh kiếm thật lâu, Đường Phong đưa mắt nhìn sang Hung Ngạc, đầu Hung Ngạc Thất giai thượng phẩm này đã nỏ mạnh hết đà, không cách nào phát huy ra thực lực vốn có, nếu lúc này giết nó thì quá dễ dàng.
Phát giác Đường Phong không có hảo ý, đầm lầy Hung Ngạc cuống quít đứng dậy, sợ hãi lui về phía sau hai bước, miệng lớn mở ra hữu khí vô lực gào rú, một cổ thần thức truyền vào trong đầu Đường Phong. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Muốn ta không giết ngươi?
Đường Phong nhướng mày, cổ thần thức chấn động vừa rồi hiển nhiên là của Hung Ngạc, nó đã đạt đến Thất giai thượng phẩm, dù không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nó đã có linh trí nên truyền một ít tin tức đơn giản như khẩn cầu đương nhiên có thể làm được.
Lại một cổ thần thức chấn động truyền tới, điều này làm Đường Phong xác nhận nó muốn mình tha thứ, chỉ có điều lại phối hợp với diện mục của nó, cái miệng mở lớn cười toe toét, nhìn khá giống khi nó phạm sai lầm lớn và đang cầu xin tha thứ.
Trong nhất thời, Đường Phong cũng có chút chần chừ, tuy giết nó có thể trừ hậu họa cho Bạch Đế thành, không cần lo lắng sau này nó sẽ tập kích Bạch Đế thành, nhưng một con linh thú muốn tu luyện đến cảnh giới này rất không dễ dàng, có khả năng phải trải qua mấy trăm năm hoặc cả ngàn năm mới được, thật sự đánh chết nó, Đường Phong có chút không đành lòng, nói cho cùng đầu Hung Ngạc này vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì.
Nếu có thể không giết nó, vậy mình đến nơi này làm gì?
Thời điểm đang chần chừ thì đầu Hung Ngạc này đánh bạo đi về phía Đường Phong, lập tức khún núm như tiểu đệ đang ở trước mặt lão đại, nó đội Đường Phong lên ót, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng chuyển hướng bò đi.
- Làm cái gì?
Đường Phong phát giác nó không có ác ý, cũng không động thủ, tùy ý để nó mang hắn đi.
Tuy hình thể đầu Hung Ngạc này cực lớn, nhìn thì thấy nó rất mập mạp, nhưng bản thân có nội đan thủy thuộc tính, nó chạy trên đầm lầy chả khác gì chạy trên đất bằng, nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Nó đang mang mình đi đến nơi nào? Xem xét ý đồ của Hung Ngạc một hồi, trong lòng Đường Phong thầm suy đoán. Trên đường tiến về phía trước, thỉnh thoảng Hung Ngạc lại phát ra lại phát ra một cổ thần thức chấn động truyền cho Đường Phong, bao hàm ý tứ cầu xin tha thứ, giống như nó sợ Đường Phong sẽ đột nhiên hạ độc thủ, cho nên nó phải cẩn thận từng li từng tí, điều này làm cho Đường Phong rất không có ý tứ.
Trong đầm lầy này thỉnh thoảng cũng có vài nơi là đất bằng, lấy tốc độ của Hung Ngạc, đi hơn nửa ngày mà vẫn không thấy giới hạn, bốn phía vẫn là đầm lầy mênh mông, khắp nơi đều tràn ngập khí độc. Đang lúc Đường Phong đã không còn kiêng nhẫn, trên đầm lầy xuất hiện biến hóa.
Ở đây cũng là đầm lầy và có khí độc khắp nơi, không khí rất ẩm ướt, nhưng càng đi về phía trước, Đường Phong nhạy cảm phát hiện không khí đã trở nên khô ráo, hơn nữa khí độc cũng giảm nhiều, không chỉ như thế, trước đây Thủy linh khí tràn ngập lại trở nên mỏng manh thưa thớt, thậm chí Đường Phong cảm nhận được dấu vết của Hỏa linh khí.
Đây là hiện tượng kỳ quái, tuy nói Thủy Hỏa thuộc tính đều tồn tại ở bất cứ nơi đâu, nhưng ở loại địa phương như đầm lầy thì Thủy linh khí rất đậm đặc. Nhưng hiện giờ Đường Phong đã có thể phát hiện Hỏa linh khí bất đầu lưu động, đây là điều không bình thường.
Đi về phía trước nửa canh giờ, loại hiện tượng này càng ngày càng rõ ràng. Đi đến nơi đây, đầm lầy dần dần biến mất, hơn nữa khí độc bốn phía như gặp khắc tinh, trở nên mỏng manh vô cùng, dù vẫn chưa tiếp tục đi về phía trước Đường Phong cũng đoán được, giương mắt nhìn về phía trước, hắn đoán phía trước hẳn phải có bảo bối Hỏa thuộc tính.
- Nhanh tiến về phía trước!
Đường Phong đứng trên lưng Hung Ngạc, sai sử con linh thú này như đầy tớ, không biết Hung Ngạc nghe không hiểu hay không, bộ pháp của nó tiến lên nhanh hơn, mắt Đường Phong nhíu lại, hắn phát hiện phiến thiên địa ở phía trước, đều có màu hỏa hồng, dù thân ở chỗ này vẫn có thể cảm nhận rõ, hắn phát hiện phía trước Hỏa hệ linh khí tinh thuần đến cực điểm và rất cuồng bạo, mặt đất khô nứt, giống như suốt mấy trăm năm qua không hề có mưa, có vài đạo vết nứt sâu vài chục trượng, khe hở rộng hơn mấy trượng, Hung Ngạc bò về phía trước phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể nó vẫn nhanh nhẹn tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, tinh chuẩn vô cùng khi lướt qua những khe hở kia, vững vàng và nhanh chóng mang theo Đường Phong đi về phía trước.
Đường Phong phất tay vung Độc Ảnh kiếm lên, liếc qua, thấy đầu Hung Ngạc này lập tức đứng lại, ngoan ngoãn phủ phục xuống, trong con mắt huyết hồng đã không còn thần sắc hung ác, mà chuyển biến thành vô tận ủy khuất và kiêng kỵ khi nó vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, thấy nó thật sự sợ hãi, lúc này Đường Phong mới rãnh tay tra xét biến hóa của Độc Ảnh kiếm, hắn dò xét, thấy chuôi Độc Ảnh kiếm lúc này rất tinh mỹ, nhìn qua không giống phàm vật mà nhân gian có thể có được.
Màu sắc ban đầu của Độc Ảnh kiếm là ngũ thải ban lan, vừa nhìn qua đã biết chuôi kiếm này có độc tính rất mạnh. Tuy màu sắc ban đầu làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp, nhưng có nhiều người nhìn vào sẽ có cảm giác quỷ dị. Độc Ảnh kiếm hiện tại lại bất đồng, sau khi nó hấp thu huyết dịch của Hung Ngạc, nó đã trở nên kiều diễm, toàn thân màu bích lục, cả chuôi kiếm sáng long lanh, giống như do ngọc bích chế tạo mà thành.
Huy động một cái, từ trên Độc Ảnh kiếm phát ra màu lục quang rất đẹp, đem không gian trước mặt Đường Phong trở nên lung linh! Đường Phong nhìn Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa, yêu thích không rời tay. Tuy trước kia chuôi kiếm này rất thuận tay, nhưng màu ngũ thải ban lan làm Đường Phong không thích, nhưng hiện tại màu bích lục của nó rất hợp với tâm ý Đường Phong, màu bích lục làm cho người ta có cảm giác ấm áp, mà bên trong sự ấm áp đó, lại ẩn chứa sát cơ vô tận.
Màu sắc biến đổi, chỉ sợ độc tính của Độc Ảnh kiếm đã được tăng cường không ít, Độc Ảnh kiếm hấp thu nhiều huyết dịch cực độc của Hung Ngạc như vậy, nếu không có tăng lên chút nào thì Đường Phong sẽ không tin, trước đây độc của Độc Ảnh kiếm rất khó làm gì được địch nhân, trước khi Đường Phong tìm được Thần binh thì Độc Ảnh kiếm sau khi biến hóa sẽ được Đường Phong sử dụng trong một thời gian dài.
Vốn Đường Phong muốn tới nơi này để giết con Thất giai thượng phẩm linh thú này, tránh hậu họa sau này cho Bạch Đế thành, nhưng không nghĩ đến nhờ nó mà Đường Phong mới kiếm được nhiều chỗ tốt.
Sau khi xem xét Độc Ảnh kiếm thật lâu, Đường Phong đưa mắt nhìn sang Hung Ngạc, đầu Hung Ngạc Thất giai thượng phẩm này đã nỏ mạnh hết đà, không cách nào phát huy ra thực lực vốn có, nếu lúc này giết nó thì quá dễ dàng.
Phát giác Đường Phong không có hảo ý, đầm lầy Hung Ngạc cuống quít đứng dậy, sợ hãi lui về phía sau hai bước, miệng lớn mở ra hữu khí vô lực gào rú, một cổ thần thức truyền vào trong đầu Đường Phong. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Muốn ta không giết ngươi?
Đường Phong nhướng mày, cổ thần thức chấn động vừa rồi hiển nhiên là của Hung Ngạc, nó đã đạt đến Thất giai thượng phẩm, dù không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nó đã có linh trí nên truyền một ít tin tức đơn giản như khẩn cầu đương nhiên có thể làm được.
Lại một cổ thần thức chấn động truyền tới, điều này làm Đường Phong xác nhận nó muốn mình tha thứ, chỉ có điều lại phối hợp với diện mục của nó, cái miệng mở lớn cười toe toét, nhìn khá giống khi nó phạm sai lầm lớn và đang cầu xin tha thứ.
Trong nhất thời, Đường Phong cũng có chút chần chừ, tuy giết nó có thể trừ hậu họa cho Bạch Đế thành, không cần lo lắng sau này nó sẽ tập kích Bạch Đế thành, nhưng một con linh thú muốn tu luyện đến cảnh giới này rất không dễ dàng, có khả năng phải trải qua mấy trăm năm hoặc cả ngàn năm mới được, thật sự đánh chết nó, Đường Phong có chút không đành lòng, nói cho cùng đầu Hung Ngạc này vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì.
Nếu có thể không giết nó, vậy mình đến nơi này làm gì?
Thời điểm đang chần chừ thì đầu Hung Ngạc này đánh bạo đi về phía Đường Phong, lập tức khún núm như tiểu đệ đang ở trước mặt lão đại, nó đội Đường Phong lên ót, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng chuyển hướng bò đi.
- Làm cái gì?
Đường Phong phát giác nó không có ác ý, cũng không động thủ, tùy ý để nó mang hắn đi.
Tuy hình thể đầu Hung Ngạc này cực lớn, nhìn thì thấy nó rất mập mạp, nhưng bản thân có nội đan thủy thuộc tính, nó chạy trên đầm lầy chả khác gì chạy trên đất bằng, nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Nó đang mang mình đi đến nơi nào? Xem xét ý đồ của Hung Ngạc một hồi, trong lòng Đường Phong thầm suy đoán. Trên đường tiến về phía trước, thỉnh thoảng Hung Ngạc lại phát ra lại phát ra một cổ thần thức chấn động truyền cho Đường Phong, bao hàm ý tứ cầu xin tha thứ, giống như nó sợ Đường Phong sẽ đột nhiên hạ độc thủ, cho nên nó phải cẩn thận từng li từng tí, điều này làm cho Đường Phong rất không có ý tứ.
Trong đầm lầy này thỉnh thoảng cũng có vài nơi là đất bằng, lấy tốc độ của Hung Ngạc, đi hơn nửa ngày mà vẫn không thấy giới hạn, bốn phía vẫn là đầm lầy mênh mông, khắp nơi đều tràn ngập khí độc. Đang lúc Đường Phong đã không còn kiêng nhẫn, trên đầm lầy xuất hiện biến hóa.
Ở đây cũng là đầm lầy và có khí độc khắp nơi, không khí rất ẩm ướt, nhưng càng đi về phía trước, Đường Phong nhạy cảm phát hiện không khí đã trở nên khô ráo, hơn nữa khí độc cũng giảm nhiều, không chỉ như thế, trước đây Thủy linh khí tràn ngập lại trở nên mỏng manh thưa thớt, thậm chí Đường Phong cảm nhận được dấu vết của Hỏa linh khí.
Đây là hiện tượng kỳ quái, tuy nói Thủy Hỏa thuộc tính đều tồn tại ở bất cứ nơi đâu, nhưng ở loại địa phương như đầm lầy thì Thủy linh khí rất đậm đặc. Nhưng hiện giờ Đường Phong đã có thể phát hiện Hỏa linh khí bất đầu lưu động, đây là điều không bình thường.
Đi về phía trước nửa canh giờ, loại hiện tượng này càng ngày càng rõ ràng. Đi đến nơi đây, đầm lầy dần dần biến mất, hơn nữa khí độc bốn phía như gặp khắc tinh, trở nên mỏng manh vô cùng, dù vẫn chưa tiếp tục đi về phía trước Đường Phong cũng đoán được, giương mắt nhìn về phía trước, hắn đoán phía trước hẳn phải có bảo bối Hỏa thuộc tính.
- Nhanh tiến về phía trước!
Đường Phong đứng trên lưng Hung Ngạc, sai sử con linh thú này như đầy tớ, không biết Hung Ngạc nghe không hiểu hay không, bộ pháp của nó tiến lên nhanh hơn, mắt Đường Phong nhíu lại, hắn phát hiện phiến thiên địa ở phía trước, đều có màu hỏa hồng, dù thân ở chỗ này vẫn có thể cảm nhận rõ, hắn phát hiện phía trước Hỏa hệ linh khí tinh thuần đến cực điểm và rất cuồng bạo, mặt đất khô nứt, giống như suốt mấy trăm năm qua không hề có mưa, có vài đạo vết nứt sâu vài chục trượng, khe hở rộng hơn mấy trượng, Hung Ngạc bò về phía trước phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể nó vẫn nhanh nhẹn tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, tinh chuẩn vô cùng khi lướt qua những khe hở kia, vững vàng và nhanh chóng mang theo Đường Phong đi về phía trước.
/1679
|