- Ta... Ta không có...
- Thật sự không có?
- ...Có.
Đường Phong tròng mắt chuyển lưỡng chuyển, cầm chặt Mạc Lưu Tô bàn tay nhỏ bé, nói khẽ:
- Thừa dịp các nàng không ở đây, chúng ta đi...
Mạc Lưu Tô xấu hổ đỏ mặt, mỗi lần Đường Phong nói với nàng như vậy, nàng đều có loại cảm giác rất xấu hổ, tim đập dữ dội.
- Ai ở bên kia, đi ra cho ta.
Bỗng dưng Đường Phong ngẫng đầu, nhìn chằm chằm vào lối rẽ.
Thật lâu, một đạo thân ảnh sợ hãi đi ra, nhìn Đường Phong cười gượng hai tiếng, đây chính là đồ đệ bảo bối Tiểu Điệp của Đường Phong.
Đường Phong tức chết. Khó có được hào khí như thế này, lại bị nha đầu tinh nghịch này phá hủy.
- Hắc hắc, sư phó hảo, sư mẫu hảo.
Miệng lưỡi Tiểu Điệp ngọt vô cùng.
- Lén lén lút lút làm cái gì?
Đường Phong xụ mặt hỏi.
- Ta tới tìm sư mẫu.
Vẻ mặt Tiểu Điệp đau khổ nói ra, nàng đâu biết Đường Phong cũng ở nơi này, nếu biết, nói cái gì cũng không đến.
- Tiểu Điệp, ngươi có chuyện gì sao?
Mạc Lưu Tô hỏi.
- Có một đệ tử khi luyện kiếm bị thương, muốn nhờ người trị liệu vết thương giúp.
Tiểu Điệp bẩm báo chi tiết.
Mạc Lưu Tô quay đầu nhìn qua Đường Phong, Đường Phong khoát tay nói:
- Đi đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trước khi đi Đường Phong nhìn thấy trong mắt sư tỷ tràn đầy áy náy.
Tốt, không có chơi. Lúc này Đường Phong đành phải đi vào trong mật thất, đi vào Sơn Hà Đồ để tu luyện cùng mọi người. Hắn vào không phải để tu luyện Vô Thường Quyết, mà là Linh Quyết! Hiện giờ Vô Thường Quyết đã không cần hắn chủ động tu luyện, sau khi tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Vô Thường Quyết đã tự chủ vận chuyển, không cần tu luyện làm gì, mà Linh Quyết, muốn tu luyện phải ở bên cạnh linh mạch mới được.
Không thể đợi địch nhân đến, chuyện cần Đường Phong lãng phí thời gian đã không còn nhiều lắm, người tu luyện phải không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ là điều kiện cơ bản nhất.
Vốn Đường Phong cho rằng tám người Thiên Thánh Cung bị đánh lui vài ngày trước, dù muốn tìm viện binh, cũng phải mất hơn một tháng mới được, dù sao đi tới đi lui, lộ trình cũng không ngắn.
Nhưng làm Đường Phong không thể nghĩ tới, chỉ năm ngày sau, hơn mười cổ khí tức chỉ thuộc về Linh giai đang từ phương xa tiến đến gần, nhanh chóng chạy về phía này.
- Đến rồi!
Trong mật thất, một đám người bỗng nhiên mở to mắt, địch nhân gióng trống khua chiêng như thế, không cần che dấu hành tung, chẳng những có ý uy hiếp trong đó, cũng là vì bọn chúng tin tưởng mười phần có thể bắt cả Thiên Tú tông, tông môn làm cho bọn chúng kinh ngạc.
Đường Phong trực tiếp đem Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế thu vào Mị Ảnh Không Gian, sau đó cùng mọi người đi ra khỏi mật thất.
Tuy Đường Phong nghi hoặc vì sao địch nhân lại đến nhanh như vậy, nhưng bây giờ có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Chạy như bay ra khỏi Thiên Tú tông, cả đám người dưới sự dẫn dắt của Đường Phong đến ven hồ Dạ Vũ, đứng giữa không trung, Đường Phong nhìn thấy đệ tử Thiên Tú ở phía dưới ngay ngắn trật tự lui về phía sau.
Đây là việc mà Đường Phong đã thương thảo trước đó với Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên, Linh giai đại chiến, phạm vi ảnh hưởng vô cùng rộng lớn, cho nên phải cho đệ tử Thiên Tú rời xa chiến trường mới an toàn.
Vố số đệ tử Thiên Tú đang lui về phía sau, hai đạo nhân ảnh lại lén lút chạy về phía trước, hai người này không phải là ai khác, chính là Chu Tiểu Điệp và Mạc Lưu Tô.
- Sư mẫu ah, nếu bị sư phó phát hiện, hắn nhất định sẽ đánh mông ta.
Tuy Chu Tiểu Điệp nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy hưng phấn.
- Không sợ, đến lúc đó ngươi cứ đem trách nhiệm đổ hết lên người của ta.
Thân thể Mạc Lưu Tô run lên từng đợt, nắm chặt lấy tay Chu Tiểu Điệp, hai người nhanh chóng tiến về phía trước.
Mỗi một lần như thế, mỗi lần Đường Phong chiến đấu nàng đều không thể hỗ trợ, sau đại chiến chỉ có thể rịt thuốc chữa thương cho hắn, chí ít phải có một lần, nàng muốn được nhìn tận mắt sư đệ bình an. Còn lần này, chỉ sợ chính là cơ hội duy nhất.
- Sư mẫu, ngươi trốn ở phía sau ta, ta sẽ bảo hộ ngươi.
Công phu ám khí của Chu Tiểu Điệp đề cao rất lớn, hiện tại tin tưởng mười phần, hiện giờ nàng đã không còn là tiểu cô nương như năm đó.
- Sư phó thật là đẹp trai!
Nhị nữ tử từ đội ngũ Thiên Tú tông chạy ra bên ngoài, ẩn nấp trên một chiếc thuyền hoa đậu ven Dạ Vũ hồ, lén lút nhìn lên bầu trời, chiếc thuyền này là do Thiên Tú cung cấp cho du khách sử dụng, nhưng sau khi Thiên Tú phát triển, bên ngoài tông môn đã không còn nhận du khách tới tham quan, cho nên chiếc thuyền hoan phế rất nhiều, hiện tại có không ít tro bụi rơi xuống.
Nghe Chu Tiểu Điệp nói, Mạc Lưu Tô mở to mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên Dạ Vũ hồ, Đường Phong dẫn đầu, phía sau là một đám Linh giai cao thủ, giống như quần tinh ủng nguyệt phụ trợ cho hắn, khí vũ hiên ngang.
Trong nội tâm Mạc Lưu Tô như điềm mật, rất ngọt ngào, có nữ nhân nào mà không hy vọng nam nhân của mình xuất chúng chứ?
- Nếu sư phó cam tâm tình nguyện, ta sẽ gả cho hắn.
Lời của Chu Tiểu Điệp nói ra làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
- Ah...
Mạc Lưu Tô bị kích thích kêu lên, nhịn không được kinh ngạc một tiếng, may mắn Chu Tiểu Điệp nhanh tay che miệng nàng lại, mới ngăn chặn được âm thanh vang lên.
- Thính lực của bọn người sư phó rất nhạy, ngàn vạn lần đừng lên tiếng, bằng không sẽ bị phát hiện. Ta không nói giỡn đâu, dù sư phó không tệ, nhưng quá hoa tâm, người ta mới không gả cho hắn.
Nghe vậy, Mạc Lưu Tô mới thở ra một hơi.
- Đến rồi! Ngàn vạn lần không được lên tiếng, tận lực bế khí.
Chu Tiểu Điệp nhìn thấy trên bầu trời có nhiều bóng đen xuất hiện, Mạc Lưu Tô vội vàng gật đầu, nín thở không phát ra âm thanh.
Đứng ở giữa không trung, đôi mắt Đường Phong ngưng trọng, hắn phát hiện lúc này người Thiên Thánh Cung tới khoảng hai mươi người. Trừ trước tám người đã nhìn thấy ở Bạch Đế thành ra, những người còn lại rất quen mặt.
Sau khi những người này tới gần, Đường Phong có cảm giác như muốn thổ huyết. Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Những người này không phải ai khác, chính là đội ngũ mà Đường Phong gặp được trong Đào Nguyên, bộ ngực cực lớn, chính là nữ nhân kia, không phải Tô Luyến Thủy thì là ai chứ?
Chỉ có điều hiện giờ nữ nhân này chật vật không chịu nổi, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập giận dữ, quần áo trên người bị tổn hại không ít chỗ.
Không chỉ nàng, đám cao thủ Thiên Thánh Cung phía sau, có không ít người bị thương, nhìn bộ dáng rất thê thảm.
Trong tổ ong dưới lòng đất, bọn họ vì tranh đoạt cái gọi là "cổ bảo ngàn năm" với người Huyết Vụ Thành bị tổn thương không nhẹ, nếu không cũng không có bộ dáng như hiện giờ, hơn nữa nhìn có vẻ chưa hồi phục lại trạng thái toàn thịnh.
- Thật sự không có?
- ...Có.
Đường Phong tròng mắt chuyển lưỡng chuyển, cầm chặt Mạc Lưu Tô bàn tay nhỏ bé, nói khẽ:
- Thừa dịp các nàng không ở đây, chúng ta đi...
Mạc Lưu Tô xấu hổ đỏ mặt, mỗi lần Đường Phong nói với nàng như vậy, nàng đều có loại cảm giác rất xấu hổ, tim đập dữ dội.
- Ai ở bên kia, đi ra cho ta.
Bỗng dưng Đường Phong ngẫng đầu, nhìn chằm chằm vào lối rẽ.
Thật lâu, một đạo thân ảnh sợ hãi đi ra, nhìn Đường Phong cười gượng hai tiếng, đây chính là đồ đệ bảo bối Tiểu Điệp của Đường Phong.
Đường Phong tức chết. Khó có được hào khí như thế này, lại bị nha đầu tinh nghịch này phá hủy.
- Hắc hắc, sư phó hảo, sư mẫu hảo.
Miệng lưỡi Tiểu Điệp ngọt vô cùng.
- Lén lén lút lút làm cái gì?
Đường Phong xụ mặt hỏi.
- Ta tới tìm sư mẫu.
Vẻ mặt Tiểu Điệp đau khổ nói ra, nàng đâu biết Đường Phong cũng ở nơi này, nếu biết, nói cái gì cũng không đến.
- Tiểu Điệp, ngươi có chuyện gì sao?
Mạc Lưu Tô hỏi.
- Có một đệ tử khi luyện kiếm bị thương, muốn nhờ người trị liệu vết thương giúp.
Tiểu Điệp bẩm báo chi tiết.
Mạc Lưu Tô quay đầu nhìn qua Đường Phong, Đường Phong khoát tay nói:
- Đi đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trước khi đi Đường Phong nhìn thấy trong mắt sư tỷ tràn đầy áy náy.
Tốt, không có chơi. Lúc này Đường Phong đành phải đi vào trong mật thất, đi vào Sơn Hà Đồ để tu luyện cùng mọi người. Hắn vào không phải để tu luyện Vô Thường Quyết, mà là Linh Quyết! Hiện giờ Vô Thường Quyết đã không cần hắn chủ động tu luyện, sau khi tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Vô Thường Quyết đã tự chủ vận chuyển, không cần tu luyện làm gì, mà Linh Quyết, muốn tu luyện phải ở bên cạnh linh mạch mới được.
Không thể đợi địch nhân đến, chuyện cần Đường Phong lãng phí thời gian đã không còn nhiều lắm, người tu luyện phải không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ là điều kiện cơ bản nhất.
Vốn Đường Phong cho rằng tám người Thiên Thánh Cung bị đánh lui vài ngày trước, dù muốn tìm viện binh, cũng phải mất hơn một tháng mới được, dù sao đi tới đi lui, lộ trình cũng không ngắn.
Nhưng làm Đường Phong không thể nghĩ tới, chỉ năm ngày sau, hơn mười cổ khí tức chỉ thuộc về Linh giai đang từ phương xa tiến đến gần, nhanh chóng chạy về phía này.
- Đến rồi!
Trong mật thất, một đám người bỗng nhiên mở to mắt, địch nhân gióng trống khua chiêng như thế, không cần che dấu hành tung, chẳng những có ý uy hiếp trong đó, cũng là vì bọn chúng tin tưởng mười phần có thể bắt cả Thiên Tú tông, tông môn làm cho bọn chúng kinh ngạc.
Đường Phong trực tiếp đem Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế thu vào Mị Ảnh Không Gian, sau đó cùng mọi người đi ra khỏi mật thất.
Tuy Đường Phong nghi hoặc vì sao địch nhân lại đến nhanh như vậy, nhưng bây giờ có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Chạy như bay ra khỏi Thiên Tú tông, cả đám người dưới sự dẫn dắt của Đường Phong đến ven hồ Dạ Vũ, đứng giữa không trung, Đường Phong nhìn thấy đệ tử Thiên Tú ở phía dưới ngay ngắn trật tự lui về phía sau.
Đây là việc mà Đường Phong đã thương thảo trước đó với Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên, Linh giai đại chiến, phạm vi ảnh hưởng vô cùng rộng lớn, cho nên phải cho đệ tử Thiên Tú rời xa chiến trường mới an toàn.
Vố số đệ tử Thiên Tú đang lui về phía sau, hai đạo nhân ảnh lại lén lút chạy về phía trước, hai người này không phải là ai khác, chính là Chu Tiểu Điệp và Mạc Lưu Tô.
- Sư mẫu ah, nếu bị sư phó phát hiện, hắn nhất định sẽ đánh mông ta.
Tuy Chu Tiểu Điệp nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy hưng phấn.
- Không sợ, đến lúc đó ngươi cứ đem trách nhiệm đổ hết lên người của ta.
Thân thể Mạc Lưu Tô run lên từng đợt, nắm chặt lấy tay Chu Tiểu Điệp, hai người nhanh chóng tiến về phía trước.
Mỗi một lần như thế, mỗi lần Đường Phong chiến đấu nàng đều không thể hỗ trợ, sau đại chiến chỉ có thể rịt thuốc chữa thương cho hắn, chí ít phải có một lần, nàng muốn được nhìn tận mắt sư đệ bình an. Còn lần này, chỉ sợ chính là cơ hội duy nhất.
- Sư mẫu, ngươi trốn ở phía sau ta, ta sẽ bảo hộ ngươi.
Công phu ám khí của Chu Tiểu Điệp đề cao rất lớn, hiện tại tin tưởng mười phần, hiện giờ nàng đã không còn là tiểu cô nương như năm đó.
- Sư phó thật là đẹp trai!
Nhị nữ tử từ đội ngũ Thiên Tú tông chạy ra bên ngoài, ẩn nấp trên một chiếc thuyền hoa đậu ven Dạ Vũ hồ, lén lút nhìn lên bầu trời, chiếc thuyền này là do Thiên Tú cung cấp cho du khách sử dụng, nhưng sau khi Thiên Tú phát triển, bên ngoài tông môn đã không còn nhận du khách tới tham quan, cho nên chiếc thuyền hoan phế rất nhiều, hiện tại có không ít tro bụi rơi xuống.
Nghe Chu Tiểu Điệp nói, Mạc Lưu Tô mở to mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên Dạ Vũ hồ, Đường Phong dẫn đầu, phía sau là một đám Linh giai cao thủ, giống như quần tinh ủng nguyệt phụ trợ cho hắn, khí vũ hiên ngang.
Trong nội tâm Mạc Lưu Tô như điềm mật, rất ngọt ngào, có nữ nhân nào mà không hy vọng nam nhân của mình xuất chúng chứ?
- Nếu sư phó cam tâm tình nguyện, ta sẽ gả cho hắn.
Lời của Chu Tiểu Điệp nói ra làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
- Ah...
Mạc Lưu Tô bị kích thích kêu lên, nhịn không được kinh ngạc một tiếng, may mắn Chu Tiểu Điệp nhanh tay che miệng nàng lại, mới ngăn chặn được âm thanh vang lên.
- Thính lực của bọn người sư phó rất nhạy, ngàn vạn lần đừng lên tiếng, bằng không sẽ bị phát hiện. Ta không nói giỡn đâu, dù sư phó không tệ, nhưng quá hoa tâm, người ta mới không gả cho hắn.
Nghe vậy, Mạc Lưu Tô mới thở ra một hơi.
- Đến rồi! Ngàn vạn lần không được lên tiếng, tận lực bế khí.
Chu Tiểu Điệp nhìn thấy trên bầu trời có nhiều bóng đen xuất hiện, Mạc Lưu Tô vội vàng gật đầu, nín thở không phát ra âm thanh.
Đứng ở giữa không trung, đôi mắt Đường Phong ngưng trọng, hắn phát hiện lúc này người Thiên Thánh Cung tới khoảng hai mươi người. Trừ trước tám người đã nhìn thấy ở Bạch Đế thành ra, những người còn lại rất quen mặt.
Sau khi những người này tới gần, Đường Phong có cảm giác như muốn thổ huyết. Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Những người này không phải ai khác, chính là đội ngũ mà Đường Phong gặp được trong Đào Nguyên, bộ ngực cực lớn, chính là nữ nhân kia, không phải Tô Luyến Thủy thì là ai chứ?
Chỉ có điều hiện giờ nữ nhân này chật vật không chịu nổi, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập giận dữ, quần áo trên người bị tổn hại không ít chỗ.
Không chỉ nàng, đám cao thủ Thiên Thánh Cung phía sau, có không ít người bị thương, nhìn bộ dáng rất thê thảm.
Trong tổ ong dưới lòng đất, bọn họ vì tranh đoạt cái gọi là "cổ bảo ngàn năm" với người Huyết Vụ Thành bị tổn thương không nhẹ, nếu không cũng không có bộ dáng như hiện giờ, hơn nữa nhìn có vẻ chưa hồi phục lại trạng thái toàn thịnh.
/1679
|