Vô Thường

Chương 649: Giết người diệt khẩu. (Hạ)

/1679


Nhưng vào một canh giờ trước, Liễu Nhất Đao lại mạnh mẽ xông vào chỗ ở của Mạc Lưu Tô, ý đồ muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Dù sao bốn ngày nữa là thành hôn, các nàng sớm muộn gì cũng là nữ nhân của mình, Liễu Nhất Đao cho rằng sớm một chút muộn một chút cũng không có gì khác nhau, huống chi, Mạc Lưu Tô thực sự quá đẹp, làm cho Liễu Nhất Đao có chút khó có thể kiềm nén nội tâm đang rục rịch lại.
Cho nên hắn dẫn theo mấy tên cao thủ Địa giai, xâm nhập vào chỗ ở của Mạc Lưu Tô, đuổi đám nhị đại đệ tử của Thiên Tú đi, sau đó hảo hảo dạy dỗ Mạc Lưu Tô một chút, chẳng ngờ rằng đám đệ tử đời thứ hai kia lại liều chết không theo, chẳng những không theo lại còn mắng rất lợi hại.
Nữ nhân nha, mặc dù hiền lương thục đức, nhưng cũng biết chửi người đấy. Liễu Nhất Đao và đám nam nhân lúc đó sao có thể là đối thủ? Bị mấy nữ nhân hung hăng nhục nhã một trận, lửa giận từ từ công tâm, thẹn quá hóa giận, chiến đấu lập tức nổ ra.
Trong bốn đệ tử Thiên Tú thì có ba người vốn đã bị trọng thương, hành động bất tiện, trong chiến đấu nhất thời sơ ý, một người trong đó bị người của Liễu Nhất Đao dẫn theo giết chết, một người khác bị chém đứt một cánh tay, máu phun xối xả.
Máu tươi cũng đánh thức Liễu Nhất Đao đang tràn ngập trong các suy nghĩ dâm dục, đầu óc của hắn lúc đó dù mơ hồ, nhưng cũng biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Lại nói trước kia, chính mình dẫn người đả thương đệ tử Thiên Tú, chỉ cần đem gạo nấu thành cơm, chuyện này sẽ điều tiết lại, nhiều lắm là trước mặt Tử Thượng của Thiên Tú ăn chút thiệt thòi, mò chút chỗ tốt từ Nhất Đao Môn coi như đền bù tổn thất, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn bất đồng.
Chết người rồi, chết một Địa giai cao thủ nha! Đây đã trở thành ân oán không cách nào hóa giải được.
Trong lúc vội vàng hấp tấp Liễu Nhất Đao cũng bất chấp sắc đẹp của Mạc Lưu Tô, tranh thủ thời gian ra lệnh cho người phong tỏa tin tức, canh gác Mạc Lưu Tô và đám nhị đại đệ tử Thiên Tú cẩn mật, lại chạy đi tìm phụ thân tìm đối sách.
- Ta thật muốn một tát đập chết nghiệt súc ngươi!
Liễu Trần Phong hối tiếc nhìn đứa con "rèn sắt không thành thép" của mình.
- Môn chủ bớt giận.
Một tên trưởng lão không thể không đứng ra nói giúp, tuy bọn hắn không thích tên nhi tử này của môn chủ, nhưng năng lực của môn chủ lại rõ như ban ngày, đều nói hổ phụ vô khuyển tử, tại sao Liễu gia lại sinh ra một tên ngoại lệ như thế này?
- Chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, có dạy bảo thêm cũng là chuyện đã rồi.
Tên trưởng lão này khuyên giải nói.
- Vì kế hoạch hôm nay, trước tiên nên nghĩ cách hạ lửa giận của mấy tên đệ tử Thiên Tú này xuống a.
- Nếu người Nhất Đao Môn bị giết, các ngươi sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Liễu Trần Phong quay trở lại ngã ngồi trên chủ vị, tay xoa trán của mình nói.
- Thiên Tú người ta cũng giống như vậy, tuy môn phái này toàn bộ đều là nữ tử, nhưng đã có thể tồn tại trên đời này, tự nhiên sẽ có chỗ hơn người.
- Nhưng việc này nếu lan truyền ra ngoài, hôn sự của thiếu chủ chẳng những vô vọng, còn vô cùng có khả năng dẫn phát đại chiến giữa hai phái, đối với chúng ta mà nói rất bất lợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một tên trưởng lão khác nói ra, tuy Nhất Đao Môn không e ngại Thiên Tú, nhưng đại chiến giữa hai phái sẽ làm chết và tổn thương vô số đệ tử, mặc dù cuối cùng Nhất Đao Môn có thể thắng, nhưng đệ tử chết rồi không thể hồi sinh, đây tuyệt đối là chuyện thương gân động cốt.
- Phụ thân, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong…
Liễu Nhất Đao đột nhiên ngẩn đầu lên, mục quan lộ ra thần sắc âm tàn, đưa tay lên cổ làm ra một thủ thế.
Liễu Trần Phong bỗng nhiên từ trên ghế dựa chủ vị vọt tới, một cước đạp ngay vào ngực đúng vị trí trái tim của con mình, Liễu Nhất Đao kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, bộ dáng rất thê thảm,bất quá tốt xấu gì cũng là con mình, Liễu Trần Phong cũng không dùng cương khí, cho nên căn bản không làm hắn bị thương.
- Tên súc sinh như ngươi còn có mặt mũi nói chuyện.
Liễu Trần Phong nổi giận mắng.
- Môn chủ.
Một đám trưởng lão vội vàng đứng lên kéo Liễu Trần Phong lại.
- Thiếu chủ trẻ người non dạ, phạm sai lầm là điều không thể tránh khỏi, môn chủ bớt giận.
Liễu Nhất Đao thất tha thất thểu từ trên mặt đất đứng lên, loại ngoan ngoãn quỳ xuống, cử chỉ chậm rãi giống như chim bồ câu.
- Nếu ngươi không phải con ta, ta đã sớm giết ngươi rồi.
Liễu Trần Phong giận dữ.
- Điều thiếu chủ nói cũng không phải là không thể thực hiện được.
Một trưởng lão như có điều suy nghĩ.
- Kỳ thật hiện tại người biết rõ chuyện này, trừ mấy người chúng ta ra, thì chỉ có đám người mà thiếu chủ dẫn theo, người trong tông môn tự nhiên sẽ không tuyên dương khắp nơi, như vậy chuyện còn lại chúng ta cần làm là làm cho đám nữ nhân của Thiên Tú kia câm miệng thì mọi sự đều thuận lợi.
Liễu Trần Phong nhướng mày, trầm ngâm nói:
- Có thể làm cho đám nữ nhân của Thiên Tú câm miệng được sao? Không thể, Thiên Tú làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
- Thả các nàng đi, tiễn các nàng lên đường!
Tên trưởng lão này cười lạnh một tiếng.
- Chỉ cần không phải chết trong Nhất Đao Môn, chuyện này không quan hệ đến chúng ta.
- Không tệ.
Một người khác vội vàng gật đầu.
- Từ đây đến Thiên Tú khá xa, trên đường còn sợ không tìm được cơ hội hạ thủ sao?
- Về phần Mạc Lưu Tô…
Tên trưởng lão mở miệng lúc trước quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Nhất Đao đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu chủ, ngươi thích nữ nhân này không?
Liễu Nhất Đao ngẩng đầu sợ hãi liếc nhìn Liễu Trần Phong, vừa nhắm mắt, cắn răng một cái:
- Vì danh dự tông môn, chỉ là một nữ nhân, chết liền chết.
- Thiếu chủ hảo khí phách.
Tên trưởng lão này cười lớn một tiếng.
- Bất quá hôn sự của thiếu chủ và Mạc Lưu Tô đã truyền ra ngoài, cho nên nữ nhân này không thể chết được. Bằng không bốn ngày sau chẳng phải người ta sẽ chê cười Nhất Đao Môn chúng ta hay sao?
- Ý của trưởng lão là?
Liễu Trần Phong nghi hoặc hỏi thăm.
- Làm cho nàng câm miệng là được rồi, hơn nữa ngày sau tuyệt đối không thể để cho nàng tiếp xúc với ngoại nhân, thiếu chủ, đây là nữ nhân của ngươi, ngươi biết nên xử lý thế nào rồi phải không?
Trong lòng Liễu Nhất Đao đại hỉ, liên tục gật đầu nói:
- Ngày sau ta sẽ tìm mật thất giam nàng lại.
- Chỉ cần suy nghĩ một chút, Liễu Nhất Đao đã cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào, tìm mật thất cởi sạch nữ nhân kia ra, sau đó giam giữ bên trong, chính mình muốn chơi như thế nào cũng được hay sao, đây chẳng phải là một biện pháp rất thoải mái sao?
- Cứ như vậy đi.
Liễu Trần Phong hít sâu một hơi rồi đưa ra quyết định, đang muốn bố trí một chút, ngoài cửa có một đệ tử vội vả xông vào, trên miệng kêu to:
- Môn chủ, môn chủ, đại sự không ổn rồi.
Liễu Trần Phong giơ tay tát một cái, một đạo khí kình bay ra, trực tiếp đánh cho tên đệ tử này lăn quay vài vòng, đôi má đỏ bừng.
- Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì!
Liễu Trần Phong mắng.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status