Dì Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẫm lại cũng đúng, anh ta năm nay chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, dù thế nào cũng không đủ tiêu chuẩn.
Huống chi bà ta vẫn luôn xem thường Triệu Nam Thiên, nếu thật sự phải nhìn bằng ánh mắt khác thì khác gì đánh vào mặt bà ta?
May mà Trần Quân đã cho bà ta một đáp án chắc chắn.
Về phần quan hệ giữa Triệu Nam Thiên và Hùng Phi thì bà ta cũng lười quan tâm.
Nhưng sau chuyện ngày hôm nay dì Đào cũng càng thêm chắc chắn một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Triệu Nam Thiên bước vào nhà họ Tô.
Người kia làm việc liều lĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, nếu thật sự bị anh ta ép sát từng bước thì sau này không chừng còn phải gặp thêm không biết bao nhiêu phiền toái!
Trên đường đến bệnh viện trong xe hết sức im lặng.
Ngay cả Từ Minh luôn thích ba hoa cũng không dám nhiều lời, có một số việc suy nghĩ ở trong óc là một nhẽ, nói ngoài miệng thế nào lại là một nhẽ, mà xảy ra trước mắt thế nào thì càng là một nhẽ khác.
Tô Mục Tuyết là ai? Là người đẹp tổng giám đốc nổi danh khắp Đông Châu, chưa nói tới dáng người và khuôn mặt, mấu chốt là nhà người ta còn có rất nhiều tiền, nhất là khí chất xuất chúng kia nữa, không biết là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu đàn ông đâu.
Kết quả không thể ngờ, anh Thiên lại có thể trâu bò như vậy, thế mà lại thật sự theo đuổi được nữ thần, cướp về từ trong tay Ngụy Bắc Minh.
Từ Minh và Tiểu Ngũ liếc nhau, cuối cùng chỉ nghẹn ra được mấy chữ, phải chuyên tâm!
Tô Mục Tuyết vừa lái xe vừa hỏi chuyện: “Vừa rồi Đại Hùng nói việc hôm nay cho dù cậu ta không ra mặt thì anh cũng có thể xử lý được, là thật hay giả vậy?”
Triệu Nam Thiên thuận miệng giải thích: “Chém gió ấy mà.”
Tô Mục Tuyết không tin: “Sao tôi nghe lại không giống vậy?”
Triệu Nam Thiên nhìn không được, đơn giản thừa nhận: “Chuyện nhỏ thôi, sao có thể làm phiền người khác chứ? Tự mình giải quyết là được.”
Tô Mục Tuyết không cảm kích: “Tự mình giải quyết? Tôi nghĩ là anh chỉ thích thể hiện thôi!”
“Rõ ràng anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong, nhưng kết quả thì anh lại khen ngược, đi gây ra chuyện huyên náo như vậy.”
Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Tôi không thích nhờ người khác giúp đỡ. Hơn nữa, hôm nay là tôi ra mặt giải quyết thay cô rồi, vậy mà lại đi nhờ vả người khác thì tôi thành cái gì?”
Tô Mục Tuyết hừ một tiếng: “Chết vì sĩ diện!”
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng điệu tuy rằng có vẻ không cảm kích gì nhưng trong thực ra lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Có ảo tưởng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Mục Tuyết đi lấy số rồi lại đi lấy thuốc.
Triệu Nam Thiên không còn cách nào khác, đành phải tự mình đi tới phòng xử lý vết thương trước, kết quả không ngờ tới, bên trong vẫn gặp được người quen.
Thư Trúc cũng ngẩn ra một lúc, sau đó vẻ mặt thay đổi: “Anh sao vậy?”
Triệu Nam Thiên giải thích qua loa: “Không có gì, chỉ té bị thương thôi, sao em lại ở đây?”
Thư Trúc làm sao có thể tin được lý do thoái thác của anh, vết thương này tám chín phần là do đánh nhau, hơn nữa bên phía đối phương còn không ít người.
Cũng không biết anh đang làm cái quỷ gì!
Nhưng Triệu Nam Thiên không muốn nói Thư Trúc cũng không tiện hỏi nhiều, cô ta giận dữ nói một câu: “Em là bác sĩ, không ở đây thì ở đâu?”
“Ý anh không phải vậy, anh đi nhầm khoa rồi à?” Triệu Nam Thiên nói xong liền đi luôn.
Huống chi bà ta vẫn luôn xem thường Triệu Nam Thiên, nếu thật sự phải nhìn bằng ánh mắt khác thì khác gì đánh vào mặt bà ta?
May mà Trần Quân đã cho bà ta một đáp án chắc chắn.
Về phần quan hệ giữa Triệu Nam Thiên và Hùng Phi thì bà ta cũng lười quan tâm.
Nhưng sau chuyện ngày hôm nay dì Đào cũng càng thêm chắc chắn một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Triệu Nam Thiên bước vào nhà họ Tô.
Người kia làm việc liều lĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, nếu thật sự bị anh ta ép sát từng bước thì sau này không chừng còn phải gặp thêm không biết bao nhiêu phiền toái!
Trên đường đến bệnh viện trong xe hết sức im lặng.
Ngay cả Từ Minh luôn thích ba hoa cũng không dám nhiều lời, có một số việc suy nghĩ ở trong óc là một nhẽ, nói ngoài miệng thế nào lại là một nhẽ, mà xảy ra trước mắt thế nào thì càng là một nhẽ khác.
Tô Mục Tuyết là ai? Là người đẹp tổng giám đốc nổi danh khắp Đông Châu, chưa nói tới dáng người và khuôn mặt, mấu chốt là nhà người ta còn có rất nhiều tiền, nhất là khí chất xuất chúng kia nữa, không biết là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu đàn ông đâu.
Kết quả không thể ngờ, anh Thiên lại có thể trâu bò như vậy, thế mà lại thật sự theo đuổi được nữ thần, cướp về từ trong tay Ngụy Bắc Minh.
Từ Minh và Tiểu Ngũ liếc nhau, cuối cùng chỉ nghẹn ra được mấy chữ, phải chuyên tâm!
Tô Mục Tuyết vừa lái xe vừa hỏi chuyện: “Vừa rồi Đại Hùng nói việc hôm nay cho dù cậu ta không ra mặt thì anh cũng có thể xử lý được, là thật hay giả vậy?”
Triệu Nam Thiên thuận miệng giải thích: “Chém gió ấy mà.”
Tô Mục Tuyết không tin: “Sao tôi nghe lại không giống vậy?”
Triệu Nam Thiên nhìn không được, đơn giản thừa nhận: “Chuyện nhỏ thôi, sao có thể làm phiền người khác chứ? Tự mình giải quyết là được.”
Tô Mục Tuyết không cảm kích: “Tự mình giải quyết? Tôi nghĩ là anh chỉ thích thể hiện thôi!”
“Rõ ràng anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong, nhưng kết quả thì anh lại khen ngược, đi gây ra chuyện huyên náo như vậy.”
Triệu Nam Thiên gãi đầu: “Tôi không thích nhờ người khác giúp đỡ. Hơn nữa, hôm nay là tôi ra mặt giải quyết thay cô rồi, vậy mà lại đi nhờ vả người khác thì tôi thành cái gì?”
Tô Mục Tuyết hừ một tiếng: “Chết vì sĩ diện!”
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng điệu tuy rằng có vẻ không cảm kích gì nhưng trong thực ra lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Có ảo tưởng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Mục Tuyết đi lấy số rồi lại đi lấy thuốc.
Triệu Nam Thiên không còn cách nào khác, đành phải tự mình đi tới phòng xử lý vết thương trước, kết quả không ngờ tới, bên trong vẫn gặp được người quen.
Thư Trúc cũng ngẩn ra một lúc, sau đó vẻ mặt thay đổi: “Anh sao vậy?”
Triệu Nam Thiên giải thích qua loa: “Không có gì, chỉ té bị thương thôi, sao em lại ở đây?”
Thư Trúc làm sao có thể tin được lý do thoái thác của anh, vết thương này tám chín phần là do đánh nhau, hơn nữa bên phía đối phương còn không ít người.
Cũng không biết anh đang làm cái quỷ gì!
Nhưng Triệu Nam Thiên không muốn nói Thư Trúc cũng không tiện hỏi nhiều, cô ta giận dữ nói một câu: “Em là bác sĩ, không ở đây thì ở đâu?”
“Ý anh không phải vậy, anh đi nhầm khoa rồi à?” Triệu Nam Thiên nói xong liền đi luôn.
/800
|