Tiểu tặc kia hiện tại đội mưa ra ngoài, đôi tròng mắt Phi Tiểu Nhã vòng vo chuyển động, quyết định lại tới khiêu khích hắn một lần.
Giơ tay lên, ngưng tụ cương khí vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng kéo qua phía sau y phục chính mình, xoẹt một tiếng vang nhỏ, phía sau y phục đã bị kéo rách một mảnh lớn. Cương khí của cao thủ Thiên giai thượng phẩm đâu phải thứ vứt đi? Ngưng tụ vào đầu ngón tay so với đao phong còn sắc bén hơn rất nhiều, Phi Tiểu Nhã không chế lực đạo vô cùng không tồi, chỉ cắt đứt y phục, căn bản không hề thương tổn bản thân.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, Phi Tiểu Nhã bay nhanh lên giường, chuẩn bị xong tư thế, chờ đợi tiểu tặc kia.
Đường Phong nói cho Phi Tiểu Nhã biết chính mình ra ngoài tìm ít củi nhóm lửa, kỳ thực chỉ là chạy ra ngoài lấy ít củi được cất trong không gian mị ảnh ra mà thôi, tuy rằng cũng có điểm ướt do đội mưa trở về, nhưng so với hiện tại đi tìm nhất định tốt hơn nhiều.
Vừa mới bước vào trong sơn động, Đường Phong lập tức trố mắt ngẩn ngơ.
Bởi vì lúc này cô bé ngốc kia đang nằm trên giường, hai tay và một chân chống thân thể, toàn bộ lưng theo một loại đường cong mềm mại tinh tế uống lượn xuống cái mông vểnh cao, hai mắt mênh mông nước, nhìn khe sâu nơi cổ áo khi nàng cúi xuống, Đường Phong có thể thấy vô cùng rõ ràng bên trong là một màu trắng tuyết ngọc ngà.
Hết lần này tới lần khác y phục của nàng vốn chỉ che đậy được tới chân, hiện tại bày ra tư thế mê người như thế này, y phục chỉ có thể miễn cương bao trùm tới cái mông vểnh của nàng mà thôi, Đường Phong hầu như không thể tưởng tượng được, bên dưới y phục kia rốt cuộc là phong cảnh tuyệt vời như thế nào.
Ực một tiếng, Đường Phong nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Mấy ngày hôm nay không phải lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy rồi, Phi Tiểu Nhã luôn luôn cố ý hoặc vô ý bày ra mị lực khủng bố của chính mình, để Đường Phong muốn nhìn lại không dám nhìn.
- Đường Phong!
Bảo chủ đại nhân ủy khuất nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Đường Phong thả bó củi xuống dưới mặt đất, nhãn thần chuyển sang nơi khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Ta vừa rồi không cẩn thận hoạt động mạnh một chút, nghe được tiếng vang nhỏ, ngươi tới xem có phải y phục của ta bị rách hay không?
Phi Tiểu Nhã nhỏ nhẹ mân mê bờ môi, trên mặt hiện rõ rặng mây hồng, biểu tình hồn nhiên tới cực điểm, hết lần này tới lần khác nhãn thần vô cùng quyết rũ kia, thần thái còn có điểm khiếp đảm và ngượng ngùng, quả thực chính là khắc tinh của nam nhân.
Đường Phong không nhịn được ho nhẹ vài cái, giương mắt nhìn một chút, quả nhiên thấy phía sau lưng đối phương có một lỗ hổng, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng rất lớn.
- Ngươi qua đây… Giúp ta nhìn, ta… Nhìn không thấy!
Con mắt Phi Tiểu Nhã cũng chuyển qua nơi khác, một tay nắm chặt quyền đặt bên mép, phảng phất giống như đang nói cái gì đó rất khó mở miệng, ngữ khí gián đoạn kia cũng tràn ngập vị đạo bất đắc dĩ.
Vừa nói, thân thể còn hơi giật mình, cái mông vểnh cao êm dịu càng thêm cao một chút, cái eo cong cong càng thêm ôn nhu một chút, phong cảnh trước ngực càng thêm đồ sộ.
Trong nháy mắt Đường Phong có xung động chảy máu mũi, không, không phải xung động, trong miệng xác thực có truyền tới vị đạo huyết tinh, trong xoang mũi cũng bắt đầu nóng lên.
- Ta quên tìm chút thức ăn rồi!
Đường Phong cấp tốc xoay người lại, lảo đảo bước ra khỏi địa phương khiến tim hắn phải đạp nhanh cực hạn, dọc theo đường đi rải rác vô số máu tươi.
Phi Tiểu Nhã lưu lại trong sơn động, thần sắc đơn thuần trên mặt lập tức biến mất không còn, sót lại chỉ là nụ cười giống như hồ ly thực hiện gian kế thành công. Chỉ bất quá bảo chủ đại nhân làm ra động tác lớn mật như thế này, cho dù bản thân cũng mặc cỡ đỏ bừng mặt, cả người khô nóng khó chịu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình vì trộm trái tim của một nam nhân cư nhiên dám làm ra những chuyện như vậy.
- Tiểu tặc này…
Phi Tiểu nhã thì thào tự nói:
- Quả nhiên có thể giao phó cả đời!
Nam nhân có thể chống đỡ được mê hoặc như vậy sợ rằng trăm người không có một, thế nhưng hắn lại làm được rồi. Chỉ bằng vào điểm này, hắn chính là một nam nhân không tồi, càng không nói tới những biểu hiện khác của hắn trong suốt thời gian vừa qua.
Bất quá… Chính mình có phải hơi bức chặt một chút? Dọa hắn bỏ chạy như vậy, bên ngoài trời đang mưa, van nhất ướt ốm làm sao bây giờ?
Vưa suy nghĩ như vậy, Phi Tiểu Nhã lại hối hận lo lắng, xem ra lần sau cần phải chú ý một chút, loại chuyện này không thể cấp bách được, nhẹ nhàng mới bắt được ếch, nếu như chính mình quá nhanh rất có khả năng sẽ dọa sợ hắn, bảo chủ đại nhân cũng không muốn lưu lại cho Đường Phong ấn tượng gì đó không tốt đẹp.
Chạy vào trong trời mưa to, Đường Phong không mục đích bước đi, trong đầu tràn đầy một màn cực độ mê hoặc vừa rồi, thế nào cũng không đẩy đi được, ngay cả một con chim trí bị chấn kinh chạy qua trước mặt hắn hắn cũng không hề phát hiện ra.
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Linh Khiếp Nhan giận dữ, trong cương tâm của Đường Phong càng không ngừng vũ động nắm tay:
- Giết chết, ta tuyệt đối phải giết chết nữ nhân kia! Không thể lưu lại tính mệnh của nàng, hồ ly tinh này, quá không biết xấu hổ, quá không biết vô liêm sỉ, quá mức đạo đức tiêu vong rồi!
- Uhm!
Đường Phong khúm núm gật đầu, điểm mấu chốt này, hắn cũng không dám nói cái gì với bà cô nãi nãi này.
- Xem ra Phong ca ca ngươi rất thích nha, trái tim cho tới bây giờ vẫn phù phù nhảy lên liên tục? Có muốn người ta cũng bày ra cái tư thế kia cho ngươi nhìn một chút?
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh nói.
- Hiện tại ngươi không có nội dung gì, bày ra cái tư thế kia nào có tác dụng?
Đường Phong thuận miệng đáp.
Lời này triệt để chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, thẳng tức mới Linh Khiếp Nhan căm tức tới nửa chết nửa sống. Đường Phong tốn rất nhiều sức trấn ấn, cuối cùng lấy một trăm âm hồn làm cái giá phải trả mới đạt được tiểu nha đầu này xin tha thứ.
Họa là từ trong miệng mà ra a! Đường Phong sau này không bao giờ dám nói lung tung nữa.
Sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ rất yên tĩnh, rất đơn điệu, mỗi ngày không phải là tu luyện thì chính là nói chuyện phiếm với Phi Tiểu Nhã, tinh thần lẫn tâm tính phảng phất như thoáng cái đã rời xa giang hồ rực rỡ náo động kia.
Tròn nửa tháng sau bầu trời mới trong sáng, mưa to liên tục không ngừng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại, Đường Phong không tự chủ được thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng có thể tìm kiếm tài liệu chế tạo bè gỗ rời khỏi nơi này rồi. Tuy rằng sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ này làm hắn rất thích ý, không cần phải đi quan tâm mọi thứ trên đời, cũng không cần phải lo lắng ân oán tình cừu các loại, thế nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy một loại áp lực không tên, nơi phát ra cảm giác này chính là từ nữ nhân tên gọi Ngọc nhi kia.
Giơ tay lên, ngưng tụ cương khí vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng kéo qua phía sau y phục chính mình, xoẹt một tiếng vang nhỏ, phía sau y phục đã bị kéo rách một mảnh lớn. Cương khí của cao thủ Thiên giai thượng phẩm đâu phải thứ vứt đi? Ngưng tụ vào đầu ngón tay so với đao phong còn sắc bén hơn rất nhiều, Phi Tiểu Nhã không chế lực đạo vô cùng không tồi, chỉ cắt đứt y phục, căn bản không hề thương tổn bản thân.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, Phi Tiểu Nhã bay nhanh lên giường, chuẩn bị xong tư thế, chờ đợi tiểu tặc kia.
Đường Phong nói cho Phi Tiểu Nhã biết chính mình ra ngoài tìm ít củi nhóm lửa, kỳ thực chỉ là chạy ra ngoài lấy ít củi được cất trong không gian mị ảnh ra mà thôi, tuy rằng cũng có điểm ướt do đội mưa trở về, nhưng so với hiện tại đi tìm nhất định tốt hơn nhiều.
Vừa mới bước vào trong sơn động, Đường Phong lập tức trố mắt ngẩn ngơ.
Bởi vì lúc này cô bé ngốc kia đang nằm trên giường, hai tay và một chân chống thân thể, toàn bộ lưng theo một loại đường cong mềm mại tinh tế uống lượn xuống cái mông vểnh cao, hai mắt mênh mông nước, nhìn khe sâu nơi cổ áo khi nàng cúi xuống, Đường Phong có thể thấy vô cùng rõ ràng bên trong là một màu trắng tuyết ngọc ngà.
Hết lần này tới lần khác y phục của nàng vốn chỉ che đậy được tới chân, hiện tại bày ra tư thế mê người như thế này, y phục chỉ có thể miễn cương bao trùm tới cái mông vểnh của nàng mà thôi, Đường Phong hầu như không thể tưởng tượng được, bên dưới y phục kia rốt cuộc là phong cảnh tuyệt vời như thế nào.
Ực một tiếng, Đường Phong nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Mấy ngày hôm nay không phải lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy rồi, Phi Tiểu Nhã luôn luôn cố ý hoặc vô ý bày ra mị lực khủng bố của chính mình, để Đường Phong muốn nhìn lại không dám nhìn.
- Đường Phong!
Bảo chủ đại nhân ủy khuất nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Đường Phong thả bó củi xuống dưới mặt đất, nhãn thần chuyển sang nơi khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Ta vừa rồi không cẩn thận hoạt động mạnh một chút, nghe được tiếng vang nhỏ, ngươi tới xem có phải y phục của ta bị rách hay không?
Phi Tiểu Nhã nhỏ nhẹ mân mê bờ môi, trên mặt hiện rõ rặng mây hồng, biểu tình hồn nhiên tới cực điểm, hết lần này tới lần khác nhãn thần vô cùng quyết rũ kia, thần thái còn có điểm khiếp đảm và ngượng ngùng, quả thực chính là khắc tinh của nam nhân.
Đường Phong không nhịn được ho nhẹ vài cái, giương mắt nhìn một chút, quả nhiên thấy phía sau lưng đối phương có một lỗ hổng, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng rất lớn.
- Ngươi qua đây… Giúp ta nhìn, ta… Nhìn không thấy!
Con mắt Phi Tiểu Nhã cũng chuyển qua nơi khác, một tay nắm chặt quyền đặt bên mép, phảng phất giống như đang nói cái gì đó rất khó mở miệng, ngữ khí gián đoạn kia cũng tràn ngập vị đạo bất đắc dĩ.
Vừa nói, thân thể còn hơi giật mình, cái mông vểnh cao êm dịu càng thêm cao một chút, cái eo cong cong càng thêm ôn nhu một chút, phong cảnh trước ngực càng thêm đồ sộ.
Trong nháy mắt Đường Phong có xung động chảy máu mũi, không, không phải xung động, trong miệng xác thực có truyền tới vị đạo huyết tinh, trong xoang mũi cũng bắt đầu nóng lên.
- Ta quên tìm chút thức ăn rồi!
Đường Phong cấp tốc xoay người lại, lảo đảo bước ra khỏi địa phương khiến tim hắn phải đạp nhanh cực hạn, dọc theo đường đi rải rác vô số máu tươi.
Phi Tiểu Nhã lưu lại trong sơn động, thần sắc đơn thuần trên mặt lập tức biến mất không còn, sót lại chỉ là nụ cười giống như hồ ly thực hiện gian kế thành công. Chỉ bất quá bảo chủ đại nhân làm ra động tác lớn mật như thế này, cho dù bản thân cũng mặc cỡ đỏ bừng mặt, cả người khô nóng khó chịu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình vì trộm trái tim của một nam nhân cư nhiên dám làm ra những chuyện như vậy.
- Tiểu tặc này…
Phi Tiểu nhã thì thào tự nói:
- Quả nhiên có thể giao phó cả đời!
Nam nhân có thể chống đỡ được mê hoặc như vậy sợ rằng trăm người không có một, thế nhưng hắn lại làm được rồi. Chỉ bằng vào điểm này, hắn chính là một nam nhân không tồi, càng không nói tới những biểu hiện khác của hắn trong suốt thời gian vừa qua.
Bất quá… Chính mình có phải hơi bức chặt một chút? Dọa hắn bỏ chạy như vậy, bên ngoài trời đang mưa, van nhất ướt ốm làm sao bây giờ?
Vưa suy nghĩ như vậy, Phi Tiểu Nhã lại hối hận lo lắng, xem ra lần sau cần phải chú ý một chút, loại chuyện này không thể cấp bách được, nhẹ nhàng mới bắt được ếch, nếu như chính mình quá nhanh rất có khả năng sẽ dọa sợ hắn, bảo chủ đại nhân cũng không muốn lưu lại cho Đường Phong ấn tượng gì đó không tốt đẹp.
Chạy vào trong trời mưa to, Đường Phong không mục đích bước đi, trong đầu tràn đầy một màn cực độ mê hoặc vừa rồi, thế nào cũng không đẩy đi được, ngay cả một con chim trí bị chấn kinh chạy qua trước mặt hắn hắn cũng không hề phát hiện ra.
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Linh Khiếp Nhan giận dữ, trong cương tâm của Đường Phong càng không ngừng vũ động nắm tay:
- Giết chết, ta tuyệt đối phải giết chết nữ nhân kia! Không thể lưu lại tính mệnh của nàng, hồ ly tinh này, quá không biết xấu hổ, quá không biết vô liêm sỉ, quá mức đạo đức tiêu vong rồi!
- Uhm!
Đường Phong khúm núm gật đầu, điểm mấu chốt này, hắn cũng không dám nói cái gì với bà cô nãi nãi này.
- Xem ra Phong ca ca ngươi rất thích nha, trái tim cho tới bây giờ vẫn phù phù nhảy lên liên tục? Có muốn người ta cũng bày ra cái tư thế kia cho ngươi nhìn một chút?
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh nói.
- Hiện tại ngươi không có nội dung gì, bày ra cái tư thế kia nào có tác dụng?
Đường Phong thuận miệng đáp.
Lời này triệt để chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, thẳng tức mới Linh Khiếp Nhan căm tức tới nửa chết nửa sống. Đường Phong tốn rất nhiều sức trấn ấn, cuối cùng lấy một trăm âm hồn làm cái giá phải trả mới đạt được tiểu nha đầu này xin tha thứ.
Họa là từ trong miệng mà ra a! Đường Phong sau này không bao giờ dám nói lung tung nữa.
Sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ rất yên tĩnh, rất đơn điệu, mỗi ngày không phải là tu luyện thì chính là nói chuyện phiếm với Phi Tiểu Nhã, tinh thần lẫn tâm tính phảng phất như thoáng cái đã rời xa giang hồ rực rỡ náo động kia.
Tròn nửa tháng sau bầu trời mới trong sáng, mưa to liên tục không ngừng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại, Đường Phong không tự chủ được thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng có thể tìm kiếm tài liệu chế tạo bè gỗ rời khỏi nơi này rồi. Tuy rằng sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ này làm hắn rất thích ý, không cần phải đi quan tâm mọi thứ trên đời, cũng không cần phải lo lắng ân oán tình cừu các loại, thế nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy một loại áp lực không tên, nơi phát ra cảm giác này chính là từ nữ nhân tên gọi Ngọc nhi kia.
/1679
|