Tổ trưởng Hàn cũng sốt ruột, cũng may là lãnh đạo của một số bộ phận đang họp trong phòng họp, nếu không sự việc này thật sự sẽ bị làm lớn chuyện.
Anh ta vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đều là hiểu lầm, mọi người mau quay lại làm việc đi!”
Vừa nói xong, anh ta lôi Triệu Nam Thiên vào phía hành lang, hạ giọng: “Anh mau đưa điện thoại đây cho tôi.”
Triệu Nam Thiên cũng không sợ, mở ra cho anh ta xem, giơ di động cao, chờ anh ta nhìn thật rõ rồi mới cất máy đi.
Người đàn ông tức giận giậm chân: “Anh còn nói không phải phải là anh, vô duyên vô cớ lại đi chụp lại máy tính của tôi làm gì?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Vô duyên vô cớ? Trưa nay tôi đội nắng tới làm thủ tục, Tổ trưởng Hàn không những không giúp mà còn đẩy tôi sang một bên, làm tôi ở đứng bên ngoài cả ngày! Bây giờ lại nói là vô duyên vô cớ? Anh là một kẻ xấu xa, việc này của anh tôi nhất định sẽ đưa lên trên!”
Tổ trưởng Hàn sao có thể dám gây chuyện? Anh ta vốn đã không có lợi thế trong chuyện này, bây giờ lại để người khác nắm được điểm yếu.
Tuy rằng không phải sai lầm trong công việc, nhưng loại chuyện này nếu như bị truyền đi, tương lai của anh ta sẽ bị liên lụy như thế nào? Tổ trưởng Hàn vội vàng chịu thua: “Anh Triệu, đội trưởng Triệu Nam Thiên, việc này thật sự không phải do tôi! Là đội trưởng Tôn dặn dò tôi, nói là hôm nay anh sẽ tới đây, muốn tôi làm khó dễ anh một chút!”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Đội trưởng Tôn của chúng tôi ư? Quan hệ của tôi và đội trưởng Tôn rất tốt, nhưng nếu có không tốt thì anh ấy sao phải làm như vậy, tôi có làm ảnh hưởng gì đến anh ấy đâu?”
Tổ trưởng Hàn nói bằng giọng oan ức: “Ôi, đó là sự thật! Nếu Đội trưởng Tôn không lên tiếng, chúng tôi lại không có bất bình, tại sao tôi lại làm như vậy với anh chứ?”
Thấy Triệu Nam Thiên vẫn là không tin, anh nhìn xung quanh, “Tôi nói thẳng với anh, người nhà của Đội trưởng Tôn là lãnh đạo văn phòng bất động sản của chúng tôi, còn tôi chỉ là thư ký. Làm sao mà tôi dám cãi lại anh ta được chứ?
Trong lòng Triệu Nam Thiên khẳng định đoán được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc “Anh nói thật sao?”
Tổ trưởng Hàn cầu xin sự thương xót: “Thật, thật mà, tôi nói dối anh chuyện này để làm gì? Anh em tốt của tôi, tất cả lỗi đều là lỗi của tôi, xóa bức ảnh đó đi, tôi xin anh.”
Triệu Nam Thiên đâu chịu dễ dàng dừng tay: “Không được, anh phải giúp tôi tìm cách, tôi không quen với ai trong văn phòng bất động sản, không thể cứ chịu đựng chuyện bất bình này!”
Sắc mặt tổ trưởng Hàn khó coi, do dự hơn nửa ngày, lúc này mới lên tiếng: “Anh Triệu, tôi nói cho anh biết chuyện này, nếu anh thật sự nộp đơn vào được, bộ phận nhân sự cũng sẽ không phê duyệt!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ quái: “Tôi làm theo lệnh của tổng giám đốc Vương, bọn họ dám từ chối sao?”
“Từ chối thì không dám, nhưng mà ở Hoa Khắc, loại thủ tục này để rắc rối nhất, chỉ xem qua rồi đưa ra đại một cái lý do với anh, nhất định họ sẽ không để anh tìm ra điểm sai ở trong đó!”
Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, Tổ trưởng Hàn lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Vương trong công ty của chúng ta cũng không quá lớn! Trong công ty có rất nhiều phe phái, trong một lúc không thể nói rõ với anh, nói chung chuyện này nếu không được đội trưởng Tôn đồng ý thì khó mà được thông qua!”
Triệu Nam Thiên lo lắng, vốn dĩ anh ta đang nghĩ sau khi đảm bảo được vị trí đội phó, anh ta sẽ tìm cách đối phó với Tôn Béo, nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã bị đánh đòn cảnh cáo,
Anh ta vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đều là hiểu lầm, mọi người mau quay lại làm việc đi!”
Vừa nói xong, anh ta lôi Triệu Nam Thiên vào phía hành lang, hạ giọng: “Anh mau đưa điện thoại đây cho tôi.”
Triệu Nam Thiên cũng không sợ, mở ra cho anh ta xem, giơ di động cao, chờ anh ta nhìn thật rõ rồi mới cất máy đi.
Người đàn ông tức giận giậm chân: “Anh còn nói không phải phải là anh, vô duyên vô cớ lại đi chụp lại máy tính của tôi làm gì?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Vô duyên vô cớ? Trưa nay tôi đội nắng tới làm thủ tục, Tổ trưởng Hàn không những không giúp mà còn đẩy tôi sang một bên, làm tôi ở đứng bên ngoài cả ngày! Bây giờ lại nói là vô duyên vô cớ? Anh là một kẻ xấu xa, việc này của anh tôi nhất định sẽ đưa lên trên!”
Tổ trưởng Hàn sao có thể dám gây chuyện? Anh ta vốn đã không có lợi thế trong chuyện này, bây giờ lại để người khác nắm được điểm yếu.
Tuy rằng không phải sai lầm trong công việc, nhưng loại chuyện này nếu như bị truyền đi, tương lai của anh ta sẽ bị liên lụy như thế nào? Tổ trưởng Hàn vội vàng chịu thua: “Anh Triệu, đội trưởng Triệu Nam Thiên, việc này thật sự không phải do tôi! Là đội trưởng Tôn dặn dò tôi, nói là hôm nay anh sẽ tới đây, muốn tôi làm khó dễ anh một chút!”
Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Đội trưởng Tôn của chúng tôi ư? Quan hệ của tôi và đội trưởng Tôn rất tốt, nhưng nếu có không tốt thì anh ấy sao phải làm như vậy, tôi có làm ảnh hưởng gì đến anh ấy đâu?”
Tổ trưởng Hàn nói bằng giọng oan ức: “Ôi, đó là sự thật! Nếu Đội trưởng Tôn không lên tiếng, chúng tôi lại không có bất bình, tại sao tôi lại làm như vậy với anh chứ?”
Thấy Triệu Nam Thiên vẫn là không tin, anh nhìn xung quanh, “Tôi nói thẳng với anh, người nhà của Đội trưởng Tôn là lãnh đạo văn phòng bất động sản của chúng tôi, còn tôi chỉ là thư ký. Làm sao mà tôi dám cãi lại anh ta được chứ?
Trong lòng Triệu Nam Thiên khẳng định đoán được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc “Anh nói thật sao?”
Tổ trưởng Hàn cầu xin sự thương xót: “Thật, thật mà, tôi nói dối anh chuyện này để làm gì? Anh em tốt của tôi, tất cả lỗi đều là lỗi của tôi, xóa bức ảnh đó đi, tôi xin anh.”
Triệu Nam Thiên đâu chịu dễ dàng dừng tay: “Không được, anh phải giúp tôi tìm cách, tôi không quen với ai trong văn phòng bất động sản, không thể cứ chịu đựng chuyện bất bình này!”
Sắc mặt tổ trưởng Hàn khó coi, do dự hơn nửa ngày, lúc này mới lên tiếng: “Anh Triệu, tôi nói cho anh biết chuyện này, nếu anh thật sự nộp đơn vào được, bộ phận nhân sự cũng sẽ không phê duyệt!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ quái: “Tôi làm theo lệnh của tổng giám đốc Vương, bọn họ dám từ chối sao?”
“Từ chối thì không dám, nhưng mà ở Hoa Khắc, loại thủ tục này để rắc rối nhất, chỉ xem qua rồi đưa ra đại một cái lý do với anh, nhất định họ sẽ không để anh tìm ra điểm sai ở trong đó!”
Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, Tổ trưởng Hàn lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Vương trong công ty của chúng ta cũng không quá lớn! Trong công ty có rất nhiều phe phái, trong một lúc không thể nói rõ với anh, nói chung chuyện này nếu không được đội trưởng Tôn đồng ý thì khó mà được thông qua!”
Triệu Nam Thiên lo lắng, vốn dĩ anh ta đang nghĩ sau khi đảm bảo được vị trí đội phó, anh ta sẽ tìm cách đối phó với Tôn Béo, nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã bị đánh đòn cảnh cáo,
/800
|