Những năm tháng yêu đương dù sao cũng đã là quá khứ. Những câu chữ trong tấm thiệp không làm cô vui sướng ngược lại khiến cô sững sờ.
Bây giờ Tô Mục Tuyết đã hiểu vì sao lúc nãy tên khốn kia lại đau lòng như vậy, vì sao đồng ý chia tay nhanh gọn như vậy. Thì ra là vì tấm thiệp này.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhướn mắt, trong lòng hả hê chưa từng có.
Tên khốn đáng chết. Lúc nãy đi đường như vậy làm cô lo lắng muốn chết. Cái này xem như quả báo.
Tô Mục Tuyết cầm theo hộp quà, rảo bước đi về phía phòng ngủ, giơ chân đạp vào cửa phòng
Không có phản ứng! Cô lại đạp thêm mấy lần, ra sức mạnh hơn. Cửa phòng ngủ bị cô đạp đến phát ra tiếng uỳnh uỳnh.
Tô Mục Tuyết ngang ngược nói: “Vẫn chưa chết thì lăn ra đây cho tôi!”
Cửa phòng hé mở.
Triệu Nam Thiên chau mày: “Một đêm cũng không đợi nổi sao? Vậy thì đợi chút tôi thu dọn đồ đạc xong rồi đi ngay.”
Anh từng muốn cho Tô Mục Tuyết có ngày được ngẩng cao đầu, cũng muốn cùng cô đối diện với những áp lực vô hình. Thế nhưng Tô Mục Tuyết không cho anh cơ hội đó, anh cũng không thể ba lần bốn lượt níu kéo cô mãi.
Định quay người đi, anh ta bỗng thấy Tô Mục Tuyết giơ điện thoại trong tay lên
Trên màn hình hiển thị đang gọi đến số của người có tên là Từ Hoa Dương.
Triệu Nam Thiên càng nhíu chặt lông mày. Muốn thể hiện gì đây mà lại khoe khoang trước mặt anh như vậy.
Còn đang suy nghĩ thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Tô Mục Tuyết cố tình mở loa ngoài. Điện thoại truyền đến một giọng nói trầm trầm quyến rũ, lại vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ cần giọng nói này thôi đã đủ hạ gục trái tim ngây thơ của biết bao cô gái rồi.
“Bảo bối chưa ngủ sao? Lúc nãy muốn gọi điện thoại cho em lại sợ em không tiện nghe. Mọi chuyện giải quyết ổn hết chưa? Anh rất lo cho em. Lúc nào tiện anh đến gặp em được không?”
Triệu Nam Thiên lúng túng. Cô làm vậy là ý gì? Ám chỉ là trước khi người kia đến, mình phải nhanh chóng ra đi sao?
Kiềm chế lại sự xúc động muốn xông đến giật lấy điện thoại đập cho vỡ nát, anh quay người vào phòng để thu dọn đồ đạc.
Anh thích Tô Mục Tuyết là thật, nhưng sẽ không vì tình yêu mà bỏ đi lòng tự trong.
Tô Mục Tuyết đi theo anh vào phòng, nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Vừa về đến này, em mới mở quà của anh ra xem.”
“Thích không? Món quà này anh đã chọn lựa rất lâu. Nghe đâu là lấy cảm hứng thiết kế từ dãy núi Alps. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy chỉ có em mới xứng đeo nó.”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kinh tởm. Chỉ là một cái kim cài áo thôi mà, lại ra cả đống lời nịnh thối?
Tuy rằng chưa gặp mặt nhưng không khó để tưởng tượng tên trong điện thoại kia là mấy loại công tử phong lưu chơi bời. Mấy trò mật ngọt chết ruồi này chuyên dành để lừa gạt mất cô nàng nhẹ dạ.
Tô Mục Tuyết không chú ý nhiều đến nội dung của điện thoại, ngược lại sắc mặt ngày càng xấu đi của Triệu Nam Thiên, đặc biệt có tác dụng với cô.
“Tấm thiệp đó là có ý gì, lúc nãy tôi cũng mới nhìn thấy.”
Triệu Nam Thiên nghe thấy câu này, cơ thể đột nhiên căng cứng. Ý cô là gì, ban đầu cô không biết sự tồn tại của tấm thiệp sao?
Bây giờ Tô Mục Tuyết đã hiểu vì sao lúc nãy tên khốn kia lại đau lòng như vậy, vì sao đồng ý chia tay nhanh gọn như vậy. Thì ra là vì tấm thiệp này.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhướn mắt, trong lòng hả hê chưa từng có.
Tên khốn đáng chết. Lúc nãy đi đường như vậy làm cô lo lắng muốn chết. Cái này xem như quả báo.
Tô Mục Tuyết cầm theo hộp quà, rảo bước đi về phía phòng ngủ, giơ chân đạp vào cửa phòng
Không có phản ứng! Cô lại đạp thêm mấy lần, ra sức mạnh hơn. Cửa phòng ngủ bị cô đạp đến phát ra tiếng uỳnh uỳnh.
Tô Mục Tuyết ngang ngược nói: “Vẫn chưa chết thì lăn ra đây cho tôi!”
Cửa phòng hé mở.
Triệu Nam Thiên chau mày: “Một đêm cũng không đợi nổi sao? Vậy thì đợi chút tôi thu dọn đồ đạc xong rồi đi ngay.”
Anh từng muốn cho Tô Mục Tuyết có ngày được ngẩng cao đầu, cũng muốn cùng cô đối diện với những áp lực vô hình. Thế nhưng Tô Mục Tuyết không cho anh cơ hội đó, anh cũng không thể ba lần bốn lượt níu kéo cô mãi.
Định quay người đi, anh ta bỗng thấy Tô Mục Tuyết giơ điện thoại trong tay lên
Trên màn hình hiển thị đang gọi đến số của người có tên là Từ Hoa Dương.
Triệu Nam Thiên càng nhíu chặt lông mày. Muốn thể hiện gì đây mà lại khoe khoang trước mặt anh như vậy.
Còn đang suy nghĩ thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Tô Mục Tuyết cố tình mở loa ngoài. Điện thoại truyền đến một giọng nói trầm trầm quyến rũ, lại vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ cần giọng nói này thôi đã đủ hạ gục trái tim ngây thơ của biết bao cô gái rồi.
“Bảo bối chưa ngủ sao? Lúc nãy muốn gọi điện thoại cho em lại sợ em không tiện nghe. Mọi chuyện giải quyết ổn hết chưa? Anh rất lo cho em. Lúc nào tiện anh đến gặp em được không?”
Triệu Nam Thiên lúng túng. Cô làm vậy là ý gì? Ám chỉ là trước khi người kia đến, mình phải nhanh chóng ra đi sao?
Kiềm chế lại sự xúc động muốn xông đến giật lấy điện thoại đập cho vỡ nát, anh quay người vào phòng để thu dọn đồ đạc.
Anh thích Tô Mục Tuyết là thật, nhưng sẽ không vì tình yêu mà bỏ đi lòng tự trong.
Tô Mục Tuyết đi theo anh vào phòng, nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Vừa về đến này, em mới mở quà của anh ra xem.”
“Thích không? Món quà này anh đã chọn lựa rất lâu. Nghe đâu là lấy cảm hứng thiết kế từ dãy núi Alps. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy chỉ có em mới xứng đeo nó.”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kinh tởm. Chỉ là một cái kim cài áo thôi mà, lại ra cả đống lời nịnh thối?
Tuy rằng chưa gặp mặt nhưng không khó để tưởng tượng tên trong điện thoại kia là mấy loại công tử phong lưu chơi bời. Mấy trò mật ngọt chết ruồi này chuyên dành để lừa gạt mất cô nàng nhẹ dạ.
Tô Mục Tuyết không chú ý nhiều đến nội dung của điện thoại, ngược lại sắc mặt ngày càng xấu đi của Triệu Nam Thiên, đặc biệt có tác dụng với cô.
“Tấm thiệp đó là có ý gì, lúc nãy tôi cũng mới nhìn thấy.”
Triệu Nam Thiên nghe thấy câu này, cơ thể đột nhiên căng cứng. Ý cô là gì, ban đầu cô không biết sự tồn tại của tấm thiệp sao?
/800
|