- Bất quá ta đề nghị khách nhân ngài hãy đợi thêm vài ngày nữa, người của Khổng gia không phải tùy tiện có thể mua được, nói không chừng bọn hắn còn xem ngài như mật thám mà bắt trói. Khổng gia này chính đệ nhất gia tộc tại Định Khang thành, nghe nói có người cấp trưởng lão trong cung, thường ngày ỷ vào sự che chở của tên trưởng lão này mà làm mưa làm gió, nếu không phải Đại Tuyết Cung còn cần bốn gia tộc khác cung ứng đồ vật, thì những nhà này đã sớm bị nó diệt rồi. Cho dù là Đại Tuyết Cung hay bốn gia tộc còn lại, thường sẽ không làm khó người bình thường, dù sao bọn hắn có thế giới của bọn hắn, những người bình thường như chúng ta cũng có thế giới của mình. Nhưng Khổng gia lại không giống vậy, ai. . . Khách nhân ngài nghe xong đừng để trong lòng, ta thật là lắm mồm mà.
Điếm tiểu nhị nói một trận, đột nhiên tỉnh ngộ lại, Đường Phong chẳng qua là người xa lạ, nói với hắn những chuyện này, vạn nhất đem mình bán đi, vậy khác nào mình chết chắc.
- Không sao, nói nghe một chút.
Đường Phong một bên tinh tế thưởng thức món ăn, một bên bảo tiểu nhị tiếp tục.
Điếm tiểu nhị kinh sợ, sau khi xấu hổ nữa ngày mới nói:
- Khách nhân người xem, sắc trời đã không còn sớm, tiểu nhị ta còn phải đi đón tiếp những khách nhân khác. . .
- Yên tâm, ta nghe bằng tai trái, đương nhiên sẽ ra tai phải.
Đường Phong cười nói.
Trong lòng điếm tiểu nhị thật hối hận muốn chết, ngàn vạn lần không nên, không nên không quản nổi cái mồn của mình a. Nhưng chuyện đã đến nước này, không nên nói cũng đã nói, liền dứt khoát đem toàn bộ chuyển xấu của Khổng gia mồm năm miệng mười tung ra.
Đường Phong vừa lắng nghe vừa dùng bữa, nội tâm đã quyết định ra tay với Khổng gia. Hắn có năng lực Dĩ Giả Loạn Chân, không cần phải mua chuộc, chỉ cần giết chết một người rồi cô đọng hồn phách của hắn là được.
Nếu vô duyên vô cớ giết người, Đường Phong thật có chút không nguyện ý, dù sao những người với hắn cũng không thù không oán, nhưng sau khi nghe điếm tiểu nhị đem những việc ác của đám người Khổng gia miêu tả, Đường Phong liền cảm thấy có chút an ủi, dù sao cũng là người không việc ác nào không làm, giết đi xem như là thay trời hành đạo.
Điếm tiểu nhị mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt, đem người của Khổng gia chửi cho thương tích đầy mình, cái gì khi nam phách nữ chỉ là chuyện nhỏ, cưỡng bức nữ tử chỉ là bình thường, đáng xấu hổ nhất là tên thiếu gia kia của Khổng gia, từng tại chợ bán thức ăn của Định Khang thành làm nhục một phu nhân, đây chính là ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người a.
Cuối cùng phụ nhân kia cắn lưỡi tự tử, nhưng đám ác bá Khổng gia cũng không tha cho nàng, cởi xạch quần áo trên người nàng, xâu ở cửa thành trong ba ngày, người nhà của phu nhân đó cũng bị chém tận giết tuyệt.
Mà nguyên nhân phát sinh tất cả những chuyện này là vì vị phu nhân kia tại Khổng gia bị thiếu gia phi lễ, sau đó mắng hắn một câu mà thôi.
Mặc dù Đường Phong không quen biết vị phu nhân sau khi bị hiếp còn bị phơi thây ba ngày kia, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng nhịn không được, sát khí cùng phẫn nộ khẽ xao động.
Điếm tiểu nhị vẫn ở đằng kia nói xong, đã tiến vào trạng thái kích động vạn phần, vừa nói một bên vừa truốt đi y phục trên người, đem vô số đạo vết thương ở phía sau lưng cùng trước ngực bày ra trước mặt Đường Phong, nước mắt dàn dụa nói:
- Khách nhân người xem xem, đây đều là kiệt tác của tên ác thiếu Khổng gia gây ra cho ta.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện nhưng vết thương kia đều là bị roi quất, không ít chỗ da thịt có lẽ bị quất quá mạnh, miệng vết thương tuy rằng khép lại, nhưng vẫn lồi ra bên ngoài miếng thịt trắng hếu.
- Một năm trước ta vô tình đụng phải hắn, không ngờ hắn lại cho người treo ta lên, dùng sợi roi lớn chừng ngón tay tay cái mà đánh đòn, lúc đó ta đã cần kề cái chết, thiếu chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.
- Vậy ngươi làm sao mà sống sót?
Đường Phong hiếu kỳ nói, nhìn vết thương trên người hắn rậm rạp chằng chịt, ngay đếm cũng không hết.
Trên mặt điếm tiểu nhị lập tức hiện lên thần sắc cảm kích:
- Chưởng quầy của ta là người tốt, hắn tiêu phí mất năm trăm lượng bạc ròng mua được tên tiểu nhân đánh ta, đem ta cứu ra được, cũng xem như ta mạng lớn, điều dưỡng mất một tháng mới nhặt lại được cái mạng này, cả đời này ta dù làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết ân tình của chưởng quầy a.
Đường Phong nào có tâm tình nghe hắn nói tào lao, chỉ cần đạt được tình báo mình muốn là đủ rồi, mắt thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, Đường Phong khoát khoát tay nói:
- Ta biết rồi, không cần nói nữa.
Điếm tiểu nhị sững sờ, tranh thủ thời gian mặc xong quần áo, nhìn Đường Phong nói:
- Khách nhân, hay là ngài đừng đi tìm Khổng gia nữa, qua bảy tám ngày nữa, sẽ có một gia tộc khác chuyển đồ đến Đại Tuyết Cung, hợp tác với bọn hắn bọn hắn đơn giản hơn nhiều.
- Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, ta không đi Đại Tuyết Cung, ngày mai sẽ về nhà.
Đường Phong nói.
- Tốt nhất là như vậy.
Điếm tiểu nhị cười một tiếng, xoay người muốn rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Đợi một chút.
Đường Phong hô một tiếng, đem vòng vàng trên bàn ném cho điếm tiểu nhị
- Cái này cho ngươi.
Điếm tiểu nhị nhận lấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, liên tục cúi người nói:
- Đa tạ khách nhân ban thưởng.
Một cái vòng tay bằng vàng như vậy, nếu đem bán đi, ít nhất cũng được mấy trăm lượng bạc, điếm tiểu nhị sao có thể không vui vẻ?
Tiểu nhị được Đường Phong khen thưởng hậu hĩnh, tự nhiên có hảo cảm đối với vị khách nhân trẻ tuổi này rồi, lúc sắc trời về tối, hắn còn cố ý chuẩn bị một bồn nước tắm ấm áp, dự định đưa Đường Phong đến đó tắm rửa.
Thế nhưng gõ cửa cả nữa ngày, cũng không thấy Đường Phong trả lời, điếm tiểu nhị rụt rè nói xin lỗi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cửa phòng hiện giờ không khóa, thò đầu vào nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy bóng dáng vị khách nhân kia đâu.
Hắn không phải thực sự đi tìm người của Khổng gia đấy chứ? Điếm tiểu nhị không khỏi có chút lo lắng.
Bất quá đây không phải là chuyện hắn có thể quản, mặc dù trước khi Đường Phong đi còn chưa tính tiền phòng, nhưng hắn khen thưởng cho tiểu nhị cái vòng vàng kia cũng đã dư dả rồi.
Đường Phong giờ phút này đã biến thành bộ dáng một người khác, nghênh ngang xuất hiện trong Định Khang thành.
Mọi thứ cẩn thận vẫn trên hết, diện mạo trước kia của Đường Phong đã bị điếm tiểu nhị kia trông thấy, giờ muốn đi tìm người của Khổng gia gây phiền toái, tất nhiên phải thay đổi một bộ dáng khác.
Sau khi nghe tiểu nhị nói qua, Đường Phong cũng đã xác định được mục tiêu ra tay, chính là tên ác thiếu không biết tên kia của Khổng gia!
Muốn lẻn vào Đại Tuyết Cung, không phải chỉ giết người là xong, còn phải làm cho chủ sự của đợt vận chuyển hàng hóa tiến vào Đại Tuyết Cung lần này nghe lời mình mới được. Mà muốn hắn nghe lời, nhất định phải có quyền lên tiếng. Cho nên tên ác thiếu kia chính là nhân tuyển tốt nhất.
Ác thiếu nha, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết khi nam phách nữ, hoàn khố đến cực điểm, nhàm chán muốn đến Đại Tuyết Cung dạo chơi cũng là chuyện rất bình thường, việc này cũng không khiến người khác hoài nghi. Nếu chỉ tùy tiện giết một hạ nhân của Khổng gia, vậy còn không đủ tư cách để tiến vào Đại Tuyết Cung.
Điếm tiểu nhị nói một trận, đột nhiên tỉnh ngộ lại, Đường Phong chẳng qua là người xa lạ, nói với hắn những chuyện này, vạn nhất đem mình bán đi, vậy khác nào mình chết chắc.
- Không sao, nói nghe một chút.
Đường Phong một bên tinh tế thưởng thức món ăn, một bên bảo tiểu nhị tiếp tục.
Điếm tiểu nhị kinh sợ, sau khi xấu hổ nữa ngày mới nói:
- Khách nhân người xem, sắc trời đã không còn sớm, tiểu nhị ta còn phải đi đón tiếp những khách nhân khác. . .
- Yên tâm, ta nghe bằng tai trái, đương nhiên sẽ ra tai phải.
Đường Phong cười nói.
Trong lòng điếm tiểu nhị thật hối hận muốn chết, ngàn vạn lần không nên, không nên không quản nổi cái mồn của mình a. Nhưng chuyện đã đến nước này, không nên nói cũng đã nói, liền dứt khoát đem toàn bộ chuyển xấu của Khổng gia mồm năm miệng mười tung ra.
Đường Phong vừa lắng nghe vừa dùng bữa, nội tâm đã quyết định ra tay với Khổng gia. Hắn có năng lực Dĩ Giả Loạn Chân, không cần phải mua chuộc, chỉ cần giết chết một người rồi cô đọng hồn phách của hắn là được.
Nếu vô duyên vô cớ giết người, Đường Phong thật có chút không nguyện ý, dù sao những người với hắn cũng không thù không oán, nhưng sau khi nghe điếm tiểu nhị đem những việc ác của đám người Khổng gia miêu tả, Đường Phong liền cảm thấy có chút an ủi, dù sao cũng là người không việc ác nào không làm, giết đi xem như là thay trời hành đạo.
Điếm tiểu nhị mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt, đem người của Khổng gia chửi cho thương tích đầy mình, cái gì khi nam phách nữ chỉ là chuyện nhỏ, cưỡng bức nữ tử chỉ là bình thường, đáng xấu hổ nhất là tên thiếu gia kia của Khổng gia, từng tại chợ bán thức ăn của Định Khang thành làm nhục một phu nhân, đây chính là ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người a.
Cuối cùng phụ nhân kia cắn lưỡi tự tử, nhưng đám ác bá Khổng gia cũng không tha cho nàng, cởi xạch quần áo trên người nàng, xâu ở cửa thành trong ba ngày, người nhà của phu nhân đó cũng bị chém tận giết tuyệt.
Mà nguyên nhân phát sinh tất cả những chuyện này là vì vị phu nhân kia tại Khổng gia bị thiếu gia phi lễ, sau đó mắng hắn một câu mà thôi.
Mặc dù Đường Phong không quen biết vị phu nhân sau khi bị hiếp còn bị phơi thây ba ngày kia, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng nhịn không được, sát khí cùng phẫn nộ khẽ xao động.
Điếm tiểu nhị vẫn ở đằng kia nói xong, đã tiến vào trạng thái kích động vạn phần, vừa nói một bên vừa truốt đi y phục trên người, đem vô số đạo vết thương ở phía sau lưng cùng trước ngực bày ra trước mặt Đường Phong, nước mắt dàn dụa nói:
- Khách nhân người xem xem, đây đều là kiệt tác của tên ác thiếu Khổng gia gây ra cho ta.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện nhưng vết thương kia đều là bị roi quất, không ít chỗ da thịt có lẽ bị quất quá mạnh, miệng vết thương tuy rằng khép lại, nhưng vẫn lồi ra bên ngoài miếng thịt trắng hếu.
- Một năm trước ta vô tình đụng phải hắn, không ngờ hắn lại cho người treo ta lên, dùng sợi roi lớn chừng ngón tay tay cái mà đánh đòn, lúc đó ta đã cần kề cái chết, thiếu chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.
- Vậy ngươi làm sao mà sống sót?
Đường Phong hiếu kỳ nói, nhìn vết thương trên người hắn rậm rạp chằng chịt, ngay đếm cũng không hết.
Trên mặt điếm tiểu nhị lập tức hiện lên thần sắc cảm kích:
- Chưởng quầy của ta là người tốt, hắn tiêu phí mất năm trăm lượng bạc ròng mua được tên tiểu nhân đánh ta, đem ta cứu ra được, cũng xem như ta mạng lớn, điều dưỡng mất một tháng mới nhặt lại được cái mạng này, cả đời này ta dù làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết ân tình của chưởng quầy a.
Đường Phong nào có tâm tình nghe hắn nói tào lao, chỉ cần đạt được tình báo mình muốn là đủ rồi, mắt thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, Đường Phong khoát khoát tay nói:
- Ta biết rồi, không cần nói nữa.
Điếm tiểu nhị sững sờ, tranh thủ thời gian mặc xong quần áo, nhìn Đường Phong nói:
- Khách nhân, hay là ngài đừng đi tìm Khổng gia nữa, qua bảy tám ngày nữa, sẽ có một gia tộc khác chuyển đồ đến Đại Tuyết Cung, hợp tác với bọn hắn bọn hắn đơn giản hơn nhiều.
- Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, ta không đi Đại Tuyết Cung, ngày mai sẽ về nhà.
Đường Phong nói.
- Tốt nhất là như vậy.
Điếm tiểu nhị cười một tiếng, xoay người muốn rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Đợi một chút.
Đường Phong hô một tiếng, đem vòng vàng trên bàn ném cho điếm tiểu nhị
- Cái này cho ngươi.
Điếm tiểu nhị nhận lấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, liên tục cúi người nói:
- Đa tạ khách nhân ban thưởng.
Một cái vòng tay bằng vàng như vậy, nếu đem bán đi, ít nhất cũng được mấy trăm lượng bạc, điếm tiểu nhị sao có thể không vui vẻ?
Tiểu nhị được Đường Phong khen thưởng hậu hĩnh, tự nhiên có hảo cảm đối với vị khách nhân trẻ tuổi này rồi, lúc sắc trời về tối, hắn còn cố ý chuẩn bị một bồn nước tắm ấm áp, dự định đưa Đường Phong đến đó tắm rửa.
Thế nhưng gõ cửa cả nữa ngày, cũng không thấy Đường Phong trả lời, điếm tiểu nhị rụt rè nói xin lỗi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cửa phòng hiện giờ không khóa, thò đầu vào nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy bóng dáng vị khách nhân kia đâu.
Hắn không phải thực sự đi tìm người của Khổng gia đấy chứ? Điếm tiểu nhị không khỏi có chút lo lắng.
Bất quá đây không phải là chuyện hắn có thể quản, mặc dù trước khi Đường Phong đi còn chưa tính tiền phòng, nhưng hắn khen thưởng cho tiểu nhị cái vòng vàng kia cũng đã dư dả rồi.
Đường Phong giờ phút này đã biến thành bộ dáng một người khác, nghênh ngang xuất hiện trong Định Khang thành.
Mọi thứ cẩn thận vẫn trên hết, diện mạo trước kia của Đường Phong đã bị điếm tiểu nhị kia trông thấy, giờ muốn đi tìm người của Khổng gia gây phiền toái, tất nhiên phải thay đổi một bộ dáng khác.
Sau khi nghe tiểu nhị nói qua, Đường Phong cũng đã xác định được mục tiêu ra tay, chính là tên ác thiếu không biết tên kia của Khổng gia!
Muốn lẻn vào Đại Tuyết Cung, không phải chỉ giết người là xong, còn phải làm cho chủ sự của đợt vận chuyển hàng hóa tiến vào Đại Tuyết Cung lần này nghe lời mình mới được. Mà muốn hắn nghe lời, nhất định phải có quyền lên tiếng. Cho nên tên ác thiếu kia chính là nhân tuyển tốt nhất.
Ác thiếu nha, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết khi nam phách nữ, hoàn khố đến cực điểm, nhàm chán muốn đến Đại Tuyết Cung dạo chơi cũng là chuyện rất bình thường, việc này cũng không khiến người khác hoài nghi. Nếu chỉ tùy tiện giết một hạ nhân của Khổng gia, vậy còn không đủ tư cách để tiến vào Đại Tuyết Cung.
/1679
|