Tuy rằng tu luyện tại băng hỏa phòng thứ sáu mười ngày, sớm đã quen thuộc quy luật và phương thức tu luyện nơi đây, thế nhưng khi vừa mới tiến vào phòng thứ mười, Đường Phong vẫn giống như khi vừa tiến vào phòng thứ sáu, bị băng hỏa lưỡng trọng kình lăng qua lăn lại hầu như sống chết một đường, tinh thần lẫn thể xác đều tiêu hao rất lớn, lúc này nghị lực và tâm tính cường đại nổi lên tác dụng phi thường quan trọng, cho dù trong cơ thể bị đốt cháy, bị đóng băng, nhưng trong lòng chưa tan một hơi thở cuối cùng, vẫn như cũ có thể mạnh mẽ chống đỡ được.
Tu luyện liên tục như vậy trong thời gian hai ngày, tới ngày thứ ba, Đường Phong bỗng nhiên cảm giác chống đối băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn đã không còn khó khăn như trước, nếu như nói trước đó một chu thiên Đường Phong phải dùng hết toàn lực, như vậy hiện tại đã có một loại cảm giác nhẹ nhàng và thành thạo.
Tiếp tục tu luyện trong phòng thứ mười tròn ba ngày, khi xác định chính mình có thể rất nhẹ nhàng thoải mái hoàn thành một chu thiên, Đường Phong đứng dậy chuyển sang phòng thứ mười một.
Hắn cần phải đi hết ba mươi sáu phòng trong thời gian ngắn nhất, cần phải tu luyện tới Địa giai trong thời gian ngắn nhất. Đây không phải là nhiệm vụ gì đó, mà là mục tiêu, là mục tiêu khiêu chiến cực hạn của chính mình, bởi vì đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng có đấu chân Tiếu thúc đã từng lưu lại, có dấu chân của lão cung chủ và Tạ Tuyết Thần của Đại Tuyết Cung từng lưu lại, chuyện người khác có thể làm được, Đường Phong tự tin chính mình cũng có thể làm được, nếu không như vậy chẳng phải bản thân đã thẹn với tu vi quỷ thần mười năm chế tạo thành gân mạch cứng rắn, thẹn với thân thể trải qua năng lượng khổng lồ rèn luyện hai lần.
Từng bước từng bước tiến vào chỗ càng sâu trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, hầu như cách ba bốn ngày Đường Phong có thể thích ứng được linh khí tinh khiết vị trí hiện tại ăn mòn, khi cảm giác tu luyện rất nhẹ nhàng thoải mái thì hắn sẽ tiếp tục tiến vào mật thất sâu hơn.
Loại tốc độ tiến sâu không thể tưởng tượng như thế này nếu như bị đám người Mang chấp sự biết được, khẳng định sẽ sợ hãi than thở không ngớt.
Bởi vì từ trước tới nay chưa từng có người nào dùng tốc độ vượt phòng nhanh như vậy, mỗi lần cách ba bốn ngày đã thích ứng được cường độ hiện tại, tìm kiếm trùng kích giai đoạn tiếp theo, cho dù là Tạ Tuyết Thần và lão cung chủ trước kia cũng không thể làm được.
Hơn nữa tuy rằng nói trên lý luận có thể để một người tu luyện tới Địa giai thượng phẩm trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, thế nhưng không phải là người nào cũng có thể làm được tới loại trình độ này.
Băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn tuy rằng có thể giúp thực lực bản thân đề cao thực nhanh, thế nhưng nếu dừng lại tại băng hỏa ba mươi sáu phòng trong thời gian dài mà nói, sẽ có tổn hại nhất định đối với thân thể và kinh mạch. Mà kỳ hạn cũng chỉ giới hạn trong thời gian ba bốn tháng.
Nói cách khác, mỗi một người tới nơi này tu luyện, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện trong thời gian bốn tháng phải rời khỏi, nếu như dừng lại trong thời gian dài hơn một chút, thân thể khả năng ăn không tiêu mà sụp đổ.
Mang chấp sự không nói cho Đường Phong chuyện này, bởi vì nghĩ với tư chất của Đường Phong, thời gian bốn tháng hoàn toàn đủ cho hắn vượt qua hết băng hỏa ba mươi sáu phòng, nói hay không nói không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tu luyện trong thời gian tối đa bốn tháng cũng không thể đủ giúp mỗi người đều bồi dưỡng thành cao thủ Địa giai thượng phẩm, điều này tạo thành khả năng rất nhiều người sau khi tu luyện rời khỏi chỉ có tu vi Địa giai trung phẩm, thậm chí là Địa giai hạ phẩm, thành tựu cuối cùng như thế nào cũng chỉ có thể quyết định bởi trình độ nỗ lực của bản thân.
Bất quá tinh anh Ô Long Bảo bồi dưỡng ra trong mấy năm nay thực tế chưa hề xuất hiện qua loại tồn tại Địa giai hạ phẩm, người sau khi tu luyện rời khỏi tối thiểu cũng là Địa giai trung phẩm, có hơn phân nửa người đạt tới trình độ Địa giai thượng phẩm, dù sao giai đoạn huấn luyện khắc nghiệt trước đó không phải là uổng phí công sức.
Tu luyện trong hoàn cảnh như băng hỏa ba mươi sáu phòng, Đường Phong chưa bao giờ để thời gian trôi qua một cách lãng phí, duy trì tiết tấu sinh hoạt tu luyện tương đối đều đặn.
Tròn hai tháng sau, một con thuyền lớn đánh vỡ trạng thái yên lặng của Băng Hỏa Đảo từ trước tới nay.
Mọi người trên thuyền so với Đường Phong lúc mới tới rất giống nhau, vẻ mặt ngưỡng vọng nhìn bầu trời đỏ tươi như máu, nhìn hòn đảo nhỏ quỷ dị như vậy, thanh âm hít lương khí liên tiếp truyền tới.
Không Dư Hận đứng tại vị trí đầu thuyền, hai tròng mắt tràn đầy thần sắc cuồng nhiệt, toàn thân không nhịn được có một chút run rẩy kích động.
"Băng Hỏa Đảo, rốt cuộc ta đã tới."
Trong Đại Tuyết Cung, hắn từng nghe được hòn đảo nhỏ tràn đầy màu sắc truyền kỳ này, cũng từng nghe Tạ Tuyết Thần từng giảng giải qua về băng hỏa ba mươi sáu phòng, phúc lợi có thể giúp thực lực đề cao cực kỳ cấp tốc, tự nhiên hắn so với bất cứ kẻ nào càng thêm hướng tới một chút.
Không Dư Hận nghĩ sinh hoạt tràn đầy áp lực của chính mình rốt cuộc cũng kết thúc rồi, nguyên nhân đến Ô Long Bảo chính là chờ đợi ngày hôm nay.
Hắn là thiên chi kiều tử, hắn sở hữu thiên tư ngút trời, trong Đại Tuyết Cung, nếu như không phải Tạ Tuyết Thần muốn áp chế cảnh giới của hắn tăng trưởng, hắn làm sao tới bây giờ mới chỉ là Huyền giai, hắn đã sớm trở thành cao thủ Địa giai rồi.
Thế nhưng ẩn nhẫn cảnh giới tới ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có cơ hội bạo phát, chỉ cần bước vào băng hỏa ba mươi sáu phòng trong thuyền thuyết kia, chính mình không bao giờ phải tiếp tục áp chế cảnh giới tăng trưởng, áp chế điên cuồng sẽ dẫn tới tăng vọt điên cuồng, Không Dư Hận tin tưởng vững chắc, chính mình tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng định trước sẽ khiến thực lực của bản thân tăng lên một cách điên cuồng.
Hơn nữa, mấy hôm trước khi đến Băng Hỏa Đảo, hắn còn nhận được một đạo mật lệnh của Tạ Tuyết Thần, nói hắn vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp vượt qua hết băng hỏa ba mươi sáu phòng, đi tới đáy biển đầu cùng, mang theo tuyết tủy hàn băng trở về.
Đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng sao? Nghe đồn từ trước tới nay chỉ có hai người từng đi hết, nghĩ tới điểm này, trong lồng ngực Không Dư Hân không khống chế được sôi trào nhiệt huyết và dã tâm, người khác có thể đi hết, chính mình cũng có thể đi hết.
Bất quá, Không Dư Hận quay đầu nhìn thoáng qua những thuyền viên, tiểu tử Đường Môn từng khiến mình luôn luôn kinh ngạc từ hai tháng trước đã biến mất rồi, thậm chí ngay cả những băng hữu quen thuộc nhất đối với hắn cũng không hề biết hạ lạc của hắn nơi nào. Rốt cuộc hắn đã đi đâu? Không Dư Hận tin tưởng với thực lực của Đường Môn, căn bản không hề e ngại huấn luyện của Ô Long Bảo mà lâm trận lùi bước, hắn tại thời điểm giai đoạn huấn luyện thứ nhất biến mất, nhất định là đi làm chuyện gì đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trên thuyền, số lượng đệ tử Ô Long Bảo tu vi Huyền giai không tới hai mươi người, Sở Văn Hiên nhìn những đệ tử còn sót lại, trong lòng âm thầm thở dài.
Tu luyện liên tục như vậy trong thời gian hai ngày, tới ngày thứ ba, Đường Phong bỗng nhiên cảm giác chống đối băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn đã không còn khó khăn như trước, nếu như nói trước đó một chu thiên Đường Phong phải dùng hết toàn lực, như vậy hiện tại đã có một loại cảm giác nhẹ nhàng và thành thạo.
Tiếp tục tu luyện trong phòng thứ mười tròn ba ngày, khi xác định chính mình có thể rất nhẹ nhàng thoải mái hoàn thành một chu thiên, Đường Phong đứng dậy chuyển sang phòng thứ mười một.
Hắn cần phải đi hết ba mươi sáu phòng trong thời gian ngắn nhất, cần phải tu luyện tới Địa giai trong thời gian ngắn nhất. Đây không phải là nhiệm vụ gì đó, mà là mục tiêu, là mục tiêu khiêu chiến cực hạn của chính mình, bởi vì đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng có đấu chân Tiếu thúc đã từng lưu lại, có dấu chân của lão cung chủ và Tạ Tuyết Thần của Đại Tuyết Cung từng lưu lại, chuyện người khác có thể làm được, Đường Phong tự tin chính mình cũng có thể làm được, nếu không như vậy chẳng phải bản thân đã thẹn với tu vi quỷ thần mười năm chế tạo thành gân mạch cứng rắn, thẹn với thân thể trải qua năng lượng khổng lồ rèn luyện hai lần.
Từng bước từng bước tiến vào chỗ càng sâu trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, hầu như cách ba bốn ngày Đường Phong có thể thích ứng được linh khí tinh khiết vị trí hiện tại ăn mòn, khi cảm giác tu luyện rất nhẹ nhàng thoải mái thì hắn sẽ tiếp tục tiến vào mật thất sâu hơn.
Loại tốc độ tiến sâu không thể tưởng tượng như thế này nếu như bị đám người Mang chấp sự biết được, khẳng định sẽ sợ hãi than thở không ngớt.
Bởi vì từ trước tới nay chưa từng có người nào dùng tốc độ vượt phòng nhanh như vậy, mỗi lần cách ba bốn ngày đã thích ứng được cường độ hiện tại, tìm kiếm trùng kích giai đoạn tiếp theo, cho dù là Tạ Tuyết Thần và lão cung chủ trước kia cũng không thể làm được.
Hơn nữa tuy rằng nói trên lý luận có thể để một người tu luyện tới Địa giai thượng phẩm trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, thế nhưng không phải là người nào cũng có thể làm được tới loại trình độ này.
Băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn tuy rằng có thể giúp thực lực bản thân đề cao thực nhanh, thế nhưng nếu dừng lại tại băng hỏa ba mươi sáu phòng trong thời gian dài mà nói, sẽ có tổn hại nhất định đối với thân thể và kinh mạch. Mà kỳ hạn cũng chỉ giới hạn trong thời gian ba bốn tháng.
Nói cách khác, mỗi một người tới nơi này tu luyện, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện trong thời gian bốn tháng phải rời khỏi, nếu như dừng lại trong thời gian dài hơn một chút, thân thể khả năng ăn không tiêu mà sụp đổ.
Mang chấp sự không nói cho Đường Phong chuyện này, bởi vì nghĩ với tư chất của Đường Phong, thời gian bốn tháng hoàn toàn đủ cho hắn vượt qua hết băng hỏa ba mươi sáu phòng, nói hay không nói không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tu luyện trong thời gian tối đa bốn tháng cũng không thể đủ giúp mỗi người đều bồi dưỡng thành cao thủ Địa giai thượng phẩm, điều này tạo thành khả năng rất nhiều người sau khi tu luyện rời khỏi chỉ có tu vi Địa giai trung phẩm, thậm chí là Địa giai hạ phẩm, thành tựu cuối cùng như thế nào cũng chỉ có thể quyết định bởi trình độ nỗ lực của bản thân.
Bất quá tinh anh Ô Long Bảo bồi dưỡng ra trong mấy năm nay thực tế chưa hề xuất hiện qua loại tồn tại Địa giai hạ phẩm, người sau khi tu luyện rời khỏi tối thiểu cũng là Địa giai trung phẩm, có hơn phân nửa người đạt tới trình độ Địa giai thượng phẩm, dù sao giai đoạn huấn luyện khắc nghiệt trước đó không phải là uổng phí công sức.
Tu luyện trong hoàn cảnh như băng hỏa ba mươi sáu phòng, Đường Phong chưa bao giờ để thời gian trôi qua một cách lãng phí, duy trì tiết tấu sinh hoạt tu luyện tương đối đều đặn.
Tròn hai tháng sau, một con thuyền lớn đánh vỡ trạng thái yên lặng của Băng Hỏa Đảo từ trước tới nay.
Mọi người trên thuyền so với Đường Phong lúc mới tới rất giống nhau, vẻ mặt ngưỡng vọng nhìn bầu trời đỏ tươi như máu, nhìn hòn đảo nhỏ quỷ dị như vậy, thanh âm hít lương khí liên tiếp truyền tới.
Không Dư Hận đứng tại vị trí đầu thuyền, hai tròng mắt tràn đầy thần sắc cuồng nhiệt, toàn thân không nhịn được có một chút run rẩy kích động.
"Băng Hỏa Đảo, rốt cuộc ta đã tới."
Trong Đại Tuyết Cung, hắn từng nghe được hòn đảo nhỏ tràn đầy màu sắc truyền kỳ này, cũng từng nghe Tạ Tuyết Thần từng giảng giải qua về băng hỏa ba mươi sáu phòng, phúc lợi có thể giúp thực lực đề cao cực kỳ cấp tốc, tự nhiên hắn so với bất cứ kẻ nào càng thêm hướng tới một chút.
Không Dư Hận nghĩ sinh hoạt tràn đầy áp lực của chính mình rốt cuộc cũng kết thúc rồi, nguyên nhân đến Ô Long Bảo chính là chờ đợi ngày hôm nay.
Hắn là thiên chi kiều tử, hắn sở hữu thiên tư ngút trời, trong Đại Tuyết Cung, nếu như không phải Tạ Tuyết Thần muốn áp chế cảnh giới của hắn tăng trưởng, hắn làm sao tới bây giờ mới chỉ là Huyền giai, hắn đã sớm trở thành cao thủ Địa giai rồi.
Thế nhưng ẩn nhẫn cảnh giới tới ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có cơ hội bạo phát, chỉ cần bước vào băng hỏa ba mươi sáu phòng trong thuyền thuyết kia, chính mình không bao giờ phải tiếp tục áp chế cảnh giới tăng trưởng, áp chế điên cuồng sẽ dẫn tới tăng vọt điên cuồng, Không Dư Hận tin tưởng vững chắc, chính mình tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng định trước sẽ khiến thực lực của bản thân tăng lên một cách điên cuồng.
Hơn nữa, mấy hôm trước khi đến Băng Hỏa Đảo, hắn còn nhận được một đạo mật lệnh của Tạ Tuyết Thần, nói hắn vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp vượt qua hết băng hỏa ba mươi sáu phòng, đi tới đáy biển đầu cùng, mang theo tuyết tủy hàn băng trở về.
Đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng sao? Nghe đồn từ trước tới nay chỉ có hai người từng đi hết, nghĩ tới điểm này, trong lồng ngực Không Dư Hân không khống chế được sôi trào nhiệt huyết và dã tâm, người khác có thể đi hết, chính mình cũng có thể đi hết.
Bất quá, Không Dư Hận quay đầu nhìn thoáng qua những thuyền viên, tiểu tử Đường Môn từng khiến mình luôn luôn kinh ngạc từ hai tháng trước đã biến mất rồi, thậm chí ngay cả những băng hữu quen thuộc nhất đối với hắn cũng không hề biết hạ lạc của hắn nơi nào. Rốt cuộc hắn đã đi đâu? Không Dư Hận tin tưởng với thực lực của Đường Môn, căn bản không hề e ngại huấn luyện của Ô Long Bảo mà lâm trận lùi bước, hắn tại thời điểm giai đoạn huấn luyện thứ nhất biến mất, nhất định là đi làm chuyện gì đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trên thuyền, số lượng đệ tử Ô Long Bảo tu vi Huyền giai không tới hai mươi người, Sở Văn Hiên nhìn những đệ tử còn sót lại, trong lòng âm thầm thở dài.
/1679
|