Triệu Nam Thiên đầy một bụng hồ nghi, ban đầu anh còn dự định hỏi Đường Bảo Khiết một câu xem chuyện phía sau là do kẻ nào bỏ đá xuống giếng, kết quả còn không đợi mở miệng thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh ngắt máy rồi.
Bên đầu điện thoại kia, Đường Bảo Khiết ôm bụng cười to, khắp khuôn mặt đều là vẻ trả thù khoái trá.
Bạch Thảo Phương kỳ quái hỏi: “Con nhóc nhà em xảy ra chuyện gì sao? Mới vừa rồi còn không cho chị quản chuyện này, sao bây giờ vừa cười vừa khoái trá như vậy, bị điên rồi sao?”
Đường Bảo Khiết đắc ý nói: “Chị, chị có biết cú điện thoại kia là người nào gọi tới không?”
Bạch Thảo Phương lắc đầu, cô ta có mọc thêm tai cũng không nghe được ai gọi tới.
Sự tình cũng không phức tạp, chẳng qua va chạm với côn đồ mà thôi, dù sao cũng không náo tới mức tai nạn chết người, nếu không có lực lượng bên ngoài đột nhiên can thiệp thì loại sự tình này thậm chí không cần cô ta mở miệng.
Về phần tại sao lại hỗ trợ?
Hoàn toàn là vì mấy ngày nữa nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, tin tưởng Triệu Nam Thiên cũng là đoán chắc điểm này nên mới để cho người lấy điện thoại gọi cho Đường Bảo Khiết.
Chỉ là vừa rồi cô gái kia còn có vẻ mặt không tình nguyện giống như bị người mưu hại. Vậy mà lúc này chỉ vì một cuộc điện thoại lại bắt đầu tính toán vòng vo thêm.
Đường Bảo Khiết bộ âm trầm nói: “Người gọi điện thoại là cô chủ của quán Huy Hoàng. Chuyện bọn họ gặp phải đêm nay cũng là ra mặt cho chị ấy, chính vì vậy mới đắc tội đám côn đồ kia!”
Bạch Thảo Phương có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cho nên hiện tại em vừa giúp anh ta giải quyết rồi phiền phức sau đó nên anh ta mới gọi lại một cú điện thoại.”
Bạch Thảo Phương mơ hồ đoán được cái gì nhưng ngoài miệng vẫn không xác định hỏi: “Rốt cục là người nào?”
Đường Bảo Khiết nhếch môi sừng nói: “Vợ anh ấy!”
Bạch Thảo Phương bất đắc dĩ cao giọng: “Cái con nhóc này, thật đúng là muốn xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, Triệu Nam Thiên đắc tội với em cũng thực sự là quá xui xẻo rồi.”
“Ha ha, đáng đời anh ta, ai bảo trêu đùa em chứ? Em chính là muốn nhìn anh ta khó chịu! Tìm em hỗ trợ ư? Anh ta tự đi mà tìm!”
Vương Như Nguyệt bên kia thấy Triệu Nam Thiên cúp điện thoại, vội vàng tiến lên nói: “Sự tình giải quyết sao rồi? Có cần dùng tiền không, nguyên nhân việc này nói như thế nào cũng là bắt nguồn từ tôi, cậu không cần khách khí với tôi đâu.”
“Chị Như Nguyệt, không cần phải như vậy.”
“Vết thương trên người thế nào, chị cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút!”
“Không có việc gì đâu.”
“Làm sao không có việc gì? Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi!”
Vương Như Nguyệt không nói lời nào, đưa tay dìu Triệu Nam Thiên, lại quay đầu nhìn về phía hai người kia nói: “Hai người các cậu cũng cùng đi đi, tới bệnh viện kiểm tra một chút.”
Từ Minh cùng tiểu Ngũ liếc nhau một cái liền nhanh chóng vội vàng từ chối: “Bọn em không sao đâu. Chị Như Nguyệt, chị đưa anh Nam Thiên đi là được rồi.”
Đang nói chuyện cách đó không xa sáng lên một vệt màu trắng đèn xe.
Rất nhanh ô tô đã dừng ở trước mặt, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài dẫm trên đôi giày cao gót đập thẳng vào mắt.
Bên đầu điện thoại kia, Đường Bảo Khiết ôm bụng cười to, khắp khuôn mặt đều là vẻ trả thù khoái trá.
Bạch Thảo Phương kỳ quái hỏi: “Con nhóc nhà em xảy ra chuyện gì sao? Mới vừa rồi còn không cho chị quản chuyện này, sao bây giờ vừa cười vừa khoái trá như vậy, bị điên rồi sao?”
Đường Bảo Khiết đắc ý nói: “Chị, chị có biết cú điện thoại kia là người nào gọi tới không?”
Bạch Thảo Phương lắc đầu, cô ta có mọc thêm tai cũng không nghe được ai gọi tới.
Sự tình cũng không phức tạp, chẳng qua va chạm với côn đồ mà thôi, dù sao cũng không náo tới mức tai nạn chết người, nếu không có lực lượng bên ngoài đột nhiên can thiệp thì loại sự tình này thậm chí không cần cô ta mở miệng.
Về phần tại sao lại hỗ trợ?
Hoàn toàn là vì mấy ngày nữa nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, tin tưởng Triệu Nam Thiên cũng là đoán chắc điểm này nên mới để cho người lấy điện thoại gọi cho Đường Bảo Khiết.
Chỉ là vừa rồi cô gái kia còn có vẻ mặt không tình nguyện giống như bị người mưu hại. Vậy mà lúc này chỉ vì một cuộc điện thoại lại bắt đầu tính toán vòng vo thêm.
Đường Bảo Khiết bộ âm trầm nói: “Người gọi điện thoại là cô chủ của quán Huy Hoàng. Chuyện bọn họ gặp phải đêm nay cũng là ra mặt cho chị ấy, chính vì vậy mới đắc tội đám côn đồ kia!”
Bạch Thảo Phương có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cho nên hiện tại em vừa giúp anh ta giải quyết rồi phiền phức sau đó nên anh ta mới gọi lại một cú điện thoại.”
Bạch Thảo Phương mơ hồ đoán được cái gì nhưng ngoài miệng vẫn không xác định hỏi: “Rốt cục là người nào?”
Đường Bảo Khiết nhếch môi sừng nói: “Vợ anh ấy!”
Bạch Thảo Phương bất đắc dĩ cao giọng: “Cái con nhóc này, thật đúng là muốn xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, Triệu Nam Thiên đắc tội với em cũng thực sự là quá xui xẻo rồi.”
“Ha ha, đáng đời anh ta, ai bảo trêu đùa em chứ? Em chính là muốn nhìn anh ta khó chịu! Tìm em hỗ trợ ư? Anh ta tự đi mà tìm!”
Vương Như Nguyệt bên kia thấy Triệu Nam Thiên cúp điện thoại, vội vàng tiến lên nói: “Sự tình giải quyết sao rồi? Có cần dùng tiền không, nguyên nhân việc này nói như thế nào cũng là bắt nguồn từ tôi, cậu không cần khách khí với tôi đâu.”
“Chị Như Nguyệt, không cần phải như vậy.”
“Vết thương trên người thế nào, chị cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút!”
“Không có việc gì đâu.”
“Làm sao không có việc gì? Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi!”
Vương Như Nguyệt không nói lời nào, đưa tay dìu Triệu Nam Thiên, lại quay đầu nhìn về phía hai người kia nói: “Hai người các cậu cũng cùng đi đi, tới bệnh viện kiểm tra một chút.”
Từ Minh cùng tiểu Ngũ liếc nhau một cái liền nhanh chóng vội vàng từ chối: “Bọn em không sao đâu. Chị Như Nguyệt, chị đưa anh Nam Thiên đi là được rồi.”
Đang nói chuyện cách đó không xa sáng lên một vệt màu trắng đèn xe.
Rất nhanh ô tô đã dừng ở trước mặt, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài dẫm trên đôi giày cao gót đập thẳng vào mắt.
/800
|