Thi Thi khi nói ra những lời này trên mặt lộ ra vẻ rất là đắc ý.
Việc này Đường Phong có thể hiểu được, bởi vì khi hắn thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng là sử dụng tinh hồn của Thiên giai cao thủ. Tinh hồn cường đại, nhưng nếu thân thể không cách nào thừa nhận được thì sẽ mang đến nguy hại rất lớn. Bất quá thân thể của Thi Thi hiện giờ lại có thể chịu đựng nổi một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, chẳng lẽ nói thân thể của nàng hiện giờ đã sánh được với Khiếu Thiên Lang, so với mình còn mạnh hơn một chút?
Ngẫm lại thấy cũng đúng, người ta phải hao phí cả mười sáu năm mới cải tạo xong, thời gian này rất dài a.
- Ngươi hiện thân ở trước mặt ta là có ý gì? Không sợ ta ăn ngươi sao?
Đường Phong âm trầm hỏi thăm, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm giác được một chút ý nghĩa khác.
Thi Thi che miệng yêu kiều cười một tiếng, trong xe liền tràn ngập một mùi hương mê người giống như trăm hoa đua nở, nàng nũng nịu nói:
- Người ta đã dám ra đây, tự nhiên là không sợ ngươi. Lại nói ta và ngươi có chung địch nhân đấy, ta chờ ngươi ở chỗ này chính là muốn trao đổi chuyện hợp tác một chút. Nếu không bất kì ai trong ta và ngươi đều không phải là đối thủ của người nọ.
- Âu Dương Vũ?
Đường Phong rùng mình một cái.
- Hắn gọi Âu Dương Vũ sao?
Đôi mắt giống như sao trời của Thi Thi nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Ta không biết chủ nhân của nàng tên gì. Nhưng vài ngày trước ta đột nhiên dò xét được có một tinh hồn xuất hiện ở gần đây, nên muốn tới xem xét một chút. Bất quá thực lực của người nọ quá cường đại, ta suýt nữa thì đã bị hắn phát hiện. Cũng do cỗ thân thể này không có chút thực lực nào cả, nếu không muốn qua mặt hắn cũng không khó.
- Đâu chỉ cường đại, hắn là Linh giai cao thủ.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Đó không phải là đối thủ mà ta và ngươi có thể thắng được.
- Thế nên mới phải hợp tác?
Thi Thi thở ra một hơi, lộ ra bộ dáng một tiểu nữ tử mỏng manh.
Đường Phong thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thi Thi nói:
- Tuy rằng ngươi vẫn là ngươi, nhưng ta không thích ngươi hiện tại chút nào cả, như trước kia vẫn hồn nhiên hơn một chút
Thi Thi yểu điệu cười một tiếng:
- Người đang mắng ta làm ra vẻ sao?
Đường Phong cũng không muốn nói đến đề tài này nữa, nhàn nhạt mở miệng hỏi:
- Người cũng có thể ở lại Thiên Tú chờ ta trở về thương thảo, sao lại xuất hiện chỗ này.
Thi Thi ngượng ngùng cười cười:
- Bởi vì... Mấy ngày trước ta ra ngoài hít thở không khí, người nọ có lẽ đã phát hiện được hành tung của ta.
Sắc mặt Đường Phong liền biến đổi.
Đúng lúc này, tên phu xe lại run giọng nói:
- Công tử gia, hôm nay ra đường không xem lịch, vận khí thật xui xẻo. Hình như có người cản đường chặn cướp, ngươi nói phải làm sao đây?
Đường Phong nhìn Thi Thi, lạnh giọng nói:
- Nếu không phải ta quen biết chủ nhân thân xác này, chỉ muốn bóp chết ngươi ngay thôi.
Người ở ngoài đó nếu muốn chặn cướp thì còn tốt. Nhưng mục tiêu hắn muốn cướp lại không phải là tiền tài, mà là tinh hồn! Đường Phong cảm giác được ở bên ngoài tràn ngập một cỗ khí tức quen thuộc, rõ ràng chính là Âu Dương Vũ. Tên khốn này không có trở về Huyết Vụ thành mà lại lần theo khí tức của Thi Thi phát ra quay lại đánh giết, thật khiến người khác phiền muộn.
Thi Thi đáng thương cúi đầu xuống, giống như phạm phải sai lầm vậy:
- Người ta là một cô gái yếu ớt, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài đấy chứ?
- Bớt giả vờ giả vịt đi.
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thi Thi lại cười cười, thuận thế nói:
- Ta biết ngay Phong ca ca ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn ta chết mà.
Đường Phong im lặng, sau khi tia tinh hồn Vũ Mị này chiếm cứ thân thể của Thi Thi, thật là muốn lấy mạng người khác a. Một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực nghiêng nước nghiêng thành. Trên người còn tràn ngập một mùi hương đầy dụ hoặc, thật khiến nam nhân nhiệt huyết sôi trào.
- Hai vị tình chàng ý thiếp thật khiến cho Âu Dương hâm mộ vạn phần, bất quá hai vị chẳng lẽ không định đi ra sao? Hoặc là mời Âu Dương vào đó nói chuyện?
Thanh âm của Âu Dương Vũ từ ngoài truyền vào, không chút khách khí.
Đường Phong cùng Thi Thi nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy vén rèm cửa lên nhảy ra ngoài.
Tên xe phu kinh ngạc nhìn người đang đem bội kiếm chỉa xuống đất ở trước, một nam nhân rất có khí thế một người đủ giữ cả quan ải. Nhìn lại Đường Phong, thấp giọng nói:
- Công tử gia, ngài quen tên cướp này sao?
Đường Phong khoát khoát tay:
- Người đi đi, đoạn đường kế tiếp không cần đến ngươi nữa
Tên xa phu này khôn khéo thế nào chứ, nhìn vào bộ dáng như lâm phải đại địch của Đường Phong liền hiểu đây là chuyện báo thù trên giang hồ. Lập tức xin lỗi, phóng khỏi xe ngựa chạy như gió về phía Định Khang thành.
Âu Dương Vũ mỉm cười nhìn hai người Đường Phong cùng Thi Thi, mặt cũng không lộ ra chút sát cơ nào. Ngón tay đan vào bội kiếm, mở miệng nói:
- Hai người hẳn đều là kẻ thông minh, biết rõ dụng ý lần này của ta. Ta không cần mạng của các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra tinh hồn là được.
- Thiếu gia ta bị ngươi hại chết rồi.
Đường Phong hung hăng trừng mắt liếc Thi Thi.
- Thực xin lỗi nha.
Thi Thi hoảng sợ thốt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Cho các người thời gian nửa nén nhang để cân nhắc, dù sao các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta
Âu Dương Vũ lộ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi:
- Âu Dương tiên sinh muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Năm nay Đường Phong mười sáu, nhìn bộ dáng của Thi Thi thì cũng chỉ mười sáu mười bảy. Tuổi của hai người cộng lại không không lớn bằng Âu Dương Vũ, hơn nữa Âu Dương Vũ đã là Linh giai cao thủ, nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ là còn may.
Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười cười:
- Ân, nói cũng đúng. Nếu các ngươi không có tinh hồn thì ta đã không đối phó với các ngươi rồi. Nhưng Đường công tử cũng biết, kiếm linh của thanh Tàng Cẩm kiếm của người không được hoàn chỉnh, không thể phát huy ra uy lực đỉnh phong được. Cho nên ta muốn nhìn một chút, nếu kiếm linh nguyên vẹn thì thanh thần binh này có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Có lẽ lần tiếp theo gặp Tuyết Nữ các hạ, có thể thắng được nàng cũng không chừng
- Âu Dương, ngươi nhận thức ta sao?
Đường Phong kinh ngạc.
- Huyết Ma Đường công tử, bức họa của ngươi đã truyền khắp cả Đại Tuyết Cung, ta dù gì cũng đã ở lại đó một thời gian, đương nhiên nhận thức ngươi. Đường công tử cũng xem như là nhân tài mới nổi, ta không muốn hại ngươi.
Âu Dương Vũ nói chuyện nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có chút ác ý nào. Đây cũng không phải làm bộ mà là bản tính của hắn. Mục tiêu của hắn chính là tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, quả thật sẽ không giết Đường Phong cùng Thi Thi.
Nhưng dù là Đường Phong hay Thi Thi, cũng sẽ không có khả năng giao tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra được.
- Thời gian nửa nén nhang cũng không nhiều lắm, hi vọng hai vị suy xét cẩn thận
Âu Dương Vũ sau khi nói xong cũng chỉ mỉm cười nhìn hai người.
Việc này Đường Phong có thể hiểu được, bởi vì khi hắn thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng là sử dụng tinh hồn của Thiên giai cao thủ. Tinh hồn cường đại, nhưng nếu thân thể không cách nào thừa nhận được thì sẽ mang đến nguy hại rất lớn. Bất quá thân thể của Thi Thi hiện giờ lại có thể chịu đựng nổi một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, chẳng lẽ nói thân thể của nàng hiện giờ đã sánh được với Khiếu Thiên Lang, so với mình còn mạnh hơn một chút?
Ngẫm lại thấy cũng đúng, người ta phải hao phí cả mười sáu năm mới cải tạo xong, thời gian này rất dài a.
- Ngươi hiện thân ở trước mặt ta là có ý gì? Không sợ ta ăn ngươi sao?
Đường Phong âm trầm hỏi thăm, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm giác được một chút ý nghĩa khác.
Thi Thi che miệng yêu kiều cười một tiếng, trong xe liền tràn ngập một mùi hương mê người giống như trăm hoa đua nở, nàng nũng nịu nói:
- Người ta đã dám ra đây, tự nhiên là không sợ ngươi. Lại nói ta và ngươi có chung địch nhân đấy, ta chờ ngươi ở chỗ này chính là muốn trao đổi chuyện hợp tác một chút. Nếu không bất kì ai trong ta và ngươi đều không phải là đối thủ của người nọ.
- Âu Dương Vũ?
Đường Phong rùng mình một cái.
- Hắn gọi Âu Dương Vũ sao?
Đôi mắt giống như sao trời của Thi Thi nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Ta không biết chủ nhân của nàng tên gì. Nhưng vài ngày trước ta đột nhiên dò xét được có một tinh hồn xuất hiện ở gần đây, nên muốn tới xem xét một chút. Bất quá thực lực của người nọ quá cường đại, ta suýt nữa thì đã bị hắn phát hiện. Cũng do cỗ thân thể này không có chút thực lực nào cả, nếu không muốn qua mặt hắn cũng không khó.
- Đâu chỉ cường đại, hắn là Linh giai cao thủ.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Đó không phải là đối thủ mà ta và ngươi có thể thắng được.
- Thế nên mới phải hợp tác?
Thi Thi thở ra một hơi, lộ ra bộ dáng một tiểu nữ tử mỏng manh.
Đường Phong thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thi Thi nói:
- Tuy rằng ngươi vẫn là ngươi, nhưng ta không thích ngươi hiện tại chút nào cả, như trước kia vẫn hồn nhiên hơn một chút
Thi Thi yểu điệu cười một tiếng:
- Người đang mắng ta làm ra vẻ sao?
Đường Phong cũng không muốn nói đến đề tài này nữa, nhàn nhạt mở miệng hỏi:
- Người cũng có thể ở lại Thiên Tú chờ ta trở về thương thảo, sao lại xuất hiện chỗ này.
Thi Thi ngượng ngùng cười cười:
- Bởi vì... Mấy ngày trước ta ra ngoài hít thở không khí, người nọ có lẽ đã phát hiện được hành tung của ta.
Sắc mặt Đường Phong liền biến đổi.
Đúng lúc này, tên phu xe lại run giọng nói:
- Công tử gia, hôm nay ra đường không xem lịch, vận khí thật xui xẻo. Hình như có người cản đường chặn cướp, ngươi nói phải làm sao đây?
Đường Phong nhìn Thi Thi, lạnh giọng nói:
- Nếu không phải ta quen biết chủ nhân thân xác này, chỉ muốn bóp chết ngươi ngay thôi.
Người ở ngoài đó nếu muốn chặn cướp thì còn tốt. Nhưng mục tiêu hắn muốn cướp lại không phải là tiền tài, mà là tinh hồn! Đường Phong cảm giác được ở bên ngoài tràn ngập một cỗ khí tức quen thuộc, rõ ràng chính là Âu Dương Vũ. Tên khốn này không có trở về Huyết Vụ thành mà lại lần theo khí tức của Thi Thi phát ra quay lại đánh giết, thật khiến người khác phiền muộn.
Thi Thi đáng thương cúi đầu xuống, giống như phạm phải sai lầm vậy:
- Người ta là một cô gái yếu ớt, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài đấy chứ?
- Bớt giả vờ giả vịt đi.
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thi Thi lại cười cười, thuận thế nói:
- Ta biết ngay Phong ca ca ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn ta chết mà.
Đường Phong im lặng, sau khi tia tinh hồn Vũ Mị này chiếm cứ thân thể của Thi Thi, thật là muốn lấy mạng người khác a. Một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực nghiêng nước nghiêng thành. Trên người còn tràn ngập một mùi hương đầy dụ hoặc, thật khiến nam nhân nhiệt huyết sôi trào.
- Hai vị tình chàng ý thiếp thật khiến cho Âu Dương hâm mộ vạn phần, bất quá hai vị chẳng lẽ không định đi ra sao? Hoặc là mời Âu Dương vào đó nói chuyện?
Thanh âm của Âu Dương Vũ từ ngoài truyền vào, không chút khách khí.
Đường Phong cùng Thi Thi nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy vén rèm cửa lên nhảy ra ngoài.
Tên xe phu kinh ngạc nhìn người đang đem bội kiếm chỉa xuống đất ở trước, một nam nhân rất có khí thế một người đủ giữ cả quan ải. Nhìn lại Đường Phong, thấp giọng nói:
- Công tử gia, ngài quen tên cướp này sao?
Đường Phong khoát khoát tay:
- Người đi đi, đoạn đường kế tiếp không cần đến ngươi nữa
Tên xa phu này khôn khéo thế nào chứ, nhìn vào bộ dáng như lâm phải đại địch của Đường Phong liền hiểu đây là chuyện báo thù trên giang hồ. Lập tức xin lỗi, phóng khỏi xe ngựa chạy như gió về phía Định Khang thành.
Âu Dương Vũ mỉm cười nhìn hai người Đường Phong cùng Thi Thi, mặt cũng không lộ ra chút sát cơ nào. Ngón tay đan vào bội kiếm, mở miệng nói:
- Hai người hẳn đều là kẻ thông minh, biết rõ dụng ý lần này của ta. Ta không cần mạng của các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra tinh hồn là được.
- Thiếu gia ta bị ngươi hại chết rồi.
Đường Phong hung hăng trừng mắt liếc Thi Thi.
- Thực xin lỗi nha.
Thi Thi hoảng sợ thốt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Cho các người thời gian nửa nén nhang để cân nhắc, dù sao các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta
Âu Dương Vũ lộ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi:
- Âu Dương tiên sinh muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Năm nay Đường Phong mười sáu, nhìn bộ dáng của Thi Thi thì cũng chỉ mười sáu mười bảy. Tuổi của hai người cộng lại không không lớn bằng Âu Dương Vũ, hơn nữa Âu Dương Vũ đã là Linh giai cao thủ, nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ là còn may.
Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười cười:
- Ân, nói cũng đúng. Nếu các ngươi không có tinh hồn thì ta đã không đối phó với các ngươi rồi. Nhưng Đường công tử cũng biết, kiếm linh của thanh Tàng Cẩm kiếm của người không được hoàn chỉnh, không thể phát huy ra uy lực đỉnh phong được. Cho nên ta muốn nhìn một chút, nếu kiếm linh nguyên vẹn thì thanh thần binh này có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Có lẽ lần tiếp theo gặp Tuyết Nữ các hạ, có thể thắng được nàng cũng không chừng
- Âu Dương, ngươi nhận thức ta sao?
Đường Phong kinh ngạc.
- Huyết Ma Đường công tử, bức họa của ngươi đã truyền khắp cả Đại Tuyết Cung, ta dù gì cũng đã ở lại đó một thời gian, đương nhiên nhận thức ngươi. Đường công tử cũng xem như là nhân tài mới nổi, ta không muốn hại ngươi.
Âu Dương Vũ nói chuyện nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có chút ác ý nào. Đây cũng không phải làm bộ mà là bản tính của hắn. Mục tiêu của hắn chính là tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, quả thật sẽ không giết Đường Phong cùng Thi Thi.
Nhưng dù là Đường Phong hay Thi Thi, cũng sẽ không có khả năng giao tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra được.
- Thời gian nửa nén nhang cũng không nhiều lắm, hi vọng hai vị suy xét cẩn thận
Âu Dương Vũ sau khi nói xong cũng chỉ mỉm cười nhìn hai người.
/1679
|