- Ha ha ha ha!
Đường Đính Thiên bắt đầu cất tiếng cười to
- Số phận của Phong nhi ngươi quả thật khó lường. Bất quá lời ngươi nói ta chỉ tin được một nửa, nói thật đi, tối qua ngươi không phải chỉ ngồi xem bọn họ đánh nhau đấy chứ?
- Khục. . . Ta cũng có động thủ đánh một hồi, sau đó đoạt được vật này.
Đường Phong gãi gãi mặt.
Diệp Dĩ Khô hiếu kỳ nói:
- Phong nhi, thực lực của ngươi bây giờ đạt đến trình độ nào rồi?
Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm. Tuy rằng chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng theo thực thế thì ta lại có thể đánh thắng được cả Thiên giai thượng phẩm.
Lời này vẫn có chút nói giảm bớt rồi. Loại Thiên giai thượng phẩm bình thường như Chung Lộ thì Đường Phong có thể chiến thắng một cách dễ dàng. Còn như Tiếu thúc thì Đường Phong phỏng chừng cũng phải hao phí chút tay chân mới được.
- Nghiệt tài a!
Đường Đính Thiên cảm khái nói.
Diệp Dĩ Khô lập tức trừng mắt liếc hắn một cái.
- Có người nào lại đánh giá con mình như vậy sao?
Đường Đính Thiên cười hì hì:
- Bất kể nói thế nào thì thứ này đổi tới đổi lui cuối cùng cũng quay về với Đường gia, Phong nhi ngươi đã vì Đường gia lập được công lớn a! Đúng rồi Phong nhi, ngươi muốn xử lý thứ này thế nào?
- Ý của người là gì?
Đường Phong hỏi.
Đường Đính Thiên nghiêm sắc mặt:
- Mặc dù nói lời này có chút không hợp nhưng ý của cha là vật này đã do ngươi cướp về vậy thì phải do ngươi xử lý. Ngươi muốn dùng thế nào là việc của người, lớp trẻ của Đường gia không chiếm được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả là do bọn hắn không có phúc khí. Huống chi tư chất của ngươi xuất sắc hơn bọn hắn rất nhiều, giá trị của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đối với ngươi còn lớn hơn bọn hắn một chút. Nói khó nghe thì trong hàng đệ từ trẻ tuổi ngoại trừ Đường Tuấn ra, những người khác không có tư cách dùng thứ này.
Sau khi Đường Phong nghe xong gánh nặng trong lòng liền được giải khai. Hắn còn lo trong lòng Đường Đính Thiên sẽ lấy gia tộc làm trọng, muốn mình trả lại linh quá. Bất quá hiện giờ xem ra Đường Đính Thiên hiển nhiên là một lòng nghĩ cho Đường Phong.
Đang nói chuyện, từ xa xa lại truyền đến tiếng bước chân. Một nhà ba người liền nhìn nhau, nói lảng sang chuyện khác.
Không bao lâu, thân ảnh của Đường Tử Thư liền xuất hiện trong sân, thần thái cung kính nói:
- Ngũ thúc, gia chủ bảo các ngươi qua đó.
Đường Đính Thiên đứng lên nói:
- Tốt, giờ chúng ta sẽ qua ngay đây.
Chuyện tối qua thật sự đã náo tới mức quá lớn. Tuy rằng phong ba đã bình tĩnh lại nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, giờ gia chủ triệu hoán đại khái là vì chuyện xử lý hậu sự rồi.
Trên đường tiến đến Đường gia đại điện, Đường Tử Thư tranh thủ hỏi thăm tình huống thân thể Đường Phong một chút. Dù sao thì tối qua Đường Phong cũng dùng lý do đau bụng để lẻn đi mà. Sau khi biết được hiện giờ Đường Phong hết thảy đều khỏe mạnh, Đường Tử Thư cũng yên tâm.
Đi vào Đường gia đại điện, hai người Đường Phong và Đường Tử Thư đứng ở hàng cuối cùng. Trong đại điện người đã chật kín hết chỗ, hai người Đường Duệ và Đường Ngạo ngồi ngay ngắn ngay giữa ghế chính, sắc mặt hậm hực. Ai nấy đều thấy được tâm tình của hai vị gia chủ hiện giờ không tốt, cho nên đại điện hiện giờ có rất nhiều người nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện cả.
Chờ qua giây lát, khi người đã đến không sai biệt lắm Đường Ngạo mới chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, mở miệng nói:
- Sự tình đêm qua chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Chung gia vì muốn đoạt linh quả của Đường gia nên đã dốc toàn lực gia tộc đến Đường Gia Bảo của ta làm loạn. Đệ tử Đường gia ta trong vòng một đêm chết mất bảy người! Chung gia tuy rằng cũng có tổn thất nhưng không thể nào vãn hồi tính mạng của đệ tử Đường gia được!
Nộ khí trên mặt Đường Ngạo bùng phát, âm điệu dõng dạc:
- Chung gia tuy đáng giận, nhưng nội gian trong gia tộc lại càng thêm đáng chết! Đường Chính thân là trưởng lão của gia tộc, vậy mà lại cấu kết với Chung gia, kẻ thù truyền kiếp của Đường gia ta sát hại hai vị trưởng lão khác trong tộc, cướp đi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, nay chẳng biết đã đi đâu, nhân thần cộng phẫn, thiên lý nan dung! Hôm nay liền gạch tên Đường Chính khỏi gia phả, trục xuất gia tộc! Ngày sau phàm là đệ tử của Đường gia ta, gặp phải Đường Chính giết không tha!
- Chung gia mưu đồ linh quả, giết đệ tử ta, thù này bất cộng đái thiên! Phàm là đệ tử Đường gia ta gặp phải người Chung gia, giết không tha!
Mấy câu này rơi xuống, trong toàn bộ đại điện sát khí liền bộc phát. Đường Ngạo lần này đã thật sự nổi giận rồi. Dù sao ngay cả một trưởng lão đã 120 tuổi cũng có thể làm phản, thật khiến mặt mũi của Đường gia mất sạch. Mà ngươi khởi xướng chuyện này, Chung gia, đương nhiên cũng là đối tượng khiến Đường Ngạo thống hận rồi.
Nguyên một đám đệ tử của Đường gia trong đại sảnh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt phát ra từng hồi răng rắc. Đêm qua Đường gia chết mất bảy thiên giai, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút quan hệ với bọn họ nên bọn họ đương nhiên muốn báo thù rồi
Đường Đính Thiên lén lút liếc nhìn Đường Phong. Thấy Đường Phong vẫn nhu thuận đứng đó, như lão tăng nhập định, lỗ mùi hô hấp đều đặn. Đường Đính Thiên cảm thấy rất tự hào.
Đường Ngạo hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
- Hai mươi năm trước Chung gia đã từng mưu đồ một kiện vũ khí của Đường gia ta, hai nhà đại chiến, tử thương vô số. Là Đường gia ta bận tâm đến cục diện của toàn bộ linh mạch chi địa nên mới nhẫn nhục nhượng bộ. Hai mươi năm sau, Chung gia không biết hối cải lại lần nữa đột kích, thủ đoạn ti tiện thật khiến người tức lộn ruột! Ta muốn tất cả các ngươi nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua! Muốn các ngươi nhớ rõ đệ tử Đường gia bị Chung gia giết chết! Khắc tên của bọn họ vào sâu trong xương cốt của các ngươi, thù này bất cộng đái thiên, Chung gia bất diệt. . . Đường gia bất tồn!
- Chung gia bất diệt, Đường gia bất tồn!
Mấy trăm người bị sự oán hận của Đường Ngạo cảm nhiễm, cả đám đỏ mặt tía tai hô lên, nốc nhà của đại điện cũng thoáng trở nên run rẩy
- Có đi mà không trả thì thật là phi lễ!
Đường Ngạo cười lạnh một tiếng:
- Chung gia khi người quá đáng, Đường gia ta cũng nên đáp trả bọn hắn một chút, để cho bọn hắn biết rõ Đường gia cũng không phải dễ khi dễ như vậy!
Lời vừa nói ra, chẳng những Đường Phong ngẩn cả người, mà toàn bộ người trong đại điện cũng vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lời này của gia chủ là có ý gì? Qua ba tháng nữa là đã đến gia tộc đại chiến rồi, chẳng lẽ gia chủ lại chọn ngay lúc này để khai chiến với Chung gia sao?
Mọi người chỉ nghi ngờ được một lát thì Đường Ngạo đã công bố đáp án. Quả thật đúng như mọi người suy đoán, Đường Ngạo muốn khai chiến với Chung gia.
- Tối nay, binh phát Chung Linh cốc! Ta muốn Chung gia. . . Gà chó không yên!
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có câu "gà chó không yên" kia của Đường Ngạo đang không ngừng vang lớn, tất cả mọi người hô hấp đều khó khăn, không ít người trẻ tuổi trái tim đang kích động nhiệt huyết dâng trào.
Đường Đính Thiên bắt đầu cất tiếng cười to
- Số phận của Phong nhi ngươi quả thật khó lường. Bất quá lời ngươi nói ta chỉ tin được một nửa, nói thật đi, tối qua ngươi không phải chỉ ngồi xem bọn họ đánh nhau đấy chứ?
- Khục. . . Ta cũng có động thủ đánh một hồi, sau đó đoạt được vật này.
Đường Phong gãi gãi mặt.
Diệp Dĩ Khô hiếu kỳ nói:
- Phong nhi, thực lực của ngươi bây giờ đạt đến trình độ nào rồi?
Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm. Tuy rằng chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng theo thực thế thì ta lại có thể đánh thắng được cả Thiên giai thượng phẩm.
Lời này vẫn có chút nói giảm bớt rồi. Loại Thiên giai thượng phẩm bình thường như Chung Lộ thì Đường Phong có thể chiến thắng một cách dễ dàng. Còn như Tiếu thúc thì Đường Phong phỏng chừng cũng phải hao phí chút tay chân mới được.
- Nghiệt tài a!
Đường Đính Thiên cảm khái nói.
Diệp Dĩ Khô lập tức trừng mắt liếc hắn một cái.
- Có người nào lại đánh giá con mình như vậy sao?
Đường Đính Thiên cười hì hì:
- Bất kể nói thế nào thì thứ này đổi tới đổi lui cuối cùng cũng quay về với Đường gia, Phong nhi ngươi đã vì Đường gia lập được công lớn a! Đúng rồi Phong nhi, ngươi muốn xử lý thứ này thế nào?
- Ý của người là gì?
Đường Phong hỏi.
Đường Đính Thiên nghiêm sắc mặt:
- Mặc dù nói lời này có chút không hợp nhưng ý của cha là vật này đã do ngươi cướp về vậy thì phải do ngươi xử lý. Ngươi muốn dùng thế nào là việc của người, lớp trẻ của Đường gia không chiếm được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả là do bọn hắn không có phúc khí. Huống chi tư chất của ngươi xuất sắc hơn bọn hắn rất nhiều, giá trị của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đối với ngươi còn lớn hơn bọn hắn một chút. Nói khó nghe thì trong hàng đệ từ trẻ tuổi ngoại trừ Đường Tuấn ra, những người khác không có tư cách dùng thứ này.
Sau khi Đường Phong nghe xong gánh nặng trong lòng liền được giải khai. Hắn còn lo trong lòng Đường Đính Thiên sẽ lấy gia tộc làm trọng, muốn mình trả lại linh quá. Bất quá hiện giờ xem ra Đường Đính Thiên hiển nhiên là một lòng nghĩ cho Đường Phong.
Đang nói chuyện, từ xa xa lại truyền đến tiếng bước chân. Một nhà ba người liền nhìn nhau, nói lảng sang chuyện khác.
Không bao lâu, thân ảnh của Đường Tử Thư liền xuất hiện trong sân, thần thái cung kính nói:
- Ngũ thúc, gia chủ bảo các ngươi qua đó.
Đường Đính Thiên đứng lên nói:
- Tốt, giờ chúng ta sẽ qua ngay đây.
Chuyện tối qua thật sự đã náo tới mức quá lớn. Tuy rằng phong ba đã bình tĩnh lại nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, giờ gia chủ triệu hoán đại khái là vì chuyện xử lý hậu sự rồi.
Trên đường tiến đến Đường gia đại điện, Đường Tử Thư tranh thủ hỏi thăm tình huống thân thể Đường Phong một chút. Dù sao thì tối qua Đường Phong cũng dùng lý do đau bụng để lẻn đi mà. Sau khi biết được hiện giờ Đường Phong hết thảy đều khỏe mạnh, Đường Tử Thư cũng yên tâm.
Đi vào Đường gia đại điện, hai người Đường Phong và Đường Tử Thư đứng ở hàng cuối cùng. Trong đại điện người đã chật kín hết chỗ, hai người Đường Duệ và Đường Ngạo ngồi ngay ngắn ngay giữa ghế chính, sắc mặt hậm hực. Ai nấy đều thấy được tâm tình của hai vị gia chủ hiện giờ không tốt, cho nên đại điện hiện giờ có rất nhiều người nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện cả.
Chờ qua giây lát, khi người đã đến không sai biệt lắm Đường Ngạo mới chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, mở miệng nói:
- Sự tình đêm qua chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Chung gia vì muốn đoạt linh quả của Đường gia nên đã dốc toàn lực gia tộc đến Đường Gia Bảo của ta làm loạn. Đệ tử Đường gia ta trong vòng một đêm chết mất bảy người! Chung gia tuy rằng cũng có tổn thất nhưng không thể nào vãn hồi tính mạng của đệ tử Đường gia được!
Nộ khí trên mặt Đường Ngạo bùng phát, âm điệu dõng dạc:
- Chung gia tuy đáng giận, nhưng nội gian trong gia tộc lại càng thêm đáng chết! Đường Chính thân là trưởng lão của gia tộc, vậy mà lại cấu kết với Chung gia, kẻ thù truyền kiếp của Đường gia ta sát hại hai vị trưởng lão khác trong tộc, cướp đi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, nay chẳng biết đã đi đâu, nhân thần cộng phẫn, thiên lý nan dung! Hôm nay liền gạch tên Đường Chính khỏi gia phả, trục xuất gia tộc! Ngày sau phàm là đệ tử của Đường gia ta, gặp phải Đường Chính giết không tha!
- Chung gia mưu đồ linh quả, giết đệ tử ta, thù này bất cộng đái thiên! Phàm là đệ tử Đường gia ta gặp phải người Chung gia, giết không tha!
Mấy câu này rơi xuống, trong toàn bộ đại điện sát khí liền bộc phát. Đường Ngạo lần này đã thật sự nổi giận rồi. Dù sao ngay cả một trưởng lão đã 120 tuổi cũng có thể làm phản, thật khiến mặt mũi của Đường gia mất sạch. Mà ngươi khởi xướng chuyện này, Chung gia, đương nhiên cũng là đối tượng khiến Đường Ngạo thống hận rồi.
Nguyên một đám đệ tử của Đường gia trong đại sảnh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt phát ra từng hồi răng rắc. Đêm qua Đường gia chết mất bảy thiên giai, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút quan hệ với bọn họ nên bọn họ đương nhiên muốn báo thù rồi
Đường Đính Thiên lén lút liếc nhìn Đường Phong. Thấy Đường Phong vẫn nhu thuận đứng đó, như lão tăng nhập định, lỗ mùi hô hấp đều đặn. Đường Đính Thiên cảm thấy rất tự hào.
Đường Ngạo hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
- Hai mươi năm trước Chung gia đã từng mưu đồ một kiện vũ khí của Đường gia ta, hai nhà đại chiến, tử thương vô số. Là Đường gia ta bận tâm đến cục diện của toàn bộ linh mạch chi địa nên mới nhẫn nhục nhượng bộ. Hai mươi năm sau, Chung gia không biết hối cải lại lần nữa đột kích, thủ đoạn ti tiện thật khiến người tức lộn ruột! Ta muốn tất cả các ngươi nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua! Muốn các ngươi nhớ rõ đệ tử Đường gia bị Chung gia giết chết! Khắc tên của bọn họ vào sâu trong xương cốt của các ngươi, thù này bất cộng đái thiên, Chung gia bất diệt. . . Đường gia bất tồn!
- Chung gia bất diệt, Đường gia bất tồn!
Mấy trăm người bị sự oán hận của Đường Ngạo cảm nhiễm, cả đám đỏ mặt tía tai hô lên, nốc nhà của đại điện cũng thoáng trở nên run rẩy
- Có đi mà không trả thì thật là phi lễ!
Đường Ngạo cười lạnh một tiếng:
- Chung gia khi người quá đáng, Đường gia ta cũng nên đáp trả bọn hắn một chút, để cho bọn hắn biết rõ Đường gia cũng không phải dễ khi dễ như vậy!
Lời vừa nói ra, chẳng những Đường Phong ngẩn cả người, mà toàn bộ người trong đại điện cũng vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lời này của gia chủ là có ý gì? Qua ba tháng nữa là đã đến gia tộc đại chiến rồi, chẳng lẽ gia chủ lại chọn ngay lúc này để khai chiến với Chung gia sao?
Mọi người chỉ nghi ngờ được một lát thì Đường Ngạo đã công bố đáp án. Quả thật đúng như mọi người suy đoán, Đường Ngạo muốn khai chiến với Chung gia.
- Tối nay, binh phát Chung Linh cốc! Ta muốn Chung gia. . . Gà chó không yên!
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có câu "gà chó không yên" kia của Đường Ngạo đang không ngừng vang lớn, tất cả mọi người hô hấp đều khó khăn, không ít người trẻ tuổi trái tim đang kích động nhiệt huyết dâng trào.
/1679
|