Vô Thường

Chương 367: Trảm tâm ma, giết Đường Môn. (Thượng)

/1679


Sắc mặt Hà Hương Ngưng hồng hồng, nhìn Đường Phong một cái, ngập ngừng nói:
- Ngươi… Môi của ngươi… tại sao rách?
Khuôn mặt Đường Phong lúng túng, không tự chủ được vội che miệng mình giải thích:
- Lúc ăn canh không cẩn thận cắn vào.
Hà Hương Ngưng nghi hoặc nhìn hắn, ăn canh và rách môi có quan hệ gì? Nếu cắn thì cắn phải lưỡi chứ. Hơn nữa, vết thương kia, còn nhìn thấy dấu răng, vị trí sâu như vậy, lẽ nào tự bản thân cắn? Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, Hà Hương Ngưng sắc mặt cũng không tự nhiên lại, vội vàng nói:
- A, vậy không có chuyện gì rồi.
Nói xong vội vàng xoay ra ra cửa, bờ vai nhỏ khẽ lay động.
Chờ Hà Hương Ngưng sau khi đi, Đường Phong trì hoãn thở ra một hơi, trong lòng thật sự hận chết cô nàng kia, hết lần này tới lần khác cắn lên môi ngươi khác, cái này hay rồi, ai nhìn thấy cũng mơ màng đoán, phỏng chừng, bọn Cừu Thiên Biến cũng thấy, nhưng ngại mình nên không hỏi.
Bất quá may mắn bị tổn thương thân thể, không cần đi ra ngoài, nếu không còn mặt mũi nào nhìn ai?
Mấy ngày kế tiếp thời gian, Đường Phong một bên dưỡng thương một bên tu luyện Vô Thường Quyết, cương khí trong người lúc vận chuyển có thể đưa ra tu bổ thân thể, hơn nữa thuốc Bàng Dược Vương cấp cho cũng giúp thân thể khôi phục.
Hơn nữa, điều Đường Phong nghi hoặc chính là, đồ ăn dạo này rất tốt, trước đây đồ ăn Ô Long Bảo không tệ, nhưng so với hiện nay còn kém vài phần, hỏi nữ tử đưa cơm tới cho mình, là ai chiếu cố, nàng chỉ mỉm cười không nói, hỏi mãi nàng cũng chỉ ném bóng lưng xinh đẹp cho Đường Phong.
Như thế mấy lần sau, Đường Phong cũng lười hỏi, dù sao trong thức ăn cũng không có độc, được ăn ngon là được, mỗi ngày ăn no ngồi xuống tu luyện, tu luyện xong lại ăn, thật sự mệt mỏi liền ngủ một giấc.
Hà Hương Ngưng hay tới giúp Đường Phong dọn dẹp phòng, ánh mắt nhìn mình có điểm là lạ, Đường Phong không phải ngốc, sao có thể không hiểu tâm tư đối phương.
Hai nữ nhân của Ô Long Bảo, một Hà Hương Ngưng đối tốt với mình không thể tốt hơn, một nha hoàn của Bảo chủ đối với mình tệ không thể tệ hơn, đối lập quá sức, một bên là trời, một bên là đất, để cho Đường Phong có cảm giác nếm đủ mùi lạnh ấm nhân gian.
Nhưng là… Lúc ở Diêm thành mình chỉ giúp nàng ta một phen, có cần thiết phải cảm tạ ân đức thế không?
Nữ nhân thật là kỳ quái, vừa kiên cường, lại cũng dễ cảm động, Vào thời điểm nàng gặp khó khăn, chỉ cần là một người đàn ông vì mình báo thù, chỉ cần nam nhân này tuổi thích hợp, không phải là trẻ con hoặc ông già, như thế đối với nữ nhân sẽ sinh ra tình cảm kỳ quái với nam nhân, sự cao thượng của nam nhân kia không thể nào thay đổi trong lòng nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hà Hương Ngưng hiện tại chính là như vậy, chẳng qua là Đường Phong không hiểu nữ nhân thôi.
Tiếp xúc vài ngày, Hà Hương Ngưng cũng bắt đầu ít câu nệ, chỉ có điều rất ít khi dám nhìn Đường Phong, lúc mắt hai người vô tình nhìn nhau sẽ thấy mắt nàng ngập nước. Nhìn lúc Đường Phong làm việc, nữ nhân này tuy không nói, nhưng rất mặt hiện lên rõ sự hạnh phúc.
Tiếp tục nữa không biết sẽ thành chuyện gì, Đường Phong nghĩ nói cho nàng biết trong lòng mình có người ròi, nhưng lại không biết mở miệng sao, nói thẳng không phải quá đả kích người ta sao. Huống chi, đối phương cũng không có biểu hiện tâm ý, mình làm vậy thật không nể mặt cho người quá.
Vốn là kẻ giết người không ghê tay, sát phạt quyết đoán nhưng Đường Phong đối với nữ nhân lại gặp rắc rối, điều đó khiến hắn không khỏi thở dài, khó trách người ta thường nói nữ sắc ôn nhu chính là mồ chôn bậc anh hào.
Vẻ dịu dàng của nữ nhân đúng là khắc tinh trời sinh của nam nhân.
Trái ngược với cuộc sống nhàn nhã của Đường Phong, giờ đây, thời gian đối với bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã kéo dài đằng đẵng, một ngày tựa hồ cả năm trời.
Kể từ ngày chạy khỏi phòng Đường Phong, tâm thần nàng không yên ổn, thường xuyên ngồi một mình bên chiếc bàn, hai tay chống cằm, nhìn về phía trước, lặng im, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, đôi khi giận hờn vô cớ, làm cho đám thị nữ bên cạnh ngày ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Hơn nữa, đám thị nữ còn thấy, bảo chủ đại nhân không biết từ khi nào đã làm một bộ y phục nam nhân, giặt giũ sạch sẽ rồi đặt trang sức lên trên, khi nào tâm tình nàng thoải mái đều chăm chú ngắm nhìn y phục này, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt chan chứa ý xuân, ngược lại nếu nàng bực bội thì liền quăng xuống đất, vừa liên tục dẫm đạp lên nó, vừa liên miệng mắng chửi.
Sau khi nguôi giận, nàng lại luôn đau lòng, nhặt y phục lên, sắc mặt quấn quýt, đem đi giặt sạch. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chẳng được bao lâu, bộ y phục kia đã rách tan nát, nhưng bảo chủ đại nhân vẫn xem nó như bảo bối, khư khư giữ lấy, tự mình nâng niu, không cho đám thị nữ đụng vào.
Mấy thị nữ sau mấy ngày quan sát, ngẫm thêm sự đổi tính thất thường của bảo chủ đại nhân một tháng qua liền rút ra một kết luận kinh người: "Bảo chủ đại nhân đang … tư xuân!"
Mỗi nữ nhân đều trải qua điều này, chỉ có điều, hình như hơi chậm đối với trường hợp của bảo chủ đại nhân, trong khi các thiếu nữ khác đang ôm ấp hình bóng người tình trong mộng thì bảo chủ đại nhân lại đang khổ luyện công pháp. Trong khi các nữ nhân khác đang cùng người yêu tình tự dưới trăng thì bảo chỉ đại nhân cũng vẫn đang khổ luyện công pháp. Đến giờ tuy đã là một cao thủ thiên cấp hàng đầu nhưng trái tim vẫn vô chủ. Mà nay, trái tim kia dường như đã vương vấn một hình bóng nam nhân.
Theo biểu hiện của bảo chủ đại nhân hiện tại mà đoán, gã đã làm cho nàng động tình hẳn chưa hoàn toàn chinh phục được nàng, chẳng qua là khiến nàng vừa yêu vừa hận, nếu không bộ y phục kia sẽ không bị hành hạ thê thẳm vậy rồi.
Nhưng mà… rốt cục nam nhân nào để làm cho bảo chủ đại nhân trở nên như vậy? Bọn thị nữ thật sự tò mò, rất muốn hỏi rõ mà không dám.
Thời gian thấp thoát trôi qua, ngày mai đã là thời điểm thí luyện của đệ tử Ô Long Bảo, dường như mọi người đều hoặc là mong chờ hoặc là hồi hộp. Bởi vì đối với các môn phái hay tông môn khác, cái gọi là thí luyện chẳng qua chỉ là thời cơ để gia tăng thực lực hoặc là chọn ra đệ tử tinh anh, cho dù sơ xuất thì cùng lắm chỉ bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Ô Long Bảo lại khác, nơi này chính là thiên đường của sát thủ, là vườn ươm sát thủ của cả đế quốc Lý Đường. Muốn trở thành một sát thủ ưu tú thì phải xác định tinh thần sẵn sàng bỏ mạng bất cứ lúc nào. Cho nên thí luyện tại đây hung hiểm hơn những nơi khác vạn lần, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể mất mạng.
Mỗi năm đều có mấy trăm đệ tử Ô Long Bảo tham gia thí luyện nhưng số người vượt qua được chỉ là mấy chục. Thoát khỏi tầng tầng lớp lớp nguy hiểm chết người, những người sống sót này đúng là tinh anh trong tinh anh, có thể trọng dụng.
Phi Tiểu Nhã ở trong phòng mình lưỡng lự nửa ngày, cảm thấy tâm thần không yên.
Mấy ngày nay đều như vậy nhưng hôm nay cảm giác mãnh liệt bội phần.
Mấy ngày qua, đêm nàng ngủ không ngon giấc, vừa nhắm mặt lại đã hiện ra gương mặt một nam nhân, hơn thế còn tiến sát đến bờ môi mình, chẳng thể nào ngủ được, toàn phải dùng đến công lực để thúc ép mình vào giấc mộng.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status