Vô Thường

Chương 566: Chuyện của nam nhân (thượng).

/1679


Trong khi Bàng Dược Vương bận rộn, Đường Phong không dám làm phiền lão. Đợi lão đắp xong thuốc, Đường Phong mới cất bước tiến vào phòng.
Thiết Đồ quay lại, nhếch miệng với Đường Phong, cười cười:
- Sao ngươi lại tới đây?
- Tới thăm các ngươi!
Đường Phong vừa trả lời vừa ném túi đồ trên tay cho Bàng Dược Vương. Bàng Dược Vương đón lấy, mở ra nhìn một cái, giận tím mặt hét lên:
- Tiểu tử thối tha! Ngươi có biết thứ này rất quan trọng hay không? Nếu như bị đập nát thì làm thế nào bây giờ?
Đường Phong nhún vai không đáp, quay sang Thiết Đồ hỏi:
- Thương thế thế nào rồi?
Thiết Đồ giơ cánh tay phải của mình lên, khịt khịt mũi nói:
- Cánh tay cắt thành ba đoạn. Xương nắm tay cũng vỡ nát vài khối. Phỏng chừng phải nghỉ dưỡng thật lâu mới có thể hồi phục lại.
Trách không được lại sưng thành ra như vậy. Thương thế tuy không tính là nhẹ, nhưng dù sao cũng không thương tổn đến gân mạch và đan điền, coi như là may mắn.
Lấy thực lực của Địa Giai trung phẩm dám cùng cao thủ Thiên Giai thượng phẩm cứng đối cứng, trong thiên hạ đại khái cũng chỉ có một mình Thiết Đồ có thể làm được. Mặc dù là Đường Phong, trong trạng thái thực lực nguyên bản của bản thân, cũng không dám cùng Phượng Kinh Thanh liều mạng như vậy.
Tuy nhiên, thương thế hiện tại của Thiết Đồ cũng là một cái giá thật lớn. Đường Phong biết rõ phòng ngự của Thiết Đồ kiên cố thế nào. Vậy mà lúc đó Phượng Kinh Thanh gần như chỉ dung hai quyền đã phá vỡ phòng ngự đó, cắt nát cánh tay hắn, đánh nát xương tay. Không thể không thừa nhận, Thiên Giai thượng phẩm quả thực luôn có ưu thế áp đảo.
- Vết thương nhỏ thôi!
Thiết Đồ lơ đễnh nói.
Đường Phong quay đầu nhìn qua Cừu Thiên Biến. Hắn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, trên mặt có chút thống khổ, từ trong cổ họng truyền đến vài tiếng rên rỉ nho nhỏ.
- Trên ngực hắn, xương sườn đã gãy bảy đoạn, đoạn xương gãy cắm vào phổi. Tuy nhiên, cầm cự được cho tới bây giờ, coi như tính mạng của hắn không còn nguy kịch nữa.
Thiết Đồ lên tiếng giải thích:
- Muốn khôi phục hoàn toàn, chí ít cũng phải mất hai tháng tĩnh dưỡng mới được.
- Cảm tạ các ngươi!
Đường Phong vỗ vỗ vai Thiết Đồ. Khi chiến đấu với Phượng Kinh Thanh, mấy người Thiết Đồ xuất lực không nhỏ. Nếu không phải bọn họ dùng tính mệnh mình ngăn cản truy kích của Phượng Kinh Thanh, Đường Phong căn bản không tìm được cơ hội xuất thủ đánh lén.
- Quá khách khí rồi!
Thiết Đồ nhếch miệng cười.
Lại cùng hắn hàn huyên thêm vài câu, hỏi rõ chỗ nghỉ ngơi của Hà Hương Ngưng, Đường Phong liền rời khỏi chỗ đó.
Qua bảy tám lần rẽ trái quặt phải, cuối cùng Đường Phong cũng tìm được hai người Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm. Trong trận chiến này, người duy nhất không thụ thương chỉ có Thu Tuyệt Âm. Công phu quyền cước của nàng so với âm công quả thực quá khác biệt. Đó là lý do trong tất cả các cuộc chiến đấu nàng chưa bao giờ chính diện giao phong với địch nhân, trước sau đều là lấy âm công hiệp trợ công kích. Điều này có thể giải thích tại sao trong bất kỳ hoàn cảnh hung hiểm tới đâu, nàng cũng hoàn toàn không tổn thương gì
Chỉ có điều giờ phút này, người được nàng chăm sóc – Hà Hương Ngưng – cũng chỉ có thể sử dụng bốn chữ để hình dung – VÔ – CÙNG – THÊ – THẢM.
Quả thực là vô cùng thê thảm. Hai cánh tay hoàn toàn bị băng bó kín mít. Dù vậy, băng vải trắng như tuyết kia vẫn bị máu tươi thấm ướt sũng.
Khi Đường Phong loạng choạng bước vào, Thu Tuyệt Âm đang ép Hà Hương Ngưng ăn một chén cháo gạo. Trên mặt Hà Hương Ngưng không có bất cứ biểu hiện thống khổ hay thương tâm gì, có chăng chỉ là dáng vẻ tràn đầy thoải mái, tươi cười.
Đại thù đã báo, Hà Hương Ngưng sao có thể không vui? Nữ nhân này chỉ vì báo thù mà sống, cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời mình. Hơn nữa lại có thể báo thù sớm như vậy. Vốn Hà Hương Ngưng phỏng chừng mình ít nhất cũng phải mất tới mấy chục năm, luyện tới trình độ tương đương như Phượng Kinh Thanh. Đến lúc đó nếu như Phượng Kinh Thanh còn chưa chết, mình mới có một cơ hội báo thù mong manh. Thế nhưng, lúc này, cơ duyên xảo hợp, dưới sự liên thủ của mình cùng với bằng hữu và Đường Phong, Phượng Kinh Thanh cư nhiên lại bị tiêu diệt. Đây quả thực là một phần đại lễ vượt xa mong đợi.
Lúc nhìn thấy Đường Phong, đôi mắt đẹp của Hà Hương Ngưng càng sáng ngời lên, khuôn mặt tràn đầy dáng tươi cười càng thêm lộng lẫy. Thu Tuyệt Âm lại chỉ lạnh nhạt gật đầu với Đường Phong, tiếp tục dùng thìa múc một ít cháo loãng.
Hà Hương Ngưng lắc đầu:
- Không ăn nữa.
Thu Tuyệt Âm bất đắc dĩ, chỉ có thể buông chiếc bát trong tay xuống, đứng lên nói:
- Hai người trò chuyện, ta ra ngoài một chút.
Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Đường Phong mới vừa thở hổn hển vừa ngồi xuống bên giường, cúi nhìn hai cánh tay bị băng kín của Hà Hương Ngưng, dịu dàng hỏi:
- Cảm giác thế nào?
- Rất thỏa mãn!
Hà Hương Ngưng chăm chú nhìn Đường Phong nói.
- Ta hỏi thương thế của nàng thế nào rồi.
Đường Phong gãi gãi trán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Cái này…
Hà Hương Ngưng đưa mắt nhìn phía trên hai cánh tay mình:
- Bàng lão nói gân mạch của ta bị tổn thương, cho dù sau này thương thế lành hắn, cũng không thể tu luyện nữa.
Ánh mắt Đường Phong nhất thời trở nên u ám:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu:
- Ta liều mạng tu luyện, nỗ lực đề thăng thực lực, cũng chỉ là vì giết chết Phượng Kinh Thanh. Bây giờ hắn đã chết rồi, ta cũng không cần phải tu luyện nữa. Cho nên chuyện này cũng không còn quan trọng.
Có thể nghĩ như vậy thực ra là một chuyện rất tốt. Chỉ ít cũng sẽ không khiến nàng quá bi quan.
- Bàng lão chưa nói rõ có thể khôi phục được hay không sao?
Đường Phong tiếp tục hỏi
- Có! Nhưng cơ hội là rất nhỏ.
Hà Hương Ngưng nhẹ nhàng thở dài, hương khí thơm ngát bay vào mũi Đường Phong
- Tuy nhiên, ta không muốn sống mệt mỏi như vậy. Chúng có thể hồi phục tới đâu thì hồi phục. Ta cũng không quá quan tâm.
- Đồ ngốc!
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng
- Nếu có thể hoàn toàn khôi phục, đương nhiên là không thể buông xuôi.
Hà Hương Ngưng le cái lưỡi thơm tho. Mãi cho tới bây giờ, nàng mới biểu hiện ra tư thái đặc thù của một nữ hài ở tuổi như nàng nên có.
- Nhưng cho dù ta hồi phục lại, ta biết làm gì đây?

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status