Nhưng động tâm thì động tâm, cô vẫn là không có mở miệng, tùy ý Triệu Nam Thiên thay cô quyết định.
Triệu Nam Thiên mở miệng, “Nếu là hai anh em, vậy liền mỗi người năm ngàn tệ, nếu đồng ý, việc này coi như xong, nếu không đáp ứng, tôi kiện tới cùng!”
Anh em nhà họ Vương liếc nhau, nếu như việc này nháo đến tòa án, căn phòng khẳng định phải bị giảm giá trị không ít, ít thì thôi đi còn phải bồi thường cho người ta.
Bọn họ từ trong ra ngoài tính toán chút, thế nào cũng không thích hợp, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền, coi như của đi thay người, về phần căn phòng làm sao chia,cái đó nói sau.
Vương lão đại nhắc nhở, “Người anh em, phần hợp đồng kia, hẳn là trả cho chúng tôi đi?”
Triệu Nam Thiên bảo Khổng Như Nguyệt cất kỹ tiền, sau đó tay viết một bản chứng minh, cuối cùng do cô ký tên.
Vương lão đại nhìn thoáng qua, có lẽ là để đạt được thỏa thuận riêng với họ và không truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ, nhưng hợp đồng thuê đã không được trả lại.
Ông ta nghĩ một lát mới hiểu được chuyện gì xảy ra, còn tốt đã đưa tiền, người anh trai này của cô Khổng thật sự không phải loại lương thiện!
Triệu Nam Thiên chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng trong phòng liền ồn ào lên.
Anh ấy cũng mặc kệ này hai anh em này khắc khẩu như thế nào, cùng Từ Minh đem đồ đạc dọn xuống dưới lầu.
Khổng Như Nguyệt nghi hoặc hỏi, “ Anh Nam Thiên, bản hợp đồng này…… Chúng ta giữ lại còn có tác dụng không?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại, “Căn nhà này em thuê từ đâu?”
“Ở người môi giới bất động sản……” Khổng Như Nguyệt nói đến nửa lời, rất nhanh liền hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
“Sau khi căn nhà xảy ra vấn đề, em đã liên lạc với người môi giới chưa?”
Khổng Như Nguyệt ủy khuất nói, “Liên với nhân viên bán hàng kia, nhưng anh ta không nghe điện thoại của em.”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, “Thế thì đúng rồi! Anh ta chắc chắn đã sớm biết căn nhà này có tranh chấp về quyền tài sản, vì phí môi giới, dám cất lương tâm đi gạt người, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
Khổng Như Nguyệt hiện tại đối Triệu Nam Thiên không bội phục không được, đối với lời nói của anh không hề tranh cãi lại: “Anh Nam Thiên, vậy chúng ta kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Khổng tiểu thư, nếu em tin lời anh nói, chúng ta liền lại đi một chuyến, nếu may mắn, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”
Tâm trạng của Khổng Như Nguyệt rất tốt, vốn dĩ là một chuyện khiến cô đau đầu phiền toái, đến trong tay Triệu Nam Thiên thế nhưng trở nên kích thích như vậy.
Nhưng mà miệng của cô lại không hề thuận theo, “ Anh Nam Thiên, sao anh còn gọi em là Khổng tiểu thư?”
Triệu Nam Thiên rất là khó hiểu.
Khổng Như Nguyệt bĩu môi, “Anh vừa rồi không phải nói rồi sao, em là em gái của anh!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà!
Khổng Như Nguyệt thấy Triệu Nam Thiên không tỏ thái độ, vẻ mặt không vui hỏi, “Sao vậy, ngươi còn muốn đổi ý à?”
Triệu Nam Thiên gãi đầu, vội vàng giải thích nói: “Anh không phải có ý đó.”
Sắc mặt Khổng Như Nguyệt thay đổi tiến về phía trước, vừa ôm chặt cánh tay Triệu Nam Thiên, vừa cười hì hì nói, “Vậy thì quyết định như vậy đi, em ở Đông Châu không quen biết ai, về sau phải quan tâm chăm sóc em!”
Triệu Nam Thiên mở miệng, “Nếu là hai anh em, vậy liền mỗi người năm ngàn tệ, nếu đồng ý, việc này coi như xong, nếu không đáp ứng, tôi kiện tới cùng!”
Anh em nhà họ Vương liếc nhau, nếu như việc này nháo đến tòa án, căn phòng khẳng định phải bị giảm giá trị không ít, ít thì thôi đi còn phải bồi thường cho người ta.
Bọn họ từ trong ra ngoài tính toán chút, thế nào cũng không thích hợp, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền, coi như của đi thay người, về phần căn phòng làm sao chia,cái đó nói sau.
Vương lão đại nhắc nhở, “Người anh em, phần hợp đồng kia, hẳn là trả cho chúng tôi đi?”
Triệu Nam Thiên bảo Khổng Như Nguyệt cất kỹ tiền, sau đó tay viết một bản chứng minh, cuối cùng do cô ký tên.
Vương lão đại nhìn thoáng qua, có lẽ là để đạt được thỏa thuận riêng với họ và không truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ, nhưng hợp đồng thuê đã không được trả lại.
Ông ta nghĩ một lát mới hiểu được chuyện gì xảy ra, còn tốt đã đưa tiền, người anh trai này của cô Khổng thật sự không phải loại lương thiện!
Triệu Nam Thiên chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng trong phòng liền ồn ào lên.
Anh ấy cũng mặc kệ này hai anh em này khắc khẩu như thế nào, cùng Từ Minh đem đồ đạc dọn xuống dưới lầu.
Khổng Như Nguyệt nghi hoặc hỏi, “ Anh Nam Thiên, bản hợp đồng này…… Chúng ta giữ lại còn có tác dụng không?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại, “Căn nhà này em thuê từ đâu?”
“Ở người môi giới bất động sản……” Khổng Như Nguyệt nói đến nửa lời, rất nhanh liền hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
“Sau khi căn nhà xảy ra vấn đề, em đã liên lạc với người môi giới chưa?”
Khổng Như Nguyệt ủy khuất nói, “Liên với nhân viên bán hàng kia, nhưng anh ta không nghe điện thoại của em.”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, “Thế thì đúng rồi! Anh ta chắc chắn đã sớm biết căn nhà này có tranh chấp về quyền tài sản, vì phí môi giới, dám cất lương tâm đi gạt người, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
Khổng Như Nguyệt hiện tại đối Triệu Nam Thiên không bội phục không được, đối với lời nói của anh không hề tranh cãi lại: “Anh Nam Thiên, vậy chúng ta kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Khổng tiểu thư, nếu em tin lời anh nói, chúng ta liền lại đi một chuyến, nếu may mắn, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn!”
Tâm trạng của Khổng Như Nguyệt rất tốt, vốn dĩ là một chuyện khiến cô đau đầu phiền toái, đến trong tay Triệu Nam Thiên thế nhưng trở nên kích thích như vậy.
Nhưng mà miệng của cô lại không hề thuận theo, “ Anh Nam Thiên, sao anh còn gọi em là Khổng tiểu thư?”
Triệu Nam Thiên rất là khó hiểu.
Khổng Như Nguyệt bĩu môi, “Anh vừa rồi không phải nói rồi sao, em là em gái của anh!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà!
Khổng Như Nguyệt thấy Triệu Nam Thiên không tỏ thái độ, vẻ mặt không vui hỏi, “Sao vậy, ngươi còn muốn đổi ý à?”
Triệu Nam Thiên gãi đầu, vội vàng giải thích nói: “Anh không phải có ý đó.”
Sắc mặt Khổng Như Nguyệt thay đổi tiến về phía trước, vừa ôm chặt cánh tay Triệu Nam Thiên, vừa cười hì hì nói, “Vậy thì quyết định như vậy đi, em ở Đông Châu không quen biết ai, về sau phải quan tâm chăm sóc em!”
/800
|