Khi anh tỉnh dậy sớm vào sáng ngày hôm sau, một chuyện đáng xấu hổ đã xảy ra. Anh vậy mà để quần lót ướt dũng.
Anh vội vàng đi thay một cái quần lót sạch sẽ khác. Lúc này, anh mới mở điện thoại di động ra xem một lần nữa. Mặc dù, anh cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng anh vẫn quyết tâm xóa đoạn tin nhắn đó.
Mặc dù anh vẫn đang chiến tranh lạnh với Tô Mục Tuyết, nhưng nếu anh cứ để hai bức ảnh đó trong điện thoại thì anh sẽ luôn cảm thấy chột dạ.
Sau vài ngày nữa, anh sẽ cảm thấy ổn thôi.
Ban ngày, Nam Thiên ngồi uống trà trong bộ phận an ninh. Đến buổi tối, anh đi tìm ông lão Vương để uống rượu, hút thuốc rồi nói chuyện.
Từ ngày đó đến nay, sự cố mất cắp của giai đoạn ba tạm thời chưa có hồi kết. Mấy ngày nay cũng không xảy ra hiện tượng bị mất cắp nữa, có vẻ như chuyện này đã chấm dứt. Đây là chuyện nằm ngoài dự tính của anh.
Ngay cả Tôn mập mạp cũng như đã quên mất chuyện này. Mỗi ngày gã ta đều gặp bọn họ với vẻ mặt tươi cười mà không hề nhắc tới chuyện này, cũng không thấy gã ta thúc giục chuyện gì.
Từ Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Triệu Nam Thiên lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Về phần công việc, theo thời gian, áp lực mà anh phải gánh lại càng nặng hơn.
Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Hiện tại lặng gió, có khi đây lại là điềm báo cho cơn sóng gió chuẩn bị xảy ra.
Mặt khác, vấn đề tình cảm của anh và Tô Mục Tuyết đang phát triển một cách vô cùng chậm chạp.
Triệu Nam Thiên muốn tìm đến cửa nhận sai nhưng đáng tiếc mấy ngày nay, đối phương lại rất bận rộn. Dù là sáng sớm hay tối muộn thì cô cũng không có nhà. Mỗi ngày cô đều sẽ trở về sau mười giờ tối.
Sau hai lần đến mà không gặp được cô, lần này, khi anh đang đứng đợi thì thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen lướt qua.
Khi đứng chờ ở cổng chính của Giang Uyển, Triệu Nam Thiên có thể dễ dàng đoán được giá của chiếc xe này cũng phải lên đến trên dưới sáu tỷ tám. Với tiền lương trước đây của anh, chỉ sợ là cho dù cả đời này anh không ăn không uống cũng không thể mua nổi.
Chủ xe là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, phong độ nhẹ nhàng. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng. Anh ta đang chủ động mở cửa xe cho Tô Mục Tuyết, mỗi động tác để toát ra phong thái của một quý ông.
Triệu Nam Thiên không muốn tỏ vẻ ghen tuông, nhưng nói như thế nào đây cũng là người vợ hợp pháp của anh. Khi anh nhìn thấy, mỗi này Tô Mục Tuyết đều bước xuống từ một chiếc xe sang chảnh thì chắc chắn trong lòng anh cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút khó chịu.
Tuy nhiên, xuất phát từ sự tôn trọng và tín nhiệm mà anh dành cho Tô Mục Tuyết, anh vẫn cố nén cơn tức giận trong lòng lại. Nhưng hôm nay, anh thật sự không nhịn được nữa rồi, đến đôi mắt của anh cũng tràn đầy lửa giận.
Sau khi người đàn ông kia xuống xe, anh ta còn trao cho cô một cái ôm lịch sự. Hơn nữa, tay anh ta lại có chút không an phận mà bắt đầu vuốt ve ở sau lưng cô.
Tô Mục Tuyết cũng nhận ra sự khác thường này, nhưng tối nay cô đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ. Mà bây giờ, cô lại đang đi giày cao gót, nếu như cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, đến tám chín phần cô sẽ ngã ra đây một cách rất chật vật.
Khi cô nghĩ lại thân phận của người đàn ông này, cô lại có chút ngập ngừng.
‘Mình phải làm gì bây giờ?’ Tô Mục Tuyết do dự. Hành động này của cô lại bị người đàn ông kia hiểu thành một sự đồng ý. Anh ta ghé vào tai cô rồi nói với giọng điệu vô cùng quyến rũ: “Cô uống quá nhiều rồi, để tôi đưa cô lên nhà.”
Anh vội vàng đi thay một cái quần lót sạch sẽ khác. Lúc này, anh mới mở điện thoại di động ra xem một lần nữa. Mặc dù, anh cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng anh vẫn quyết tâm xóa đoạn tin nhắn đó.
Mặc dù anh vẫn đang chiến tranh lạnh với Tô Mục Tuyết, nhưng nếu anh cứ để hai bức ảnh đó trong điện thoại thì anh sẽ luôn cảm thấy chột dạ.
Sau vài ngày nữa, anh sẽ cảm thấy ổn thôi.
Ban ngày, Nam Thiên ngồi uống trà trong bộ phận an ninh. Đến buổi tối, anh đi tìm ông lão Vương để uống rượu, hút thuốc rồi nói chuyện.
Từ ngày đó đến nay, sự cố mất cắp của giai đoạn ba tạm thời chưa có hồi kết. Mấy ngày nay cũng không xảy ra hiện tượng bị mất cắp nữa, có vẻ như chuyện này đã chấm dứt. Đây là chuyện nằm ngoài dự tính của anh.
Ngay cả Tôn mập mạp cũng như đã quên mất chuyện này. Mỗi ngày gã ta đều gặp bọn họ với vẻ mặt tươi cười mà không hề nhắc tới chuyện này, cũng không thấy gã ta thúc giục chuyện gì.
Từ Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Triệu Nam Thiên lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Về phần công việc, theo thời gian, áp lực mà anh phải gánh lại càng nặng hơn.
Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Hiện tại lặng gió, có khi đây lại là điềm báo cho cơn sóng gió chuẩn bị xảy ra.
Mặt khác, vấn đề tình cảm của anh và Tô Mục Tuyết đang phát triển một cách vô cùng chậm chạp.
Triệu Nam Thiên muốn tìm đến cửa nhận sai nhưng đáng tiếc mấy ngày nay, đối phương lại rất bận rộn. Dù là sáng sớm hay tối muộn thì cô cũng không có nhà. Mỗi ngày cô đều sẽ trở về sau mười giờ tối.
Sau hai lần đến mà không gặp được cô, lần này, khi anh đang đứng đợi thì thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen lướt qua.
Khi đứng chờ ở cổng chính của Giang Uyển, Triệu Nam Thiên có thể dễ dàng đoán được giá của chiếc xe này cũng phải lên đến trên dưới sáu tỷ tám. Với tiền lương trước đây của anh, chỉ sợ là cho dù cả đời này anh không ăn không uống cũng không thể mua nổi.
Chủ xe là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, phong độ nhẹ nhàng. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng. Anh ta đang chủ động mở cửa xe cho Tô Mục Tuyết, mỗi động tác để toát ra phong thái của một quý ông.
Triệu Nam Thiên không muốn tỏ vẻ ghen tuông, nhưng nói như thế nào đây cũng là người vợ hợp pháp của anh. Khi anh nhìn thấy, mỗi này Tô Mục Tuyết đều bước xuống từ một chiếc xe sang chảnh thì chắc chắn trong lòng anh cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút khó chịu.
Tuy nhiên, xuất phát từ sự tôn trọng và tín nhiệm mà anh dành cho Tô Mục Tuyết, anh vẫn cố nén cơn tức giận trong lòng lại. Nhưng hôm nay, anh thật sự không nhịn được nữa rồi, đến đôi mắt của anh cũng tràn đầy lửa giận.
Sau khi người đàn ông kia xuống xe, anh ta còn trao cho cô một cái ôm lịch sự. Hơn nữa, tay anh ta lại có chút không an phận mà bắt đầu vuốt ve ở sau lưng cô.
Tô Mục Tuyết cũng nhận ra sự khác thường này, nhưng tối nay cô đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ. Mà bây giờ, cô lại đang đi giày cao gót, nếu như cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, đến tám chín phần cô sẽ ngã ra đây một cách rất chật vật.
Khi cô nghĩ lại thân phận của người đàn ông này, cô lại có chút ngập ngừng.
‘Mình phải làm gì bây giờ?’ Tô Mục Tuyết do dự. Hành động này của cô lại bị người đàn ông kia hiểu thành một sự đồng ý. Anh ta ghé vào tai cô rồi nói với giọng điệu vô cùng quyến rũ: “Cô uống quá nhiều rồi, để tôi đưa cô lên nhà.”
/800
|