Nàng không chỉ không có sự rụt rè của nữ nhân bình thường, ngược lại có một loại khí phách tùy tâm sở dục. Đói bụng chính là bói bụng, ăn như thế nào thì có gì sai? Ai quy định nữ nhân nhất định phải xé nhỏ ăn chậm, động tác văn nhã?
Đường Phong lắc đầu, không tiếp tục xen vào nàng, mà cầm lấy một con mồi tiếp tục nướng, chính mình một mặt thưởng thức mỹ vị trong tay, một mặt cầm bình rượu uống ngon lành.
Phỏng chừng là nhận thấy được tư thái của chính mình hiện tại có chút chướng tai gai mắt, Phi Tiểu Nhã chậm rãi đứng dậy, dành cho Đường Phong một bóng lưng xinh đẹp, càng thêm hung hăng phấn đấu sự nghiệp lớn trong tay.
Đường Phong mới ăn được non nửa, Phi Tiểu Nhã đã ăn hết phần thức ăn của mình, nàng chuyển người lại, một mặt liếm liếm môi, một mặt còn đưa tay vào miệng mút mát ngon lành, rất tự nhiên nói với Đường Phong:
- Ta vẫn muốn ăn!
Đường Phong nhìn nàng một chút, đưa thịt trong tay chính mình cho nàng.
Ăn no nê, Phi Tiểu Nhã và Đường Phong tiêu diệt liền mấy con thú hoang, đến mức không thể nuốt thêm được nữa rồi, một vò rượu ngon Đường Phong đã uống hết hơn phân nửa, vốn Phi Tiểu Nhã không muốn uống, thế nhưng vừa mới ăn thức ăn đầy mỡ, khát nước là không thể tránh khỏi, sau khi gian nan uống hai ba ngụm, cuối cùng trực tiếp dốc bình tu ừng ực.
Phi Tiểu Nhã mới chỉ uống một chút rượu đã khiến khuôn mặt đỏ bừng, con mắt tràn ngập nước mông lung, thoạt nhìn phong tình vạn chủng, phong tư trác việt, uhm, nếu như không phải hình tượng của nàng hiện tại có chút không xong, chắc hẳn càng thêm mê người.
Thậm chí ngay cả Đường Phong cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.
Ngồi bên cạnh Đường Phong, Phi Tiểu Nhã phỏng chừng đã uống quá nhiều, thân thể có điểm lung lay lắc lắc, ý thức rất không rõ ràng.
Đường Phong một mặt ném thêm củi vào trong bếp, một bên mở miệng nói:
- Cô bé ngốc!
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, mở miệng hỏi.
- Khụ khu… Ta muốn hỏi, tiếp xúc với nàng nhiều ngày như vậy, ta còn chưa biết tên của nàng là gì!
Đường Phong có chút chột dạ đáp.
- Ta là Phi Tiểu… Ngọc!
Phi Tiểu Nhã thiếu chút nữa bật thốt nói ra tên của chính mình, nguy hiểm thật, tới thời điểm cuối cùng mới vội vàng sửa đổi một chữ.
Tiểu tặc này hẳn là chưa biết thân phận của chính mình, hắn chỉ biết chính mình là nha hoàn của bảo chủ đại nhân mà thôi.
- Phi Tiểu Ngọc?
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu sát:
- Nàng và bảo chủ là tỷ muội sao?
Phi Tiểu Nhã hết nhìn đông lại nhìn tây, phảng phất như đang tìm kiếm thứ gì đó, một mặt rất tự nhiên lắc đầu, nói:
- Không phải, là bảo chủ đại nhân đặt tên cho ta, ta là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng với bảo chủ.
- A, nguyen lai là như vậy…
Đường Phong gật đầu, trách không được nha hoàn này tại Ô Long Bảo có quyền thế lớn như vậy, nguyên lai còn có một tầng quan hệ rất lớn.
Hỏi xong câu này, Đường Phong không biết nên nói cái gì nữa rồi, hắn vốn định hỏi vì sao đối phương lại cứu chính mình, thế nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi, không ai không duyên không cớ liều mạng cứu vớt một người hoàn toàn xa lạ đối với chính mình, hỏi câu như vậy rõ ràng là tự tìm phiền phức cho bản thân. Hơn nữa đối phương có thể làm như vậy, càng trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, lặp đi lặp lại cứu chính mình, phân ân tình này thực sự để Đường Phong có điểm cảm kích.
Đường Phong tự hỏi, trên thế giới này, ngoại trừ Lại tỷ và cô cô ra, không còn ai có thể làm được chuyện giống như cô bé ngốc nghếch này, chỉ khi chính mình chiếm một phần không nhỏ trong lòng của nàng thì nàng mới làm được chuyện như vậy.
- Ngọc nhi… Nàng là một cô nương tốt!
Đường Phong thở dài một tiếng, trên mặt nghiêm túc, hắn không muốn tổn thương bất cứ người nào, thế nhưng nếu lúc này không nói rõ ràng với nàng, sau này khẳng định sẽ dây dưa không rõ, vì vậy Đường Phong muốn dùng phương thức đối với Hà Hương Ngưng trước đây, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng.
Thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Phong cảm giác y phục của chính mình căng căng, quay đầu nhìn, nhất thời trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy cô bé ngốc này một tay nắm lấy góc y phục của chính mình, đang dùng sức lau cái miệng dính đầy mỡ. Vừa rồi nàng ăn uống hung mãnh như vậy, cái miệng và trên mặt không thể tránh khỏi dính rất nhiều đầu mỡ, thoạt nhìn giống như một con mèo mỡ bướng bỉnh. Động tác của nàng hiện tại vô cùng tự nhiên, phảng phất giống như y phục của chính mình là một khối khăn lâu, thậm chí trên mặt của nàng không một chút biểu tình gánh vác tâm lý.
Khóe miệng Đường Phong nhất thời co giật, quyết tâm thật vất vả mới định hình rõ ràng trong lòng trong nháy mắt bị nàng đánh tan thành mây khói.
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã rất tỉ mỉ lau miệng mỡ của mình, lại đưa hai tay lau lau vào áo của Đường Phong, ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt để lộ một cỗ thiên chân vô tà.
- Ta đang nói với chính mình!
Đường Phong nói.
Lấy y phục của người khác làm khăn lau, cô nương như vậy khẳng định không phải là cô nương tốt.
- Ta nghe được!
Phi Tiểu Nhã trừng mắt giảo hoạt nhìn Đường Phong, trên mặt là biểu tình hài lòng, đắc ý nói:
- Ngươi hiện tại mới phát hiện ra ta là cô nương tốt a, đã muộn rồi, bản tiểu thư đã có người trong lòng.
Đường Phong không dám nói cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
- Chúc mừng chúc mừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy rằng số lần hai người tiếp xúc không nhiều, thế nhưng không biết vì sao, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay Đường Phong đều cảm giác đối phương tựa hồ vô cùng quen thuộc, có cảm giác có thể thoát khỏi bất cứ xa lạ gì đó, đối thoại giống như hai ngươi quen biết nhiều năm.
Cảm giác này không phải tốt đẹp gì, để Đường Phong có chút sợ hãi trong lòng, hắn phải tận lực kéo dãn khoảng cách đối với đối phương.
Biểu tình của Đường Phong bị Phi Tiểu Nhã nhìn vào trong mắt, trong lòng càng thêm đắc ý. Nàng cho rằng Đường Phong đang ghen, điều này khiến nàng không khỏi có chút hài lòng, tròng mắt vừa chuyển, đến gần Đường Phong hơn một chút, mở miệng hỏi:
- Ngươi không muốn biết nam nhân được ta xem trọng có bộ dạng gì sao?
Đường Phong vội ho một tiếng, theo lời của nàng hỏi:
- Là bộ dạng nào?
- Nhân trung chi long!
Phi Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong miệng càng không ngừng dùng lời lẽ ca ngợi:
- Lớn lên rất tuấn tú, bất quá điều này không quan trọng, nữ nhân nhìn nam nhân không phải nhìn vào bề ngoài, mà là năng lực, năng lực không phải là thực lực, tuy rằng nói hắn tại mấy tháng trước mới chỉ là Huyền giai, thế nhưng hắn có thực lực và can đảm bất luận Huyên giai nào cũng không có, hắn trước thiên quân vạn mã không hề đổi sắc, dám lẻ loi một mình khiêu chiến quyền uy tứ đại tông môn, cuối cùng còn để tứ đại tông môn chạy trối chết. Hắn có thể từ trong cái miệng thật lớn của hải linh thú cứu mười mấy đồng bạn, đồng thời còn một mình lưu lại đoạn hậu, phẩm đức như vậy không phải mọi nam nhân đều có, ngươi nói hắn có tốt hay không?
Đường Phong có điểm bất đắc dĩ xoa xoa trán, nói:
- Uhm!
Đường Phong lắc đầu, không tiếp tục xen vào nàng, mà cầm lấy một con mồi tiếp tục nướng, chính mình một mặt thưởng thức mỹ vị trong tay, một mặt cầm bình rượu uống ngon lành.
Phỏng chừng là nhận thấy được tư thái của chính mình hiện tại có chút chướng tai gai mắt, Phi Tiểu Nhã chậm rãi đứng dậy, dành cho Đường Phong một bóng lưng xinh đẹp, càng thêm hung hăng phấn đấu sự nghiệp lớn trong tay.
Đường Phong mới ăn được non nửa, Phi Tiểu Nhã đã ăn hết phần thức ăn của mình, nàng chuyển người lại, một mặt liếm liếm môi, một mặt còn đưa tay vào miệng mút mát ngon lành, rất tự nhiên nói với Đường Phong:
- Ta vẫn muốn ăn!
Đường Phong nhìn nàng một chút, đưa thịt trong tay chính mình cho nàng.
Ăn no nê, Phi Tiểu Nhã và Đường Phong tiêu diệt liền mấy con thú hoang, đến mức không thể nuốt thêm được nữa rồi, một vò rượu ngon Đường Phong đã uống hết hơn phân nửa, vốn Phi Tiểu Nhã không muốn uống, thế nhưng vừa mới ăn thức ăn đầy mỡ, khát nước là không thể tránh khỏi, sau khi gian nan uống hai ba ngụm, cuối cùng trực tiếp dốc bình tu ừng ực.
Phi Tiểu Nhã mới chỉ uống một chút rượu đã khiến khuôn mặt đỏ bừng, con mắt tràn ngập nước mông lung, thoạt nhìn phong tình vạn chủng, phong tư trác việt, uhm, nếu như không phải hình tượng của nàng hiện tại có chút không xong, chắc hẳn càng thêm mê người.
Thậm chí ngay cả Đường Phong cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.
Ngồi bên cạnh Đường Phong, Phi Tiểu Nhã phỏng chừng đã uống quá nhiều, thân thể có điểm lung lay lắc lắc, ý thức rất không rõ ràng.
Đường Phong một mặt ném thêm củi vào trong bếp, một bên mở miệng nói:
- Cô bé ngốc!
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, mở miệng hỏi.
- Khụ khu… Ta muốn hỏi, tiếp xúc với nàng nhiều ngày như vậy, ta còn chưa biết tên của nàng là gì!
Đường Phong có chút chột dạ đáp.
- Ta là Phi Tiểu… Ngọc!
Phi Tiểu Nhã thiếu chút nữa bật thốt nói ra tên của chính mình, nguy hiểm thật, tới thời điểm cuối cùng mới vội vàng sửa đổi một chữ.
Tiểu tặc này hẳn là chưa biết thân phận của chính mình, hắn chỉ biết chính mình là nha hoàn của bảo chủ đại nhân mà thôi.
- Phi Tiểu Ngọc?
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu sát:
- Nàng và bảo chủ là tỷ muội sao?
Phi Tiểu Nhã hết nhìn đông lại nhìn tây, phảng phất như đang tìm kiếm thứ gì đó, một mặt rất tự nhiên lắc đầu, nói:
- Không phải, là bảo chủ đại nhân đặt tên cho ta, ta là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng với bảo chủ.
- A, nguyen lai là như vậy…
Đường Phong gật đầu, trách không được nha hoàn này tại Ô Long Bảo có quyền thế lớn như vậy, nguyên lai còn có một tầng quan hệ rất lớn.
Hỏi xong câu này, Đường Phong không biết nên nói cái gì nữa rồi, hắn vốn định hỏi vì sao đối phương lại cứu chính mình, thế nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi, không ai không duyên không cớ liều mạng cứu vớt một người hoàn toàn xa lạ đối với chính mình, hỏi câu như vậy rõ ràng là tự tìm phiền phức cho bản thân. Hơn nữa đối phương có thể làm như vậy, càng trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, lặp đi lặp lại cứu chính mình, phân ân tình này thực sự để Đường Phong có điểm cảm kích.
Đường Phong tự hỏi, trên thế giới này, ngoại trừ Lại tỷ và cô cô ra, không còn ai có thể làm được chuyện giống như cô bé ngốc nghếch này, chỉ khi chính mình chiếm một phần không nhỏ trong lòng của nàng thì nàng mới làm được chuyện như vậy.
- Ngọc nhi… Nàng là một cô nương tốt!
Đường Phong thở dài một tiếng, trên mặt nghiêm túc, hắn không muốn tổn thương bất cứ người nào, thế nhưng nếu lúc này không nói rõ ràng với nàng, sau này khẳng định sẽ dây dưa không rõ, vì vậy Đường Phong muốn dùng phương thức đối với Hà Hương Ngưng trước đây, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng.
Thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Phong cảm giác y phục của chính mình căng căng, quay đầu nhìn, nhất thời trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy cô bé ngốc này một tay nắm lấy góc y phục của chính mình, đang dùng sức lau cái miệng dính đầy mỡ. Vừa rồi nàng ăn uống hung mãnh như vậy, cái miệng và trên mặt không thể tránh khỏi dính rất nhiều đầu mỡ, thoạt nhìn giống như một con mèo mỡ bướng bỉnh. Động tác của nàng hiện tại vô cùng tự nhiên, phảng phất giống như y phục của chính mình là một khối khăn lâu, thậm chí trên mặt của nàng không một chút biểu tình gánh vác tâm lý.
Khóe miệng Đường Phong nhất thời co giật, quyết tâm thật vất vả mới định hình rõ ràng trong lòng trong nháy mắt bị nàng đánh tan thành mây khói.
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã rất tỉ mỉ lau miệng mỡ của mình, lại đưa hai tay lau lau vào áo của Đường Phong, ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt để lộ một cỗ thiên chân vô tà.
- Ta đang nói với chính mình!
Đường Phong nói.
Lấy y phục của người khác làm khăn lau, cô nương như vậy khẳng định không phải là cô nương tốt.
- Ta nghe được!
Phi Tiểu Nhã trừng mắt giảo hoạt nhìn Đường Phong, trên mặt là biểu tình hài lòng, đắc ý nói:
- Ngươi hiện tại mới phát hiện ra ta là cô nương tốt a, đã muộn rồi, bản tiểu thư đã có người trong lòng.
Đường Phong không dám nói cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
- Chúc mừng chúc mừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy rằng số lần hai người tiếp xúc không nhiều, thế nhưng không biết vì sao, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay Đường Phong đều cảm giác đối phương tựa hồ vô cùng quen thuộc, có cảm giác có thể thoát khỏi bất cứ xa lạ gì đó, đối thoại giống như hai ngươi quen biết nhiều năm.
Cảm giác này không phải tốt đẹp gì, để Đường Phong có chút sợ hãi trong lòng, hắn phải tận lực kéo dãn khoảng cách đối với đối phương.
Biểu tình của Đường Phong bị Phi Tiểu Nhã nhìn vào trong mắt, trong lòng càng thêm đắc ý. Nàng cho rằng Đường Phong đang ghen, điều này khiến nàng không khỏi có chút hài lòng, tròng mắt vừa chuyển, đến gần Đường Phong hơn một chút, mở miệng hỏi:
- Ngươi không muốn biết nam nhân được ta xem trọng có bộ dạng gì sao?
Đường Phong vội ho một tiếng, theo lời của nàng hỏi:
- Là bộ dạng nào?
- Nhân trung chi long!
Phi Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong miệng càng không ngừng dùng lời lẽ ca ngợi:
- Lớn lên rất tuấn tú, bất quá điều này không quan trọng, nữ nhân nhìn nam nhân không phải nhìn vào bề ngoài, mà là năng lực, năng lực không phải là thực lực, tuy rằng nói hắn tại mấy tháng trước mới chỉ là Huyền giai, thế nhưng hắn có thực lực và can đảm bất luận Huyên giai nào cũng không có, hắn trước thiên quân vạn mã không hề đổi sắc, dám lẻ loi một mình khiêu chiến quyền uy tứ đại tông môn, cuối cùng còn để tứ đại tông môn chạy trối chết. Hắn có thể từ trong cái miệng thật lớn của hải linh thú cứu mười mấy đồng bạn, đồng thời còn một mình lưu lại đoạn hậu, phẩm đức như vậy không phải mọi nam nhân đều có, ngươi nói hắn có tốt hay không?
Đường Phong có điểm bất đắc dĩ xoa xoa trán, nói:
- Uhm!
/1679
|