Có thể nhận ra khẩu vị của Tô Mục Nguyệt hôm nay không tồi, mấy món ăn trên bàn đều ăn hết một nửa, đặc biệt là bát đũa sạch sẽ khiến anh ấm lòng.
Triệu Nam Thiên không nhớ mình đã lấy bát đũa, Tô Mục Nguyệt đã ăn rồi vậy là chứng tỏ cô ấy chuẩn bị bát đũa cho anh.
Mặc dù chỉ là chuẩn bị bát đũa, cách định nghĩa “dưới bếp” vẫn còn xa, thế nhưng Triệu Nam Thiên vẫn rất vui.
Ngay cả cơm nguội canh thừa, anh ăn cũng cảm thấy cực kì ngon.
Bây giờ Triệu Nam Thiên đã hiểu tính cách của Tô Mục Nguyệt, cô gái hư hỏng điển hình, tiểu thư tính tình nóng nảy, lời nói dễ gây tổn thương, không để ý đến cảm xúc của người khác.
Tuy nhiên cô có tính cách giống như chị dâu, tuy hơi nóng nảy nhưng không hề xấu xa, cô sẽ không gây chuyện vô cớ.
Chỉ đơn giản lấy việc chuẩn bị bát đũa làm ví dụ, đó không phải là cử chỉ của sự ưu ái sao?
Triệu Nam Thiên rất hài lòng, nữ thần nhà họ Tô đoan chính, lại làm cả việc này khiến người ta cảm thấy bất ngờ, lẽ nào còn cần cô tự xin lỗi sao?
Anh cũng không dám mơ tưởng đến việc này.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Triệu Nam Thiên thở dài, cuối cùng cũng không cần ngủ trên ghế sofa nữa mà nằm trên chiếc giường mềm mại.
Chỉ tiếc là cách tối hậu thư của dì Đào 2 tuần nữa, nếu như Tô Mục Nguyệt không cúi đầu trước gia đình, đến lúc đó sẽ phải chuyển ra ngoài.
Một mình Triệu Nam Thiên còn dễ xử lý, anh có thể sống ở ký túc xá, kể cả không sống ở ký túc anh cũng có nhà ở Đông Châu.
Nhưng Tô Mục Nguyệt thì phải làm sao đây?
Kể cả anh mong muốn, nhưng liệu Tô Mục Nguyệt có chịu sống trong căn nhà cũ cùng anh không?
Mặc dù ngôi nhà cũ đủ rộng, nhưng đã xuống cấp từ lâu, lại còn nằm trong khu ổ chuột. Nếu như cô ấy thật sự đến đó, vậy thì lấy danh nghĩa gì để đến?
Triệu Nam Thiên nghĩ đi nghĩ lại đến mức không ngủ được, khoảng 2 tuần sau sẽ là lúc hai người phải chia xa.
Một khi đã chia xa thì sớm muộn gì cũng có ngã rẽ, tình cảm sẽ phai nhạt, cuối cùng sẽ là kết cục trở thành người xa lạ, đường ai nấy đi.
Đương nhiên rồi, còn có một cách giải quyết nữa là chuẩn bị một căn nhà mới.
Nhưng trong tay anh chỉ có 60 triệu, đừng nói đến trả trước, kể cả có mua được nhà thật, chẳng lẽ sửa chữa, trang trí không tốn thời gian sao?
Bây giờ Triệu Nam Thiên có hơi hối hận, nếu 6 tỷ vừa rồi nằm trng tay anh, chẳng phải bây giờ anh sẽ không cần bận tâm nữa sao?
Mua một căn nhà bán lại mới cứng cũng được, đến lúc đó anh có thể sống chung một mái nhà với nữ thần của lòng mìh. Tình yêu sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng nhiều, không biết mình ngủ say từ lúc nào.
… Ngày hôm sau, Tô Mục Nguyệt ăn sáng và đi làm như bình thường.
Trước khi đi, cô còn để lại lời nhắn: “Tối này về nhà sớm một chút, tôi có việc muốn hỏi anh!”
Triệu Nam Thiên xoa đầu, anh nhất thời không có phản ứng gì Thu dọn đồ đạc xong, anh đi thẳng tới cục an ninh, trước khi vào cửa, anh nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn!
Triệu Nam Thiên không nhớ mình đã lấy bát đũa, Tô Mục Nguyệt đã ăn rồi vậy là chứng tỏ cô ấy chuẩn bị bát đũa cho anh.
Mặc dù chỉ là chuẩn bị bát đũa, cách định nghĩa “dưới bếp” vẫn còn xa, thế nhưng Triệu Nam Thiên vẫn rất vui.
Ngay cả cơm nguội canh thừa, anh ăn cũng cảm thấy cực kì ngon.
Bây giờ Triệu Nam Thiên đã hiểu tính cách của Tô Mục Nguyệt, cô gái hư hỏng điển hình, tiểu thư tính tình nóng nảy, lời nói dễ gây tổn thương, không để ý đến cảm xúc của người khác.
Tuy nhiên cô có tính cách giống như chị dâu, tuy hơi nóng nảy nhưng không hề xấu xa, cô sẽ không gây chuyện vô cớ.
Chỉ đơn giản lấy việc chuẩn bị bát đũa làm ví dụ, đó không phải là cử chỉ của sự ưu ái sao?
Triệu Nam Thiên rất hài lòng, nữ thần nhà họ Tô đoan chính, lại làm cả việc này khiến người ta cảm thấy bất ngờ, lẽ nào còn cần cô tự xin lỗi sao?
Anh cũng không dám mơ tưởng đến việc này.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Triệu Nam Thiên thở dài, cuối cùng cũng không cần ngủ trên ghế sofa nữa mà nằm trên chiếc giường mềm mại.
Chỉ tiếc là cách tối hậu thư của dì Đào 2 tuần nữa, nếu như Tô Mục Nguyệt không cúi đầu trước gia đình, đến lúc đó sẽ phải chuyển ra ngoài.
Một mình Triệu Nam Thiên còn dễ xử lý, anh có thể sống ở ký túc xá, kể cả không sống ở ký túc anh cũng có nhà ở Đông Châu.
Nhưng Tô Mục Nguyệt thì phải làm sao đây?
Kể cả anh mong muốn, nhưng liệu Tô Mục Nguyệt có chịu sống trong căn nhà cũ cùng anh không?
Mặc dù ngôi nhà cũ đủ rộng, nhưng đã xuống cấp từ lâu, lại còn nằm trong khu ổ chuột. Nếu như cô ấy thật sự đến đó, vậy thì lấy danh nghĩa gì để đến?
Triệu Nam Thiên nghĩ đi nghĩ lại đến mức không ngủ được, khoảng 2 tuần sau sẽ là lúc hai người phải chia xa.
Một khi đã chia xa thì sớm muộn gì cũng có ngã rẽ, tình cảm sẽ phai nhạt, cuối cùng sẽ là kết cục trở thành người xa lạ, đường ai nấy đi.
Đương nhiên rồi, còn có một cách giải quyết nữa là chuẩn bị một căn nhà mới.
Nhưng trong tay anh chỉ có 60 triệu, đừng nói đến trả trước, kể cả có mua được nhà thật, chẳng lẽ sửa chữa, trang trí không tốn thời gian sao?
Bây giờ Triệu Nam Thiên có hơi hối hận, nếu 6 tỷ vừa rồi nằm trng tay anh, chẳng phải bây giờ anh sẽ không cần bận tâm nữa sao?
Mua một căn nhà bán lại mới cứng cũng được, đến lúc đó anh có thể sống chung một mái nhà với nữ thần của lòng mìh. Tình yêu sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Triệu Nam Thiên càng nghĩ càng nhiều, không biết mình ngủ say từ lúc nào.
… Ngày hôm sau, Tô Mục Nguyệt ăn sáng và đi làm như bình thường.
Trước khi đi, cô còn để lại lời nhắn: “Tối này về nhà sớm một chút, tôi có việc muốn hỏi anh!”
Triệu Nam Thiên xoa đầu, anh nhất thời không có phản ứng gì Thu dọn đồ đạc xong, anh đi thẳng tới cục an ninh, trước khi vào cửa, anh nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn!
/800
|