Tô Mục Tuyết mù mờ gật đầu: “đúng vậy, kí được hợp đồng lớn như vậy, tôi cũng lấy về được hơn mấy trăm triệu. Đến lúc đó tôi sẽ ra ngoài thuê một căn phòng riêng, để xem bà ấy còn dám uy hiếp tôi không!”
“Hoá ra là như vậy”
Triệu Nam Thành cười ngốc, trong lòng không hiểu là tâm trạng gì Dù không phải là kết quả tồi tệ nhất nhưng cũng không khá hơn là bao, một khi Nữ Thần Tô dọn ra ngoài ở thì có lẽ cả hai sẽ không thể thoát khỏi cảnh chia ly.
Tô Mục Tuyết cau mày: “Hoá ra cái gì?”
“Không có gì. Nào, cạn ly”
Triệu Nam Thiên lại cụng ly, ngẩng đầu lên uống một ngụm Sau những ngọt ngào ban đầu là vô vàn cay đắng, Triệu Nam Thành chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trạng của mình sẽ đảo lộn chỉ vì một vài câu nói của Tô Mục Tuyết.
Lẽ nào anh đã yêu cô rồi?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không ra được câu trả lời. Kết quả cuối cùng vẫn là rượu càng sầu càng thêm nặng.
Triệu Nam Thiên vốn là một người tửu lượng tốt, nhưng chỉ sau vài chai, anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bữa tối chuẩn bị chưa ăn được mấy miếng, hai người trong lòng có tâm sự đều uống say cả.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm Triệu Nam Thiên chợt tỉnh Anh mơ hồ nghe máy, truyền đến giọng nói của Từ Tam Sau một vài câu trả lời ứng phó, anh cúp máy và nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ.
Uống say rồi ngủ quên mất sao?
Anh cười khổ, định đứng dậy thì có thứ gì đó trượt khỏi chân anh.
Triệu Nam Thiên trong tiềm thức vươn tay đỡ lấy, ôn nhu sờ. Đầu anh lúc đó đau nhức, phải qua một lúc mới lấy lại được tinh thần.
Lúc anh cúi đầu nhìn xuống, cả người như bị ngốc. Đó là Tô Mục Tuyết?
Người cô nằm trên sofa còn đầu cô lại gối lên chân anh!
Hai cái đùi mịn màng lộ ra, Triệu Nam Thiên cưỡng chế ánh nhìn của mình rời đi chỗ khác.
Tô Mục Tuyết lúc này đang cuộn mình trên sô pha, không phải là vẻ hống hách và tàn nhẫn thường ngày, cô giống như một chú mèo con muốn dựa vào người để giữ ấm, rất dễ dàng kích thích sự bảo vệ và chinh phục tận sâu trong trái tim của người đàn ông.
Triệu Nam Thiên không khỏi thở dài, nữ thần chính là nữ thần, ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng quyến rũ như vậy.
Đó là lần đầu tiên anh quan sát kỹ thế này. Một người phụ nữ nhắm mắt ngủ, lông mi dài khẽ rung động, bởi vì say rượu, làn da trắng như sứ ửng hồng, giống như một món đồ sứ xinh đẹp được nhuộm màu, khiến người ta muốn tùy tiện cầm trên tay chơi đùa.
Đặc biệt là với cái mũi nhỏ nhắn tinh tế của cô, những hơi thở nóng liên tục hít vào thở ra, và mỗi hơi thở ra như đánh thẳng vào trái tim của Triệu Nam Thiên vậy.
Kinh khủng nhất chính là đôi môi mỏng hồng nhuận kia, khóe miệng còn có nước miếng chảy xuống càng làm cho nữ thần thêm một chút như thực.
Triệu Nam Thiên thận trọng rút tay ra khỏi người cô, trước khi di chuyển bước xúc này thật tuyệt vời, mà nhiệt độ càng khiến người ta sợ hãi.
“Hoá ra là như vậy”
Triệu Nam Thành cười ngốc, trong lòng không hiểu là tâm trạng gì Dù không phải là kết quả tồi tệ nhất nhưng cũng không khá hơn là bao, một khi Nữ Thần Tô dọn ra ngoài ở thì có lẽ cả hai sẽ không thể thoát khỏi cảnh chia ly.
Tô Mục Tuyết cau mày: “Hoá ra cái gì?”
“Không có gì. Nào, cạn ly”
Triệu Nam Thiên lại cụng ly, ngẩng đầu lên uống một ngụm Sau những ngọt ngào ban đầu là vô vàn cay đắng, Triệu Nam Thành chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trạng của mình sẽ đảo lộn chỉ vì một vài câu nói của Tô Mục Tuyết.
Lẽ nào anh đã yêu cô rồi?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không ra được câu trả lời. Kết quả cuối cùng vẫn là rượu càng sầu càng thêm nặng.
Triệu Nam Thiên vốn là một người tửu lượng tốt, nhưng chỉ sau vài chai, anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bữa tối chuẩn bị chưa ăn được mấy miếng, hai người trong lòng có tâm sự đều uống say cả.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm Triệu Nam Thiên chợt tỉnh Anh mơ hồ nghe máy, truyền đến giọng nói của Từ Tam Sau một vài câu trả lời ứng phó, anh cúp máy và nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ.
Uống say rồi ngủ quên mất sao?
Anh cười khổ, định đứng dậy thì có thứ gì đó trượt khỏi chân anh.
Triệu Nam Thiên trong tiềm thức vươn tay đỡ lấy, ôn nhu sờ. Đầu anh lúc đó đau nhức, phải qua một lúc mới lấy lại được tinh thần.
Lúc anh cúi đầu nhìn xuống, cả người như bị ngốc. Đó là Tô Mục Tuyết?
Người cô nằm trên sofa còn đầu cô lại gối lên chân anh!
Hai cái đùi mịn màng lộ ra, Triệu Nam Thiên cưỡng chế ánh nhìn của mình rời đi chỗ khác.
Tô Mục Tuyết lúc này đang cuộn mình trên sô pha, không phải là vẻ hống hách và tàn nhẫn thường ngày, cô giống như một chú mèo con muốn dựa vào người để giữ ấm, rất dễ dàng kích thích sự bảo vệ và chinh phục tận sâu trong trái tim của người đàn ông.
Triệu Nam Thiên không khỏi thở dài, nữ thần chính là nữ thần, ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng quyến rũ như vậy.
Đó là lần đầu tiên anh quan sát kỹ thế này. Một người phụ nữ nhắm mắt ngủ, lông mi dài khẽ rung động, bởi vì say rượu, làn da trắng như sứ ửng hồng, giống như một món đồ sứ xinh đẹp được nhuộm màu, khiến người ta muốn tùy tiện cầm trên tay chơi đùa.
Đặc biệt là với cái mũi nhỏ nhắn tinh tế của cô, những hơi thở nóng liên tục hít vào thở ra, và mỗi hơi thở ra như đánh thẳng vào trái tim của Triệu Nam Thiên vậy.
Kinh khủng nhất chính là đôi môi mỏng hồng nhuận kia, khóe miệng còn có nước miếng chảy xuống càng làm cho nữ thần thêm một chút như thực.
Triệu Nam Thiên thận trọng rút tay ra khỏi người cô, trước khi di chuyển bước xúc này thật tuyệt vời, mà nhiệt độ càng khiến người ta sợ hãi.
/800
|