Khi quay đầu lại, anh ta xin lỗi nói: “Tổng giám đốc Ngô, tôi thật sự xin lỗi, khu vực trực thuộc tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi phải đi qua xử lý!”
Vừa nói xong, anh ta đã dẫn đội rời đi.
Dì Đào sững sờ, vội vàng nói một câu: “Cảnh sát Từ, vậy thì ở đây…”
“Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến đó, mong hai người có thể bình tĩnh dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này!”
Một câu khách sáo chẳng giải quyết được vấn đề gì khiến Dì Đào hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Bà ta vội vàng đuổi theo ra ngoài, dò hỏi một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cục thành phố đã nắm quyền thụ lý chuyện này rồi, bên này đành lực bất tòng tâm.
Lúc Dì Đào quay lại, vẻ mặt biến sắc, bà ta đã sớm nghe nói bối cảnh của hội Hoàng Đình không đơn giản, nhưng lại không ngờ đến đối phương có thể huy động quan hệ với cục thành phố can thiệp vào chuyện này!
Thấy bà ta quay lại, dáng vẻ Vương Triều Khải tiểu nhân đắc chí, chậm rãi đi về phía trước: “Dì Đào, sau này đừng quá tự mãn, Đông Châu rất lớn, nhưng thể diện nhà họ Tô của các người cũng không lớn như vậy!”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, tiến lên phía trước mấy bước, chọc chọc vào ngực Triệu Nam Thiên.
Dùng giọng điệu âm ngoan đến cực điểm nói: “Họ Triệu kia, xem lần này tôi chơi chết anh thế nào!”
Từ Minh đẩy ông ta ra: “Mẹ nó, anh đừng có phách lối!”
Vương Triều Khải phủi ngực, xương sườn gãy vẫn còn đau nhức, anh ta kiên trì không đi bệnh viện, chỉ chờ diễn vở kịch cuối cùng!
“Phách lối? Nói cho các người biết, không chỉ có anh ta họ Triệu, còn có hai thằng oắc con các anh, cũng dám đánh tôi đúng không? Nửa đời sau của các anh đừng mơ tưởng đến việc ra ngoài, lần này không còn ai có thể bảo vệ các người, nhà họ Tô cũng không thể nào!”
Một câu cuối cùng khiến sắc mặt Dì Đào có chút khó coi, nhưng không thể nào cãi lại.
Vương Triều Khải nói không sai, mặc dù nhà họ Tô có thế lực lớn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ngày trước, hơn nữa cũng chỉ có trên thương trường mà thôi, nhà họ Tô kinh doanh đứng đắn, không quan hệ nhiều với chính quyền.
Hôm nay có thể điều động quan hệ với phân cục, cũng gặp không ít khó khăn, muốn bà ta nghĩ cách khác, một mặt là không có cách nào, mặt khác lại quá tốn kém.
Hơn nữa cũng không còn kịp nữa rồi, bên ngoài có một nhóm cảnh sát đã xông vào, xuất trình giấy tờ chứng nhận là cảnh sát hình sự của cục thành phố.
“Ai báo cảnh sát?”
Vương Triều Khải chủ động bước lên: “Cảnh sát, là tôi báo cảnh sát, nhóm người này đến hội của chúng tôi làm loạn, hơn nữa còn làm bị thương khách hàng và nhân viên bảo vệ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của chúng tôi.”
Hai cảnh sát không chút do dự bắt giữ Triệu Nam Thiên và những người khác: “Mời các vị đi cùng chúng tôi, nếu có chuyện gì thì vào trong cục nói!”
Dì Đào mở miệng: “Anh cảnh sát à…”
Kết quả còn chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương cắt đứt, giọng điệu lạnh như băng chất vấn: “Cho hỏi bà cùng nghi phạm có quan hệ gì?”
Dì Đào sững sờ, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cậu ấy là bạn… của con gái tôi, đúng vậy, là bạn bè bình thường!”
Vừa nói xong, anh ta đã dẫn đội rời đi.
Dì Đào sững sờ, vội vàng nói một câu: “Cảnh sát Từ, vậy thì ở đây…”
“Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến đó, mong hai người có thể bình tĩnh dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này!”
Một câu khách sáo chẳng giải quyết được vấn đề gì khiến Dì Đào hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Bà ta vội vàng đuổi theo ra ngoài, dò hỏi một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cục thành phố đã nắm quyền thụ lý chuyện này rồi, bên này đành lực bất tòng tâm.
Lúc Dì Đào quay lại, vẻ mặt biến sắc, bà ta đã sớm nghe nói bối cảnh của hội Hoàng Đình không đơn giản, nhưng lại không ngờ đến đối phương có thể huy động quan hệ với cục thành phố can thiệp vào chuyện này!
Thấy bà ta quay lại, dáng vẻ Vương Triều Khải tiểu nhân đắc chí, chậm rãi đi về phía trước: “Dì Đào, sau này đừng quá tự mãn, Đông Châu rất lớn, nhưng thể diện nhà họ Tô của các người cũng không lớn như vậy!”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, tiến lên phía trước mấy bước, chọc chọc vào ngực Triệu Nam Thiên.
Dùng giọng điệu âm ngoan đến cực điểm nói: “Họ Triệu kia, xem lần này tôi chơi chết anh thế nào!”
Từ Minh đẩy ông ta ra: “Mẹ nó, anh đừng có phách lối!”
Vương Triều Khải phủi ngực, xương sườn gãy vẫn còn đau nhức, anh ta kiên trì không đi bệnh viện, chỉ chờ diễn vở kịch cuối cùng!
“Phách lối? Nói cho các người biết, không chỉ có anh ta họ Triệu, còn có hai thằng oắc con các anh, cũng dám đánh tôi đúng không? Nửa đời sau của các anh đừng mơ tưởng đến việc ra ngoài, lần này không còn ai có thể bảo vệ các người, nhà họ Tô cũng không thể nào!”
Một câu cuối cùng khiến sắc mặt Dì Đào có chút khó coi, nhưng không thể nào cãi lại.
Vương Triều Khải nói không sai, mặc dù nhà họ Tô có thế lực lớn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ngày trước, hơn nữa cũng chỉ có trên thương trường mà thôi, nhà họ Tô kinh doanh đứng đắn, không quan hệ nhiều với chính quyền.
Hôm nay có thể điều động quan hệ với phân cục, cũng gặp không ít khó khăn, muốn bà ta nghĩ cách khác, một mặt là không có cách nào, mặt khác lại quá tốn kém.
Hơn nữa cũng không còn kịp nữa rồi, bên ngoài có một nhóm cảnh sát đã xông vào, xuất trình giấy tờ chứng nhận là cảnh sát hình sự của cục thành phố.
“Ai báo cảnh sát?”
Vương Triều Khải chủ động bước lên: “Cảnh sát, là tôi báo cảnh sát, nhóm người này đến hội của chúng tôi làm loạn, hơn nữa còn làm bị thương khách hàng và nhân viên bảo vệ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của chúng tôi.”
Hai cảnh sát không chút do dự bắt giữ Triệu Nam Thiên và những người khác: “Mời các vị đi cùng chúng tôi, nếu có chuyện gì thì vào trong cục nói!”
Dì Đào mở miệng: “Anh cảnh sát à…”
Kết quả còn chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương cắt đứt, giọng điệu lạnh như băng chất vấn: “Cho hỏi bà cùng nghi phạm có quan hệ gì?”
Dì Đào sững sờ, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cậu ấy là bạn… của con gái tôi, đúng vậy, là bạn bè bình thường!”
/800
|