Gần năm giờ sáng, đường phố lất phất mưa phùn.
Mùa hè luôn như thế, thường có những cơn mưa phùn bất chợt hối hả trút xuống bất cứ lúc nào.
Trong gian phòng ấm áp, Trình Hạo Phong đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn từ lúc nào vì đã đến giờ anh phải rời đi, nếu để đến trời sáng bị ai đó trông thấy anh đi ra từ nhà của An Kỳ thì lại không hay.
Anh nằm nghiêng người qua một bên, gối đầu lên tay, lẳng lặng ngắm nhìn An Kỳ ngủ.
Đã đến lúc phải đi nhưng anh lại chẳng nỡ rời xa người con gái đã cùng mình "mây mưa" suốt đêm qua, cô mang đến cho anh những cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời.
Thật sự anh không nỡ và cũng không muốn đi chút nào, hôm nay đi rồi không biết lại cách xa thêm mấy ngày nữa thì mới có thể gặp lại lần nữa.
Có những ngày mệt mỏi, chỉ muốn ở mãi bên cạnh người quan trọng nhất trong lòng mình như thế này mà thôi.
Ở cạnh nhau rồi, nhưng lại ích kỷ chẳng muốn đến thời khắc phải xa nhau.
" Đại ma vương, em biết anh không nỡ xa em, nhưng mà anh cố thêm một thời gian nữa nha, chờ đến khi cuộc thi kết thúc thì em lại về bên anh rồi."
An Kỳ cũng đã thức sau anh không bao lâu, nhưng hai mi mắt của cô cứ cụp xuống, không tài nào mở lên nổi.
Cô xoay qua ôm lấy thân hình tráng kiện, cố nhướng mi mắt lên nhìn anh vài giây rồi lại vùi đầu vào vòm ngực ấm áp, nhỏ giọng tiếp lời.
" Nếu em may mắn đặt chân vào vòng chung kết thì còn một tháng nữa, nhưng nếu chẳng may..."
" Đừng nói mấy câu không may mắn.
Anh chờ được mà, chẳng qua là nhớ em quá thôi.
Ngủ cùng em quen rồi, giờ không có em đêm nào anh cũng mất ngủ."
Giọng nói của anh luôn luôn ngọt ngào nhất có thể mà chỉ riêng An Kỳ mới nhận được sự sủng ái đó.
Anh vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc óng mượt rồi đặt lên đó một nụ hôn cưng chiều.
" Hay là em ngừng thi, rồi rút khỏi giới giải trí, ngoan ngoãn làm chú mèo nhỏ trong lòng anh mỗi ngày ha?"
Tuy tai nghe, miệng trả lời nhưng đôi mắt to tròn thì vẫn không thể nào mở nổi.
Cô cứ nằm trong lòng anh, ôm người đàn ông của mình thật chặt, tận hưởng những giây phút ngắn ngủi bên nhau.
" Vậy cũng được.
Như thế được gặp em mỗi ngày, vui vẻ biết bao."
Nghe Trình Hạo Phong nói xong, An Kỳ liền ngẩng mặt lên, mở mắt ra nhìn anh ba giây rồi lại vùi đầu vào ngực anh, lí nhí nói tiếp.
" Nhưng mà nếu em rời khỏi showbiz vậy thì phụ lòng kỳ vọng của anh rồi còn của bà ngoại nữa, uổng công bao vất vả em cố gắng suốt mấy năm qua nữa.
Hay là anh cố gắng chờ thêm một thời gian ngắn nữa nha, được không?"
Biết ngay An Kỳ sẽ lật lọng mà, anh thừa hiểu tính cách nghịch ngợm của cô, vừa muốn lấy lòng của anh nhưng cũng không muốn đánh mất ước vọng to lớn của mình.
Đây cũng là một điểm vô cùng đáng yêu mà anh thích.
" Nếu em đã nói vậy thì anh đành cố gắng chờ đợi thôi chứ sao giờ.
Bất quá, đêm nào nhớ em không chịu nổi thì lại làm liều chạy tới đây như tối qua."
" Dạ.
Tiểu Kỳ thương anh, sau này sẽ bù đắp lại cho đại ma vương sau nha."
" Có phải anh muốn gì em cũng chiều đúng không?"
" Ừm...!Muốn gì cũng chiều."
An Kỳ gật gật đầu đồng ý ngay lập tức mà chẳng suy trước nghĩ sau.
Rồi có lúc chắc chắn cô sẽ hối hận về câu trả lời của mình ngày hôm nay.
Trình Hạo Phong cong môi cười đắc ý, anh lại hôn lên mái tóc mềm mượt thêm một nụ hôn ngọt ngào.
" Giờ anh phải đi rồi."
" Hình như ngoài trời đang mưa mà, đợi tạnh mưa rồi anh hãy đi nếu không lại bị cảm lúc đó em không thể bên cạnh chăm sóc được cho anh sẽ lo lắm."
Cô vừa nói lại vừa ôm anh chặt thêm một xíu, thực chất cô cũng không nỡ xa anh chút nào nên mới lưu luyến mãi thế này đây.
" Biết em quan tâm anh như vậy là anh vui rồi.
Nhưng nếu không đi, chút nữa trời sáng sẽ không đi được nữa."
" Tại sao lại không đi được nữa?"
Trình Hạo Phong bật cười, anh không hiểu là cô đang cố tình giả ngây ngô hay là ngây ngô thật đây mà lại hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như thế, nhưng anh cưng chiều cô như vậy nên luôn luôn kiên nhẫn với cô.
" Lý An Kỳ, em quên em đang là nữ minh tinh nổi tiếng nhất ở thời điểm hiện tại rồi à? Nếu chờ tới sáng, anh mà đi ra từ nhà em nếu phóng viên không bắt gặp thì người dân xung quanh cũng sẽ thấy, lúc đó em sẽ vướng vào một vụ bê bối tình ái, em không sợ sao?"
An Kỳ lại gật gật đầu, cũng với giọng điệu ngái ngủ từ nãy tới giờ tiếp tục nói chuyện.
" Em quên mất, vậy để em lấy áo mưa cho anh nha."
Nói xong cô liền cựa mình định ngồi dậy nhưng đã bị Trình Hạo Phong kéo trở lại.
" Em cứ ngủ đi.
Anh thấy áo mưa em để ở đâu rồi, anh tự lấy được.
Trời lạnh em ra ngoài nhớ mặc thêm áo."
" Dạ."
An Kỳ ngước lên nhìn anh, đôi mắt ti hí nhìn vào khuôn mặt mặt siêu cấp đẹp trai của đại ma vương rồi vươn tới hôn lên môi anh một cái.
" Anh đi đường cẩn thận nha, khi nào về tới nhà phải nhắn tin cho em đó"
" Anh biết rồi, em ngủ đi."
Trình Hạo Phong đắp chăn ngay ngắn cho cô rồi mới xuống giường, đến tủ đựng đồ lấy áo mưa sau đó rời đi.
................!
Hơn tám giờ sáng An Kỳ và Hạ Tiểu Hi lên đường đến sân bay tới bãi biển Yalong Bay nằm ở thành phố Tam Á, đảo Hải Nam để tham dự vòng sơ khảo, chọn lựa ra những gương mặt nổi trội để chính thức bước vào vòng bán kết cuộc thi Miss World.
Với số lượng đăng ký tham gia cuộc thi lên đến vài trăm người nhưng sau khi qua vòng tuyển sinh chỉ có hơn một trăm thí sinh được bước vào vòng sơ khảo, những đối thủ của An Kỳ cũng không có gì quá nổi bật ngoài những cái tên Tô Mặc, Triệu Khiết của tập đoàn Cửu Phong và Nhã Đan nữ siêu mẫu từng một thời huy hoàng ở Trình thị.
An Kỳ vừa lên taxi chưa đầy mười phút đã lăn ra ngủ say sưa khiến Hạ Tiểu Hi không thể không tò mò, cô tiến tới sát bên An Kỳ, bắt đầu "hành trình điều tra" của mình.
" Tiểu Kỳ, tối qua hai người cả đêm không ngủ hay sao mà giờ này còn ngủ gà ngủ gật vậy hả?"
" Đúng là cả đêm bận lăn giường nên không có ngủ được bao nhiêu hết á."
An Kỳ vừa ngái ngủ vừa dửng dưng trả lời câu hỏi của Hạ Tiểu Hi một cách vô cùng thành thật, cho đến khi cô giật mình ngồi thẳng dậy quay qua nhìn Hạ Tiểu Hi thì đã thấy cô bạn thân yêu của mình che miệng cười tủm tỉm.
" "Lăn giường" cả đêm...!Cũng phải thôi xa nhau tận mười ngày cơ mà."
" Không phải không phải, ý mình là nằm trên giường trò chuyện cả đêm chứ không phải như cậu nghĩ đâu."
An Kỳ xua xua tay giải thích lia lịa nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn cứ che miệng cười, nét mặt chẳng có tí nào biểu hiện sự tin tưởng.
" Hạ Tiểu Hi, cậu mà còn cười nữa là mình không nói chuyện với cậu nữa đâu đó."
" Được được, không cười mình không cười nữa."
* Ting ting*
" Đấy đấy, mới nhắc là người ta xuất hiện ngay rồi đấy, đúng là có thần giao cách cảm hay sao ý mà."
An Kỳ tinh nghịch lườm Hạ Tiểu Hi sắc bén rồi lấy điện thoại trong túi xách ra xem tin nhắn.
[Em ăn sáng chưa? Khi nào tới nơi nhớ nhắn tin báo cho anh yên tâm nha.]
" Dạ em ăn rồi.
Khi nào tới khách sạn sẽ lập tức báo cho đại ma vương ngay, anh yên tâm nhé."
An Kỳ soạn xong tin nhắn trả lời cho Trình Hạo Phong rồi cất lại điện thoại vào túi xách, lúc quay qua nhìn thấy Hạ Tiểu Hi vẫn còn cười cô đành thở dài trong bất lực rồi quyết định không quan tâm nữa mà tiếp tục giấc mộng đang dở dang..
/128
|