Ho khan một tiếng, một ngụm máu từ trong miệng và mũi trào ra: “Cảnh sát… mọi người… nhìn thấy rồi, anh ta vậy mà…”
Triệu Nam Thiên ngắt lời: “Tổng giám đốc Vương, anh đừng xử oan cho tôi, là anh bảo tôi ra tay, tất cả mọi người có mặt đều có thể làm chứng!”
Dì Đào nghe thấy Triệu Nam Thiên thanh minh thì nổi đóa.
Thật là ngu xuẩn, ngu đến mức hết thuốc chữa mất rồi!
Tô Mục Tuyết luôn thông minh, sao lại có thể nhìn trúng cái tên như vậy cơ chứ?
Nếu như lợi dụng sơ hở có thể giải quyết rắc rối trước mắt, vậy sao bà ta lại phải rầy rà như vậy?
Lẽ nào cậu ta không biết, trước quyền lợi tuyệt đối thì bất kỳ sự khôn khéo nào cũng chỉ có thể bị đè bẹp nhỉ!
“Bớt nói nhảm, có lời gì thì cứ đợi về cục rồi nói!”
Mấy viên cảnh sát nhanh chóng chế ngự được Triệu Nam Thiên, ngay lập tức còng tay vào chiếc còng lạnh băng, ngay cả Từ Minh và Tiểu Ngũ cũng không được tha.
Vương Triều Khải không ngừng kêu la thảm thiết, trong miệng vẫn gào thét mắng chửi: “Mẹ nó, đau chết ông đây rồi, tên họ Triệu kia, con mẹ nó tôi nhất định phải cho anh ở tù rục xương!”
Dì Đào hoảng sợ, bà ta không hề lo lắng cho Triệu Nam Thiên, mà chỉ sợ cái tên này nói ra những điều không nên nói, rồi làm liên lụy đến nhà họ Tô.
Bây giờ muốn bảo vệ Triệu Nam Thiên chắc chắn là điều không thể, lúc này điều quan trọng nhất là gạt Tô Mục Tuyết ra khỏi chuyện này.
Giả dụ như mối quan hệ giữa Tô Mục Tuyết và Triệu Nam Thiên, cho dù có truyền ra ngoài, bà ta cũng không quan tâm, dù sao thì hai người cũng đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, nếu như chuyện này thật sự không còn cách nào cứu vãn được nữa thì chỉ cần thông báo tin tức ra ngoài là được rồi.
Mặc dù có một đứa con rể như Triệu Nam Thiên khiến cho thể diện nhà họ Tô mất sạch, nhưng tóm lại cũng khiến người ta không thể phát hiện ra chỗ sai.
Nhưng chuyện ngày hôm nay thì khác, nhà họ Tô giờ đang lâm vào thế khủng hoảng, một khi hội Hoàng Đình kéo Tô Mục Tuyết vào chuyện này, hắt bát nước bẩn này lên người Tô Mục Tuyết thì cho dù nó có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể nào rửa sạch.
Hơn nữa đối phương chắc chắn còn có hậu chiêu, trước mắt biện pháp mà bà ta có thể nghĩ tới chính là thưa kiện, nếu như đem chuyện này bị thẩm vấn trước công đường, bất kể thắng hay thua, đối với nhà họ Tô mà nói đều sẽ là một đòn giáng nặng nề.
Mà một khi nhà họ Tô vướng vào vụ kiện kéo dài như vậy, sẽ có vô số kẻ tiểu nhân xuất hiện quấy phá, đây là điều khiến bà ta sợ nhất trong toàn bộ chuyện này!
Có thể nói như vầy, đêm nay cho dù Triệu Nam Thiên có xuất hiện hay không, cho dù bà ta có đến giúp đỡ hay không, chuyện này chắc chắn đều sẽ dính líu đến nhà họ Tô.
Mà sự xuất hiện của Triệu Nam Thiên chỉ làm đẩy nhanh sự phát triển của toàn bộ sự việc mà thôi, khiến bà ta thậm chí không có thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó!
Nhưng Dì Đào không kịp để phàn nàn nữa rồi, bà ta muốn dặn dò Triệu Nam Thiên một số thứ, nhưng mà lại không có cách nào đến gần.
Lúc xuống lầu, bà ta liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, mục đích rất đơn giản, vận dụng hết các mối quan hệ, cố gắng đè nén chuyện này xuống.
Nếu như thật sự có phiền phức, vậy thì để Triệu Nam Thiên gánh vác một mình, tóm lại không thể để Tô Mục Tuyết dính líu vào chuyện này!
Kết quả không ngoài dự đoán, người thêu hoa trên gấm thì có, người thật lòng muốn giúp đỡ hoàn toàn không nhìn thấy.
Triệu Nam Thiên ngắt lời: “Tổng giám đốc Vương, anh đừng xử oan cho tôi, là anh bảo tôi ra tay, tất cả mọi người có mặt đều có thể làm chứng!”
Dì Đào nghe thấy Triệu Nam Thiên thanh minh thì nổi đóa.
Thật là ngu xuẩn, ngu đến mức hết thuốc chữa mất rồi!
Tô Mục Tuyết luôn thông minh, sao lại có thể nhìn trúng cái tên như vậy cơ chứ?
Nếu như lợi dụng sơ hở có thể giải quyết rắc rối trước mắt, vậy sao bà ta lại phải rầy rà như vậy?
Lẽ nào cậu ta không biết, trước quyền lợi tuyệt đối thì bất kỳ sự khôn khéo nào cũng chỉ có thể bị đè bẹp nhỉ!
“Bớt nói nhảm, có lời gì thì cứ đợi về cục rồi nói!”
Mấy viên cảnh sát nhanh chóng chế ngự được Triệu Nam Thiên, ngay lập tức còng tay vào chiếc còng lạnh băng, ngay cả Từ Minh và Tiểu Ngũ cũng không được tha.
Vương Triều Khải không ngừng kêu la thảm thiết, trong miệng vẫn gào thét mắng chửi: “Mẹ nó, đau chết ông đây rồi, tên họ Triệu kia, con mẹ nó tôi nhất định phải cho anh ở tù rục xương!”
Dì Đào hoảng sợ, bà ta không hề lo lắng cho Triệu Nam Thiên, mà chỉ sợ cái tên này nói ra những điều không nên nói, rồi làm liên lụy đến nhà họ Tô.
Bây giờ muốn bảo vệ Triệu Nam Thiên chắc chắn là điều không thể, lúc này điều quan trọng nhất là gạt Tô Mục Tuyết ra khỏi chuyện này.
Giả dụ như mối quan hệ giữa Tô Mục Tuyết và Triệu Nam Thiên, cho dù có truyền ra ngoài, bà ta cũng không quan tâm, dù sao thì hai người cũng đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, nếu như chuyện này thật sự không còn cách nào cứu vãn được nữa thì chỉ cần thông báo tin tức ra ngoài là được rồi.
Mặc dù có một đứa con rể như Triệu Nam Thiên khiến cho thể diện nhà họ Tô mất sạch, nhưng tóm lại cũng khiến người ta không thể phát hiện ra chỗ sai.
Nhưng chuyện ngày hôm nay thì khác, nhà họ Tô giờ đang lâm vào thế khủng hoảng, một khi hội Hoàng Đình kéo Tô Mục Tuyết vào chuyện này, hắt bát nước bẩn này lên người Tô Mục Tuyết thì cho dù nó có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể nào rửa sạch.
Hơn nữa đối phương chắc chắn còn có hậu chiêu, trước mắt biện pháp mà bà ta có thể nghĩ tới chính là thưa kiện, nếu như đem chuyện này bị thẩm vấn trước công đường, bất kể thắng hay thua, đối với nhà họ Tô mà nói đều sẽ là một đòn giáng nặng nề.
Mà một khi nhà họ Tô vướng vào vụ kiện kéo dài như vậy, sẽ có vô số kẻ tiểu nhân xuất hiện quấy phá, đây là điều khiến bà ta sợ nhất trong toàn bộ chuyện này!
Có thể nói như vầy, đêm nay cho dù Triệu Nam Thiên có xuất hiện hay không, cho dù bà ta có đến giúp đỡ hay không, chuyện này chắc chắn đều sẽ dính líu đến nhà họ Tô.
Mà sự xuất hiện của Triệu Nam Thiên chỉ làm đẩy nhanh sự phát triển của toàn bộ sự việc mà thôi, khiến bà ta thậm chí không có thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó!
Nhưng Dì Đào không kịp để phàn nàn nữa rồi, bà ta muốn dặn dò Triệu Nam Thiên một số thứ, nhưng mà lại không có cách nào đến gần.
Lúc xuống lầu, bà ta liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, mục đích rất đơn giản, vận dụng hết các mối quan hệ, cố gắng đè nén chuyện này xuống.
Nếu như thật sự có phiền phức, vậy thì để Triệu Nam Thiên gánh vác một mình, tóm lại không thể để Tô Mục Tuyết dính líu vào chuyện này!
Kết quả không ngoài dự đoán, người thêu hoa trên gấm thì có, người thật lòng muốn giúp đỡ hoàn toàn không nhìn thấy.
/800
|