Vô Thường

Chương 620: Thiên Công đồ phổ. (Thượng)

/1679


Đường Phong lẳng lặng chờ đợi, hắn biết rõ nếu mình muốn có được đồ vật kia hẳn là phải cùng người trước mặt giao thủ. Phải sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn sao? Nội tâm Đường Phong không ngừng tự đánh giá.
Người này thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, thân mặc một bộ đồ đen, nhưng tuyệt đối không phải là người của Đại Tuyết Cung, bởi vì cao thủ Thiên giai thượng phẩm trong Đại Tuyết Cung đều là nhân vật có danh tiếng, mà Đường Phong lục lại trí nhớ của âm hồn, căn bản không nhớ ra là có người này.
Vị cao thủ này xem xét rất cẩn thận, xốc cả đầu giường lên, lại gõ gõ vào mặt dất, bất chợt bên trong truyền ra một hồi âm thanh trầm đục. Nghe được âm thanh này dù là Đương Phong hay hắn đều có cảm giác huyết dịch sôi trào.
- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được.
Một tiếng cười hưng phần từ bên kia truyền tới, Đường Phong có chút sốt ruột, nhưng muốn từ trong tay thiên giai thượng phẩm đoạt đồ, cũng không phải là việc đơn giản.
Chỉ có đợi đến khi tinh thần hắn mất cảnh giác, mới là thời điểm ra tay lấy vật kia.
Liên tiếp dỡ lên ba phiến đá, trong phong vốn lờ mờ liền tuôn ra kim quang chói mắt.
Màu vàng? Đường Phong cũng có chút giật mình, thế nào bảo bối lại là màu vàng nhỉ?
Mắt thấy đối phương sắp thò tay mang thứ đó lấy ra, Đường Phong cũng không dám chậm trễ.
Động thủ!
Lập tức vận chuyển Tá Thi Hoàn Hồn, âm hồn Thiên giai thượng phẩm trong Cương Tâm đột nhiên bộc phát ra lục quang chiếu sáng cả tiểu khô lâu, thực lực Đương Phong lập tức tiến vào cảnh giới Thiên giai thượng phẩm.
Đây là lần đầu Đường Phong đạt tới loại cảnh giới như vậy, không kịp trải nghiệm biến hóa của bản thân đã cấp tốc hướng người nọ tiến lên.
Cương khí chấn động rốt cuộc làm cho đối phương phát hiện, quay đầu lại quát một tiếng "
- Là ai!
Cùng lúc đó một tay lấy ra bảo bối tản ra kim sắc quang mang nắm ở lòng bản tay. Dị biến xuất hiên, phiến đá cất dấu bảo bối đột phiên phát ra một khoảng sương mù màu đen.
Đem người này bao bên trong, Đường Phong vừa vọt tới bên cạnh hắn, nhìn thấy cảnh này đồng tử cũng nhịn không được co rút lại, không chút suy nghĩ chân đạp mạnh một cái cấp tốc lui về phía sau.
- Aaaaaaa... Nguồn: http://truyenyy.com
Người nọ trong miệng truyền đến tiếng hét vô cùng thảm thiết, cả người đều rung động kịch liệt.
Trong phòng lập tức tràn ngập một cỗ hương vị cực kỳ âm độc. Khói độc! Đường Phong trong lòng nghiêm nghị, hắn quả thật không nghĩ tới Âu Dương Vũ rõ ràng đặt cơ quan tại nơi giấu bảo bối, một khi thứ này bị lấy ra sẽ lập tức phóng thích khỏi độc.
Mặc dù là thiên giai thượng phẩm cũng không kịp phản ứng.
Trong làn khói độc đen kịt, ánh hào quang màu vàng rực rỡ càng khiến người khác chú ý, người nọ giống như đang run rẩy, xem ra là cực kỳ thống khổ, hay nắm tay vung vẩy lung tung, cương khí mãnh liệt bắn ra. Hiệu quả cũng rất rõ rệt, khói đọc rất nhanh liền tở nên tràn ngập.
Nếu Đường Phong không xông ra khỏi phòng ngay, sau một khắc cũng bị khói độc lan tới.
Nhưng một khi ly khải khỏi đây, người này lại không chết, muốn giành đồ từ trong tay hắn khó càng khó, huống gì người này cầm bảo bối phát ra hào quang như vậy sẽ bị người khác phát hiện.
Liều! Đường Phong cắn chặt răng hướng tới, vận khởi cương khí hộ thân, trực tiếp xông vào bên trong khói độc hướng về quang mang kim sắc phóng tới.
Chỉ có một lần cơ hội, thừa dịp thời khắc này thượng phẩm cao thủ đang tâm thần đại loạn, Đường Phong chỉ có một cơ hội ra tay. Toàn thân làn da truyền đến đau đớn kịt liệt, Đường Phong cảm giác hộ thân cương khí của mình hoàn toàn vô dụng, không ngăn cản được độc khí ăn mòn thân thể.
Tại thời khắc mấu chốt này, Đường Phong không lấy ra đoản kiếm màu đen, cũng không sử dụng kiếm chiêu thường dùng. Mà duỗi một ngón tay ra dùng thế sét đánh điểm vào cánh tay đối phương.
Tịch Diệt Chỉ! Thời gian tu luyện của Đường Phong quá ngắn, cũng không có bao nhiêu uy lực, nhất chỉ điểm tới, Đường Phong cảm giác cương khí của mình xâm nhập vào thể nội đối phương, nhưng căn bản không gây hao tổn gì cho hắn cả.
Vậy nhưng đây cũng không phải sát chiêu, Tịch Diệt Chỉ chẳng qua chỉ là thủ đoạn qua mặt đối phương, sau khi điểm trúng đối phương, một con Khô Tàn Xà theo cương khí của Đường Phong tiến vào thân thể đối phương.
Khô Tàn Xà là vật mà Tiếu Nhấp Diệp cho Đường Phong tổng cộng chỉ có năm con, hắn đã mất công bồi dưỡng trong vài chục năm, cũng không đành lòng sử dụng, là một trong những bảo bối của hắn. Nhưng giờ phút này dù biết quý giá, nhưng Đường Phong cũng phải hạ vốn gốc, Khô Tàn Xà tuy rằng bá đạo, thế nhưng mỗi con chỉ dùng được một lần duy nhất.
Đánh trúng một cái, Đường Phong liền bắt lấy bảo bối kia, cảm giác như cầm một cuộn họa trục, nhưng dù Đường Phong dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra khỏi tay đối phương, ngược lại đối phương lại đánh trả một kích.
Đối mặt với một cước đá tới, Đường Phong không thể lách mình thối lui, lập tức không kịp suy nghĩ trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
Dưới ánh trăng, Đường Phong lặng yên đứng ở ngoài phòng, căn bản không có tâm tình dư thừa nhìn xem tình huống bên trong, bởi vì ngay cả hắn bây giờ cũng rất không ổn.
Khói độc kia không biết do thứ gì tạo ra, rõ ràng lại có lực sát thương không hề kém độc La Sát, vừa rồi lúc Đường Phong sử dụng Tịch Diệt chỉ công kích người nọ, cũng gặp phải một ít khói độc, không thể tránh né cùng tiếp xúc thân mật với nó. Giờ phút này, quần áo trên cánh tay phải đang bị phân giải bằng một tốc độ có thể nhìn thấy được, thật giống như trang giấy bị cháy, chỉ cần một cơn gió hơi thổi qua, liền hoàn toàn biến thành bột phấn.
Hơn nữa, trên cánh tay phải truyền đến từng hồi đau đớn như bị lửa thiêu đốt, làn da chợt xuất hiện từng mảng mụn nước rậm rạp chằn chịt, nhìn giống như lưng con cóc vậy, muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu.
Lòng Đường Phong liền hoảng sợ, tranh thủ thời gian vận khởi cương khí của bản thân mãnh liệt trùng kích đến cánh tay phải, đem độc tố áp chế tại đó, đồng thời tay trái chợt xuất hiện một đoản kiếm màu đen, dùng một tốc độ tuyệt luân đâm vô số lần lên những mụn nước kia. Một hạt mụn nước bị đâm phá, trong không khí rất nhanh liền tràn đến một mùi vị hôi thối.
Dưới sự thúc dục của cương khí, tại vị trí mụn nước vỡ tan có một cỗ huyết dịch đen tuyền dũng mãnh tiến ra, rơi tí tách xuống mặt đất.
Toàn bộ cánh tay phải của Đường Phong phảng phất như được phủ màu lên, đen nhánh một mảnh. Qua thật lâu, dưới cơn đau đớn kịch liệt, máu tươi tuôn ra mới dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm, cánh tay cũng chậm rãi khôi phục lại vẻ vốn có. Chỉ là trên đó vết máu loang lỗ, không ít chỗ bị tàn phá, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Đường Phong nhịn không được thở ra một hơi, hắn biết độc tố xâm nhập vào cơ thể mình đã được bức ra.
Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Đường Phong bị trúng độc, ngẫm lại bản thân mình chính là cao thủ chơi độc, bây giờ lại bị loại độc tố bá đạo này xâm nhập cơ thể, cũng không khỏi có chút cảm giác buồn cười. Bất quá khói độc này thật sự quá mức hung hãn, Đường Phong tự nhận bản thân mình có kháng tính rất cao với độc tố, những độc vật bình thường sẽ không tạo ra thương tổn gì cho hắn cả, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status